P/s: Á hự :v May hôm nay Giỗ tổ được nghỉ nên mới có thời gian trans nốt đó
---------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 35: Giá trị của những mối thân giao – Tiếp nối
Lynn kể cho Illia nghe về cuộc sống của mình ở trong tháp.
Dẫu sao thì cô nàng cũng là học viên của Học viện, thế nên Lynn chủ yếu đều nói về công việc của mình ở khu phân xưởng ở Renryll, cậu nhóc còn kể một cách cực kỳ chi tiết về ký túc xá mà mình từng ở nữa, nơi mà mà cả cậu và Theo thường gọi là ‘Khu Ổ chuột’.
Về phần Illia, cô chăm chú lắng nghe những gì cậu nói, gật gù đúng lúc để thể hiện rằng mình đang lắng nghe, và đặt những câu hỏi đầy hợp lý ngay lúc câu chuyện đang tới cao trào.
Trông Illia lắng nghe mình như vậy, Lynn càng nói lại càng hăng, cậu cứ được đà mà lại nói tiếp.
“… chắc tới đấy là hết rồi, em đoán vậy”.
“Hiểu rồi. Vậy là cuộc sống hằng ngày của em chỉ xoay quanh chuyện học hành và công việc ở phân xưởng nhỉ”.
“Ừm, dạ… Em nghĩ vậy”.
“Vậy đâu có tốt. Chí ít em cũng nên làm gì đó để giải trí chứ”.
Lynn mỉm cười cay đắng. Chẳng thể ngờ nổi là Illia lại có thể nói những điều y hệt như lời mà Yuven đã từng nói.
“Em thì thấy làm việc ở phân xưởng cũng vui đấy chứ. Tất nhiên thì đây vẫn là công việc, tụi em vẫn có chỉ tiêu và hạn ngạch cần phải hoàn thành, thế nhưng nếu nghĩ theo hướng tích cực thì có thể coi đây là một trò giải trí đấy. Em còn được làm việc cùng bạn bè của mình nữa. Chuyến đi thực tế này cũng giống như vậy, mặc dù là một hoạt động ngoại khóa với mục đích học hỏi, thế nhưng em vẫn đang tận hưởng nó ấy thôi”.
“Kể cả vậy thì… Rõ là phải có một thứ gì đó mà em chưa được làm trước kia chứ nhỉ, một thứ mà em cực kỳ thích thú ấy”.
“Một thứ gì đó mà em chưa làm bao giờ ư?”
Lynn cố vắt óc để tìm ra câu trả lời. Nghĩ lại mới thấy, cậu chàng thích cái gì vậy ta? Quả là một câu hỏi hay.
“Chị hỏi thế thì khó cho em quá, em cũng chưa nghĩ về chuyện này bao giờ cả”.
Illia nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã.
“A nhưng, được gia nhập vào hội Magulheim như này cũng vui mà chị! Chuyến đi này giống như một cuộc thám hiểm đầy huyền bí, cảm giác như thể em đã tiến được một bước gần hơn trên con đường trở thành pháp sư vậy. Vui nhất vẫn là em được nói chuyện cùng chị đó”.
Cái câu cuối ấy là do trực giác của Lynn tự thêm vào. Tất nhiên đấy cũng không phải là nói dối, song cậu vẫn muốn làm cho Illia vui lên.
Cảm kích trước lời nhận xét của Lynn, Illia khẽ nở một nụ cười với cậu.
“Đúng rồi, phải hỏi cả Illia-san nữa. Có thứ gì mới mà chị muốn thử làm không vậy? Dầu sao cũng là thành viên của Magulheim, hẳn chị cũng có ước muốn trở thành một vị phù thủy vĩ đại không?”
Cô nàng mới đầu trông hơi bối rối, thế rồi cô liền cười lớn, như thể cậu vừa khiến cô bất ngờ bằng cách hỏi khó gì cô vậy.
“Chuyện là, chị đang suy nghĩ rằng mình có nên rời Magulheim hay không”.
“Ế? Nhưng mà tại sao vậy ạ?”
“Em có thấy mọi người ở trong bang hội đang hơi vội vã không? Kiểu như bọn họ suốt ngày chỉ biết suy tính về những bước tiếp theo vậy. Chị thì lại thích đi với tốc độ riêng của mình cơ”.
“Em hiểu rồi… Ban nãy quả đúng là mọi người vào rừng nhanh thật”.
