Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

14 58

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

31 961

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

40 5053

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Đang ra)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

2 3

Web Novel - Chương 74.2: Bằng Chứng

Xét việc đám học sinh kia đã nhìn thẳng vào bọn tôi, có lẽ mọi chuyện vốn dĩ đã được định sẵn.

‘Dù có làm gì, bọn chúng cũng sẽ đuổi theo.’

Dù có đèn pin trong tay, việc mò mẫm trong ngôi trường ma ám này trong khi bị hai thực thể truy đuổi, vẫn là việc điên rồ với một người thường.

Chỉ có nhân viên của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên được trang bị đầy đủ công cụ và kinh nghiệm, mới có thể lựa chọn như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh.

‘Dù vậy, nếu là mình, mình sẽ làm kiểu khác.’

Nhưng chuyện đã rồi thì cũng chẳng thay đổi được gì. Suy nghĩ cho kỹ, tôi buộc phải thừa nhận.

Rằng bị đặc vụ phát hiện còn nguy hiểm hơn là chết trong cơn ác mộng này.

Chết ở đây chỉ là một dòng chú thích không may, nhưng nếu bị đặc vụ bắt gặp, tôi chắc chắn sẽ bị điều tra và thẩm vấn.

‘Mình chỉ còn cách tin vào phán đoán của anh ta thôi.’

Dù vậy, tôi vẫn phải tự gánh phần của mình, ít nhất tôi cũng phải đóng góp gì đó.

‘Nếu mình đã quyết định hành động thì bây giờ là lúc.’

Khi đặc vụ di chuyển, tôi theo anh ta bước vào lớp học.

Tôi vươn tay, giật lấy bảng tên của học sinh đang đứng cạnh cửa sau.

‘Uuugh!’

Căng thẳng kinh khủng.

Học sinh kia đứng bất động như tượng, nhưng tôi có cảm giác chỉ cần lỡ tay một chút là nó sẽ quay phắt lại và đập nát đầu tôi bất cứ lúc nào.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra. Tôi thì có chiếc bảng tên.

‘Phù’

Trong khi tay tôi run lên với cảm xúc xen lẫn nhẹ nhõm và ghê tởm, thì một âm thanh cất lên.

“C-Cứu với…”

Tôi khựng lại.

“...”

Thực thể học sinh đang đứng lên một cái cổ bị đứt lìa, nhưng bên dưới vẫn có người sống sót.

Gương mặt người đó đẫm nước mắt, người nọ thì thào yếu ớt, đến cả hét hay nguyền rủa cũng không nổi.

“L-làm ơn…”

“...”

Tôi đấu tranh nội tâm dữ dội một lúc, rồi đưa ra quyết định.

...

“...! Nấc… hu… đ-được…”

Tôi không dám nhìn xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào thực thể học sinh kia, nhưng có vẻ người bị đè dưới nó khẽ gật đầu.

“...”

Tôi từ từ lùi lại, quay về chỗ đặc vụ. Cả hai nhanh chóng rời khỏi lớp học, men theo hành lang.

“Cứ nhìn phía trước. Tôi sẽ quan sát lớp học.”

“…Rõ.”

Đặc vụ bật đèn pin, chiếu thẳng vào thực thể đang đứng ở cửa trước theo dõi bọn tôi.

Còn tôi thì giữ mắt về phía hành lang, sẵn sàng ‘đóng băng’ bất kỳ thực thể nào mới xuất hiện.

Chúng tôi di chuyển sát tường, đảm bảo không có điểm mù nào.

“...”

Chuyển động của chúng tôi lặng lẽ mà tuyệt vọng.

Cuối cùng, khi lớp học khuất dần sau lưng và tôi chắc chắn rằng một trong hai thực thể không còn trong tầm mắt nữa, đặc vụ khẽ lẩm bẩm, vẻ bối rối:

“Sao chúng không đuổi theo? Đừng nói là…”

Một làn sóng bất an làn ra từ nơi lưng đặc vụ áp vào lưng tôi.

“Trong lớp còn người sống? Người đó đang thu hút ánh nhìn của bọn học sinh?”

“…Phải.”

Đặc vụ thở dài một hơi.

