Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2464

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 10: Tủ Lạnh

Chương 10: Tủ Lạnh

Nghe được lời khen của đạo diễn Giang, Hàn Phi có phần ngượng ngùng, cậu không thể nói thật với ông rằng mình thật sự đã từng trải qua chuyện đó.

“Coi như tôi nhặt được báu vật rồi. Có cậu trấn giữ, mấy cảnh đầu phim chắc chắn sẽ ổn.” Đạo diễn Giang nhìn Hàn Phi, nở nụ cười hài lòng: “Tôi đã nói rồi mà, diễn xuất của cậu giỏi như thế sao có thể không nổi tiếng, giờ nhìn lại chắc là do cậu chọn sai hướng thôi. Sau này cậu có thể thử nhiều phim kinh dị hơn.”

“Ước mơ của tôi vẫn là trở thành diễn viên hài. Tôi thích thấy mọi người cười, tôi rất thích cảm giác đó.”

“Con người ta sống là phải ăn cơm mà, cậu có thể dùng phim kinh dị để gây tiếng vang rồi sau đó chuyển sang đóng hài.” Đạo diễn Giang rất hài lòng với Hàn Phi: “Cậu qua buổi thử vai rồi, hôm nay về nghỉ ngơi đi, mai chính thức vào đoàn.”

“Tôi…” Hàn Phi vẫn chưa biết mình có thể sống qua đêm nay không, theo quy định của trò chơi đó, mỗi ngày cậu đều phải đăng nhập mới được.

“Cát-sê tôi sẽ cố gắng giành thêm cho cậu, yên tâm đi.” Tính đạo diễn Giang rất thẳng, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, có lẽ đó cũng là lý do đến giờ ông vẫn chưa trở thành đạo diễn lớn.

Từ lúc thử vai đến lúc qua vai chỉ mất chừng hơn mười phút, Hàn Phi ăn ké một suất cơm hộp của đoàn phim rồi chuẩn bị rời đi, lúc này điện thoại lại rung lên, người gọi đến là Lệ Tuyết.

“Cô tìm được gì rồi à?”

“Số 21, phố Bắc, khu nhà cũ, tôi đang đợi cậu ở đây, tôi tìm được Mạnh Thi rồi.”

“Tốt! Tôi đến ngay!”

Đoàn phim Hoa Ác ở số 15 phố Bắc, cách số 21 không xa, Hàn Phi bám theo định vị trong điện thoại chạy thẳng tới.

Xuyên qua những tòa nhà cũ kỹ, cuối cùng Hàn Phi dừng lại trước một khu tập thể cũ kỹ đã có nhiều năm tuổi.

“Bên này!” Giọng Lệ Tuyết vang lên trong sân, cô vẫn ăn mặc như buổi sáng, chỉ khác là bên cạnh cô lúc này có đỗ một chiếc mô tô dòng Phantom.

“Mạnh Thi sống trong khu tập thể này sao?”

“Trong toàn thành phố có mười hai người tên Mạnh Thi, tôi đã lọc hết nhưng không ai khớp với mô tả của cậu. Cậu cho tôi cảm giác không giống đang nói dối, nên tôi đã mở rộng phạm vi điều tra, cuối cùng cũng tìm được cô ấy.” Lệ Tuyết nói rồi nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Phi hồi lâu.

“Cô nói tiếp đi, nhìn tôi làm gì?”

“Đi theo tôi.” Lệ Tuyết dẫn Hàn Phi vào đơn nguyên số 4, cả hai lên tầng ba.

Căn hộ ngoài cùng bên phải tầng ba đặt một chậu than ở cửa, trong đó có tro giấy tiền chưa cháy hết, nhìn vào bên trong thì thấy trên bàn thờ đen kịt có đặt một tấm ảnh đen trắng.

“Cậu bảo với tôi rằng tối qua gặp Mạnh Thi, nhưng người phù hợp với miêu tả của cậu thực ra đã qua đời từ mười năm trước.”

“Chết rồi?” Hàn Phi đứng sững tại chỗ, thậm chí không dám bước vào nhà.

Ông chủ tiệm là vài ngày trước mới chết, còn Mạnh Thi là đã chết từ mười năm trước. Hàn Phi phát hiện tất cả những người liên quan đến trò chơi đó, ngoài cậu ra thì dường như đều đã chết rồi.

“Không đúng, vẫn còn một người.” Ôm hy vọng cuối cùng, Hàn Phi nhìn sang Lệ Tuyết, cậu còn chưa mở miệng thì dường như cô đã đoán ra cậu muốn hỏi gì.

“Trần Trần là cháu trai của Mạnh Thi, tên thật là Mạnh Trần, thời gian tử vong cũng là mười năm trước.”

“Toàn là người chết sao?” Lưng Hàn Phi lạnh toát, cậu không ngờ các NPC trong trò chơi lại là những người đã chết ngoài đời từ mười năm trước.

Nghĩ đến việc tối qua mình còn cùng họ ăn bánh chẻo, thậm chí còn cảm thấy rất ấm áp, da đầu Hàn Phi lập tức tê rần.

Đây là trò chơi âm phủ gì vậy?

