Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2464

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 2: Quan hệ láng giềng hòa thuận

Chương 2: Quan hệ láng giềng hòa thuận

“‘Cuộc đời hoàn mỹ’ là một trò chơi trị liệu tinh thần, giúp xoa dịu tâm hồn và nuôi dưỡng cảm xúc. Nơi đây có những câu chuyện khiến người ta mỉm cười, những sinh hoạt đời thường ấm áp. Chúng tôi lấy hy vọng và hạnh phúc làm chủ đề chính, mang đến nguồn năng lượng tích cực cho mọi người chơi…”

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mãi đến 23 giờ 59 phút, giọng nói cơ giới vang vọng từ sâu trong não bộ mới đột ngột dừng lại.

“Bây giờ, bạn có thể chọn cuộc đời hoàn mỹ thuộc về mình.”

Mặt tiếp xúc với nền đất cứng lạnh khiến dây thần kinh trên gương mặt bị kích thích, Hàn Phi từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm úp mặt trong một căn phòng xa lạ.

Căn phòng rộng khoảng bảy mươi mét vuông, bụi phủ đầy đồ đạc, vách tường loang lổ, có cả những vết bẩn đỏ sẫm pha đen.

“Đau đầu quá… cảm giác như có cái lỗ bị khoét sau gáy vậy.”

Hương ẩm mốc thoang thoảng len vào mũi, Hàn Phi có thể cảm nhận rõ rệt mọi thứ xung quanh.

Thính giác, thị giác, khứu giác, xúc giác… trò chơi này chẳng khác gì thế giới thực.

Ngồi ngây ngốc giữa phòng khách trống vắng, Hàn Phi nhìn căn nhà lạnh lẽo.

Kết cấu kiến trúc và nội thất trong nhà vẫn giữ phong cách từ mấy chục năm trước, phủ đầy bụi bặm, dường như lâu lắm rồi không có ai sống ở đây.

“Đây là nhà tôi trong game sao?”

Vừa xoa đầu vừa đứng dậy, Hàn Phi lẩm bẩm: “Giới thiệu trò chơi ghi đây là một game mô phỏng cuộc sống theo hướng chữa lành, thế giới mở, không có cách chơi cố định. Tôi có thể nỗ lực nâng cấp nhân vật, tăng thuộc tính, cũng có thể kiếm tiền để hưởng thụ, thậm chí còn có thể yêu đương, có tình thân, có tình yêu ảo.”

Đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì thì bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

Bộp! Bộp! Bộp!

Hàn Phi đi đến bên kia phòng khách, mở cửa chống trộm. Ánh sáng mờ mờ của đèn cảm biến soi vào nhà, xua tan đi phần nào sự lạnh lẽo.

“Chàng trai, cậu là người mới chuyển đến à?”

Một giọng nói dịu dàng thân thiện vang lên từ ngoài hành lang, nơi chất đầy đủ loại đồ đạc. Đứng đó là một bà cụ tóc bạc, gương mặt hiền hậu.

“Hôm nay là Tết Dương, nhà bà có gói bánh chẻo, qua ăn với tụi bà cho vui. Mấy dịp lễ tết phải đông vui mới đúng điệu chứ.”

Ở thành phố hiện đại, ai cũng bận rộn, hàng xóm có khi cả tháng chẳng nói với nhau một câu. Mời hàng xóm ăn cơm dịp lễ tết là điều Hàn Phi chưa từng gặp bao giờ.

“Thôi ạ, cháu không muốn làm phiền bà đâu.” Kể từ khi bị công ty sa thải, Hàn Phi trở nên lầm lì, không muốn giao tiếp với người khác.

“Con trai và con dâu bà đi làm xa, nhà chỉ còn bà với cháu nhỏ, bà nấu nhiều đồ ăn quá ăn không hết, bỏ thì uổng.”

Ánh mắt bà nhìn Hàn Phi như nhìn con mình, giọng nói mỗi câu đều dịu dàng như ánh nắng sớm, khiến người ta ấm lòng.

“Bánh chẻo tượng trưng cho may mắn đầu năm, ăn vào là xua đi vận xui cả năm. Cậu một mình vất vả, ăn bữa nóng cho ấm bụng đi.”

Bà cụ cứ kiên trì mời mãi. Nếu là ngoài đời, Hàn Phi chắc chắn sẽ tìm lý do từ chối, nhưng đây là game, biết đâu là nhiệm vụ dẫn dắt cốt truyện thì sao.

Gật đầu đồng ý, Hàn Phi cầm chùm chìa khóa trên bàn trà rồi rời khỏi nhà, đỡ bà cụ xuống lầu.

“Bà ơi, bà đi cẩn thận, chú ý bậc thang.”

Cầu thang chật chội chất đầy đồ đạc, tay vịn sắt gỉ sét, tường hai bên dán đầy quảng cáo vặt và hình vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Nơi này giống hệt một khu tập thể cũ từ hơn chục năm trước, giờ đây hiếm thấy trong thời đại công nghệ phát triển.

Bà dẫn Hàn Phi xuống một tầng, dừng lại trước phòng 1031.

Số 1031 được sơn bằng sơn đỏ như máu, đã mờ dần theo thời gian. Bà cụ khẽ ho rồi mở cửa phòng.

Mùi thịt thơm lừng lập tức tràn ra, Hàn Phi nuốt nước miếng, tò mò nhìn vào trong.

Nhà không bật đèn, chỉ có vài cây nến cắm trên bàn ăn tỏa ánh sáng leo lét.