“Thực ra thì chị có thể tự mình tiến sâu vào rừng hơn, chẳng có vấn đề gì cả. Thế nhưng có quá nhiều luật lệ ngăn cấm, gần như chẳng có chút tự do nào cả. Người ta sốt sắng mời chị gia nhập vào Magulheim, mọi người xung quanh cũng bảo rằng chị nên chấp nhận lời mời ít nhất một lần cho biết… Thế nên chị quyết định gia nhập hội. Nhưng khi tốt nghiệp chị vẫn muốn được vào một bang hội nào đó có nhiều pháp sư là người của VƯơng quốc Wingald. Chuyện là vậy đấy, chị cũng chẳng muốn níu kéo ở đây lâu hơn nữa đâu”.
“Em hiểu rồi…”
Lần này, lại tới lượt Lynn cảm thấy buồn.
Cậu vẫn muốn được ở cùng Illia nhiều hơn nữa, học hỏi nhiều điều từ cô.
Nếu cô nàng thực sự rời Magulheim, cả hai sẽ mất liên lạc với nhau.
Và có khi, cậu sẽ chẳng bao giờ được gặp cô, thêm một lần nào nữa.
***
“Nhưng được tản bộ với em như thế này đúng là thích thật đấy”, Illia vừa nói, vừa dịu dàng cười.
Sau khi đã được nghe về cậu chuyện cuộc sống của Lynn, tới lượt Illia kể cho cậu nghe cuộc sống của một quý tộc cao quý.
Cô nàng kể nào là về cuộc sống hoàng gia sung túc của mình, ngày ngày được kẻ hầu người hạ, rồi thì là những bổn phận mà hoàng gia phải tuân theo, và cả khu dân cư vô cùng sang trọng ở Allfrid nữa. Cô còn kể về những bài tập được sư phụ riêng của mình giao cho, và cả về những buổi tiệc trà nữa.
“Tiệc trà nghe có vẻ vui chị nhỉ. Ước gì em cũng được đi một lần”.
“Lynn có hứng thú với nó sao?”
“Vâng. Mấy đứa quý tộc trong lớp hay khoe về những buổi tiệc trà lắm, nên em cũng nghe ngóng được rất nhiều. Giá như em được đi một lần để tận mắt chứng kiến thì đúng là hay biết mấy”.
“À, chị hiểu rồi. Tất nhiên là, ở độ tuổi của em thì việc muốn được giao lưu và tận hưởng là điều rất đỗi bình thường mà”.
“Ấy không, không phải vậy ạ. Không phải là em muốn tận hưởng kiểu giết thời gian như vậy đâu”.
“Hể, thật ư? Thế em muốn tới những buổi tiệc trà để làm gì vậy?”
“Là để kết giao ạ”.
Illia ngơ ngác nhìn Lynn. Chẳng thể nào ngờ nổi là một cậu nhóc mới mấy tuổi như vậy mà đã có thể thốt ra những lời như thế.
“Em muốn… kết giao ư?”
“Vâng ạ. Để trở thành một pháp sư thành công, em cần phải tạo nên thật nhiều những mối thân giao mới được”.
Kể từ sau những cuộc nói chuyện với Yuven, Lynn đã bắt đầu cân nhắc suy nghĩ đến những gì mà cô ta nói. Với vốn liếng kinh nghiệm xã hội ít ỏi nói chung của mình thì, cậu nhóc đã cố gắng suy nghĩ hết nước những cách mà mình có thể thử để kết giao với người khác.
Mục đích của Lynn khi khơi mào cái chủ đề này với Illia, đó là vì cậu muốn chứng tỏ rằng ngay cả mình cũng có thể nói được về những vấn đề như vậy.
Đúng rồi, mình sẽ nói với chị ấy, mình sẽ cho chị ấy thấy rằng ngay cả một đứa nhóc con như mình cũng có thể nói về chuyện của người lớn. Kiểu gì Illia-san cũng sẽ bất ngờ cho mà xem.
Lynn thường có xu hướng tìm kiếm sự đồng thuận từ những cô chị lớn tuổi hơn mình. Cậu nhóc sẽ cố tỏ ra chững chạc hơn, đồng thời thể hiện hết sự quyến rũ mà cậu có.
Illia đủ nhiệt thành để lắng nghe bất cứ thứ gì mà Lynn nói, cô cũng thể hiện một mối quan tâm rất chân thành với cậu nữa. Tương tự vậy, kể từ khi tiến vào rừng, cậu đã dần vô thức thả lỏng mình mỗi khi nói chuyện với Illia hơn, cực kì thoải mái chứ chẳng còn dè chừng như trước.
