Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 30: Thất bại thị trường

P/s: Chúc ae độc giả hako một cái Tết Tân Sửu 2021 thật ấm no, hạnh phúc, phát tài phát lộc nhóe <3333

À mà ông nào cmt chúc t năm nay có ny đi, vã lắm òi :v

---------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 30: Thất bại thị trường

Cô nàng quý tộc Sereka vừa rảo bước băng qua cây cầu, vừa đưa mắt nhìn xuống khung cảnh tan hoàng đang phô bày phía dưới cô. Sau cùng, cô nàng cũng quyết định dừng lại.

“Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư Sereka? Ngài nên mau nhanh chân lên nếu không muốn buổi học hôm nay bị trễ giờ”.

Giọng nói vang lên thuộc về một vị pháp sư trung niên khoác áo choàng đen. Hắn ta chính là sư phụ của Sereka.

Ấy thế nhưng, cô nàng lại chẳng nhúc nhích dù chỉ một chút. Sereka cứ đứng đờ như vậy, đôi mắt sắc sảo của cô dồn sự chú ý vào cảnh tượng phía dưới cả hai người.

Đằng sau cặp kính gọng bạc, là một đôi mắt đang quan sát thật tỉ mỉ cả khu phân xưởng và những người công nhân, tựa như cách một con chim cắt đang nhắm lấy con mồi của nó vậy.

Đôi đồng tử kết hợp cùng mái tóc màu hoa râm của Sereka tạo cho người khác một cảm giác thật khó gần.

“Này, tiểu thư Sereka. Ngài đang làm gì thế?”

Sau một thoáng im lặng, cô nàng liền nói ra câu hỏi đang mãi vẩn vơ trong đầu mình.

“Yuin… Tại sao bọn họ lại bất tài tới như vậy?”

“Hửm?”

“Chẳng phải lý ra bọn họ nên sử dụng ma thuật cấp cao hơn sao?” Sereka chỉ tay hướng xuống dưới, về phía những người công nhân, rồi cô lại tiếp tục nói.

“Nhìn sơ qua thì, công việc của những người công nhân đó là đóng gói và vận chuyển những món hàng kia đi, đúng chứ? Lẽ ra bọn họ có thể sử dụng Ma thuật Tinh linh cùng với những vòng ma pháp để đơn giản hóa công việc đi mà. Hà cớ gì mà bọn họ lại không sử dụng chúng vậy?”

“Bởi vì những người công nhân kia chỉ biết mỗi duy nhất cái cách cổ lỗ sĩ ấy”.

“Thế tại sao những người phụ trách giám sát và sư phụ của bọn họ lại không dạy cho họ những cách đó?”

Khóe môi Yuin nhếch lên, nở một nụ cười đầy quỷ quyệt. Thế rồi, hắn nói bằng giọng đầy giễu cợt, rằng “Là bởi sự kém cỏi và nông cạn của những kẻ bề dưới ấy đấy, thưa tiểu thư”.

Sereka nghe xong liền nhíu mày lại. Là một quý tộc, Yuin sở hữu cho mình một trí tuệ đầy uyên thâm, đó cũng chính là lý do tại sao hắn được tuyển chọn để trở thành sư phụ của cô. Thế nhưng, chính cái tư tưởng luôn nghĩ rằng mình là người được chọn khiến cho Yuin thường mắc tật hay kênh kiệu với kẻ khác. Có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể ưa nổi tên này một chút nào cả.

Thấy Sereka không lên tiếng, Yuin lại được đà nói tiếp.

“Chuyện dạy ma thuật mới cho những tên công nhân kia thực sự rất mất thời gian. Mấy tên giám sát với sư phụ của bọn chúng chắc gì đã dư dả thì giờ mà dạy kia chứ. Cơ mà bọn họ cũng đâu có nghĩa vụ gì phải làm vậy đâu. Thay vì dạy cho những người công nhân đó những kỹ năng nâng cao hơn, thì việc cứ để cho bọn họ sống với một mức lương thấp như vậy có khi lại còn hợp lý hơn đó”.

Sereka vẫn cố làm thinh. Lời nói đó của Yuin vẫn chưa đủ để làm cô bị thuyết phục. Thế rồi…

“Cây gậy phép kia”.

“Nó thì có vấn đề gì ạ?”

“Sao bọn họ lại chọn những cây gậy phép thô sơ tới vậy kia chứ? Chắc chắn là không thể hoàn thành được công việc bằng những cây gậy như vậy rồi”.

