*Góc nhìn của Claire
Nhiều ngày đã trôi qua sau khi Rei và Giáo hoàng tráo đổi vị trí.
Có vẻ phía Rei vẫn khá ổn, còn chúng tôi thì không chắc lắm.
Đang là buổi tối.
Chúng tôi đang đợi thay ca với đội an ninh khác.
“Rei-sensei, hình như mấy nay cô có hơi trầm lặng nhỉ?”
Lana, người đang giúp tôi mấy vấn đề an ninh, bỗng lên tiếng.
Eve đứng bên cạnh cũng ngay lập tức nhìn chúng tôi với vẻ hoài nghi.
“Không có đâu, mình vẫn thế mà”
“P-Phải đó. Chỉ là Rei có chút mệt mỏi sau mấy ngày làm vệ sĩ thôi ấy mà”
Dù Giáo hoàng đã thay đổi cách nói chuyện giống với Rei, tôi vẫn chẳng nghe ra chút cảm xúc gì từ ngài ấy cả.
Tôi cố gắng nói đỡ cho ngài ấy.
“Cô chắc không? Em vẫn thấy có gì lạ lắm mà? Với cả, mặt Rei-sensei lúc nào cũng nghệt ra như cá chết thế này hả?”
Đó cũng là một trong những vấn đề khiến tôi phải đau đầu mấy ngày nay.
Đúng là so với Rei, người lúc nào cũng hihi haha trước mặt tôi, Giáo Hoàng ít bộc lộ cảm xúc hơn hẳn…..Đúng hơn là, tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy biểu hiện gì ngoài gương mặt vô cảm đó cả.
“T-Thật ra là, mấy hôm nay Rei và mình đang có chút xích mích, vậy nên em ấy vẫn còn hơi căng thẳng đó”
“Ahh, vậy sao ạ? Rei-sensei, nếu Claire-sensei làm cô buồn đến thế thì hãy cứ tự nhiên đến vụng trộm với em nhé~”
Lana lại bắt đầu trêu chọc Rei–Giáo hoàng thì đúng hơn–giống như mọi ngày.
Ngay khi tôi chuẩn bị thở phào vì vừa qua được ải này.
“Vụng trộm là như thế nào vậy?”
Với câu hỏi ngô nghê đó, tôi lại bắt đầu đổ mồ hôi hột.
“Ể–!? Rei-sensei? Cô có hứng thú sao? Không đời nàooo, vậy là em có cơ hội rồi sao?”
“Kinh tởm quá…”
Lana bỗng nhiên hừng hực khí thế, còn Eve thì nhổ ra một câu khinh bỉ.
Chuyện lại sắp phức tạp rồi đây.
“Cậu đang nói gì vậy? Rei không như thế đâu”
“Hởoo–, ý em là, Claire-sensei, cô và Rei-sensei đang cãi nhau mà? Em đâu thể để cơ hội vụt mất được”
“......”
Tôi quay sang tìm sự trợ giúp nhưng chỉ thấy Giáo hoàng nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt vô số tội.
Có vẻ ngài ấy không giúp được gì rồi.
Tôi phải làm gì đó thôi.
“Cãi nhau một xíu không có nghĩa là bọn mình hết yêu nhau rồi đâu. Chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ thôi mà”
“Nhưng mà nè–, không phải mấy trận cãi vã như này thường là nguồn cơn của những cuộc đổ vỡ sao? Nếu hai người không thấy vui vẻ gì với nhau, chi bằng cứ để người khác lấp đầy khoảng trống cho?”
“Lana…cậu yêu đương cái kiểu gì vậy…?”
Hỏi thế thôi chứ tôi cũng đâu hứng thú gì cho cam.
Tôi bắt đầu không chịu nổi cách cậu ta cư xử rồi.
“Mà này, điều gì đã khiến cậu cứ theo đuổi Rei miết vậy? Em ấy kể với mình là chuyện thế này đã diễn ra từ tận lúc khai giảng rồi, đúng không?”
