“Anh có biết chuyện gì xảy ra nếu chết mà không có thẻ tên không?”
Tôi biết.
“Mỗi khi trăng non xuất hiện, anh sẽ bị kéo ngược về đây trong giấc ngủ. Và khi tỉnh dậy, anh sẽ không nhớ gì cả nên anh sẽ không thể chuẩn bị gì được.”
“...”
“Anh chịu nổi không?”
Có lẽ là không, nhưng tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác.
Lý tưởng nhất là giữ thẻ tên đến đúng thời điểm, rồi mới buông quyền sở hữu. Như thế là an toàn nhất.
Nhưng nếu đi cùng với đặc vụ này, thì chuyện có được thẻ tên rồi lại vứt đi là điều không tưởng. Vậy nên tôi chọn đánh cược và trao nó đi.
“Tôi sẽ có cơ hội khác mà.”
Mà kể cả có, tôi cũng sẽ nhường nó thêm lần nữa.
Ít nhất là chừng nào tôi vẫn còn đi cùng người này.
“Cơ hội đó, tôi sẽ tự mình lo liệu. Đừng lo, tôi sẽ không đòi hỏi gì từ anh đâu.”
“...”
Lúc này, tôi quyết định đánh liều.
“…Chúng ta nên tách ra ở đây.”
“...!”
“Nếu cần, tôi có thể đưa luôn cả đèn pin cho anh.”
‘Mình có mang theo đèn pin công suất cao mà.’
Cùng vài món vật phẩm khác nữa.
Chỉ cần tách được khỏi anh ta, tôi có thể thôi giả bộ là dân thường và dùng mấy món đó. Tách ra chính là chìa khóa ở đây!
Tuy đi một mình thì hơi kinh thật, nhưng cứ tiếp tục bị kiềm chế thế này thì cũng không ổn.
Dù là dân thường hay đồng nghiệp, tôi sẽ còn làm được nhiều hơn nếu không đi với người này.
‘Mình cần đi theo nhóm với ít nhất ba người nữa.’
Cốt truyện của câu chuyện ma này vận hành theo hướng: càng nhiều người quan sát thì càng an toàn, nhưng càng ồn thì càng nguy hiểm.
‘Mình cần phải nhanh chóng tạo một tổ đội khoảng bốn người.’
Với cái rắc rối mang tên Daydream lơ lửng trên đầu, tôi không thể tiếp tục đi cùng đặc vụ này.
Tôi cần một tình huống cho phép mình hành động dứt khoát hơn.
‘Giờ thì giả vờ nhún nhường, rồi đề nghị chia tay thôi.’
“Tôi cảm thấy mình chỉ đang làm vướng chân anh. Tôi sẽ tự lo liệu… bằng cách nào đó.”
Dù sao, chẳng phải anh ta từng nói mấy người dân thường bị cuốn vào Thảm họa thì coi như cầm chắc cái chết à? Vậy hãy coi đây là điều không tránh khỏi và bỏ đi cho tiện!
Nhưng rồi, một phản hồi bất ngờ vang lên.
“...Tôi nghĩ mình cần phải xin lỗi anh.”
“...?”
Đặc vụ nhìn tôi bằng ánh mắt quyết đoán, như thể vừa đưa ra một quyết định không gì lay chuyển nổi.
“Ngay khi anh có được thẻ tên, tôi đã định sẽ hành quyết anh một cách nhẹ nhàng.”
…Xin lỗi, gì cơ?
‘Tên điên này.’
Dù là trong mơ, nói đến chuyện giết người mà mặt tỉnh rụi thế này…
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, tôi cố cười gượng.
“À, vâng… Dù chỉ là giấc mơ, nhưng tự sát thì cũng đâu phải chuyện dễ làm…”
“Đúng vậy. Nhưng nếu anh đồng ý, tôi muốn anh tiếp tục đi cùng tôi trong phần còn lại của cuộc điều tra Thảm họa này.”
...Hả?
Anh ta lập tức nói tiếp mà không đợi tôi phản ứng.
“Tạm thời, anh có thể hoạt động như một đặc vụ. Bình thường, anh cần phải có sự chấp thuận từ một đặc vụ khác vì đây không phải nhiệm vụ đơn độc, nhưng… à.”
Anh ta lục túi và đưa cho tôi một thứ gì đó.
“Nếu tiêu thụ cái này, anh sẽ được phê duyệt tạm thời.”
Tôi nhìn viên kẹo nhỏ hình chữ nhật gói trong lớp giấy bạc bóng loáng, thứ mà viên chức chính phủ vừa đặt vô tay mình, mí mắt tôi giật giật.