“Những người công nhân kia không có sử dụng một loại gậy phép cụ thể nào đâu. Cứ thích cái nào là chúng lựa cái đó thôi à”.

“Bọn họ thực sự thích xài những kiểu gậy như thế sao?”

“Vì chúng rẻ tiền. Cứ thấy đồ rẻ tiền là mắt bọn chúng lại sáng lên”.

“Vậy còn những kẻ bán những cây gậy phép rẻ tiền đó… Tại sao bọn chúng lại có thể đi bán những thứ hàng như vậy ra ngoài thị trường kia chứ? Chẳng phải việc bán những món đắt tiền hơn sẽ có thể kiếm thêm lời cho chúng sao?”.

“Không cần thiết. Đồ rẻ ắt sẽ nhanh hư, đến lúc đó đám công nhân sẽ phải đi mua cái mới liền, cứ liên tục như vậy. Đấy là lý do tại sao những nhà sản xuất vẫn có thể sống tốt chỉ bằng cách buôn đồ rẻ đấy. Chiến lược kinh doanh này, chắc chắn có thể sinh lời cho bọn chúng”.

“Đấy là lừa đảo rồi chứ còn gì nữa?”

“Tiểu thư có thể nói như vậy, nhưng sự thực thì… Nếu tiểu thư biết nhìn nhận vào mặt cung cầu, thì đây chẳng phải là trò lừa đảo hay là gian lận gì cả. Người ta gọi đó là ‘có đầu óc kinh doanh’ đấy”.

“Quả đúng là một lời ngụy biện mà”.

“Tôi hiểu những gì mà tiểu thư nói, nhưng mà lý do khiến cho những món hàng rẻ tiền cứ tràn ngập trên khắp thị trường như vậy, chung quy lại thì cũng đều là do những người mua hàng. Những hãng sản xuất đó không có lợi dụng quá mức cái kiểu chiến lược như vậy để ép mọi người phải mua sản phẩm của bọn chúng. Chúng chỉ đơn giản là bày hàng lên kệ cho có lệ mà thôi. Chính là những kẻ bề dưới đã quyết định chọn mua những món hàng đó đấy đấy. Dẫu cho những tên công nhân đó có nghèo khổ tới đâu đi chăng nữa thì điều đó cũng chẳng liên quan gì tới những nhà sản xuất đó cả. Mọi người phải biết tự chịu trách nhiệm cho bản thân mà”.

“Phải biết tự chịu trách nhiệm cho bản thân ư? Ý ngươi là sao chứ?”

“Đúng rồi đó. Những người công nhân kia phải tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Kể cả khi công suất làm việc của bọn chúng có giảm như thế nào, thời gian làm việc có bị lãng phí đi bao nhiêu, hay tiền lương có thể bị giảm đi bao nhiêu lần, thì chính bọn chúng vẫn là những kẻ sẵn sàng chấp nhận việc tiếp tục mua những cây gậy phép rẻ tiền và thô sơ đó. Và tất nhiên rồi, để đáp ứng nhu cầu thị trường thì việc những hãng sản xuất đó bày bán những món sản phẩm rẻ tiền âu cũng là lẽ đương nhiên thôi. Ngài hãy cứ nhìn vào bọn chúng đi, thưa tiểu thư Sereka”.

Như để làm chứng cho những gì mình vừa mới nói, Yuin dang rộng hai tay ra về phía trước, như muốn hướng sự chú ý của Sereka xuống cái cảnh tượng tan hoàng của khu phân xưởng ngay lúc này vậy.

“Những món đồ rẻ tiền, nay đã lại thịnh hành trên thị trường rồi. Đây chính xác là những gì mà chúng muốn đấy, thưa tiểu thư!”

Sereka như tự thầm chê trách những kẻ bán hàng đã đẩy vô số người tới với bờ vực của sự túng thiếu mà chẳng hề hay biết.

Thật phi lý làm sao! Chẳng phải ai đó nên thay đổi cái thế giới méo mó này ư?

 

Vừa đưa mắt nhìn xuống khu phân xưởng, cô vừa nghiến răng, rõ ràng là đang rất phẫn nộ.

“Mà quên chuyện đó đi, hãy cứ lo cho bản thân ngài trước cái đã. TIểu thư vẫn chưa gửi văn bản báo cáo của mình đâu, phải chứ? Đừng quá tự mãn chỉ vì mình được nhận học bổng, sẽ có ngày ngài thất bại trước khi mình kịp nhận ra đó”.

