Trans+Edit: LoS
*****************************
“Chà, vậy thì tới lúc tới nên kể phần còn lại của câu truyện rồi nhỉ.”
“À, ừ…”
-
Khoảng ba tuần kể từ khi vụ bắt nạt bắt đầu, bố mẹ bảo tôi rằng muốn nói chuyện với tôi sau bữa tối. Chắc kèo là Sumika đã nói với họ về vụ bắt nạt.
Mẹ tôi, người đã nghe rành mạch những gì Sumika kể, đã nói hết mọi sự tình cho bố tôi nghe. Những điều đó cũng xảy ra y hệt như trong lớp, và nõ rõ ràng là điều gì đó khiến tôi trông như một kẻ xấu vậy. Mẹ tôi không thích bị ngắt lời nên tôi đành im lặng lắng nghe. Cuộc trò truyện kết thúc. Cha tôi mở lời.
“Thế mày đã xin lỗi thằng bé đó chưa?”
Tôi không hiểu ý của bố. Tôi nghĩ bố sẽ hỏi tôi rằng câu truyện đó có thật hay không trước đã chứ.
Bố nghĩ rằng mình đã thừa nhận việc đó là thật do mình im lặng nãy giờ sao?
“Không, con không xin lỗi, nhưng mà-“
“Nếu mày đã làm sai chuyện gì, thì mày phải xin lỗi người ta chứ!”
Thường thì nếu tôi ngắt lời ổng trong những tình huống như thế, ổng sẽ tức giận và quát rằng “Tao vẫn đang nói đấy!”. Nhưng bây giờ đang là đến lượt của tôi nói, nhưng bố tôi không hề cho tôi nói. Tôi không thể tưởng tượng được rằng ông ấy lại tin vào mấy cái lời đồn đến vậy. Tôi nghĩ rằng ông ấy còn chẳng thèm nghĩ tới khả năng rằng tôi không làm gì cả, hoặc là tôi vô tội.
Tôi không ngờ được bố mẹ tôi lại có những phản ứng như thế, tôi đứng dậy, đập mạnh tay lên bàn. Bình thường thì tôi sẽ không để cảm xúc của mình bộc phát thế này đâu, nhưng lúc đó tôi không thể kìm chế được nữa. Âm thanh tôi tạo ra trên bàn khiến tôi bình tĩnh lại.
Họ thật sự chẳng tin tưởng mình chút nào, nhỉ?
Trong lúc nghĩ về nó, tôi còn không thèm quan tâm tới bố mẹ đang làm gì nữa. Vừa mới nãy thôi, tôi đã cố gắng phản bác rằng điều đó là sai sự thật, nhưng tôi hiện đã mất hết năng lượng để làm thế rồi.
Trở về phòng, lờ đi bố mẹ vẫn đang còn choáng váng trước cơn bộc phát giận dữ của tôi. Tôi muốn đi vào phòng mình, nhưng tôi không thể vì em gái đang đứng ngay trước cửa phòng tôi. Con bé nhỏ hơn tôi hai tuổi và lúc đó đang học năm nhất cấp hai. Tôi không biết đó là do con bé dậy thì hay gì, nhưng em tôi đã từng là một đứa em gái dễ thương, luôn dõi theo tôi và yêu quý tôi.
“Em đã nghe từ chị Sumika rồi.”
“Không, đó là-“
“Anh thật sự là tên tồi tệ nhất đấy, anh trai à.”
Thứ tình cảm như đã bị hất văng đi. Tới bây giờ tôi mới biết rằng mọi người xung quanh không hề có chút tin tưởng nào vào tôi.