…Đây là thiết bị của Cục Quản Lý Thảm họa Siêu Nhiên.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm họa Siêu Nhiên: Truyện Ma:
『Kẹo Chua Ngọt』
Mô tả:
Một viên kẹo dẻo vị caramel.
Khi ăn vào, người ăn sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nói đối và buộc người dùng phải khai thật.
========================
“Đây là một thủ tục xác minh lời khai nhẹ.”
Nhẹ cái gì mà nhẹ? Đây là kẹo ép cung còn gì!
“Nếu anh ăn nó và tiếp tục đồng hành cùng tôi, anh sẽ được nhận thù lao xứng đáng.”
“...”
“Nếu cảm thấy quá sức, tôi sẽ đưa cho anh một thẻ tên và hành quyết anh để tiễn về.”
Tuyệt cú mèo.
“Dân thường?”
Giá mà tôi có thể giả vờ ăn rồi giấu trong hình xăm, nhưng cơ thể trong mơ của tôi đã trở lại thành học sinh trung học và không có cái hình xăm nào.
Sau một trận đấu trí nội tâm dữ dội, tôi đưa ra quyết định.
“…Được rồi.”
Tôi miễn cưỡng nhai và nuốt viên kẹo ép cung.
Vị chua ngọt của nó cứ như nghẹn lại nơi cổ họng nhưng tôi vẫn cố nuốt.
‘Nếu bị phát hiện là ném đi hoặc không nuốt thì càng thảm hơn.’
Như thế sẽ lộ là tôi biết quá rõ về món kẹo này.
“Tôi nuốt rồi.”
Mắt tôi bắt đầu rưng rưng.
Nhưng đúng như người ta nói, đi kèm cây gậy luôn là củ cà rốt.
Và bất ngờ thay, đống 'cà rốt' ấy bắt đầu xuất hiện tới tấp.
“Làm tốt lắm. Anh cầm lấy cái này đi.”
“...?”
Anh ta nhanh chóng đặt một vật phẩm khác vào bàn tay còn lại đang trống của tôi.
Đó là một chiếc phù hiệu kim loại có hình dạng giống trái tim bạc.
Hả?
“Đây là huy hiệu nhận dạng của đặc vụ. Đeo nó, anh sẽ nhận được hỗ trợ nếu gặp các đặc vụ khác.”
“...”
“Và cả cái này.”
Chưa kịp định thần sau cái phù hiệu, tôi đã thấy một khẩu súng nhỏ màu ngà được đặt vào tay mình.
Nòng súng trong suốt chứa những viên đạn giống như các hạt thủy tinh nhiều màu lấp lánh.
Trông chẳng giống vũ khí gì, cứ như đồ chơi.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm họa Siêu Nhiên: Truyện Ma:
『Súng Lục Thủy Tinh』
Mô tả:
Súng trừ tà chuyên dụng do Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên chế tạo.
Dùng các hạt thủy tinh đặc chế làm đạn.
Thiết kế nhỏ gọn, nhìn như bật lửa hoặc đồ chơi.
========================
“Đây là vũ khí chuyên dùng để xử lý Thảm họa siêu nhiên. Nó nên có tác dụng với mấy 'học sinh' kia. Anh giữ lấy đi.”
“...”
Quao.
Đây là những thiết bị tiêu chuẩn mà đặc vụ của Cục thường mang theo, loại mà trước giờ tôi chỉ thấy trên wiki.
Như 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』 hay mấy chiếc mặt nạ của Daydream Inc, chỉ cần nhìn là biết người đó thuộc tổ chức nào ngay.
‘Và giờ mình đang đeo cả đống đó.’
Bằng cách nào đó, tôi vừa trở thành đặc vụ của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.
‘Cái quái gì đang xảy ra vậy ?’
Tuy chuyện này thật vô lý nhưng nó cũng ngầu phết. Cùng lúc đó, tôi cũng có một ham muốn mãnh liệt: chạy trốn ngay và luôn.
Nhưng hiện tại thì—
‘Mình không còn thời gian để chần chừ nữa.’
“…Nó bắt đầu rồi.”
Chớp tắt.
“Chúng ta sắp tới cuối hành lang rồi. Từ đây trở đi, anh cũng phải quay lại hướng đó. …Dù thế nào cũng đừng làm rơi đèn pin.”
...
Tôi siết chặt khẩu súng lạ lẫm trong tay.
Bọn chúng đang đến.