“Ngươi nghĩ ta không biết sao? Đúng là tên hách dịch”.

Tâm trạng của Sereka lúc này hoàn toàn bất lực, cô hoàn toàn chẳng thể làm được gì.

Quả thực… Mọi người đều chỉ có thể xoay sở cho hoàn cảnh của riêng mình. Ngay cả một đứa như mình đây… cũng có thể làm được gì để giúp họ đâu.

Bỗng, ánh mắt của Sereka chợt đập vào một nơi nào đó, nơi này thật khác biệt so với khung cảnh hỗn loạn chung của cả phân xưởng tới quá chừng. Những người công nhân ở đây bình tĩnh tới khác thường, và những cây gậy phép mà họ đang mang theo bên mình cũng thuộc loại cao cấp hơn so với những cây rẻ tiền mà cô đã thấy trước đó.

Kia chả là… Gậy phép của Dale sao.

Phía dưới, có hai cậu nhóc đang đảm nhận công việc chỉ đạo cho những người công nhân khác thuộc bộ phận của họ. Sereka hướng ánh mắt của mình xuống, quan sát thật kĩ lưỡng cả hai.

Trông hai đứa nhóc có vẻ như cũng trạc tuổi cô nàng vậy.

Một đứa thì đầu tóc rối xù, toát nên vẻ bất tuân và tinh nghịch, trong khi đứa còn lại thì trông có vẻ ngoan ngoãn hơn. Cả hai như tạo nên cho Sereka một cảm giác trái ngược nhau vậy.

Trông như cả hai đang bàn bạc về những gì sắp sửa cần phải làm tiếp theo vậy

Vừa nói chuyện, chúng vừa hướng về phía những vùng lân cận đấy. Trước tầm mắt của cả hai là những món hàng bị lật tứ tung đã đổ sập từ phần nhô lên dị thường của nền đất, mà thực chất là hậu quả của những cây cầu mà nhóm Illia đã xây. Không chỉ vậy, những món hàng còn bị phủ nào bụi là bụi sau trận lốc quét ngang cả phân xưởng.

Chắc chắn rằng, ngay cả khi có được gia công chắc chắn bằng ma thuật đi chăng nữa, thì những món hàng này cũng không thể xuất xưởng trong tình trạng như thế này được.

Không biết hai người họ sẽ làm gì đây nhỉ?

Và thế là, cô nàng quyết định tiếp tục quan sát hai đứa nhóc thêm một lúc nữa.

***

“Theo, tính sao với mớ hỗn độn này đây?”

“Chúng ta không thể chuyển đi những món hàng đã bị đổ sập rồi, những còn những món còn lại bị phủ bụi thì chắc vẫn có thể xuất đi được đó”.

“Chỉ việc phủi hết đống bụi đó đi cũng đã khó lắm rồi”.

Một lượng lớn cát bụi phủ kín khắp cả những món hàng.

Nếu có cố phủi sạch chúng đi sạch và nhanh nhất có thể đi chăng nữa thì chỗ hàng này vẫn sẽ không thể chuyển ngay trong ngày hôm nay được.

“Trước kia tớ có đọc một cuốn sách, trong đó có kể lại một câu chuyện về một vị pháp sư đã gây dựng lại cả một thị trấn bị chôn vùi từ trong đống tan hoang. Ông đã tạo ra một cơn lốc xoáy, thổi bay hết tất cả những tàn tích cũ phủ kín trên khắp những ngôi nhà đó”.

“Một cơn lốc xoáy ư… Với khả năng của chúng ta hiện tại thì điều đó là không thể”.

“Không cần phải là cả một cơn lốc đâu. Mục đích của chúng ta chỉ là phủi đi đống cát bụi mà. Gậy phép của Dale có thể dịch chuyển các vật nặng, tuy nhiên nó cũng có thể dịch chuyển cả những thứ nhỏ, mịn như bụi chẳng hạn. Chúng ta sẽ sử dụng một phép diện rộng, đồng thời chỉnh lý lại công suất ma thuật sao cho chỉ có cát bụi bay đi mà thôi”.

“Nhưng, ngay cả khối lượng của bụi và cát cũng tùy thuộc vào từng hạt mà trở nên khác nhau. Như vậy tức nghĩa là chúng ta sẽ điều chỉnh từng hạt một đấy. Cậu cũng biết điều đó là bất khả thi mà”.

