Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

14 58

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

31 961

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

40 5053

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Đang ra)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

2 3

Web Novel - Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh

Braun không ở đây.

“C-Cái quái gì thế này?”

“Người này… anh ta… vừa động đậy!!”

Bên trong con thú nhồi bông không còn đồng xu bạc, nghĩa là nghi thức triệu hồi 『Người Bạn Tốt』 đã bị vô hiệu hóa? Hay là vì đây là một giấc mơ, nên trông nó chỉ giống một con búp bê bình thường…?

‘Không được, mình phải dẹp mấy suy đoán đó mau!’

Giờ không phải lúc phân tích! Tỉnh táo lại đi!

Tôi đang ở trong một câu chuyện ma!

“Nhìn bên kia kìa!!”

Nghe theo âm thanh, tôi lập tức quay đầu lại.

Một tiếng hét vang lên từ một góc tối trong lớp học, chú nhân tiếng hét là người khi nãy đã chọc vào ‘học sinh’ ngồi im như tượng ở bàn đầu.

Nhưng bức tượng sáp kia…

“Đằng kia kìa!”

…đã biến mất khỏi chỗ.

Tôi nhìn theo hướng chỉ tay run rẩy của người nọ.

〔Trường Trung Học Kỹ Thuật Sekwang〕

Bây giờ, ‘học sinh’ vừa biến mất lúc nãy đang đứng ở cửa sau.

Jx4ayq4v o

Tay nó nắm lấy tay nắm cửa.

Một cách vô cảm.

Ánh mắt nó từ từ lướt ngang lớp học.

“...”

“C-Cái gì đây? Đây chỉ là trò đùa đúng không?”

‘Học sinh’ đó hông đáp lại và cũng không nhúc nhích nốt.

“Khoan đã.”

Một người gan dạ tiến tới và vẫy tay trước mặt ‘học sinh’ kia.

Nó không hề chớp mắt. ‘Học sinh’ ấy chỉ đứng yên trước cửa sau lớp học như một bức tượng được đúc khuôn chính xác từ người thật.

“Nó không thở. Thứ này không phải người mà là ma-nơ-canh.”

“Nhưng ma-nơ-canh làm sao mà tự di chuyển? Hay đây là kiểu ảo ảnh công nghệ cao nào đó?”

“Chắc là quay camera giấu kín trên kênh YouTube thôi.”

Không.

Tất nhiên ở đây chẳng có camera nào, cũng chẳng có đội ngũ đạo diễn nào chờ sẵn để dọa người.

Thay vào đó-

【Đing—đoong—đeng—đoong—】

【Học sinh trường Trung Học Cơ Sở Kỹ Thuật Sekwang, lễ tốt nghiệp sẽ bắt đầu trong ít phút nữa. Xin hãy tập trung tại hội trường.】

“…Lễ tốt nghiệp?”

Một giọng thông báo trong trẻo, chuẩn mực và phù hợp với bối cảnh học đường vang lên.

“Mọi người đi xem thử không? Nghe cũng hay hay đó.”

“Ê, tụi bây kìa, chúng ta trở lại y hệt dáng vẻ thời cấp ba luôn á? Trời ơi, mơ kiểu gì lạ ghê.”

Một vài người tưởng đây chỉ là giấc mơ, bèn trò chuyện cười đùa chẳng mảy may lo sợ.

Cũng phải thôi. Cho tới giờ thì họ vẫn chưa thấy thứ gì thực sự đáng cả.

‘Họ chưa nhận ra tình hình nghiêm trọng tới mức nào.’

Ai mà chẳng thấy khoái khi được trở về hình dạng thời cấp ba?

Một ngôi trường về đêm có thể là bối cảnh của truyện ma, nhưng nếu cảnh vật chỉ có ánh trăng dịu nhẹ và là chốn đông người, nó lại mang chút gì đó… lãng mạn.

Thế nhưng…

“Này, nhìn kỹ con ma-nơ-canh này đi.”

Một người bước lại gần cái 'học sinh' đang đứng ở cửa sau.

Tay của nó đang chỉ về phía sau.

“Như thể đang ra dấu hiệu gì đó…”

【Vì lý do an toàn và giữ ấm, rèm cửa tự động sẽ được kéo và hệ thống chiếu sáng sẽ được điều chỉnh.】

“Hình như nó định khóa cửa thì phải…”

BANG.

Rèm đóng một cái sầm.

“Á á!”

“Hú hồn hú vía!”

Sau khi rèm tự động đóng lại với một tiếng động lớp, cả lớp học lập tức bị nhấn chìm trong bóng tối.

Tách.

Một lúc sau, đèn lớp bật sáng trở lại.

“May quá…”

“Hình như chỉ chỉnh ánh sáng thôi… Khoan, cái gì đấy?”

Trên sàn lớp học màu be là máu đỏ đang loang ra thành vũng.

“Cái… cái đó là gì?”

Mọi ánh nhìn đổ dồn theo vệt máu loang.

Nó đang chảy từ người đang cúi đầu đứng ở cửa sau, cổ của người đó... bị vặn ngược hoàn toàn.