“Hai người, nếu không có chuyện gì nữa thì đi đi, tôi không muốn bị làm phiền thêm nữa.” Một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng đi ra từ căn nhà có phần chật chội, ông trông khoảng bốn, năm mươi tuổi nhưng tóc đã bạc hết, thân thể cũng không khỏe lắm.

“Chú à, bọn cháu không cố ý làm phiền, vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ. Giờ công nghệ tiên tiến hơn trước nhiều, rất nhiều vụ án tồn đọng đã có bước đột phá, chắc chú cũng muốn tìm ra hung thủ càng sớm càng tốt đúng không?” Lệ Tuyết vốn thường tỏ ra chẳng sợ trời chẳng sợ đất, nhưng khi đối diện người nhà nạn nhân lại dịu dàng hiếm thấy, giọng nhẹ nhàng, vô cùng kiên nhẫn.

“Mười năm rồi, hung thủ vẫn chưa bị bắt. Tôi ngày càng yếu, chịu không nổi nữa rồi.” Người đàn ông trung niên vào bếp, đem một bát bánh chẻo vừa làm xong đặt lên bàn thờ, sau đó lại châm một nén nhang, vái tấm ảnh đen trắng ba cái.

“Lúc còn sống bà có phải mỗi dịp Tết Dương và Giao Thừa đều làm bánh chẻo không ạ?” Hàn Phi nhìn tấm ảnh trên bàn thờ, bất giác bước vào nhà: “Tôi nhớ bà từng nói bánh chẻo mang ý nghĩa canh giao năm cũ và mới, sum vầy phúc lộc, ăn bánh chẻo có thể xua đi vận rủi của cả năm.”

Lời của Hàn Phi như chạm đến ký ức sâu trong lòng người đàn ông, ông kinh ngạc nhìn cậu, dường như quả thật bà cụ lúc sinh thời đã từng nói những lời như vậy.

“Bà nấu ăn rất ngon, canh cá bà nấu rất thơm, màu trắng sữa, đứng xa cũng ngửi được mùi…”

“Sao cậu biết những điều này?” Người đàn ông trung niên chủ động bước về phía Hàn Phi: “Cậu gặp mẹ tôi rồi? Mười năm trước cậu chắc cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi mà?”

“Cháu thực sự đã gặp bà, bà còn mời cháu ăn bánh chẻo.” Hàn Phi không biết phải nói thế nào, cậu cũng không muốn bị xem là tâm thần, nên lý trí chuyển sang chủ đề khác: “Chú ơi, chú có thể kể cháu nghe về bà được không?”

Có những ký ức rất đau đớn, người đàn ông trung niên do dự hồi lâu mới để Lệ Tuyết và Hàn Phi vào nhà.

“Mẹ tôi là người tốt, là người rất tốt. Cả đời bà không kết hôn, nhận nuôi ba đứa trẻ mồ côi, toàn bộ tiền bà vất vả tích cóp đều dành cho ba đứa ấy.” Người đàn ông ngồi lên ghế sofa bên kia: “Tôi là con cả, từ nhỏ đã yếu ớt, mẹ đặt tên tôi là Mạnh Trường Thọ, tôi là đứa kém cỏi nhất trong ba anh em.”

“Thằng hai tên là Mạnh Trường Hỷ, là trẻ bị bỏ rơi, mặt có chút dị dạng, nhưng rất thông minh, từ nhỏ học giỏi ngoan ngoãn. Có điều có lẽ vì khuôn mặt đó mà nó khá tự ti, tính cách cũng hướng nội, u uất.”

“Thằng ba tên là Mạnh Trường An, là người giỏi nhất trong ba anh em, học giỏi, nhiều bạn bè, bằng khen từng nhận được dán đầy cả một bức tường. Bây giờ nó làm ở công ty lớn là Vĩnh Sinh Dược, nghe nói đã làm đến quản lý phòng.”

Nhắc đến Mạnh Trường An, mắt người đàn ông mới có chút ánh sáng, nhưng tia sáng ấy cũng nhanh chóng vụt tắt: “Thằng ba mỗi tháng vẫn gửi tiền cho tôi, nhưng từ khi mẹ xảy ra chuyện thì nó chưa quay về lần nào.”

“Mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Điều Hàn Phi muốn biết nhất chính là điều này.

“Thực ra lúc đầu tôi cũng không biết, mãi đến khi thằng hai mất tích, cảnh sát đến nhà tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.” Trong mắt người đàn ông đầy hối hận và đau đớn: “Mẹ tôi sau khi nghỉ hưu thì tự mở một tiệm giải khát, cảnh sát phát hiện trong tủ đông ở tiệm của bà có rất nhiều xác động vật, còn có một xác người.”

“Giấu xác trong tủ đông?”

“Pháp y phán đoán thời gian tử vong là khoảng một tuần trước, trong suốt một tuần đó mẹ tôi chắc chắn biết trong tủ đông có xác người, nhưng bà không báo cảnh sát.” Hai tay người đàn ông siết chặt lại.

“Chẳng lẽ người đó do bà sát hại?” Làm rõ rốt cuộc bà cụ là người tốt hay kẻ xấu với Hàn Phi rất quan trọng, đó là mấu chốt sống sót trong trò chơi.