“Ừa. Vậy thì chúng ta sẽ sử dụng một vòng ma pháp để tiến hành phụ trợ cùng. Như vậy sẽ có thể điều chỉnh được hết tất cả các hạt đó”.

“Tớ hiểu rồi”.

“Lynn, cậu đảm nhận việc sử dụng gậy phép nhé? Tuy là tớ có nhiều năng lượng hơn, nhưng cậu lại biết cách điều chỉnh nó sao cho phù hợp nhất. Tớ sẽ vẽ vòng ma pháp hộ cho”.

“Được, tớ hiểu rồi”.

Theo lệnh cho mọi người cùng giữ chặt lấy những món hàng, còn mình thì vẽ nên một vòng ma pháp.

Khi vòng đã được vẽ xong, Lynn bước tới vùng trung tâm của vòng ma pháp, rồi cố gắng thật tập trung tinh thần.

Không được dùng nhiều lực quá. Chỉ cần một chút thôi. Tựa như đang lay động một làn gió nhẹ vậy…

Tập trung trí lực tới một mức độ nào đó mà cậu cho là ổn rồi, Lynn giương cây gậy phép ra rồi niệm chú.

Từng luồng gió nổi lên giữa nơi Lynn đang đứng và đống hàng hóa. Những hạt bụi cát cũng bắt đầu tuôn chảy cùng cơn gió theo từng dòng nhỏ, từ những món hàng tới với chỗ cây gậy phép mà cậu nhóc đang cầm trên tay, chúng cứ quay như vậy theo một quỹ đạo hình tròn rộng.

“Không có tác dụng rồi. Chậm quá. Thế này thà dùng tay không có khi còn nhanh hơn”.

“Được rồi, vậy để tớ thử tăng lực quay mạnh hơn xem sao”.

Theo lại vẽ thêm một chiếc vòng ma pháp mới, và Lynn lại niệm chú thêm lần nữa. Lần này thì luồng không khí xung quanh cậu và những món hàng bắt đầu xoay chuyển mạnh hơn. Những hạt cát bụi bị phủi ra khỏi những món hàng với một lực ấn tượng, chúng dần dần kết lại rồi tụ hội xung quanh cây gậy phép trên tay Lynn. Lực quay cuả cơn gió tụ lại, tạo thành một đám mây bụi phủ đầy cả người cậu, từ đầu tới chân .

Cả người Lynn hoàn toàn bị bụi cát bám bẩn.

“Rồi, tuyệt vời luôn!” Theo kêu lên.

Những món hàng hóa giờ đây đã sạch sẽ, không còn dính tí bụi bẩn nào cả, lần này đã có thể đưa đi xuất xưởng rồi. Theo lệnh cho mọi người cùng hoàn thành cho xong quá trình đóng gói hàng.

“Ít nhất là đống hàng này vẫn đủ để đáp ứng hạn ngạch ban đầu của chúng ta nhỉ. Mà dù sao thì, cái phép này quả đúng là tuyệt thật! Dùng nó mà dọn phòng thì được phải biết luôn. Nên đặt tên như thế nào đây nhỉ… À, gọi là ‘Máy hụt bụi Tự động Hoàn toàn’ nhé Lynn!”

Nhìn Theo reo mừng chiến thắng như vậy, Lynn đành lên tiếng phản kích.

“Ừm, Theo này… Cậu biết là cả người tớ đang phủ đầy bụi, đúng chứ…”

Theo định bụm miệng cười, nhưng cậu nhóc cố nén cười.

“Tớ đoán là chúng ta cần phải cải thiện cái điểm yếu rằng người sử dụng thuật sẽ bị phủ bụi này mới được. Có thể lau dọn khu vực sắp sửa bị tác động thuật trước khi phát động nó đấy”.

“Tớ hiểu rồi… Làm như vậy sẽ tránh cho người sử dụng thuật khỏi bị phủ bụi -” Lynn thật thà đáp lại, một lúc sau cậu mới hiểu ra, “Gượm đã, không phải vậy! Theo, cậu bảo tớ dùng thuật này vì cậu biết chắc rằng nếu mình sử dụng nó thì chắc chắn sẽ bị bẩn hết người đúng không!”

“Xin lỗi, xin lỗi nhé. Lát nữa hãy tới thẳng đến chỗ nhà tắm rồi giặt luôn cả quần áo nhé. Nếu cậu không trả được tiền thì cứ bảo tớ là được” Theo vừa nói vậy, vừa cố gắng dỗ dành Lynn.