Từ chiếc cổ vặn đến mức không thể tin nổi đó, máu phun xối xả tràn ra các kẽ lát gạch.

Đôi mắt của người đó mở trừng trừng như thể họ không tin được rằng mình vừa chết.

“AAAAAAAAHHH!!”

“Trời đất ơi aaargh!!”

Và như thế…

Cơn ác mộng bắt đầu.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc/ Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma

[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm]

Mã chuyện 1: Daydream [Qterw-()-62].

Mã chuyện 2: Cục Quản Lý Thiên Tai - 2845PSYA.2016 Vụ 53

Mô tả:

Theo lời đồn, nếu đọc tập tin văn bản đáng ngờ trước khi ngủ, bạn sẽ tỉnh dậy trong ngôi trường kỹ thuật Sekwang về đêm, nơi mà bạn sẽ bị những thực thể phi nhân loại đuổi giết đến chết. 

Tất cả nỗ lực truy tìm trường Sekwang ngoài đời thật đều thất bại. Giới chức cho rằng nơi này không tồn tại trong Hàn Quốc hiện tại.

========================

Đúng vậy.

Cách duy nhất để rời khỏi truyện ma này…

…là chết.

Nếu muốn rời khỏi ngôi trường ban đêm này, bạn không còn lựa chọn nào khác ngoài cái chết.

Và như những truyện ma có sinh vật phi nhân loại khác, cái cảm giác rùng rợn mà câu chuyện này mang lại cũng khá kinh điển.

“C-Cái người đó!”

Một ai đó hét lên và run rẩy chỉ tay về phía 'học sinh' ở cửa sau.

Lần này, ‘học sinh’ ấy có cái gì đó rất khác.

“Cái tay của nó… dính đầy máu.”

“...”

Tất cả đồng loạt quay lại nhìn cái 'học sinh' kia.

Và rồi họ nhìn thấy rõ.

Bên trong các ngón tay cong khẽ khép, máu dính loang lổ trên từng vân tay con ma-nơ-canh như đang cố giấu điều gì.

“...”

Họ nhìn lại xác chết gần đó.

Đằng sau chiếc cổ bị vặn méo mó là vết bầm đỏ y hệt dấu in của những ngón tay.

“Ááááá!”

“Mẹ ơi! Không không không! Áááá!!”

Và rồi…

Tách.

Đèn lớp lại chớp tắt.

Học sinh của trường Kỹ Thuật Sekwang sẽ không di chuyển chừng nào vẫn có người nhìn.

Nhưng chỉ cần ánh mắt rời khỏi nó-

Ngay lúc đèn lóe sáng lại…

…Nó sẽ di chuyển.

Trong tíc tắc, người vừa chỉ tay khi nãy đã biến mất.

“Áck!!”

Cơ thể của người đó được tìm thấy dưới sàn với phần thân dưới bị bốp nát.

Rầm.

Cánh tay từng giơ ra chỉ rơi bịch xuống sàn.

“Ah…”

“...”

“AAAAAAAAAHHHHH!!”

Sự hỗn loạn bùng nổ.

“B-Bây giờ! Chúng ta phải đánh nó! Ai gần nó thì nhào vô đánh nó đi!”

M-Mẹ k1ếp! Sao anh không tự đi mà làm hả!!?”

Chớp tắt.

“Hieek!”

Lại một xác chết nữa xuất hiện.

Cơ thể của một trong những người hét toán lên đã bị xuyên thủng thủ và lủng lẳng treo ngược ở trên bàn học, phần thân trên thì không rõ ở đâu.

“...”

“...”

Trong bầu không khí chết lặng như bị hút chân không, những người còn lại quay đầu lại.

Cái 'học sinh' đứng ở cửa sau đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Và trên mặt nó-

Lé lên một nụ cười méo mó.

“...!!”

“Eeeeeek!!”

“C-Chạy! Chạy ngay đi!”

“Cửa trước! Mở cửa mau!”

Tất cả ùa về phía cửa trước, tránh xa cái 'học sinh' chắn cửa sau.

Nhưng…

Đã quá trễ.

“Cứu với- AAAAARGH!!”

Người mở cửa trước khuỵu xuống vì sốc.

Đứng ngay cửa là một 'học sinh' khác, nụ cười lạnh tanh nở trên khuôn mặt cứng đờ của nó.

〔Trường Trung Học Kỹ Thuật Sekwang〕

Con ma-nơ-canh thứ hai là một nữ sinh với tóc mái cắt gọn, chiếc bảng tên giống y hệt con thứ nhất treo trên ngực nó.

“Vòng qua nó đi!”

“Mau lên, tránh ra!”

Cả nhóm chạy qua cái 'học sinh' đang cười ở cửa.

Và rồi-

Tách.

Học sinh đó biến mất khỏi tầm mắt.

“AAAAAAAAAAAAAAHHH!!”

…Hành lang vang lên những tiếng thét thống khổ.

Qua cái chết của từng người một, tiếng thét dần nhỏ lại.

“...”

“...”

Và rồi chỉ còn tĩnh lặng vào bâu không khí im ắng đến nghẹt thở.