Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 28: Những kẻ quý tộc ở khu phân xưởng

P/s: Sr ae nhá, chắc ae quên t rồi đúng ko =)))

----------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 28: Những kẻ quý tộc ở khu phân xưởng

Khu phân xưởng Renryll, như bao ngày nào, vẫn đang làm việc hết công suất. Đây được coi là một trong những trụ cột chính đảm nhiệm công việc sản xuất của toàn bộ tòa tháp.

Ờ một góc nhỏ của khu xưởng, cả hai cậu nhóc Lynn và Theo cũng đều đang rất bận rộn với đống công việc được giao của mình.

“Này Lynn, đống vật liệu đóng gói đó có đến đúng giờ được không vậy?” Theo cất tiếng hỏi.

“Ừm, chắc là sẽ tới sớm thôi, chỗ thang máy số 13 ấy”.

“Tốt. Chắc là chúng ta sẽ kịp chuyển hết đống này đi trước hạn chót đấy. Thế là xong việc”.

Chỉ cách hai đứa nhóc một vài bước chân, là cả một núi hàng hóa chất thành những đống cao thật là cao.

Nhiệm vụ của cả hai đó là phải chuyển hết đống đó đi vào ngày hôm sau. Chuyến thuyền vận chuyển cuối cùng dự kiến sẽ rời bến vào lúc 5 giờ chiều. Chở hết chỗ hàng đó từ tháp tới bến tàu ít nhất sẽ phải mất tầm 6 tiếng. Lynn và Theo dự định sẽ chuyển hết đống đó đi ngay trong ngày hôm nay, nhưng chậm nhất là ngày hôm sau mọi thứ đều đã phải xong rồi.

Sau khi được nhập học vào Học viện, cả hai cậu nhóc vẫn duy trì công việc ở khu phân xưởng này. Học phí thì có thể vay học bổng để chi trả, nhưng còn chi phi sinh hoạt cá nhân thì hai đứa phải tự lo liệu lấy, bao gồm cả tiền thuê nhà.

Một ngày của Lynn và Theo chỉ gồm có những việc như tới Học viện để học, rồi sau đó chạy đến khu phân xưởng để làm ca của mình.

Quãng thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn của cả hai cũng vì vậy mà bị bó hẹp lại, nhưng thực tế cũng chẳng tệ lắm là bao.

Hai đứa đều được giao cho những công việc quan trọng hơn, và lương lậu cũng từ đó mà tăng theo, dù chỉ là một chút.

Nhờ cách làm việc đầy hiệu quả, cộng thêm việc được lớp Ma thuật Thuộc kim cấp tín chỉ sớm mà giờ đây, Theo không chỉ được phép làm những công việc xây dựng cao cấp hơn – trái ngược với những công việc đơn giản, sơ cấp, chỉ dành cho những người không có tay nghề cao – mà cậu còn được cấp quyền quản lý một khu vực nhỏ trong phân xưởng nữa.

Được đảm nhận vai trò quản lý mới, Theo thường chuyên phụ trách một nhóm nhỏ, dao động từ 5 đến 10 người cùng một lúc. Vai trò của Lynn thì cũng không mấy thay đổi. Cậu cứ loanh quanh bên cạnh Theo như vậy, hễ cậu nhóc cứ cần gì thì Lynn sẽ tới giúp ngay.

“Nhanh lên, mau tránh ra, mau tránh ra nào”

“Này, cẩn thận tí chứ!”

Cả khu phân xưởng như chìm trong tiếng ồn ào. Những chỗ làm việc thì luôn tấp nập người ra người vào. Họ luôn phải để ý không được đi trên những đoạn đường ray lấp kín cả phần nền sàn của xưởng, dày đặc tựa như những đường gân trên cơ thể của những loài sinh vật sống vậy. Những chiếc xe kéo chở theo hàng hóa và các bộ phận chạy ầm ầm dọc theo dãy đường ray, chia cả phân xưởng thanh nhiều khu khác nhau.

Bởi điều kiện làm việc đông đúc luôn luôn trong tình trạng chật kín người, thế nên việc có mấy vụ tranh giành lẫn nhau về không gian làm cũng như các công cụ máy móc để sai vị trí đã trở thành chuyện thường ngày ở huyện. Thậm chí, có những lúc gọi nơi này là bãi chiến trường cũng chẳng phải là ngoa.

