Chương 29: Chiếc cầu ánh sáng
Cả cái khu phân xưởng như chìm trong bầu không khí im phăng phắc. Những người công nhân, ngoài việc tiếp tục hoàn thành đống công việc của mình ra, giờ đây còn có thêm một công việc khác nữa đó là dỏng tai nghe lũ người quý tộc cùng nói chuyện với nhau.
Tất nhiên rồi, mọi người đều tò mò tự hỏi tại sao những kẻ quyền quý như vậy lại có thể mò tới nơi này kia chứ.
Nhưng mặc cho việc bị mọi người soi mói, thế nhưng đám quý tộc ấy vẫn chẳng thèm quan tâm tới họ, bọn họ vẫn cứ tiếp tục tám chuyện với nhau.
“Kể cả có là vậy thì, nơi này vẫn đúng là thật lộn xộn quá”.
“Thì tại vì nó dơ bẩn mà. Thôi đi tìm đường khác đi”.
“Không được. Phải đi qua chỗ này thì chúng ta mới kịp giờ tới khu thí nghiệm được”.
“Nhưng nơi này vừa đông người lại vừa lộn xộn nữa, chỉ sợ còn chẳng có nổi chỗ mà bước chân qua”.
Hình như bọn họ muốn đi qua khu phân xưởng này để tiến lại chỗ thang máy đằng kia thì phải.
Ấy nhưng, muốn vượt qua chỗ này, tức nghĩa là bọn họ sẽ buộc phải vượt qua những đoạn đường ray ngổn ngang trên nền sàn đất, hàng núi những món thiết bị, phụ tùng rồi là ma cụ khác nhau, và trên hết, đó chính là bản thân các công nhân. Muốn vượt qua lúc này quả thực là điều gần như không thể.
Bất chợt, một cô nàng nữ sinh liền đưa tay lên mở lời, mái tóc màu hạt dẻ rủ xuống trông thật đẹp.
“Thôi được rồi, nghe nè mọi người! Tớ có ý này”.
Lynn liếc trộm nhìn cô nàng kia một cái. Dường như mái tóc nâu hạt dẻ đầy mượt mà và quyến rũ ấy đã chạm tới ánh mắt của cậu. Và cứ như vậy, Lynn cứ mãi chăm chăm nhìn như vậy, mãi không thôi.
“Sao chúng ta không thử nghĩ cách đi sang bên kia đi… Dùng ma thuật ấy”.
“Phải thêm chút thú vị nữa thì mới hay. Cùng so tài để xem xem ai là người có thể nghĩ ra cách hay nhất nào”, một ai đó liền lên tiếng đề nghị.
“Cậu thực sự muốn chơi cái trò cá cược này sao?” Cô nàng lên tiếng, vẻ tò mò. “Thế thì người thắng cuộc sẽ được nhận một chiếc nhẫn phép từ mọi người nhé?”
“Được đó! Tớ tham gia”, ai đó hô to.
“Thôi bỏ đi. Vụ này chỉ tổ rước thêm rắc rối vào thân thôi”, một cậu học viên khác lại lên tiếng, lần này lại là một lời phản đối thẳng thừng.
Ấy vậy mà, chẳng ai thèm đoái hoài gì tới ý kiến của cậu ta hết. Một cậu nhóc lại lên tiếng nói chuyện với cô nàng tóc màu hạt dẻ.
“Vậy cậu sẽ làm giám khảo nha”.
“Ế? Công bằng ở đâu vậy trời?”, lại một cô nàng khác lên tiếng, giọng càu nhàu tỏ ý chẳng vừa lòng.
Ngồi dỏng tai nghe về cuộc tám nhảm của những người đó mà lòng Lynn như cảm thấy mình cũng bị kích thích lây. Trông mọi người đều khá là mạnh. Cậu nhóc hiếu kỳ không biết mình sẽ được chiêm ngưỡng những loại ma thuật gì đây.
“Thế thì tôi sẽ làm trước”.
Một cậu nam sinh liền bước lên phía trước cả nhóm.
“Thật quá đơn giản. Chúng ta chỉ cần xây một cây cầu, thế là được”.
Nói đoạn, cậu ta đưa tay với lấy cây gậy phép, nhanh tay đặt đế gậy cắm xuống nền đất, tiếng cộp vang lên lạnh đờ. Thế rồi, cậu bắt đầu niệm chú.
“Hỡi đất. Trỗi dậy đi.”
