Chương 7: Lệ Tuyết
Triệu Minh gọi điện xong quay lại phòng, phát hiện Hàn Phi và Trương Tiểu Thiên đang điên cuồng vuốt màn hình điện thoại.
“Hai người đang làm gì vậy?”
“Tôi đã nhập thông tin ngoại hình nhân vật mà Hàn Phi miêu tả vào cơ sở dữ liệu. Cậu ta nói rất chi tiết, chắc sắp tra được rồi... Tìm thấy rồi!” Trương Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình, biểu cảm dần trở nên kỳ quái, cậu đưa điện thoại đến trước mặt Hàn Phi: “Tôi dựa vào mô tả của cậu để mô phỏng khuôn mặt và so sánh nhận dạng, cậu xem người này có phải ông chủ cửa hàng không?”
Vừa thấy lão già trên màn hình, Hàn Phi buột miệng: “Đúng rồi, chính là ông ấy! Ông ta còn nói cả nhà là fan của tôi, rất thích chương trình của tôi!”
“Tôi cảm thấy ông ấy không lừa cậu, ngược lại là cậu đang lừa bọn tôi thì đúng hơn.” Trương Tiểu Thiên lướt điện thoại, lộ ra thông tin phía sau: “Lão già này là người trông coi nghĩa trang ở ngoại thành Tân Hộ, cha mẹ mất sớm, không vợ không con, nếu phải nói có người thân thì chắc là cả trăm ngôi mộ vô danh trong nghĩa trang.”
“Không thể nào! Hôm qua ông ấy còn ở cửa hàng đồ cũ an ủi tôi, bảo tôi phải mạnh mẽ lên, chắc chắn các cậu nhầm rồi!” Hàn Phi liên tục kiểm tra ảnh và thông tin trên điện thoại.
“Hôm qua ông ta an ủi cậu?” Trương Tiểu Thiên lướt đến trang cuối: “Cậu nhìn kỹ đi, ông lão này đã qua đời ba ngày trước rồi, thi thể hiện cũng đã được chôn trong nghĩa trang ngoại ô.”
Hệ thống thông tin công dân không thể sai được. Hàn Phi nhìn bức ảnh chân dung màu xám của lão già ở trang cuối, hoàn toàn chết lặng.
“Nhưng có một điều cậu nói đúng, ông ấy đúng là fan của cậu. Rất thích kiểu hài chẳng mấy buồn cười của cậu, thậm chí còn thường mở chương trình của cậu trong nghĩa trang ban đêm, từng dọa mấy người đi đường sợ phát khiếp. Hồ sơ công dân của ông ấy còn ghi lại mấy lần cảnh sát tới xử lý.”
Nói xong, Trương Tiểu Thiên cất điện thoại, cùng Triệu Minh nhìn về phía Hàn Phi: “Đừng đứng ngây ra đó nữa. Nếu cậu thực sự không phóng hỏa, thì theo bọn tôi một chuyến. Bọn tôi sẽ không oan uổng người tốt, cũng không tha cho kẻ xấu.”
“Tôi sẽ phối hợp, nhưng tôi muốn tới phố đồ cổ một chuyến. Tôi vẫn chưa thể tin được.” Đầu óc Hàn Phi giờ rối như tơ vò, mọi chuyện cứ dồn dập đổ xuống, tưởng rằng cuộc sống đã đủ thảm rồi, nào ngờ còn có thể tệ hơn.
Tự mình tới phố đồ cổ, nhìn con phố đã bị thiêu rụi hoàn toàn, Hàn Phi hoàn toàn tuyệt vọng.
Xóa dấu vết, ngay cả mặt đường cũng nứt toác, nếu có chứng cứ thì chắc cũng hóa thành tro từ lâu rồi.
“Tại sao lại là tôi chứ? Chẳng lẽ chỉ vì ông lão đó là fan của tôi?”
“Fan nhà người ta thì tặng thư tay, socola, bút máy... Còn fan ít ỏi của tôi lại muốn lấy mạng tôi?”