Rei đã từng nói là trước đây chưa từng gặp Lana bao giờ, vậy tại sao Lana lại biết em ấy?
“Ể? Ý em là, không phải Rei-sensei cực đáng yêu sao, còn thông minh nữa, mà điều hấp dẫn nhất của cổ chính là cách cổ luôn mãnh liệt trong tình yêu đó!”
“Ừ thì, cậu nói cũng đúng thật”
Rei đáng yêu—Đúng rồi.
Ẻm thông minh—Không có gì phải bàn.
Ẻm mãnh liệt trong tình yêu—Quá chuẩn.
“Cơ mà, có vẻ việc Rei-sensei ngoại tình tư tưởng là không thể nào đâu ha, nhưng mà chắc cổ vẫn có thể ngoại tình kiểu ‘ấy’ nhỉ, cô thấy khả thi hông?”
“Đ-Đừng có nói mấy thứ như thế chứ!”
Giáo hoàng không thể nghe mấy chuyện đó được.
“Ngoại tình cũng có nhiều kiểu khác nhau sao?”
Giáo hoàng (lại) hỏi một câu ngu ngơ trong khi nghiêng đầu khó hiểu.
Xin ngài đấy, đừng tò mò nữa mà.
“Tất nhiên rồi—? Kể khả khi cô làm chuyện đó với người khác, chỉ cần cô vẫn yêu đối tượng của mình thì đó vẫn không phải ngoại tình đâu nha!”
“Làm gì có chuyện đó! Nếu cậu cứ nói nhảm như thế là tôi đốt cậu đấy?!”
“Đừng màaa, sợ quá đi—!”
Lana giả vờ sợ hãi rồi núp sau lưng Giáo hoàng.
“Rei-sensei, cứu em với~”
“Claire-sama, ngài không thể đốt người khác được. Như thế vô nhân đạo lắm”
“....Ta đùa thôi mà”
Không hiểu sao, có cảm giác như tôi đang phải chiến đấu một mình trên chiến trường.
Rei ơi, hóa ra em còn quan trọng hơn ta từng nghĩ.
Nhanh quay về đi mà.
“Vậy là Rei-sensei bắt đầu chú ý đến em rồi hửm? Cô nghĩ sao, sensei? Tối nay mình ăn nhé?”
“Không, Mei và Alea đang đợi bọn mình ở nhà”
“Ahh, chán vậy trời. Đúng là mấy người có con là khó tán nhất mà. Nhưng mà em thích–!”
“Trời ạ, cậu đừng nói gì nữa được không…Coi kìa, đến lúc chúng ta thay ca rồi, Rei. Tạm biệt hai cậu nhé, Lana, Eve”
“Tạm biệt hai cậu, Lana, Eve”
“Gặp lại sau nha!”
“.....Tạm biệt”
Sau khi tạm biệt hai người họ, chúng tôi liền quay về nhà.
“Claire-okaasama, Giáo hoàng-san, mừng hai người trở về~”
“Mừng hai người trở về~”
Khi chúng tôi về ký túc, hai đứa nhỏ đã đứng ở cửa đón bọn tôi.
Ahh, nụ cười đó đáng yêu quá à.
Tôi ôm bọn trẻ vào lòng và thơm má chúng.
Hai đứa đã biết chuyện Rei và Giáo hoàng phải hoán đổi vị trí.
Cũng không phải bọn tôi định giấu chúng hay gì, nhưng ngay từ hôm đầu tiên Giáo hoàng về đây là bọn trẻ đã phát hiện ra rồi.
Trước cả khi ngài ấy kịp mở miệng nói gì.
“Ai đây ạ?”
“Rei-okaasama đâu rồi?”
Tôi khá ngạc nhiên khi nghe chúng nói vậy.
Bình thường bọn trẻ khá lạnh nhạt với Rei, vậy mà chúng vẫn có thể nhận ra chuyện đó chỉ khi mới nhìn thấy Giáo hoàng.
Nếu Rei biết chuyện này, tôi đoán em ấy sẽ vui lắm.