“Hmm. Mà dù sao thì, chúng ta nên làm gì với mớ hỗn độn này đây?”

Lynn chỉ tay về phía những món hàng hóa đổ nát bên cạnh cả hai. Mọi người đã cố gắng hết sức để bảo vệ chúng, nhưng một số vẫn không thể tránh khỏi việc bị phá hủy.

“Tớ sẽ trả chúng về bộ phận sản xuất của phân xưởng. Giờ ngoài việc sửa chúng hoặc làm thêm những món mới thì chúng chẳng còn giá trị gì nữa rồi”.

“Không biết liệu ai sẽ trả phí sửa chứa và mọi thứ đây” Lynn nói, giọng tỏ rõ vẻ mệt lử.

“Tất nhiên là lũ quý tộc ấy rồi. Thật là… Mấy người đúng là tuyệt vời hết mức khi làm hỏng hết hàng hóa của tụi này đấy, hỡi mấy đứa nhóc khốn nạn”.

Thầm rủa vậy, Theo liền nhanh chóng kiểm kê lại số lượng hàng hóa bị hư hỏng cùng những món không thể sửa chữa được nữa.

“Tớ sẽ đi báo cáo chuyện này với người giám sát. Cậu phụ trách nơi này một lát nhé?”

“Được, tớ hiểu rồi”.

Sau khi giao việc cho Lynn xong, Theo liền chạy biến về phía đám công nhân đang ngơ ngác và giận giữ kia.

***

“Yuin, nhìn vào hai đứa nhóc kia đi”, Sereka gọi Yuin, tay chỉ về phía Lynn và Theo.

“Hử, chúng thì làm sao? Cơ mà ồ, mấy cây gậy phép đó trông cũng được đấy nhỉ”.

“Không chỉ vậy đâu, cả cách mà hai người họ làm việc nữa”, cô nàng giải thích cho Yuin, đồng thời chỉ cho ông ta về chiếc vòng ma thuật được vẽ ở phía dưới nền sàn ban nãy mà hai đứa nhóc đã sử dụng.

“Xuất sắc đấy. Không kể tới những học viên quý tộc, nhưng việc những kẻ ở tầng lớp thường dân mà cũng có thể làm được như vậy… Đúng là đáng chú ý thật”.

Yuin nhún vai, tỏ ý chẳng còn hứng thú gì nữa rồi tiếp tục bước qua cây cầu.

Thế nhưng, Sereka lại có thể cảm nhận được rằng bằng một cách nào đó mà, tâm hồn cô đã được cứu rỗi. Cái cảm giác bất lực kia giờ đây đã hoàn toàn tan biến.

Lúc cất bước đi, cô nàng lại ngoái lại nhìn hai cậu nhóc thêm một lần nữa. Cái cách mà chúng làm việc giữa khung cảnh hỗn loạn này, thảnh thơi tựa hồ chỉ như một trò chơi nào đó vậy, cô nghĩ.

Ngay cả khi phải làm việc cùng đám hạ cấp tồi tệ này, vẫn có những người có thể vượt qua những thử thách ở ngay trước mắt, và cùng cố gắng hết sức để cải thiện tình hình hiện tại của bọn họ. Cả mình, cũng phải thật cố gắng hết sức mới được.

***

Trong lúc nhìn những người công nhân còn đang bận rộn với công việc của mình, Lynn lại để cho tâm trí mình lơ đãng theo dòng tương tư. Cậu hồi tưởng lại cái lúc mà những cô cậu quý tộc đó bộc lộ sức mạnh ma thuật của mình.

Thật đáng kinh ngạc.

Mới nhìn qua thì cũng có vẻ như không thông minh quá, thế nhưng về mặt sức mạnh thì lại vô cùng vượt trội. Không có một chút lỗi sai nào trong khả năng nắm bắt Ma thuật Tinh linh của bọn họ, và có lẽ là cả kiến thức cấp cao về ma thuật nữa.

Những mối thân giao ư…

Cậu lại nhớ đến những gì mà Yuven đã nói với cậu về những mối thân giao.

Ở trong Bang hội Magulheim cũng có rất nhiều học viên ưu tú. Không biết liệu trong chuyến đi săn Rừng Hedin, ngoài những thành viên của đội dành cho năm Nhất ra thì mình còn có thể gặp được ai nữa nhỉ.

Cuộc thám hiểm vào khu rừng, giờ đây chỉ còn cách vài ngày nữa là sẽ tới.