Trán+Edit: LoS
*******************************
“Này! Mấy người đang làm cái gì vậy hả!”
Yuki đứng trước mặt tôi, còn tôi thì dựa vào tường, bởi vì bị đánh.
“Ồ? Thằng khứa nào đây?”
“Dừng lại đi! Mấy người lang làm cái quái gì thế?”
“Sao mày lại đi bảo vệ cho thằng đó? Mày không biết nó đã làm nên những gì à?”
“Shota không phải loại người ấy!”
Tôi không biết cậu ta học được cái gì từ tôi trong hai tuần ngắn ngủi ấy… Nhưng đó là điều mà tôi muốn người bạn thời thơ ấu và cả gia đình tôi nói với tôi hồi sơ trung lắm đấy. Nhưng tôi vẫn rất vui khi nghe được điều đó từ người bạn học thân nhất của mình đấy nhé.
“Mày phiền quá!”
Yamamoto hướng nắm đấm của hắn về phía Yuki. Tao không cảm thấy nề hà gì nếu bọn mày chỉ đánh mỗi mình tao đâu, nhưng muốn đánh cậu ta thì khác.
Tôi thu hút Yamamoto hết mức có thể.
“Ồ, cái thằng chó chết này!”
Hai tên còn lại cố gắng đánh cậu ta, nhưng cậu ta đã né được rồi xoay chân…. Tôi làm được rồi, đúng chứ? Tôi đã làm được….. Hầy, chẳng thể còn cách nào khác, nhỉ?
“Xin lỗi nhé, Yuki. Tôi đã lôi kéo cậu vào chuyện này.”
“Eh, không, không. Còn cậu thì ổn chứ Shota?”
“Ừ, tôi ổn….Chạy thôi nào.”
“Uh, oh, được.”
Hai chúng tôi chạy hùng hục. Tôi không chắc rằng mình phải làm gì, nhưng tôi chắc chắn rằng mình sẽ ổn. Tôi có thể nghe thấy tiếng bọn nó ở phía sau, “Này, chờ đã!”
Tôi chạy nhanh hết mức có thể và ra được chỗ sân tập. Những phần tôi bị bọn chúng cho ăn quyền hay ăn cước giờ đang trở nên rất đau…..
“Này, cậu ổn chứ?”
“Ừ, chỉ là có chút mệt thôi…”
Tôi chạy nhanh hết mức có thể. Tôi thường chạy tập thể thao trong quá khứ, nhưng bây giờ thì lại là đang cố gắng chạy trốn,… Không sao đâu. Không sao cả.
“Cảm ơn cậu, Yuki.”
“Hả?”
“Eh? Tôi tưởng cậu theo đuôi tôi bởi vì lo lắng cho tôi mà.”
“Ừ thì đúng, nhưng… tớ đã làm được gì đâu?”
“Không, không đúng đâu. Cảm ơn, Yuki.”
“….Chuyện thường tình mà.”
Có vẻ cậu ấy không thêm coi chuyện này quá là lớn, nhưng cậu cũng đánh giá cao lòng biết ơn của tôi nữa. Tôi thực sự rất vui khi biết rằng cậu ta không phải là loại người đó.
“Vậy giờ thì cậu có thể nói cho tớ nghe được chứ.”
“Eh?”
“Không, chả là gần đây hành vi của cậu lạ lắm. Thứ tin đồn nhan nhản xung quanh đây cũng liên quan tới chuyện này, phải không? Đừng nói là cậu đang âm mưu lôi kéo tôi vào chuyện gì đó mà không cho tôi biết đây nhé?”
“Tôi tưởng là tôi đã cẩn thận lắm để cậu không bị liên lụy đến rồi chứ….”
“Rồi, rồi, rồi, đằng nào thì mọi chuyện cũng chót rồi. Tớ cũng không ép cậu phải nói, chỉ cần nói cho tớ biết những gì cậu có thể nói thôi.”
“À, ừm. Đằng nào cậu cũng dính phải chuyện này rồi nhỉ.”
Tôi nhìn vào đồng hồ và nhận thấy rằng giờ nghỉ trưa chỉ mới bắt đầu được khoảng mười phút. Nếu đúng là thế, vậy thì hãy nói về nó ở đây đi….
Tôi tới rìa của sân tập, nơi tôi và Miyamoto-san tìm chiếc kẹp tóc bị mất lần trước, ngồi xuống và nói với Yuki về những chuyện đã xảy ra ở trường sơ trung.