Tôi vào phòng và ngồi xuống bàn học, mở nhật ký ra và bắt đầu suy nghĩ. Tôi viết những gì vừa xảy ra vào đó, trong đó giờ chỉ còn chứa đựng hàng tá những cảm xúc đen tối của tôi trong những ngày ấy. Tôi nghĩ về những sự kiện đã diễn ra, lật giở từng trang nhật ký trong ba ngày qua. Tôi nghĩ về những gì đã xảy ra và tại sao mọi thứ lại diễn ra theo cách đó, tôi đã bỏ lỡ điều gì chăng.
Tại sao mình lại bị bắt nạt ở năm nhất? Vì mình đã từ chối một cô gái nổi tiếng. Vậy tại sao cô ấy lại cố gắng tỏ tình với mình cơ chứ? Vì mình có gương mặt đẹp trai sao? Tại sao cô hậu bối đó lại lợi dụng Ryosuke để tiếp cận mình? Mình không chắc nữa…., tất cả những vấn đề này không phải là tự mình gây ra sao?
Tôi ghét chính mình vì những suy nghĩ như vậy. Tôi đã luôn nghĩ rằng bản thân là hạng người tử tế. Tôi đã cố gắng đối xử tốt với mọi người, cố gắng không làm họ bị tổn thương. Nhưng không, tôi là một thằng khốn tệ hại.
Mình là một kẻ vô dụng, mình đáng bị mọi người xung quanh coi thường như rác rưởi. Đó là lỗi của mình vì mình sở hữu một khuôn mặt như thế này. Đó là lỗi của mình bởi vì bản thân mình đã làm mọi thứ tốt hơn mọi người.
Và thế là, tôi quyết định ruồng bỏ nó. Từ hôm đó, tôi quyết định đeo khẩu trang tới nốt phần đời còn lại của mình. Tôi cố gắng thể hiện bản thân mình yếu kém hơn trong giờ thể dục, để không bị thu hút sự chú ý.
Bố mẹ tôi đã liên hệ với nhà trường về vụ bắt nạt, và một cuộc họp mặt đã được tổ chức để thảo luận về vấn đề đó và xin lỗi gia đình tôi. Nhưng tôi không thừa nhận rằng bản thân đã bị hành hung. Tôi không muốn xác nhận việc bản thân bị đánh, bởi tôi nghĩ điều đó sẽ chỉ tốn thời gian mà thôi.
Cuối cùng thì vấn đề bắt nạt cũng được chấm dứt. Từ đó trở đi, tôi chỉ về nhà khi trời đã tối mịt. Tôi chọn một ngôi trường ở xa, sau khi đậu vào trường, tôi đã nói với bố mẹ rằng tôi muốn sống một mình. Họ mới đầu phản đối ý kiến đó, nhưng sau khi tôi trình bày những lợi ích của việc sống một mình, họ miễn cưỡng đồng ý vơi mong muốn đó của tôi.
-
“Vì thế nên tớ sống một mình bây giờ đấy.”
“Vậy đó là câu truyện đã đưa cậu tới nước…. Từ từ đã, không phải nó khắc nghiệt quá rồi sao, tớ sắp khóc tới nơi rồi này.”
“Chà, tớ đã bỏ đi cái quá khứ thời sơ trung rồi, giờ tớ đang sống như một cậu học sinh cao trung bình thường. Một cậu học sinh giấu mặt, đã thế còn bỏ giờ thể dục.”
“Nhưng tớ nghĩ rằng cậu đã hành động kì lạ trước cả khi tin đồn đó bị phát tán ở đây rồi….. Cậu toàn đi đâu đó trong giờ nghỉ trưa thôi.’
“À, chả là vì…. Sự có mặt của Yuki và Miyamoto-san làm tớ nhớ lại cái quá khứ hồi sơ trung ấy mà…”
“Tớ hiểu rồi…”
Tớ thật sự xin lỗi mà.
“Vậy thì…”
“Hửm?”
“Cậu cứ bảo rằng cậu không thích bản thân mình. Nhưng mình lại quý Shota lắm, tớ nghĩ cậu là một tên tốt bụng đấy.”