“Tại sao vậy? Chẳng phải điều tất yếu nhất để trở thành một pháp sư đó chính là học hành ư?”
“Những mối thân giao cũng rất quan trọng nữa đấy ạ. Để em kể cho chị về quan điểm của em”, Lynn mạnh dạn nói, sử dụng tông giọng người lớn nhất có thể
“Sao vậy, nói chị nghe đi” Illia cũng nói bằng giọng nghiêm túc.
“Xã hội này luôn có hệ thống phân cấp địa vị. Chúng ta có nô lệ và quý tộc. Có chính quyền và người dân. Quy lại thì, kẻ càng ở trên cao hơn thì càng nắm giữ nhiều quyền lực hơn. Mặt khác, những người ở dưới đáy lại thường phải dựa dẫm vào kẻ ở trên – những kẻ có quyền hạn và ảnh hưởng - để hoàn thành công việc. Những kẻ bề trên ấy sẽ sai khiến cho người bề dưới làm việc như những tên nô lệ, và yêu cầu chúng phải nộp tô thuế”.
“Hừm hừm” Illia hừ hừ vài tiếng, tỏ ý đang lắng nghe rất kỹ lời của Lynn, và thúc giụp cậu nhóc tiếp tục.
“Kẻ càng giàu thì lại càng muốn giàu hơn nữa, chúng gom góp thêm của cải, gia tăng cách biệt về đẳng cấp với những người nghèo. Thế rồi, chúng sử dụng số của cải đó để kết giao với nhiều người hơn nữa. Chúng sẽ được thêm nhiều của cải vật chất hơn, nhiều thông tin và kinh nghiệm hơn, cũng như kiếm được nhiều công việc và cơ hội hơn. Trở nên giàu có sẽ khiến việc tiếp cận những công việc và cơ hội đó trở nên cực kỳ dễ dàng. Cứ như vậy, một khoảng cách khác lại xuất hiện giữa những kẻ ở dưới đáy ở xã hội – đó chính là những thời cơ. Và khoảng cách này cũng luôn gia tăng theo từng ngày. Khi một xã hội nào đó - nói hẳn ra là quốc gia luôn - phát triển ngày một lớn mạnh, xu hướng này cũng dần trở nên rõ rệt hơn. Tòa tháp ma thuật này cũng không nằm ngoài quy luật này, gần như chẳng có chút khác biệt gì cả”.
“Hiểu rồi”.
“Sự phân tầng và khoảng cách trong xã hội này khiến cho việc tổ chức trở nên dễ dàng hơn. Cũng chẳng thể trách ai được. Đây đã là số mệnh của con người rồi, nếu không hợp tác với kẻ khác thì họ sẽ không thể làm được gì hết. Cơ mà em cũng chẳng nhất thiết phải buồn làm gì khi nghĩ về điều này”.
Lynn giờ đây đang nói chuyện rất nhiệt thành. Cậu chẳng còn đoái hoài gì tới biểu cảm của Illia nữa. Những lời cậu nói bấy giờ đều là những gì từ trong tâm trí của cậu mà ra hết.
“Rõ ràng là có sự phân ly giữa tầng lớp thượng lưu và tầng lớp hạ lưu về những thời cơ mà họ có được, và thực sự rất khó để làm ngơ sự phân ly này. Nhưng ngay cả khi bọn họ có ở trên địa vị cao đi chăng nữa, thì việc tận dụng mọi cơ hội đến với chúng cũng là điều không thể. Nói gì thì nói, mỗi người đều có giới hạn của mình, chỉ có một thân thể duy nhất. Giả như bọn họ có nhiều người đi chăng nữa, thì việc khai thác hết tất cả thời cơ mà chúng có vẫn là điều bất khả thi”.
“Cũng có ý đúng”.
“Cái quan trọng ở đây đó chính là những mối thân giao. Ngay cả những người ở dưới đáy của hệ thống phân tầng cũng có thể tìm được những cơ hội tìm kiếm việc làm nếu họ quen biết ai đó ở tầng lớp cao hơn. Sau đó, chúng có thể chia cho họ phần việc cùng nhiều chuyện khác nhau mà chúng không thể làm vì quá bận. Và trong số đống công việc đó thì, sẽ có những cơ hội có thể giúp cho những người đó kiếm được rất nhiều tiền, những công việc mà ngay cả những tên quý tộc cũng không hề để ý tới. Nếu làm tốt thì họ sẽ có thể tạo dựng được niềm tin, từ đó tận dụng thêm nhiều cơ hội khác. Bằng cách này, ngay cả những người xuất thân từ tầng lớp thấp kém như em đây cũng có thể được tiếp cận với nhiều cơ hội hơn”.
