Trauma Danshi wa Shizuka ni Kurashitai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

2 11

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

32 116

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

21 89

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

286 7415

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

64 360

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

4 21

Tập 01 - Chap 12 - Sau khi Shota đi

Trans+Edit: LoS

-------------------------

[Đây là POV của người mẹ và một chút góc nhìn của Shota.]

**********************

Tôi đứng đằng sau cánh cửa đang đóng chặt, Shota vừa mới rời khỏi nhà. Đầu óc của tôi trở nên trống rỗng, những thứ duy nhất còn văng vẳng trong đầu tôi là những lời Shota nói, “Con xin lỗi vì đã làm phiền.”

Đã một tháng kể từ lúc Shota chuyển ra sống một mình. Shota không thay đổi gì kể từ lúc tốt nghiệp sơ trung, thằng bé vẫn luôn giấu đi khuôn mặt của mình.

Mọi chuyện bắt đầu sau cái sự việc đó ở năm ba sơ trung. Tôi vẫn không biết được chuyện gì đã xảy ra với thằng bé mà khiến thằng bé phải trở nên như thế này.

Thời điểm đó tôi có thể nhận ra được rằng Shota đang có những hành động kỳ lạ. Nhưng khi tôi hỏi thằng bé bị làm sao, thằng bé chỉ nói rằng không có gì . Sau đó Sumika-chan, bạn thời thơ ấu của Shota, đến gặp tôi và con bé nói rằng con bé muốn nói chuyện với tôi. Sumika-chan là người bạn tốt của Shota đã từ rất lâu rồi, thế nên tôi đã nghe lời con bé, nghĩ rằng con bé sẽ biết được những điều mà tôi không biết. Chuyện là Shota đã cướp đi người yêu của đứa bạn thân nhất của mình, và vì Shota không đề cập gì tới chuyện đó nên tôi đã nghi ngờ rằng đó có thể là sự thật.

Điều đó đã từng xảy ra trước đây. Shota đã khẳng định bản thân rằng thằng bé không có tội gì, còn những người xung quanh thằng bé thì có. Thế nên tôi đã tin vào những câu chuyện của Sumika-chan, vì thằng bé không phủ nhận điều đó.

Và tôi đã mắc phải một sai lầm chết người. Sau ngày hôm đó, tôi định lên phòng mắng Shota, nhưng những hành vi của thằng bé lại càng trở nên kì lạ hơn. Thằng bé về rất muộn, nhốt mình trong phòng, để tóc mái che khuất đi đôi mắt và hầu như không còn nói chuyện với tôi nữa.

Thằng bé dường như không còn coi chúng tôi là cha mẹ của nó nữa, thắng bé như muốn gào thét với chúng tôi rằng chuyện này đã chẳng còn ý nghĩa gì. Chồng tôi rất bận rộn với công việc, chúng tôi không thể đi tới được một kết luận nào chắc chắn cả, mặc dù chúng tôi đã thảo luận về nó trong những khoảng thời gian ít ỏi mà chúng tôi có. Ngay cả trong các cuộc gặp với giáo viên được tổ chức ở trường, Shota cũng không hề nài nỉ bất cứ điều gì. Thậm chí thằng bé còn thừa nhận rằng bản thân không hề bị bắt nạt.

Tôi không còn chắc được bên nào mới là đúng được nữa rồi.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó, và tôi cũng không biết phải làm gì với nó nữa. Còn giờ thì tôi lại đang ở trong tình huống như thế này đây.

Tôi đã hy vọng rằng khi Shota về nhà hôm nay, chúng tôi có thể ăn tối cùng nhau và nói chuyện như ngày xưa. Những mong đợi đầy tươi sáng đó đã bị dập tắt tan tành hết rồi.

“Này, mẹ, mẹ có ổn không vậy…?”

Tôi khóc, tôi khóc trước cả khi tôi kịp nhận ra. Trời ơi…. Mình phải làm gì đây….?

-

Thời điểm tôi rời khỏi nhà bố mẹ, tôi nói “Con xin lỗi vì đã làm phiền” mà không suy nghĩ nhiều về nó. Nhưng giờ đây, khi đặt mình vào vị trí của mẹ tôi và nghe điều đó từ chính con trai bà, tôi cảm thấy nặng nề tới không tưởng.

Tôi thắc mắc tại sao bản thân lại hụt hẫng tới vậy. Lúc còn học sơ trung, tôi không hề quan tâm tới bạn bè hay bố mẹ. Nhưng bây giờ tôi đã học cao trung, tôi đã có bạn bè. Tôi nghĩ về gia đình mình. Tôi có ổn với việc cắt đứt quan hệ với gia đinh của mình không? Tôi muốn bản thân phải làm cái gì đây?

Tôi trầm ngâm về điều đó, nhưng tôi không thể đưa ra được kết luận nào cả.