Như để đáp lại, phần nền đất của toàn khu phân xưởng liền bắt đầu phình to ra rồi dâng lên, bước đầu quả trông rất giống với hình dáng của một chiếc cầu thật.
Từng tầng đất liền dâng lên ngay trước phần đế gậy phép của cậu nam sinh. Tầng đất cừ dần dà dâng như vậy, vươn tới tận sang cả phía bên kia, tạo nên một cây cầu dài hơn bao hết.
Cây cầu hiện lên, khiến cho hàng đống những món ma cụ cùng đủ các loại phụ tùng chế tác khác nhau đều bị hất tung và cuốn bay đi hết, chỉ để lại một khung cảnh đầy tan hoàng và ngổn ngang.
Cả phân xưởng như chìm ngập trong những tiếng la hét hoảng loạn.
Những món công cụ đều bị hất tứ tung, đẩy cả những món ở xa hơn chúng cùng đổ theo. Cơn sóng dữ cũng mau chóng ập tới chỗ nơi Theo và Lynn đang làm việc.
“Lũ khốn. Chúng nghĩ mình đang làm gì vậy kia chứ!” Tiếng hét của Theo chồng chéo lên hàng vạn những tiếng kêu la toáng, thế rồi cậu liền chạy vội tiến tới chỗ những món hàng đã được hoàn thành xong.
Ấy nhưng, cậu đã không tới kịp. Đống hàng rơi xuống nền đất, tiếng rơi vỡ vang liền lên thật lớn. Từng miếng thép trợt ken két xuống phần nền lạnh lẽo, từng tia lửa liền bắn ra lách tách.
Cây cầu giờ đây đã kéo dài được cỡ nữa quãng, nó vẫn đang đều đều tiếp tục dâng về phía bên kia.
“Được rồi, thế này là ổn”.
Cậu chàng vừa dứt lời, cây cầu còn đang xây dở liền bất ngờ khựng lại. Một vài người bạn của cậu liền hô to, vẻ mặt ngạc nhiên như chẳng thể tin nổi.
“G-Gì vậy chứ?”
“Là do cậu ấy không đủ lượng ma thuật cần thiết ư?”
“Không, tớ nghĩ là tại mặt nền đấy. Có vẻ như ở đây không có đủ đất để dựng cầu. Nếu còn cố kéo dài thêm nữa thì cầu chắc chắn sẽ sập vì không đủ dày để chịu lực”.
“Kì lạ làm sao… Cứ ngỡ là tớ đã thành công rồi kia chứ”.
“Là tại cậu không tính toán chuẩn xác đó!”
Đám học viên quý tộc đó chẳng hề quan tâm để ý gì tới những tiếng kêu la thảm thiết cùng cái khung cảnh điêu tàn của khu phân xưởng ngay lúc này, chỉ biết chăm chăm tám chuyện bắt lỗi về thứ ma thuật vừa mới được sử dụng ban nãy.
“Thôi được rồi, giờ thì tới lượt của tớ!” Lại thêm một người khác xung phong. “Hỡi gió”.
Cậu học viên thứ hai liền bước lên rồi niệm thuật. Một cơn gió liền thoảng qua khu phân xưởng, mới đầu mới chỉ là một làn gió nhẹ, nhưng chỉ trong chốc lát đã nổi lên rất mạnh rồi. Những món phụ tùng chế tạo cùng đống dụng cụ liền bị thổi bay, mỗi thứ một hướng, loạn khắp tứ phương.
Tiếng kêu la thảm thiết lại một lần nữa vang vọng khắp cả phân xưởng.
Những người công nhân tranh nhau tìm cho mình một chỗ trú ẩn an toàn trước cơn gió đầy mạnh mẽ và chết chóc. Mọi người đều cố gắng lấy tay che đầu để tránh bị tổn thương.
Lynn che chắn cho Ketra, đồng thời cố che cả đầu mình sao cho càng kín càng tốt.
“Mấy cậu nghĩ sao? Thế này chắc là đủ để dẹp đường đi rồi đó”.
Thế nhưng, cơn gió ấy chỉ thổi đi những vật nhẹ. Còn những vật nặng hơn được làm từ kim loại thì vẫn còn ngổn ngang trên con đường mà cậu học viên vừa dẹp, rải rác khắp mọi chỗ.
“Vô vọng thật rồi”.
“Hừm. Có hơi khó so với dự đoán của tớ ban đầu nhỉ. Không biết… Còn cách nào khác nữa không?”
Sau màn thể hiện của cậu học viên đó, giờ thì chẳng còn một ai còn dám nghĩ rằng đây là chuyện dễ như ăn cháo nữa. Bọn họ lại bắt đầu cùng bàn cách với nhau.