“Con đã làm xong bữa tối rồi đó~”
“Con giỏi thật đấy, Alea. Giống y như Rei-okaasama vậy”
“Cảm ơn con, Alea”
“Cảm ơn ngài rất nhiều”
Giáo hoàng cũng cảm ơn Alea.
Thật không may, cả tôi và ngài ấy đều không biết nấu ăn.
Chúng tôi đã định dùng số tiền được Giáo hội hỗ trợ để thuê người nấu ăn, nhưng Alea đã nói mình sẽ làm chuyện đó.
Lúc mới đầu, tôi khá lo lắng khi để một mình con bé nấu ăn cho cả nhà, nhưng ngay sau khi nhìn thấy một bàn ăn con bé chuẩn bị vào hôm đầu tiên, nỗi lo ấy đã biến mất hoàn toàn.
Tất cả các món ăn đều rất ngon, đến mức tôi còn không nghĩ mình có thể làm được như con bé.
Rei mới dạy Alea nấu ăn còn chưa được một tháng, vậy mà con bé đã làm tốt thế này rồi.
Đương nhiên Mei cũng có giúp con bé nữa.
Sau khi thay quần áo, chúng tôi ăn tối rồi đi tắm và chơi với bọn trẻ một lúc, chẳng mấy chốc đã tới giờ đi ngủ.
“Mei, Alea, đến giờ đi ngủ rồi đó”
“Vâng ạaa”
“Vâng ạ”
Sau khi chúc bọn trẻ ngủ ngon, tôi dắt chúng về phòng ngủ.
“Chúng ngoan thật đấy”
Giáo hoàng nói.
Gương mặt ngài ấy vẫn vô cảm như mọi khi, nhưng dường như tôi có thể cảm thấy chút ấm áp trong câu nói ấy.
“Chúng là những đứa con mà thần luôn lấy làm tự hào mà”
Đó là suy nghĩ thật sự từ tận đáy lòng của tôi.
Mới đầu, tôi không nghĩ người như mình có thể nuôi dạy con trẻ được, có quá nhiều thứ khiến tôi lo lắng, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Tôi nghĩ mình đã nhầm rồi.
Không phải cha mẹ là người nuôi dạy con cái, bọn trẻ cần phải tự lớn lên, trách nhiệm của chúng tôi là dõi theo chúng.
Bọn trẻ không phải bước đi theo khuôn mẫu đã định sẵn của người lớn.
Chúng có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Khi đó, cha mẹ chính là người hỗ trợ, chỉ dẫn cho chúng.
Tất nhiên, tôi vẫn cần dạy chúng những đạo lý cơ bản để làm người đàng hoàng và để bảo vệ chúng khỏi những nguy hiểm của xã hội.
“Vậy thì, chúng ta cũng đi ngủ thôi nhỉ?”
“Ừ”
Bọn tôi quay về phòng ngủ.
Vì đây là phòng của tôi và Rei nên chỉ có một chiếc giường, tôi và ngài ấy phải nằm chung giường với nhau.
Ban đầu tôi có chút bối rối khi phải nằm cạnh người có khuôn mặt giống người yêu mình, nhưng không như Rei, người sẽ chọc ghẹo tôi trước khi ngủ, Giáo hoàng ngủ rất nhanh, vậy nên cũng không gượng gạo mấy.
“Giáo hoàng, chúc ngài ngủ ngon”
“Ngủ ngon, Claire”
Bỗng nhiên.
Có thứ gì mềm mềm chạm vào môi tôi.
Tôi bật dậy ngay lập tức.
“T-T-T-T-Thưa ngài?!”
“Tiếp xúc vật lý…không tính là ngoại tình…đúng không?”
Giáo hoàng nói, đôi mắt dần díu lại. Không lâu sau đó là tiếng hít thở đều đều của ngài ấy.
Trong khi tôi vẫn đang không hiểu chuyện gì.
Ahh, Rei.
Tha thứ cho ta.
Tôi lại nhắm mắt lại, hi vọng sẽ mơ thấy Rei đêm nay.