Tôi Yêu Nữ Phản Diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 149

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Arc 11 (143-155) Âm mưu ám sát Giáo Hoàng - Chương 148: Thế thân

“Cảm ơn vì đã cứu chúng tôi khỏi tình huống nguy hiểm vừa rồi”

Chúng tôi đã quay trở lại nhà thờ của thủ đô.

Tại đó, chúng tôi đang có buổi gặp mặt với Giáo hoàng.

Dù gọi là "gặp mặt", nhưng rèm trước mặt Giáo hoàng đã được kéo xuống, nên thực tế chúng tôi vẫn không nhìn thấy được gương mặt của ngài ấy.

Claire-sama và tôi đều đang quỳ trước Giáo Hoàng.

Những người khác có mặt bên cạnh Giáo hoàng gồm có Lishe-sama, người đứng gần bà ấy nhất; Yuu-sama, Misha, Lily-sama và một vài quan chức giáo hội khác. 

Ai cũng có vẻ khá căng thẳng, có lẽ là vì trận chiến vừa diễn ra.

Trong khi đó, giọng nói của Giáo hoàng lại vô cùng bình thản khi ngài ấy bày tỏ lòng biết ơn với chúng tôi―nói đúng hơn thì giọng người ấy đều đều như robot vậy.

Đó là một giọng nói gần như không có ngữ điệu, và tôi chẳng thể cảm nhận được cảm xúc gì từ đó cả.

Thế nhưng, điều lạ lùng là nó không khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

Gương mặt của ngài ấy giống hệt tôi, giọng nói cũng giống, nhưng ấn tượng mà ngài ấy mang lại lại hoàn toàn khác biệt.

“Thật vinh dự khi được diện kiến người tại đây hôm nay. Thần là Claire François, người phụ trách an ninh trong suốt chuyến ghé thăm lần này. Thần rất nhẹ nhõm vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình”

Claire-sama cất lời chào.

Còn tôi thì vẫn đang cúi đầu.

“Ta đã nghe nhiều tin đồn về cô, hầu hết đều nói rằng cô là một người vô cùng xuất sắc. Mọi người đều không ngớt lời khen ngợi cô trong nhiệm vụ lần này”

“Xin cảm ơn ngài rất nhiều”

Claire-sama đáp lại một cách khiêm tốn.

Tôi không thể tưởng tượng nổi cái người luôn vật vã với Mei và Alea ở nhà lại là cùng một người với quý cô đoan trang đang đứng trước mặt tôi lúc này.

Mà thật ra tôi cũng thế mỗi khi hai đứa đó khóc thôi.

“Đồng đội của cô cũng mạnh thật đấy, đúng không? Nếu không có Rei Taylor, e rằng giờ ta đã không thể đứng đây rồi”

“Cảm ơn lời khen của ngài”

Claire-sama và tôi đều cúi đầu thật sâu.

“Chắc hẳn các ngươi đã nghe từ Hồng y Lishe rồi, rằng có kẻ đang nhắm đến mạng sống của ta. Xin lỗi vì phải nói điều này, nhưng ta không thể chết lúc này được. Nếu có thể, xin hãy giúp đỡ ta”

Cái bóng phía sau tấm rèm khẽ cúi đầu trước chúng tôi.

Các quan chức giáo hội bắt đầu xì xào bàn tán.

Có lẽ họ không quen với chuyện này.

“Chuyện đó là điều hiển nhiên. Thần sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình”

“Cảm ơn cô rất nhiều. Tiếp theo, ta có một việc khác muốn bàn bạc. Vậy nên, trừ Hồng y Lishe, Hồng y Yuu, Lily và Misha, những người còn lại xin hãy lui ra”

Yêu cầu của Giáo hoàng lại khiến các giáo sĩ bắt đầu xôn xao.

“Các người không nghe thấy Giáo hoàng sao?”

Lishe-sama cất giọng khiển trách đám người đang xôn xao.

Khi nói chuyện với chúng tôi hôm nọ, giọng Lishe-sama còn khá dịu dàng, nhưng tôi cảm thấy hình ảnh hiện tại mới thật sự là hình ảnh phù hợp với bà ấy hơn.

Chắc tại Lishe-sama trong ấn tượng của tôi vẫn luôn là như thế.

Theo lời Lishe-sama, các giáo sĩ dần rời đi.

Sau khi xác nhận rằng chỉ còn lại những người được chỉ định, Lishe-sama lên tiếng.

“Giờ thì, để Giáo hoàng và Rei đổi chỗ đi. Misha, hãy kéo rèm lên”

“Vâng”

Tấm rèm ngăn cách giữa chúng tôi và Giáo Hoàng từ từ được kéo lên.

Phía sau đó là một thân hình nhỏ nhắn đang ngồi trên chiếc ghế trắng nhỏ.

Đó là Giáo Hoàng Claris Répète đệ tam, người mà tôi đã gặp trước đó.

Ngài ấy đang mặc một bộ lễ phục trắng với dải stola vàng quanh cổ.

“Thưa ngài, chúng ta cũng cần hai người đổi y phục nữa, thần vô cùng xin lỗi, nhưng xin người hãy rời khỏi ghế ngồi”

“Ta hiểu rồi”

Với gương mặt vẫn lạnh băng, Giáo Hoàng đứng dậy.

Ngài ấy bước đến chỗ chúng tôi một cách đầy tao nhã.

Nghe có vẻ như tôi đang tự luyến, nhưng Giáo Hoàng thực sự rất xinh đẹp.