Hiện tại thì, Theo còn đang bận giải quyết công chuyện với một nhóm công nhân đến từ một bộ phận khác. Cậu nhóc tóm được lũ người này lúc bọn họ đang tính trộm đi một vài món công cụ ma thuật của nhóm Theo.

“Này, chúng tôi đang sử dụng đống công cụ đó đấy. Mấy người không thể cứ ngang nhiên như vậy mà lấy cái gì tùy thích được”.

“Dù sao thì bọn cậu cũng có dùng tới đâu, chúng tôi đang gấp lắm mà”.

“Đống hàng vật liệu đóng gói của bọn tôi có thể tới bất cứ lúc nào đấy. Tìm chỗ nào khác mà mượn đi”.

“Dù gì thì ngày mai mới tới hạn chót của cậu kia mà? Còn một đống thời gian. Thế nên cho chúng tôi dùng trước đi”.

Theo chẳng hề nao núng một nào cả. Bởi lẽ cậu biết rằng một khi đã cho lũ người này mượn đồ rồi, thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện cậu lấy lại được nữa.

“Hạn chót của các người là khi nào?”

“Ngày kia”, giọng của một người công nhân cất lên, sau một thoáng ngập ngừng.

Ông ta biết rằng mình không thể lừa nổi Theo được, vậy nên chẳng còn cách nào khác, ổng đành nói ra sự thật.

“Đấy, rõ là các người có nhiều thời gian hơn kia mà! Đi đi, tránh ra cho chúng tôi làm việc”.

Thế là, người công nhân đành miễn cưỡng lùi bước.

“Khỉ thật, cứ có lũ người này là y rằng mình chẳng thể thư giãn nổi”, Theo thầm rủa.

“Mọi người đều bận rộn cả mà”, một giọng nói gần đấy vọng tới.

“Cách bọn họ làm việc mới là vấn đề. Đáng lẽ ra phải chuẩn bị những công cụ cần thiết ngay từ đầu thay vì cứ đi trộm đồ nghề của người khác như vậy kia chứ”.

Ngay lúc đó, có một gióng nói lớn cất lên.

“Theo-san! Em lấy đống hàng vật liệu đóng gói về cho anh rồi nè”.

Cách đấy một quãng, Theo quay mắt hướng về phía cậu nhóc đang chạy lại về phía mình, dọc theo con đường ray. Chỗ hàng vật liệu đóng gói được chất đầy lên chiếc xe đẩy, cậu nhóc sử dụng cây trượng ma thuật của mình để đẩy nó đi dọc theo khắp con đường.

Tên của cậu nhóc đó là Ketra. Nghe theo lời khuyên của Theo, cậu đã sắm cho mình một chiếc Gậy phép của Dale mới toanh thay cho cây Trượng của Teriuul của mình trước đó. Keila thực sự rất thông minh và chân thành. Có vậy nên Theo mới mời cậu nhóc về làm việc cùng với đội của cậu.

“Vậy thì được rồi, mọi người cùng bắt tay làm việc nào”.

Nghe theo lệnh của Theo, tất cả mọi người đều cùng vui vẻ xắn tay áo lên bắt đầu công việc đóng gói hàng hóa của mình.

Muốn để cho hàng hóa được sẵn sàng vận chuyển ra khỏi tháp, thì quy trình đóng gói này còn phải bao gồm cả việc bọc hàng bằng một lớp mạ sắt cứng nữa.

Trình tự của công việc này được liệt kê thứ tự như sau:

1.Đặt các tấm sắt cứng để lên trên các mặt bàn

2. Tiếp tục đặt những gói hàng lên từng bàn một

3. Ép chặt lớp mạ sắt xung quanh từng gói hàng, sao cho chúng đều được bọc từ dưới lên

4. Hàn kín lớp mạ sắt bọc lại

Đây sẽ là cách mọi người bọc hàng bằng những tấm mạ sắt.

Từ bước 1 tới 3 có thể sử dụng đồ nghề chuyên dụng cho Ma thuật Đa chất để đẩy nhanh tiến độ công việc. Còn từ bước 4 trở đi thì sẽ phải sử dụng một loại đồ nghề ma thuật chuyên dùng để hàn kim loại, được gọi là ‘Kim hàn khí cụ’, có tác dụng hàn các vật lại với nhau bằng cách phụt ra tia lửa.

Công cụ ma pháp được tiếp năng lượng bởi sức mạnh bởi người sử dụng chúng. Khi truyền ma thuật vào món công cụ hàn, sẽ tạo ra một tia xịt lửa được sử dụng để hàn thép.