Chín giờ sáng, Hàn Phi có mặt tại đồn công an đường Hạnh Phúc khu phố cổ. Có lẽ vì lần đầu đi xe cảnh sát nên môi cậu tái nhợt, tinh thần rất kém.
“Tôi đi báo cáo với đội trưởng Vương, Tiểu Thiên, cậu trông chừng cậu ta.” Triệu Minh rời đi, Trương Tiểu Thiên dẫn Hàn Phi vào phòng thẩm vấn. Trong mắt cậu, “tội phạm phóng hỏa” như Hàn Phi có mức độ nguy hiểm rất cao, cần phải cách ly.
“Tôi thật sự bị oan mà, ngay cả pháo tôi còn chưa đốt bao giờ, sao có thể phóng hỏa đốt cả con phố được?”
“Ngồi yên đi.”
“Tôi bị hiểu lầm mà!” Hàn Phi còn chưa nói hết câu thì cửa phòng thẩm vấn đã đóng lại: “Các cậu bắt nhầm người rồi! Hung thủ thật sự không phải tôi, tôi cũng là nạn nhân!”
“Đừng la nữa, có phạm tội hay không, trong lòng cậu rõ nhất mà?” Một giọng nữ vang lên trong phòng thẩm vấn.
Hàn Phi quay đầu lại, đập vào mắt là một đôi giày Martin ống lửng màu đen vắt chéo trên bàn, rồi là đôi chân dài trong chiếc quần jeans bó đen.
“Đẹp không?”
Người phụ nữ ngồi trong góc trong cùng của phòng thẩm vấn có thân hình khiến người khác khó rời mắt. Cô ta từ đầu tới cuối đều không ngẩng đầu, chăm chú nghịch điện thoại, nhưng lại như thể hiểu rõ hết mọi chuyện xảy ra trong phòng.
“Nhìn thêm vài cái đi, vào trong rồi thì không có cơ hội nữa đâu. Bộ luật Hình sự nước ta tuy chỉ có tội phóng hỏa, không có ‘cố ý phóng hỏa’, nhưng hành vi gây hậu quả nghiêm trọng thì hình phạt không có giới hạn đâu. Nghe nói cậu đốt nguyên cả con phố, chắc cũng phải ngồi chung thân nhỉ? Cậu cũng gan thật.”
“Cô đừng nói bậy! Tôi không giống mấy người tội phạm các cô đâu. Tôi tới đây là để giúp cảnh sát tìm ra chân tướng. Vụ cháy này không đơn giản đâu, đằng sau còn có kẻ giật dây.” Vào được phòng thẩm vấn thì chỉ có hai loại người đó là cảnh sát hoặc nghi phạm, nên Hàn Phi cũng không nghĩ nhiều. Giờ đầu óc cậu toàn là chuyện trong game.
“Kẻ giật dây à?” Cô gái lần đầu ngẩng đầu, dường như phát hiện thứ gì thú vị: “Cũng có lý. Đốt cháy cả con phố cần kế hoạch kỹ lưỡng, nhiều điểm bốc cháy cùng lúc mới khiến lửa lan nhanh. Nhưng trong camera giám sát chỉ thấy mỗi cậu. Như thể có ai cố tình đẩy cậu ra làm vật thế thân vậy.”
“Cuối cùng cũng gặp được người hiểu chuyện rồi.” Ban đầu Hàn Phi không có cảm tình với cô ta, nhưng giờ cô ta là người duy nhất đứng về phía cậu.
“Lý luận rất đơn giản, nhưng vấn đề là cậu có gì đáng để người ta gài bẫy chứ? Ruồi không bu vào trứng không nứt, chắc chắn cậu cũng có vấn đề.” Trực giác cô gái vô cùng nhạy bén, ánh mắt sắc như dao.