Thật sự đấy, sao cậu ấy lại tin tưởng được vào tôi tới vậy trong khi cả hai mới quen nhau được ba tuần nhỉ? Thành thật mà nói thì tôi muốn làm bạn với cậu ấy, nhưng tôi không thực sự tin tưởng cậu ấy nhiều như Ryosuke. Nhưng tôi vẫn rất vui khi nghe cậu ấy nói vậy, tôi muốn tin tưởng vào Yuki.
“Cảm ơn cậu.”
“Thế thì…Lần sau đừng có đồng ý lời gọi của lũ kia rồi đi một mình nhé? Nếu cậu đi, tớ sẽ đi cùng.”
“Ừ, cảm ơn nhiều lắm.”
Chúng tôi tâm sự với nhau nhiều điều, và điều đó làm tôi cảm thấy sảng khoái. Cứ như thể mọi nỗi bận tâm bấy lâu nay tan biến hết đi vậy.
“Nhắc mới nhớ, sao mà cậu với Miyamoto-san làm bạn với nhau được vậy? Khi cô ấy vào lớp chúng ta lần đầu, tớ thấy cô ấy tỏ lòng biết ơn hay gì đó ấy.”
“Tớ không nghĩ cả hai đã trở thành bạn bè rồi đâu, nhưng trước cái hôm cả ba cùng ăn trưa thì tớ đã giúp cô ấy tìm đồ.”
“Thật à?”
“Ừ, cô ấy làm rơi cái kẹp tóc.”
“À, hiểu rồi.”
“Tớ nghĩ tớ nên xin lỗi Miyamoto-san… Tớ đã cố tránh mặt cô ấy quá nhiều lần rồi.”
“Hmmm, chả biết nữa. Tớ nghĩ là cô ấy sẽ ngạc nhiên hết mức nếu cậu xin lỗi cổ cho coi….. Chà, sao cậu không ăn trưa ở tại lớp vào lần tới? Ngày mai là ngày nghỉ của ngân hàng đấy. Cậu không làm điều gì sai cả. Tớ không biết liệu tớ ở đó có ổn không. Cậu sẽ lại nhớ tới chuyện hồi sơ trung lần nữa mất…”
“Không, tớ cảm thấy đỡ hơn sau khi nói chuyện với cậu rồi. Tớ nghĩ tớ sẽ ổn thôi.”
“Tinh thần tốt đấy, nhưng đừng cố quá, được chứ?”
“Ừ.”
Tôi cá rằng cậu ấy cũng sẽ ngạc nhiên hết hồn khi nghe tôi nói xin lỗi vì đã tránh mặt cậu mất, và lý do duy nhất khiến tôi kết thân được với Miyamoto-san là vì tôi và cô ấy đã từng đi kiếm thứ gì đó cùng nhau mà thôi.
“Ồ, Miyamoto-san đã ở đây hôm qua à?”
“Ừm thì…. Hơi khó nói chút, nhưng hôm qua tớ tới lớp và được một người ở trong lớp kể cho về lời đồn liên quan tới Shota, và cứ thế là tớ về nhà luôn.”
“…..”
Mình hiểu rồi…. Không biết hôm nay cô ấy có tới lớp mình không nhỉ? Chà, mình không nghĩ là cô ấy sẽ đến nữa đâu…. Miyamoto-san rất dễ thương, cô ấy có lẽ sẽ có tiêu chuẩn lựa chọn người mình thích cao hơn so với người bình thường nhỉ, đặc biệt là sau khi đã biết tới tin đồn.
Tôi đã nói hết những gì tôi muốn nói, vì thế nên tôi rời khỏi nhà hàng gia đình một lúc sau đó.
“Shota, hẹn gặp ngày mai nhé.”
“Ừ, gặp sau.”
Có khá nhiều thứ đã xảy ra, nhưng nhật ký hôm nay lại tươi sáng hơn rất nhiều.