Dù khuôn mặt giống tôi, nhưng khí chất người ấy tỏa ra lại rất thần bí.

Bạn có thể nghĩ vẻ mặt nghiêm nghị và vô cảm ấy sẽ mang đến cảm giác lạnh lùng cho người đối diện, nhưng ở người ấy lại toát ra vẻ thiêng liêng khó tưởng.

Có lẽ vì là Giáo hoàng nên ngài ấy mới luôn phải giữ biểu cảm của mình trong khuôn khổ.

Khi tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì――

Rầm.

“……”

“……”

Ngã rồi kìa.

Giáo Hoàng vừa vấp ngã.

Còn ngã sấp mặt luôn.

Claire-sama và tôi đều sốc đến mức không kịp phản ứng, không biết làm gì ngoài đứng nhìn.

“……”

Giáo hoàng đứng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi lại bình thản tiếp tục bước tới chỗ chúng tôi, gương mặt vẫn vô cảm như trước.

Rầm.

Và vài bước sau, ngài ấy lại vấp ngã lần nữa.

Lần này cũng ngã sấp mặt.

“T-Thưa ngài!?”

Lần này Claire-sama đã kịp phản ứng, vội vàng chạy lại đỡ ngài ấy dậy.

Giáo hoàng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, đứng dậy với sự giúp đỡ của Claire-sama.

“Xin thứ lỗi. Ta không giỏi vận động lắm”

…Chỉ là đi bộ thôi mà?

Thông thường chẳng ai coi đi bộ là vận động cả, đúng không vậy?

Nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy Giáo hoàng như đang kéo lê áo choàng theo từng bước chân.

Trán ngài ấy không hề toát mồ hôi, nhưng rõ ràng là đang rất chật vật.

Nói là đi tao nhã thì hình như hơi sai sai, hình như ngài ấy chỉ có thể đi từng bước xíu xiu như thế thôi thì phải.

…Lẽ nào, Giáo hoàng chỉ đơn giản là rất vụng về?

Sau khi chật vật đi được mấy mươi mét đến chỗ chúng tôi, Giáo hoàng bắt đầu thở dốc.

Cứ như ngài ấy vừa hoàn thành việc gì đó to tát lắm vậy, trong khi thật ra ngài ấy chỉ vừa đi bộ một đoạn ngắn thôi.

Dù sao thì trông ngài ấy vẫn thật uy nghiêm.

2fa925f7-ebbb-40a2-b532-577345dbee00.jpg

“Giờ thì, hãy thay đồ thôi. Misha, Lily, nhờ hai người”

“Vâng ạ”

“D-Dạ”

Lily-sama chạy đến giúp Giáo hoàng cởi bỏ từng phần của bộ lễ phục nặng nề.

Còn tôi sau khi cởi đồ thì được Misha đưa cho một bộ lễ phục mới để thay.

Trời, nặng thật đấy.

Vì quá tập trung vào vẻ bề ngoài, các khớp nối của bộ lễ phục rất khó cử động, nên việc mặc nó cực kỳ bất tiện.

Có lẽ một phần lý do khiến Giáo hoàng vụng về là do bộ đồ này.

“Thưa ngài, xin hãy mặc thứ này”

Dĩ nhiên là tôi không thể đưa cho ngài ấy bộ quần áo mình vừa cởi ra rồi, nên Claire-sama đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ sạch sẽ mang từ nhà.

“Mặc cái này như thế nào vậy?”

Giáo hoàng nghiêng đầu nhìn bộ đồ như đang nhìn vật thể lạ.

“L-Lily sẽ giúp người thay đồ ạ”

“Không, Lily. Giáo hoàng sẽ phải sống như Rei trong thời gian tới. Hãy dạy ngài ấy cách tự thay đồ”

“Xin hãy chỉ dẫn ta, Lily”

“V-Vâng ạ”

Có vẻ như Giáo hoàng sống khá biệt lập, nên có rất nhiều điều ngài ấy không biết.

Sự vụng về là một minh chứng, và tôi còn nghi rằng có khi ngài ấy còn chưa bao giờ cầm vật gì nặng hơn cái nĩa.

May mắn thay, Giáo hoàng có trí nhớ rất tốt, ngài ấy nhanh chóng học được cách mặc đồ thường ngày.

Giáo hoàng, người đang thử cử động tay chân với vẻ hứng thú, trông khá dễ thương.

Không phải tôi đang tự luyến đâu đấy.

“Bộ đồ này nhẹ thật đấy. Cử động dễ dàng hơn nhiều, tuy hơi lạnh một chút”

“Nếu ngài thấy lạnh, xin hãy mặc thêm chiếc áo khoác này”

“Claire, trong khoảng thời gian này sẽ sống với tư cách là Rei, nên cô cũng phải thay đổi cách xưng hô với ta”

“À…Đ-Đúng rồi ạ. Vậy thì, mặc cái này này, Rei”

“Vâng, Claire-sama”

Nói rồi, Giáo hoàng xỏ tay vào áo khoác mà Claire-sama đưa.

Vì tôi vẫn thường nói chuyện với Claire-sama bằng giọng điệu kính trọng, nên sự thay đổi này cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến Giáo hoàng.

“Vậy thì, Rei…À không, thưa Giáo hoàng, xin người cũng hãy chú ý đến cách nói năng và hành xử của mình”

Misha nhắc nhở tôi.

“Việc này có khi còn rắc rối hơn mình tưởng”, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.