“Tôi thì có thể có vấn đề gì? Cực khổ lắm mới có cơ hội lên hình, kết quả bị người có quan hệ chen ngang. Vui vẻ đi thư giãn một chút, kết quả là...” Nhớ lại chuyện đêm qua, Hàn Phi cảm thấy sống sót đến giờ đúng là kỳ tích: “Không nói nữa. Trước đây tôi nghĩ, khi Chúa đóng lại một cánh cửa thì sẽ mở cho ta một cánh cửa sổ, luôn để lại một đường sống.”
“Giờ thì sao?”
“Tôi cảm thấy Chúa không chỉ đóng hết cửa sổ lẫn cửa chính, mà còn thả một con ma vào trong phòng tôi.”
Hàn Phi vốn ít nói chuyện với người khác, nhưng sau khi chơi “Cuộc đời hoàn mỹ”, miệng lại lắm lời hơn hẳn, như thể hồi quang phản chiếu.
“Tôi không biết cậu đã trải qua chuyện gì, nhưng nghe thì đúng là thảm thật.”
“Nói nhiều cũng chỉ thêm đau lòng. Cô chị, sao cô lại bị bắt vào đây vậy?”
“Cô chị?” Khóe mắt cô gái co giật, nhưng không chấp nhặt: “Tôi vì đánh nhau, đánh gãy sống mũi một người, còn đá gãy mấy cái xương sườn của hai người khác. Lúc đó tình thế khẩn cấp, tôi không nghĩ nhiều.”
“Cô đánh giỏi thế?”
“Cũng tạm.”
Có lẽ vì đồng cảnh ngộ nên hai người nói chuyện rất hợp. Hàn Phi thử kể lại những gì xảy ra trong game.
“Lý luận của cậu đúng. Trong nhà bà lão đó chắc chắn có tủ đông, nhưng thể lực bà ấy không đủ để gây án. Tôi nghi ngờ hung thủ thật sự là người nhà bà ấy.”
“Tôi cũng nghĩ vậy!”
Hai người trong phòng thẩm vấn như thể đã giao hẹn trước, nói chuyện ngày càng ăn ý.
“Bà lão đó tên gì? Đợi tôi ra ngoài sẽ tra giúp cậu.” Cô gái nghiêm túc ghi nhớ, hiếm khi tin lời người khác đến vậy.
“Bà ấy tên là Mạnh Thi, khoảng hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc hết, vai hơi lệch, còn có một đứa cháu trai tên là Trần Trần...”
“Được rồi.” Cô gái dùng điện thoại ghi lại hết thông tin: “Cậu thêm tài khoản của tôi, sau này chúng ta liên lạc qua điện thoại.”
“Cảm ơn cô. Nhưng bên tôi đang rất gấp, cô nghĩ bao giờ thì có thể ra ngoài?”
“Nếu cậu gấp vậy, vậy tôi ra luôn bây giờ.” Dứt lời, cô gái đứng dậy, đá mạnh vào cửa phòng thẩm vấn.
“Rầm!”
Cửa bật mở, khiến Hàn Phi sững sờ: “Còn có thể thế nữa sao?”
Cô gái ung dung bước ra ngoài, sau đó bên ngoài liền vang lên một tiếng hét giận dữ: “Lệ Tuyết! Cô càng ngày càng không có tổ chức kỷ luật! Tôi phải gọi cho lãnh đạo của cô!”
Nghe tiếng người đàn ông trung niên kia, Hàn Phi cũng hiểu ra đôi chút: “Cô ấy là cảnh sát?”
“Cô ấy không phải cảnh sát bình thường đâu. Mới 23 tuổi đã vào đội trọng án của tổ điều tra hình sự, năm năm nay từng tham gia phá nhiều vụ trọng án. Nhưng vì nhiều lần đánh nghi phạm, không tuân thủ quy định nên bị xử lý kỷ luật, điều khỏi đội hình sự.” Trương Tiểu Thiên nhìn ổ khóa cửa bị đá hỏng, thở dài: “Bên trên nói cần tăng cường lực lượng hình sự cho đồn, điều cô ấy về để bổ sung, nhưng thực ra là xử phạt, bắt cô ấy làm công việc cơ bản ở đồn, lãnh đạo muốn mài dũa tính cách cô ấy.”