Kể cả có là những pháp sư tập sự chưa từng được học qua về Ma thuật Thuộc kim thì, việc sử dụng món công cụ này cũng chẳng có khó khăn là mấy.

Do về bản chất thì đây là một loại công cụ ma pháp, thế nên về tự nhiên thì vẫn sẽ có những khác biệt so với quy trình hàn khí thông thường – một trong những điểm khác biệt nhất đó chính là việc không cần phải sử dụng tới nhiệt độ và áp suất. Điều này có nghĩa là, người sử dụng sẽ không phải chịu bất cứ thương tích nào cả.

Lynn chịu trách nhiệm giám sát mọi người để đảm bảo rằng họ đều đang làm việc một cách một cách hiệu quả nhất, đồng thời kiểm tra xem liệu có ai hàn sót phần mạ thép nào không. Bàng cách giám sát mọi người, chính cậu cũng đang giúp sức cho toàn đội.

Cùng lúc đó, Theo cũng đang đi tuần quanh khu vực làm việc của mọi người. Nhiệm vụ của cậu là phải đảm bảo rằng không một ai có thể lẻn tới và cướp đồ nghề của cả đội.

“Lynn, tới đây với tớ một lát”.

Lynn đặt món đồ nghề hàn đang dùng dở xuống, ngước nhìn lên, vẻ mặt thoáng có chút lo âu. Thế rồi, cậu đúng dậy và tiến tới chỗ mà Theo đang đứng.

“Bọn người của Gaul đang lăm le đống đồ nghề của ta”, Theo nói gọn, rồi cậu hất cằm, ý chỉ Lynn nhìn về hướng đó.

Ngoảnh sang, quả thực là đang có một tên của nhóm Gaul đang lăm le nhìn cậu nhóc Ketra đang ngồi miệt mài hàn các tấm mạ sắt.

“Kiểm tra đi”.

“Được rồi”.

Lynn liền lao tới chỗ của nhóm người Gaul ngay lập tức.

“Gaul-san,” Lynn gọi to, “Buổi chiều tốt lành”.

“Hả? À ra là nhóc, Lynn. Muốn gì đây?”

“Là về món đồ công cụ hàn mà cậu nhóc Ketra kia đang sử dụng. Kể cả khi đã xong việc rồi thì chúng tôi vẫn sẽ cần phải dùng tới nó. Thế nên đừng có tùy ý mà cướp nó đi chỉ vì cái lý do rằng ‘các người đã dùng xong rồi’ đấy”.

“Làm như bọn ta thèm ấy”, Gaul nói, giọng đầy cộc cằn.

“Thế thì mau đi xin thêm đồ nghề mà các người đang còn thiếu đi. Mấy người cần chúng để hoàn thành công việc của mình, phải không? Không xin phép đàng hoàng thì mấy người sẽ không thể làm xong việc đâu”.

“Nghĩ ta không biết làm như vậy à? Ê, Jarim!”

Mím môi lại, lão già Gaul đành làm theo những gì Lynn nói. Hắn lệnh cho một tên công nhân đi xin thêm đồ nghề mà bọn họ đang cần. Lynn thì quay trở lại chỗ làm việc của mình, mặt thở dài sầu não.

Trời ạ. Các người thực sự thích chơi cái trò giành giật đồ của nhau như thế này lắm sao?

Lúc nào cũng vậy, cậu luôn luôn bị phá bĩnh trong lúc tay đang còn dở việc, khi nào cũng phải đuổi những kẻ đang lăm le đống công cụ của mình đi.

Cấp trên đáng lẽ ra phải làm một điều gì đó kia chứ. Bọn họ lẽ ra nên giải quyết đám người biếng nhác này để ngay từ đầu không có những vụ tranh cãi như vậy. Bọn họ cũng nên chủ động tiếp xúc với công nhân nhiều hơn nữa. Chẳng hiểu lũ gười này đang nghĩ gì thế không biết?

 

Ở trong nhóm của Lynn, tất cả những gì mà mọi người nhận được đều chỉ là những lời chỉ dẫn, hạn ngạch, và chỉ tiêu, chẳng còn gì nữa hết.

Khi Lynn quay trở lại, tất cả đã hoàn thành xong công đoạn thứ nhất rồi. Theo liền chạy thẳng tới chỗ cậu nhóc.

“Sao rồi. Tên Gaul đó đã nói gì vậy?”

