Sau khi nói chuyện về bộ phim trong bữa trưa, chúng tôi tới khu arcade.
“Shota này, cậu từng bảo là cậu không hay chơi game lắm đúng không, thế thì hãy quẩy hết đống game ở đây thôi nào!”
“Ờm, cảm ơn cậu nhé?”
“Được rồi, chiến thôi!”
Thế là chúng tôi chơi trò gắp thú với mấy trò đua xe.
“… Mồ, cậu có thể kiếm sống bằng nghề chơi gắp thú được rồi đấy.”
“Không thể đâu.”
“Tớ nghiêm túc đấy. Cái tài bắt vật nhanh tới vậy làm tớ ngạc nhiên lắm đó.”
“Có lẽ là bởi tớ từng được xem một TV Show chỉ cách gắp thú đấy.”
Trong tay Yuki và tôi là những cái túi chất đầy đống thú nhồi bông nhỏ, và cái túi tôi cầm bên tay phải có mấy con thú nhồi bông to hơn một chút, chúng đang ló cái đầu ra kìa. Chúng tôi có được số lượng nhiều tới vậy là do Yuki cứ nói, “Thử cái này đi, cả cái này nữa”, và rồi cậu ta quyết định thử cả tá máy gắp thú.
“Tớ không nghĩ thế là đủ để bắt chước họ. Tớ chỉ dành được mỗi một lần chiến thắng lúc bắt đầu thôi à.”
“Hahaha.”
Trong lúc đang trò chuyện, tôi bỗng cảm thấy một thứ lực tác động bất thường ở bên tay phải. Tôi ngó ra và thấy một cô bé sờ đầu của một con thú nhồi bông tôi đang cầm. Trong lần cuối cùng Yuki nói, “Thử cả cái này nữa”, tôi đã có được em thú bông này. Tôi lấy được nó trơn tru trong ba lần.
Tôi gập gối xuống để có thể thấy được cô bé sờ vào con thú nhồi bông tôi cầm rõ hơn. Cô bé giật nảy rụt tay lại cố chạy đi.
“Này, em muốn bé này sao?”
Cô bé gật đầu.
“Vậy thì anh cho em đó.”
“Cậu chắc chưa.”
“Có chứ, tớ nghĩ làm vậy thì em ấy sẽ vui hơn.”
Tôi cười, rồi đưa túi chất đầy thú bông cho cô bé, và cô bé nắm lấy cái túi bằng cả hai tay, cố hết sức lết nó lên.
“Cảm ơn anh!”
Cô bé nói vậy cùng với nụ cười lớn trên môi, chạy lon ton những bước nhỏ.
“Ah… Không biết cô bé có ổn không đây? Mẹ của cô bé ấy sẽ không giận chứ?”
“Cậu lo lắng cho cô bé ư? Mà nếu có gì xảy ra thì cô bé sẽ quay lại đây thôi.”
À, ra là vậy. Tôi sẽ ở lại quanh khu này một chút, nếu cô bé không quay trở lại, thì có nghĩa là mọi chuyện ổn rồi.
Một lát sau, người-ai-cũng biết-là-ai kéo theo mẹ tới, cô ấy xin lỗi và cảm ơn tôi… Mỗi lúc như này, nghe theo lời chỉ dạy của ông làm tôi vui lắm. Tôi biết có vài người nói những lời chỉ dạy của ông như là một lời nguyền hay đại loại vậy, nhưng chỉ bằng những lời nói như vậy mà đã giúp tôi sống dậy tới mức này đấy.
Mà, cũng ổn thôi, hiện tại tôi đang cùng Yuki đi bộ tới khu thể dục địa phương. Căn phòng tập nhỏ tới mức nơi này chỉ có thể chứa được mỗi một nhóm nếu đã được đặt trước. Cậu ấy đã đặt trước nơi này bởi cậu ấy muốn chơi cầu lông với tôi. Tôi vừa mới gặp rắc rối cách đây một thời gian thôi, và cậu ấy hỏi tôi liệu rằng tôi có ổn không, nhưng tôi nói tôi ổn bởi tôi không còn thấy đau nữa.