“Không thể dùng đất để xây cầu nữa rồi. Càng chẳng thể lấy gió ra mà dẹp đường nữa. Có ai còn cách nào khác không?”
“Hay là chúng ta lấp đầy nơi đầy bằng nước, rồi tạo nên một cái hồ đi? Nếu như vậy thì có thể sang tới phía bên kia bằng thuyền được rồi”.
Bầu không khí hoảng loạn chẳng mấy chốc lại bao trùm lấy những người công nhân trước lời đề xuất mới đó. Nơi này mà bị ngập thì chắc chắn sẽ có nhiều người bị chết đuối. Khu phân xưởng giờ đây chẳng còn là một nơi để mọi người làm việc nữa, mà đã thật sự trở thành một mớ hỗn độn. Mối nguy hiểm đang tiềm tàng nơi đây quả thực là rất chết người.
“Chúng ta đào đâu ra cho đủ chỗ nước đó?”
“Dùng ma thuật để tạo ra thì sao”.
“Không được đâu. Với khả năng của cậu thì cùng lắm là có thể lấp nổi một cái bồn tắm là cùng”.
“Hừm. Cứ ngỡ là tớ vừa nghĩ ra được cái gì hay ho lắm chứ”.
“Tớ từ chối,” cô nàng tóc màu hạt dẻ nói, “nghĩ cách nào đó khác đi mọi người”.
TIếng thở phào nhẹ nhõm vang lên khắp cả phân xưởng. Có vẻ như những người công nhân đã thoát khỏi một đại nạn rồi, nhưng bọn họ vẫn chưa thể đoán định đước rồi cái gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.
Các công nhân nghĩ cách xem mình nên làm gì vào lúc này đây. Liệu có nên chạy ra khỏi khu phân xưởng càng nhanh càng tốt hay không? Hay là tìm một chỗ trú ẩn? Không biết những người làm việc ở những nơi vẫn chưa bị tác động tới có nên tiếp tục công việc không nữa?
Và thế là, bọn họ lại nín thở chờ xem liệu đám người quý tộc ấy sẽ làm gì tiếp theo.
Mặt khác, những cô cậu học viên thì đã bàn hết từ ý tưởng này tới ý tưởng khác rồi, nhưng có vẻ như họ vẫn chưa tìm ra được một giải pháp phù hợp cho lắm.
Mặc dù nội dung của cuộc nói chuyện đều liên qua tới học pháp trừu tượng, thế nhưng những gì mà bọn họ rút ra cũng chẳng có gì hơn những phần lý thuyết rỗng tuếch cả, cuối cùng chẳng thể thu về chút kết quả nào. Những người này dường như không biết cách áp dụng ma thuật vào thực tiễn một cách hiệu quả nhất.
Cuộc trò chuyện rồi dần dần cũng tự tới hồi kết thúc, rồi một lúc lâu sau, một cô nữ sinh liền bước lên phía trước.
Đó chính là cô nàng với mái tóc màu hạt dẻ, cô cũng chính là người đã đề xuất mở cuộc thi này ngay từ đầu.
“Cậu tính làm gì vậy?”
“Nghĩ ra được gì rồi sao?”
“Tớ định sẽ làm một cây cầu nối sang bên kia”, cô chỉ đơn giản trả lời.
“Chẳng phải ban nãy chúng ta đã thử rồi còn gì. Không có đủ nguyên liệu đâu. Cậu tính đào nguyên liệu từ đâu ra vậy?”
“Tớ sẽ dùng ánh sáng… Và thêm một chút nữa đi, nhỉ. Chắc là sẽ đủ đó”.
Nói đoạn, cô giơ tay hướng về phía trước mặt. Trên ngón tay cô nàng có đeo một chiếc nhẫn. Từ phía Lynn đang đứng, cậu có thể nhìn rõ ánh lam đang tỏa sáng đến từ viên ngọc đính trên chiếc nhẫn.
Cổ định dùng Ma thuật Nhẫn ư?
Cậu nhóc cẩn thận cố quan sát cô thật kỹ lưỡng nhất có thể.
Cô nàng bắt đầu niệm chú. Thế rồi, một luồng bạch quang liền tỏa sáng xung quanh viên lam ngọc đính trên chiếc nhẫn. Thứ ánh sáng đó phân tán trong môi trường ẩm ướt của không khí, phân chia thành bảy màu, rồi tạo thành một vòng cùng nối dài khắp khu phân xưởng. Chẳng bao lâu sau, một chiếc cầu ánh sáng mang bảy sắc cầu vồng đã hiện ra, bắc ngang xuyên suốt cả phân xưởng.