“Hắn bảo rằng mình sẽ xin đống công cụ còn thiếu thật đàng hoàng, không trộm cắp của chúng ta nữa. Hiện giờ thì vẫn chưa có vấn đề gì cả”.

“Hừmm”.

Theo lại liếc sang một hóm người khác. Lũ người đó cũng đang lăm le đống công cụ của nhóm Theo. Chắc là cậu phải răn đe bọn chúng nhiều hơn nữa mới được.

“Cần tớ tới nói chuyện với bọn họ luôn không?”

“À thôi, không cần nữa đâu. Tớ sẽ để mắt tới lũ người đó. Cậu có thể quay trở lại làm việc được rồi”.

Bỗng, từ một nơi nào đó rất xa, vang lên một tiếng đổ sầm rất lớn, tựa như tiếng của một thứ gì đó vừa mới sụp đổ vậy.

“Cái gì vậy?” Lynn giật mình, cậu quay người lại về hướng tiếng động đó phát ra.

“Chắc là ai đó lại làm rơi thùng hàng rồi. Tới tận bây giờ mà vẫn có những thằng ngu đi sử dụng cây Trượng của Teriull ư?”

“Cái đó là cây Trượng của Biyalial đấy ạ”, Ketra liền lên tiếng. Cậu nhóc vừa tiến tới từ phía sau cả hai.

“Biyalial ư? Là cái gì vậy?” Theo hỏi.

“Là một loại trượng phép mới ạ. Giá thành rẻ, lại được cái là có độ bền sử dụng lâu hơn cây Trượng của Teriull hơn. Thế nhưng đổi lại thì khả năng rơi tự phát lúc đang bốc dỡ đồ đạc cũng sẽ tăng lên rất nhiều…”

“Quái gì vậy? Chả thể hiểu nổi tại sao người ta lại có thể để cho những món đồ vô giá trị như vậy lưu hành trên thị trường nữa không biết,” Theo nói, giọng bất bình, “Mấy cái hãng sản xuất này đang vất đi giá trị của chính bọn họ chỉ để kiểm lời, và chúng ta thì đang chìm ngập trong đống vô dụng ấy”.

Ngay lúc Theo vừa dứt lời, lại một tiếng động lớn khác vang lên, lần này là ở một vị trí khác.

“Lại cái gì nữa vậy trời?”

“Hay lại thêm kẻ nào lại làm rơi thêm hàng nữa sao?”.

“Không… Nhìn kìa, là lũ quý tộc”.

Lynn quay sang nhìn về hướng mà Theo đang chỉ tới, cậu thấy một nhóm người có khoác những tấm áo choàng màu đỏ thẫm của Học viện, khuy áo có đính pha lê. Những chiếc khuy pha lê đó tượng trưng cho tầng lớp quý tộc thượng lưu của tòa tháp. Ngoài Kruga ra, đây là lần đầu tiên Lynn nhìn thấy ai đó cùng đeo khuy pha lê như vậy.

Lũ người quý tộc ấy đã tiến sát tới chỗ lối vào phân xưởng. Trông như bọn họ vừa mới tới vậy. Từng người một cứ lần lượt đi vào phía bên trong. Số lượng người cũng kha khá lớn.

Trong số đám người đó, có một người khoác áo choàng đen. Chắc là có kẻ đã mang theo cả sư phụ của hắn tới.

“Lũ quý tộc đó làm gì ở một nơi như này vậy?”

Trong lúc Lynn còn đang băn khoăn chưa hiểu chuyện gì, giọng của một người thuộc nhóm đó liền vang lên.

“Ôi, đây là nơi nào vậy?”

“Trông giống một khu phân xưởng quá. Chắc là ta vào nhầm lúc mọi người đang làm việc rồi”.

“Vậy ra phân xưởng là như thế này ư”.

Một vài người thì đảo mắt nhìn xung quanh, trông thích thú ra mặt. Số khác thì cau mày có vẻ không ưng lắm. Số khác nữa thì chẳng biểu lộ ra vẻ gì cả, mặt đờ đờ thể hiện sự vô cảm, chẳng thèm quan tâm.

Mặc dù đứng tại một khoảng cách khá xa, thế nhưng Lynn vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng bọn họ nói chuyện với nhau.

Cả phân xưởng chìm trong im lặng một cách bất thường.

----------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Đáng lẽ ra là sẽ có bom đếy, nhưng mà dell =)) Còn 2 tuần nữa t thi hsg rồi, nên thôi tiến độ vẫn cứ 1 tuần/1 chap nhe