“Cầu dao bị cháy rồi, chắc thợ nghỉ lễ nên chưa tới sửa.”

“Bà để cháu giúp cho, trước kia cháu cũng hay thay mấy thứ đó.” Hàn Phi không coi bà là NPC, chính cậu cũng không hiểu tại sao, có lẽ vì cảm giác quá chân thực.

“Cẩn thận nhé, cầu dao dự phòng ở ngăn kéo.” Bà dặn rồi vào bếp, nồi thịt dường như đã chín.

Hàn Phi kê ghế thay xong cầu dao, bật điện. Ánh đèn ấm áp bừng sáng căn nhà nhỏ tối tăm.

“Người chơi số hiệu 0000, chú ý! Nhiệm vụ G cấp thường: thay cầu dao đã hoàn thành. Thiện cảm với Mạnh Thi tăng 5 điểm. Quan hệ láng giềng hòa thuận là bước đầu tiên trong ‘Cuộc đời hoàn mỹ’.”

Một giọng máy lạnh lùng vang lên trong đầu Hàn Phi: “Hệ thống nhiệm vụ đã kích hoạt, cập nhật nhiệm vụ tân thủ. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ giúp bạn hiểu rõ thế giới này hơn.”

Khi còn đang nghe giọng nói xa lạ, bảng thuộc tính hiện ra trước mặt, nhưng chưa kịp xem kỹ thì bà cụ đã bưng nồi canh cá ra.

“Canh cá vừa nấu xong, ăn lúc nóng cho ngon.” Bà cười tươi đặt nồi lên bàn rồi đi mở cửa phòng ngủ: “Thần Thần, ra ăn cơm nào.”

Một lát sau, cậu bé khoảng năm sáu tuổi bước ra, cúi gằm mặt, dường như đang giận bà.

“Hai người ăn trước nhé, bà còn vài món nữa.” Bà mở tủ lạnh lấy nửa con gà đông lạnh: “Ngắt điện lâu vậy rồi mà vẫn chưa rã đá à?”

Bà cho gà vào thau, để luôn lên bàn ăn.

“Bà ơi, đừng nấu nhiều thế, mình ăn không hết đâu.”

“Hiếm khi có khách, phải làm nhiều chút. Thịt trong tủ không dùng hết thì hỏng mất.” Giọng bà trìu mến, bóng dáng bà bận rộn trong bếp khiến Hàn Phi nhớ về người thân.

Lúc còn nhỏ, Tết trong nhà cậu cũng rộn ràng như thế.

Mùi thịt thơm ngào ngạt, canh cá bốc hơi nghi ngút, hương thơm mơ hồ khiến Hàn Phi như lạc vào kỷ niệm, khó phân biệt đâu là thật đâu là ảo.

Ánh đèn vàng chiếu sáng gian phòng, tiếng bát đũa vang lên từ bếp, tivi chiếu quảng cáo, mùi khói bếp phảng phất xua tan sự lạnh lẽo của thành phố xa lạ.

“Những điều giản dị thế này có lẽ mới chính là cuộc sống.”

Cuộc đời luôn có lúc tăm tối, nếu sợ hãi mà ngừng bước, sẽ mãi bị nhấn chìm trong bóng tối ấy.

Hàn Phi múc canh cho mình và Thần Thần mỗi người một bát.

Canh cá màu trắng sữa tỏa hương thơm ngọt. Hàn Phi thổi nhẹ rồi chuẩn bị nếm thử.

Nhưng ánh mắt bất chợt liếc sang, thấy đứa bé bên kia đang giơ bát canh lên khỏi đầu.

“Thằng nhóc này định làm gì vậy?”

Chưa kịp phản ứng thì cậu bé đã ném mạnh bát canh xuống đất!

“Con không ăn đồ lấy từ quan tài ra đâu!”

Bốp!

Nghe vậy, Hàn Phi phun hết cả ngụm canh vừa uống.

Quan tài?

Bát sứ vỡ tan, canh văng tung tóe. Bà cụ vội vã chạy ra: “Thần Thần! Con làm gì thế?!”

“Thứ bà nấu đều lấy từ quan tài ra!” Thằng bé chỉ chừng năm sáu tuổi ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu.

“Con nói linh tinh gì đấy!” Bà cuống lên, chẳng kịp tháo tạp dề đã chạy lại.

“Trưởng lầu bảo con là trong quan tài mới có người chết!” Cậu bé hất tay bà ra, nhặt nửa con gà đông lạnh ném xuống sàn rồi chạy vào phòng.

“Con quay lại đây cho bà!”

Bà cụ cũng vào phòng, để lại một mình Hàn Phi cầm bát canh giữa phòng khách.

“Trẻ con bây giờ đáng sợ thật.” Hàn Phi lặng lẽ đặt bát xuống, tìm chổi và hốt rác định giúp bà dọn dẹp, nhưng khi cúi xuống nhặt con gà thì chợt sững người.

Thằng bé nói không ăn đồ từ quan tài lấy ra, nhưng rõ ràng là bà lấy gà từ tủ lạnh.

Nếu kết hợp với câu sau, trưởng lầu nói quan tài mới đặt người chết.

Sao thằng bé lại nghĩ tủ lạnh là quan tài? Chẳng lẽ trong tủ từng chứa xác chết?

Ơ?

Nghĩ đến đây, Hàn Phi khựng lại.

Cái này... có vẻ không giống một game chữa lành lắm nhỉ!