“Chị hiểu rồi… Thế ra đó là lý do tại sao em lại muốn được kết giao như thế hả”.
“Vâng. Tuy nhiên em muốn kết giao với quý tộc không phải là vì em muốn vươn lên trở thành kẻ nắm quyền hay là vì ước vọng làm giàu – mặc dầu tất nhiên là chúng cũng rất tuyệt rồi – nhưng cái mà em thực sự mong muốn đó chính là nắm bắt thời cơ và thu thập kiến thức để thực sự trở thành một pháp sư giỏi, chứ không phải loại xoàng xĩnh nào đó. Thế nên, chỉ một lần thôi, em muốn được tham dự vào buổi tiệc trà một lần. Để được tận mắt thấy được thế giới của chị. Hẳn là điều đó sẽ dẫn tới một điều gì đó có lợi cho em, giúp ích cho tương lai của em về sau này. Đấy là lý do tại sao…”
Trông thấy Lynn cuối cùng cũng đã kết thúc bài diễn thuyết đầy tâm huyết của mình rồi, Illia mới lấy tay che lại bụm miệng cười.
“Hể?” Lynn thốt lên, vẻ mặt trông rất ngạc nhiên.
“Em đúng là hài hước thật đấy, Lynn!”.
Cậu nhóc liền cúi gằm xuống, mặt đỏ bừng nóng ran.
Đã mất công thu hút sự chú ý của Illia bằng cách nói về một vấn đề lớn như vậy và nêu lên ý kiến của mình rồi, những tưởng sẽ có thể nhận được sự đồng tình từ cô nàng chứ, thế mà giờ Lynn lại cảm thấy trông mình như đứa ngốc vậy.
Có lẽ, cổ nghĩ rằng cậu chỉ là một đứa nhóc ngây thơ mà thôi.
“Cái đó là bạn em kể đấy ạ. Chẳng qua là em thuật lại nó mà thôi”.
“Thật ư? Nhưng mà chị cũng thấy câu chuyện của em cũng thú vị phất đấy chứ. Với cả, chị cũng đã học được điều gì đó rồi, sau khi lắng nghe góc nhìn của em”, Illia vừa nói, vừa vỗ một tràng pháo tay nhỏ để dành tặng cậu.
Cô nàng này gợi cho Lynn cảm giác về một vị giáo viên đang khen ngợi học trò của mình. Mặt của cậu càng ngày càng đỏ hơn. Chẳng thể ngờ là ở bên Illia, Lynn lại có cảm giác mình đang bị đối xử như một đứa trẻ con vậy.
Gì vậy chứ? Sao lại thành ra thế này vậy nè…
Lynn mới chỉ là một cậu bé, thế nên việc mọi chuyện không đi theo đúng ý của cậu cũng không thể trách được, thế nhưng cậu vẫn muốn Illia coi mình như là một cậu trai đang từng bước tiến lên bậc thang của sự trưởng thành.
Biết vậy đừng nói khinh suất như thế rồi. Mình đang nghĩ cái gì vậy cơ chứ, tự nhiên lại đi bảo muốn tham gia tiệc trà cơ! Làm như mình sẽ được mời tới ấy.
Lynn vẫn xấu hổ lẳng lặng cúi gầm mặt xuống mà bước đi. Illia thì dõi theo từng bước chân của cậu, bối rổi chẳng thể hiểu nổi tại sao Lynn lại tự ti về bản thân mình như vậy.
***
Lúc hai người dừng lại nghỉ trưa thì mặt trời cũng đã lên tới đỉnh rồi. Thực đơn thì cũng chỉ có khẩu phần ăn cắm trại đơn giản, hương vị cũng khá bình thường, nhưng được cái là có thể lưu trữ tốt chỉ với một chút ma thuật.
“Mà, từ lúc vào rừng tới giờ chúng ta chưa thấy Ma thú nào chị nhỉ”.
“Vùng xanh thì hiếm khi thấy Ma thú lắm. Nếu cứ men theo đường mòn như thế này thì sẽ không gặp phải thứ gì đâu”.
“Thật ạ?”
“Ừm. Nếu muốn săn Ma thú thì em phải tách khỏi đường, rồi tiến sâu vào bụi rậm cơ,” Illia nói, rồi đưa tay chỉ lên miệng cười nhẹ một cái, “Đúng rồi nhỉ… Lynn, hay là chúng ta cùng tách khỏi lối đường mòn một lát nhé?”