Chương 6: Hết sợ xã giao, nhưng người thì điên rồi
Sau khi mất việc, Hàn Phi chơi rất nhiều trò chơi. Cậu làm vậy chủ yếu để xả bớt áp lực trong lòng, hy vọng có thể nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, tìm lại động lực sống.
Giờ thì mục tiêu đã đạt được. Sau khi chơi xong Cuộc đời hoàn mỹ, Hàn Phi thấm thía cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống. Thì ra những bất công mà cậu từng gặp phải, đặt cạnh ác quỷ và kẻ biến thái thì chẳng đáng là gì.
Ở một góc độ nào đó, cậu đúng là đã được chữa lành.
Chỉ có điều phương pháp này hơi thô bạo, giống như có một cây dằm cắm vào ngón tay, vậy mà cậu lại chặt luôn cả cánh tay.
Mệt mỏi nằm gục trên nền đất, đau đớn và kiệt sức hành hạ từng dây thần kinh, Hàn Phi cũng chẳng biết cuối cùng mình là ngủ thiếp đi hay là ngất đi nữa.
…
Bộp! Bộp! Bộp!
Bảy giờ sáng, Hàn Phi bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cậu lồm cồm bò dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Mãi đến khi thấy chiếc mũ chơi game trên bàn, cùng với vệt máu bên trong đó, cậu mới nhận ra trò chơi tối qua không phải là một giấc mơ.
“Nhiệm vụ tân thủ mà đã khó thế này, phía sau chắc chắn còn những nhiệm vụ khủng khiếp hơn. Vậy chẳng phải đang bảo mình đi tìm chết à? Mình chỉ là một diễn viên hài thôi, đến đánh nhau còn không biết, làm sao mà đối đầu với cả toà nhà ‘hàng xóm’ hung ác đó được?”
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên. Nếu là trước khi chơi game, Hàn Phi – người mắc chứng sợ xã giao nghiêm trọng – rất có thể sẽ giả vờ như không có ai trong nhà, lặng lẽ chờ người kia rời đi.
Nhưng sau khi trải qua trò chơi kia, cậu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bước ra mở cửa luôn.
“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát khu phố Hạnh Phúc, khu thành cũ. Tôi là Triệu Minh, đây là đồng nghiệp của tôi – Trương Tiểu Thiên.”
“Cảnh sát?”
Nhìn thấy hai người mặc cảnh phục trước cửa, mắt Hàn Phi sáng rực. Cái thứ trong đầu được gọi là “Hộp Đen” từng cảnh cáo cậu không được báo cảnh sát, thậm chí còn đe doạ gây chết não nếu vi phạm. Nhưng giờ thì cảnh sát tự tìm đến rồi.
“Mời vào! Mời vào!” Lần đầu tiên Hàn Phi chủ động tiếp xúc với người khác như vậy. Cậu vội vã mời hai cảnh sát vào nhà, còn chạy ra tủ lạnh tìm đồ uống.
“Chúng tôi đến đây để hỏi cậu vài chuyện. Trong khu chúng tôi xảy ra một vụ hoả hoạn, camera giám sát ghi được hình cậu xuất hiện ở hiện trường.”
Thấy Hàn Phi nhiệt tình như vậy, hai cảnh sát hơi ngạc nhiên. Triệu Minh còn lấy điện thoại ra kiểm tra, phát hiện biểu hiện của Hàn Phi hoàn toàn trái ngược với thông tin điều tra được.
“Thực ra tôi cũng có chuyện muốn nói với hai người.” Hàn Phi cầm đồ uống ngồi xuống đối diện với hai cảnh sát.
“Ồ?” Hai người liếc nhìn nhau, dần dần trở nên nghiêm túc. Họ chăm chú nhìn Hàn Phi: “Cậu muốn nói gì với chúng tôi?”
“Tối hôm qua…”
Cảnh báo! Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Nghiêm cấm tiết lộ sự tồn tại của phiên bản đầu tiên Cuộc đời hoàn mỹ! Sau ba lần cảnh báo, Hộp Đen sẽ phát nổ trong não bộ của bạn!
Dây thần kinh trong đầu như bị ai đó kéo căng ra. Cảm giác rùng rợn phát ra từ sâu trong não khiến Hàn Phi há miệng ra mà không thể nói tiếp được.
Hai viên cảnh sát nhìn thấy dáng vẻ mấp máy môi của cậu, ba người lặng im mấy giây như bị ấn nút tạm dừng.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?” Hai cảnh sát chờ đợi. Họ không hề hay biết rằng Hàn Phi đang chịu áp lực lớn thế nào. Mồ hôi to như hạt đậu chảy dài trên mặt cậu, cảm giác như từng dây thần kinh đang bị tra tấn đến sụp đổ.
Trán nổi gân xanh, Hàn Phi nghiến chặt răng, đột ngột đấm mạnh vào ghế sofa, cuối cùng vẫn không dám nói ra sự tồn tại của trò chơi.
Hành động của cậu khiến hai viên cảnh sát giật mình: “Cậu bình tĩnh đi, có chuyện gì từ từ nói. Dùng vũ lực là lựa chọn ngu xuẩn nhất.”
Hàn Phi vắt óc suy nghĩ, cố tình né tránh việc nhắc đến trò chơi, cố gắng dùng một góc độ khác để nói ra rắc rối của mình.