“Có lẽ họ bị thương quá nặng, không thể di chuyển… Anh làm tốt rồi. Trong một Thảm hoạ, việc đầu tiên là bảo vệ an toàn cho bản thân. Giúp người khác thì xếp thứ hai.”

“...”

“Tiến tới cầu thang. Chúng ta sẽ dừng lại một chút ở chỗ bình cứu hoả.”

“Rõ.”

Tôi tiếp tục bước.

Và rồi…

Lạch cạch.

…Đèn tắt lần nữa.

“Tôi đang chiếu đèn pin đây.”

“Vâng.”

Tôi vẫn bước về phía trước, và đúng lúc đó, tôi nhận ra.

Trong khoảnh khắc mất điện vừa rồi

Người mà tôi đưa bảng tên đã chết.

‘Chúng đang tới.’

Hai thực thể kia sẽ rời lớp học ngay bây giờ.

Nhưng vì nhiệm vụ của tôi là quan sát phía trước và đóng băng mọi thứ mới xuất hiện, tôi không thể quay lại để xác nhận.

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tôi rợn tóc gáy.

“Đừng hoảng. Anh vẫn còn cơ hội.”

“...”

“Anh đã lấy được một bảng tên đúng không?”

“Rồi ạ.”

“Tốt. Giờ anh chỉ cần tự sát thôi.”

Tôi suýt ngất.

“Khi đến chỗ đèn khẩn cấp thì anh hãy tự sát. Trông anh tái mét rồi, anh cần phải tỉnh khỏi cơn ác mộng này càng sớm càng tốt. Có bảng tên rồi thì sẽ không gặp rắc rối đâu.” 

“…Khoan đã.”

Nhưng có chuyện này.

Tôi nuốt nước miếng.

“Tôi có lấy bảng tên… nhưng hiện không còn giữ nó nữa.”

“...!”

“Tôi đã đưa cho người còn sống trong lớp học.”

Đúng vậy.

Trước đó, tôi đã cố tình đánh rơi bảng tên lên sàn để người bị đè dưới thực thể học sinh có thể nhặt lấy.

 “Nếu cầm cái này, anh sẽ tỉnh khỏi giấc mơ này.”

“ ...! Nấc… hu… đ-được…”

“Giờ người đó đang giữ bảng tên, họ sẽ an toàn tỉnh lại.”

Họ thậm chí còn kéo dài thời gian cho chúng tôi.

“...!”

Đặc vụ thở mạnh một hơi đầy tức giận và áp lực. Sau đó, với giọng mệt mỏi và có phần máy móc hơn, anh ta nói, “…Anh tưởng tôi có bảng tên dự phòng à?”

“Không. Tôi không cần anh đưa. Đó là thứ anh tự kiếm được.”

“...”

“Anh còn cần bảng tên cho đồng đội đúng không? Có khi phải phân phát cho cả nhóm.”

“…Cái đó…”

Tất nhiên rồi.

Tôi đâu phải kẻ liều mạng không tính toán gì.

‘Tôi ổn mà.’

Tại sao ư?

‘Vì tôi vốn chẳng định tìm bảng tên rồi tự sát ngay từ đầu!’

Bản Ghi Thám Hiểm số 13

Bản ghi tôi dùng làm cơ sở cho kế hoạch đào thoát, bài wiki mà chính tôi đã viết, là ghi chép của một người chưa từng có bảng tên.

Tôi đã phân tích câu chuyện ma này tới từng chi tiết nhỏ, cân nhắc tất cả các biến số, và rút ra một kết luận:

‘Để thoát khỏi nơi này mà không phải chết thật, mình cần thực hiện một hành động cụ thể… khi trong tay không hề có bảng tên!’

Chưa kể, nếu làm vậy, phần thưởng nhận được sẽ là dung dịch 『Tinh Chất Giấc Mơ』 loại cao cấp nhất.

‘Vậy nên, mình phải làm cho bằng được.’

Đội D (nói chính xác hơn là đội mới của tôi) cần một bằng chứng rõ ràng cho thấy tôi vẫn có thể giữ vững hiệu suất, kể cả khi phải thích nghi trong tình huống chưa từng gặp trước đó.