Tôi chuyển sang bộ đồ dễ vận động, giăng lưới, và tập vài bài thể dục khởi động. Mái tóc cũng đang chắn vào mắt tôi nữa, nên tôi dùng kẹp tóc giữ chúng lại.
“Shota, cậu nghỉ chơi được bao lâu rồi?”
“Ừm, từ lúc tớ giải nghệ trong kì nghỉ hè thì cũng đã được 9 tháng rồi.”
“À, tớ biết rồi.”
“Cậu thực sự muốn chơi cầu lông vào ngày lễ ấy hả.”
“Hmm? Không ổn sao. Tớ thích cầu lông mà.”
“…Tớ hiểu rồi.”
Tôi đã đánh cầu…ba năm sơ trung và tôi không thích nó lắm…Ý tôi là, tôi không thể tự tin rồi nói mấy thứ như kiểu tôi thích cái nọ cái kia. Tôi nghĩ tôi cảm thấy như vậy là do cái tình trạng hỗn độn đó.
“Hoi, của cậu đây.”
“Aah, cảm ơn nhé.”
Cậu ấy đưa tôi chiếc vợt. Cầm lấy nó, một cảm giác hoài niệm ào tới. Cây vợt này không phải là của tôi. Tôi ước gì tôi chuẩn bị đồ từ nhà mình đi, nhưng nếu chỉ để chơi một chút thì…
“Chiến thôi nào.”
“Được.”
~~~
Kết quả chung cuộc là…tôi thắng. Tỉ số 21 – 18. Yuki là một đối thủ khá đáng gờm. Đây là vấn đề đòi hỏi thể chất, tôi nghĩ tôi sẽ thua nếu chúng tôi tiếp tục chơi hai hiệp liên tiếp mất.
“Haa, haa… Khá khó nhai đấy,…”
“Shota, cậu là đồ quái vật.”
“Không, tớ không thắng nổi trận sau đâu… Thế này đã là quá khó rồi.”
“Chết tiệt, hồi đầu Shota có phạm vài lỗi, nhưng tớ vẫn không thắng nổi…”
Khoảng thời gian đầu tôi phạm rất nhiều lỗi và để Yuki dẫn trước. Rồi tôi cố gắng bắt kịp trận đấu, và kết thúc trận với ba bàn thắng liên tiếp.
“Shota, cậu có muốn chơi cầu lông lại không?”
“…Không, không phải là lúc này.”
“Tớ hiểu rồi… Nếu cậu có muốn chơi, thì tớ đây luôn chào đón.”
“Ừ. Cảm ơn.”
Phòng tập cho phép chúng tôi ở trong 90 phút, bao gồm cả việc dọn dẹp. Nếu chúng ta đã hoàn thành trận đấu mà vẫn còn thời gian dành ra, thì đã tới lúc dọn dẹp rồi.
“Chúng ta nên dọn đi thôi.”
“Đúng vậy.”
Dọn đồ đạc xong, chúng tôi ra ngoài. Cảm giác cơn gió nhẹ luồn qua thoải mái hơn bình thường, có lẽ là tôi vừa mới tập xong.
“Chúng ta làm gì tiếp đây?”
“Mai còn phải tới trường nữa, ta nên ngừng ở đây thôi.”
“Được rồi.”
Chúng tôi quay trở về khu mua sắm rồi chia nhau ra. Tôi chậm rãi đạp xe về tới nhà sau 30 phút.
Tôi mở cửa, đi vào nhà.
“…”
Cởi giày ra, bỏ đống đồ xuống, đặt lưng xuống sàn nhà.
…Tôi mệt quá. Tôi đã không cầm vợt quá lâu rồi.
Nắm chặt lấy tay phải, ký ức về những ngày tập luyện thời sơ trung ùa vào trong tâm trí tôi cùng với cảm giác cầm cây vợt tôi vừa mới sử dụng.
Vui thật… Rất khắc nghiệt, nhưng cũng rất vui. Tôi thích nơi đó, dù cho cuộc sống sơ trung của tôi tràn ngập toàn là sự đau buồn.
Rồi tôi nhận ra, đôi tay đang nắm chặt của tôi run rẩy cùng những giọt nước ứa ra từ hai kẽ mắt.