Để tránh bị Hộp Đen trong đầu kích nổ, từng chữ của cậu đều cực kỳ cẩn trọng: “Nửa đêm hôm qua, đúng nửa đêm, có một bà lão mời tôi ăn bánh chẻo. Cháu trai bà ta bốp một cái hắt hết canh cá, nói là nguyên liệu lấy từ quan tài ra, nhưng thực tế tôi thấy lấy từ tủ lạnh. Tôi cảm giác trong tủ lạnh nhà họ có xác chết.”
“Có thể nghĩ ra chuyện như vậy, cậu không thấy nên tự xem lại mình trước sao?” Hai cảnh sát thấy cậu nghiêm túc đến vậy, Triệu Minh lén mở thiết bị ghi hình. Trương Tiểu Thiên thì tay khẽ giấu ra sau lưng, đặt lên vị trí dễ hành động: “Rồi sao nữa?”
“Tôi về nhà ngủ. Cửa nhà vệ sinh tự động mở ra, có thứ gì đó bò ra ngoài. Hai người tin trên đời này có ma không?”
“Hả?”
“Ma! Là thứ ngồi xổm dưới đất, đột nhiên biến mất, mặt trắng bệch như tờ giấy, người thì như không có xương! Mới nhắm mắt một cái là nó đã bò lên đầu giường rồi!”
Cảm xúc của Hàn Phi càng lúc càng kích động. Cậu sợ cảnh sát sẽ bỏ đi, đánh mất cơ hội cầu cứu nên ra sức khoa tay múa chân, biểu diễn hết sức sinh động như thể đang đứng trên sân khấu.
“Cậu nghiêm túc à? Tôi móc cả máy ghi hình ra rồi mà cậu kể chuyện ma á?” Triệu Minh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu cậu chỉ muốn nói mấy chuyện đó thì thôi vậy. Giờ chúng tôi sẽ hỏi cậu vài câu, mong cậu trả lời thành thật.”
“Trời đất chứng giám! Tôi nói toàn là thật!” Hàn Phi hoàn toàn không hề diễn, cậu chớp mắt liên tục như một con tin bị khống chế. Chỉ là kẻ khống chế cậu không phải bọn cướp, mà là một trò chơi.
“Câu đầu tiên, sao hôm qua 1 giờ 30 trưa cậu lại xuất hiện ở phố đồ cổ khu thành cũ?”
“Tôi đi mua game cũ. Đúng rồi! Chúng ta có thể tìm ông chủ cửa hàng! Cảnh sát các anh đi cùng tôi đến tìm ông ấy…”
“Cửa hàng nào? Khu phố đó toàn nhà xuống cấp, ba tháng trước đã có lệnh đóng cửa toàn bộ rồi.”
“Không thể nào! Tôi đã đến đó mua game ba ngày liền rồi! Giờ chúng ta đi luôn! Tôi dẫn các anh đến cửa hàng đó!”
“Cậu thật sự không biết hay đang cố tình giả vờ? Hôm qua chiều phố đồ cổ bị cháy lớn, tất cả cửa hàng đều bị thiêu rụi. May mà đã dừng hoạt động từ lâu nên không có thương vong.”
“Tất cả bị cháy rồi?” Hàn Phi chết lặng nhìn hai viên cảnh sát. Một lúc sau, ánh mắt cậu lại trở nên kiên định: “Không thể nào! Có sơ hở! Tôi nhớ rõ mặt ông chủ! Chỉ cần các anh tìm ra người này, là có thể chứng minh tôi không nói dối!”
Hàn Phi là diễn viên chuyên nghiệp, trí nhớ vốn rất tốt. Cậu lập tức lấy giấy bút, viết lại đặc điểm ngoại hình của ông chủ: “Các anh cứ tìm người theo miêu tả này! Nhất định sẽ tìm thấy!”
“Tôi có thể khẳng định chắc chắn với cậu, nơi đó không thể nào còn cửa hàng hoạt động…” Triệu Minh đang nói thì điện thoại rung lên. Anh ra hiệu cho Trương Tiểu Thiên trông chừng Hàn Phi rồi ra ngoài nghe máy.
“A lô? Đội trưởng Vương?”
“Các cậu đến nhà nghi phạm vụ phóng hỏa phố đồ cổ chưa? Có gì phát hiện không?” Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên.
“Chúng tôi đang ở đây. Sau khi trò chuyện thì phát hiện người này đúng là có chút kỳ lạ.” Triệu Minh liếc vào trong nhà, hạ thấp giọng.
“Nói rõ xem nào.”
“Theo mô hình nhân cách do hệ thống dữ liệu công dân phân tích, cậu ta là một diễn viên hài cực kỳ hướng nội và chăm chỉ. Chúng tôi còn tra được hồ sơ trị liệu tâm lý, cho thấy cậu ta mắc chứng sợ xã giao rất nặng.”
“Diễn viên hài mắc chứng sợ xã giao?”
“Dữ liệu và hồ sơ ghi như vậy, nhưng khi chúng tôi tiếp xúc thực tế thì phát hiện cậu ta rất hưng phấn, hành vi cực kỳ bất thường. Tôi nghi là bệnh sợ xã giao đã khỏi rồi, chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
“Chỉ là… người này hình như điên rồi.”