“Chúng ta thực sự có thể đi qua đấy sao?” Một ai đó lên tiếng hỏi, nhìn cây cầu trông thật hoài nghi.
Như để thay cho lời đáp lại, cô nàng liền đưa chân bước lên bậc thang đầu tiên của chiếc cầu mà mình vừa mới tạo ra, khẳng định rằng cầu rất vững chãi. Cứ vậy, cô tiếp tục bước lên những bậc tiếp theo. Mỗi bước đi đều vang lên những tiếng ‘kon kon kon’ rất giòn giã. Cô nàng thực sự có thể đi qua cây cầu ấy, cứ như thể đó là một cây cầu có thiệt vậy.
Cô nàng với mái tóc màu hạt dẻ cứ đi mãi như vậy, lơ lửng trên không trung, có cây cầu ánh sáng chống đỡ lấy mỗi bước đi của cô, tựa hồ chẳng có việc gì phải lo lắng hết.
“Ôi trời… Illia lại thắng chúng ta thêm một lần nữa ư?”
“Thật đúng là không thể chịu nổi mà. Thực lòng…”
Tiếng thở dài chịu thua lần lượt được trút xuống, từng người một cùng theo chân Illia mà băng qua cây cầu.
Ở phía dưới, một trong những người công nhân thầm thì, vẻ hoài nghi hiện rõ ra mặt.
“Cái quái gì… Bọn họ đang đi trên ánh sáng kìa”
Đám người quý tộc đó cứ thản nhiên mà đi như vậy, vẻ mặt vô lo tới bất ngờ, thậm chí còn chẳng hề đoái hoài gì tới một phân xưởng đang tan hoàng phía bên dưới. Khung cảnh này quả thực đã khắc họa nên được cái ranh giới phân biệt cực kì rạch ròi và rõ nét giữa hai đẳng cấp trong xã hội lúc bấy giờ – quý tộc và thường dân.
Đối với những kẻ ở phía dưới, những gì mà bọn họ có thể làm chỉ là len lỏi và luồn lạch giữa đống đổ nát, và ngước nhìn lên trên bằng một ánh mắt chứa đấy sự ganh tị.
Trong thoáng chốc, những người công nhân đã nhìn lên cây cầu tuyệt đẹp và những kẻ quý tộc đang đi ở phía trên, lòng không khỏi bị mê hoặc. Nhưng rồi, bọn họ vẫn phải ngậm ngùi chấp nhận quay trở lại với thực tại ở phía trước mắt.
Họ còn công việc phải hoàn thành. Những nơi bị ma thuật tàn phá vẫn phải cố gắng tận dụng hết những gì có thể, và bằng mọi cách phải hoàn thành cho đúng thời hạn công việc. Mọi người sẽ phải thu lượm lại đống hàng hóa, nguyên vật liệu, ma cụ còn sót lại, và tệ hơn đó là phải chế tạo lại chúng thêm một lần nữa.
Biểu cảm của mỗi người cũng thật khác nhau, chẳng ai giống ai hết. Một vài người thì sững sờ nhìn đống công việc mà mình đã khổ công hoàn thành, nay lại bị phá cho tan bành hết. Đống phụ tùng nguyên liệu nằm vương vãi khắp mọi nơi. Vài người khác thì lại đang trút giận lên đồng sự của mình vì quá đỗi thất vọng. Cũng có những nhóm nảy sinh tranh cãi với những nhóm khác, và một vài người còn lại thì nằm cuộn tròn trên nền đất, mặt nhăn nhó vì phải chịu nhiều vết thương khác nhau.
Tới lúc mọi người cùng đi thu dọn lại đồ đạc và hàng hóa, chắc chắn sẽ có những người cản trở công việc của người khác, gây ra xung đột, cãi vã và thậm chí là còn có thể tệ hơn.
Những người công nhân chen lấn rồi vật lộn với nhau khi đang cố gắng tìm lại những món đồ của mình và thu dọn lại những mảnh vụn còn lại. Họ thét vào mặt nhau, và rồi, những trận ẩu đả nổ ra, mãi chẳng có điểm dừng.
Cả khu phân xưởng, giờ đây đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong sự hỗn loạn không hồi kết.
---------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Gửi tới độc giả Scheme: Ông bảo ai họ lươn họ lẹo cơ? =)))))