"Ataru-kun! Tớ vẽ manga xong rồi này!"
"Thật à? Đâu, cho tớ xem nào..."
Cuốn manga mà con bé nhắc tới hôm trước đã hoàn thành thì phải.
Tôi nhận lấy cuốn vở từ Mitaki-chan và xem nội dung bên trong.
+++-kun rất ngầu.
Khi tớ gặp khó khăn, cậu ấy luôn giúp đỡ tớ.
Tớ rất thích Ataru-kun như thế.
--------
"Ataru-kun? Sao cậu lại khóc? Chuyện nhạt nhẽo đến thế cơ à? Tớ xin lỗi nhé..."
"Không phải, không phải thế đâu Mitaki-chan..."
Chắc chắn sẽ thành sách bán chạy.
Sáng sớm ra đã phải khóc một trận rồi.
Thôi chuyện đó để sau, tôi nhìn chằm chằm vào mặt Mitaki-chan.
"? Trên mặt tớ dính gì à?"
Mitaki-chan rất đáng yêu.
Không phải kiểu "đáng yêu so với một người thiểu năng trí tuệ", mà là đáng yêu một cách bình thường.
Mái tóc mềm mượt, đôi mắt to tròn long lanh, chiếc mũi nhỏ xinh đến mức chỉ muốn véo thử, đôi má phúng phính...
Tất nhiên, có lẽ phần lớn là do lăng kính chủ quan của tôi.
Dù sao thì, tôi cũng chụp "pạch" một tấm ảnh Mitaki-chan như thế bằng máy ảnh.
"Dễ thương đúng không?"
Một hôm nọ ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tôi đưa tấm ảnh đã rửa cho Akaishi-san xem.
"...Ừm, đây là bạn gái của cậu à?"
"Đ-Đâu, tôi và Mitaki-chan đâu có mối quan hệ như thế."
Bị nói là bạn gái, tôi ngượng chín cả mặt, còn Akaishi-san thì lộ vẻ mặt tỏ ra cực kỳ phiền phức (vì không thấy được mắt nên tôi chỉ có thể đoán qua khóe miệng mà thôi).
Phải rồi, tôi đến đây đâu phải để khoe Mitaki-chan.
"Tôi đã chọn Mitaki-chan làm hình mẫu một cô gái dễ thương để phục vụ cho kế hoạch cải tạo Akaishi-san đấy."
Ấn tượng ban đầu của con người là rất quan trọng. Việc Mitaki-chan bị mọi người xa lánh, tôi nghĩ phần lớn cũng là do những lý do như mắt không có tiêu cự, nước dãi chảy ra từ miệng.
Bằng chứng là cũng có những người lần đầu gặp mà không nhận ra Mitaki-chan bây giờ là người thiểu năng trí tuệ và vẫn tiếp xúc bình thường.
Dáng người thì không thể thay đổi trong một sớm một chiều, nhưng khuôn mặt thì vẫn có thể thay đổi bằng cách trang điểm hay gì đó, tôi đã nghĩ như vậy.
"...Vì không được gặp ở trường nên thấy cô đơn, thành ra cậu định biến tôi thành người giống bạn gái của mình hay sao."
Thế nhưng có vẻ Akaishi-san đã xuyên tạc lòng tốt của tôi, và (chắc là) đang nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một kẻ biến thái.
"L-Làm gì có chuyện đó. Tóm lại là, sửa cái giọng lí nhí đó đi, tăng sức hút con gái lên, và mục tiêu là thoát kiếp cô nàng mờ nhạt!"
"Đúng là đồ nhiều chuyện... Mà này, Ataru-kun mà nói mấy từ như 'sức hút con gái' nghe ghê quá đi..."
Có thể nói đùa được như thế này, tôi cảm thấy bản chất của Akaishi-san cũng khá thân thiện.
Chắc chắn Akaishi-san đang bị ngoại hình của mình chi phối.
Không phải vì tính cách mờ nhạt nên mới thích ngoại hình mờ nhạt, mà là vì ngoại hình mờ nhạt nên tính cách mới trở nên mờ nhạt.
"Trước hết, hãy bắt đầu từ việc luyện thanh."
"Hả?"
Giọng của Akaishi-san lí nhí và rất nhỏ, bây giờ vì đang ở trong phòng câu lạc bộ chật hẹp chỉ có hai người nên tôi mới nghe rõ được, chứ ở trong lớp học thì hoàn toàn chẳng nghe thấy gì.
Dù không được như Mitaki-chan, nhưng chỉ cần có thể nói chuyện rành rọt hơn thì ấn tượng chắc chắn sẽ khác đi rất nhiều.
"Luyện thanh à, kiểu như mấy bài líu lưỡi à?"
"Ừm, nhưng mà tôi cũng không rành mấy cái đó lắm. Phải có gì đó thật phù hợp để hét thật to... Đúng rồi, đi hát thôi Akaishi-san."
"Akaishi-san đã bao giờ đi karaoke chưa?"
"Chưa."
Chúng tôi rời khỏi trường và đi đến một quán karaoke gần đó.
Nếu là karaoke thì tự nhiên sẽ hát to được, tôi nghĩ đó là nơi lý tưởng để luyện thanh.
Nói mới nhớ, tôi chưa từng đi karaoke với Mitaki-chan.
Lần tới thử rủ cô bạn xem sao... tôi đang nghĩ vẩn vơ như vậy thì,
"A, Ataru-kun!"
Chẳng cần đợi tôi rủ, Mitaki-chan đang chơi với mèo bên vệ đường đã phát hiện ra tôi.
"Mitaki-chan, cậu chưa về nhà à?"
"Ở nhà chán lắm nên tớ ra chơi với bạn mèo. Chị kia là ai thế? Ngoại tình à? Bắt cá hai tay sao?"
"Không, không phải thế đâu Mitaki-chan."
Dù tôi đã cố gắng thanh minh, Mitaki-chan trông vẫn có vẻ không vui và sắp khóc đến nơi.
Sau một hồi vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để dỗ được cô bạn, tôi bèn nói:
"Bọn tớ sắp đi hát karaoke đây. Mitaki-chan có đi cùng không?"
"Có ạ!"
Trong lúc bí bách, tôi đành rủ luôn Mitaki-chan đi cùng.
"Ồ ô ô~~~ ô~~ ô~~ ô~~"
Trong phòng karaoke, Mitaki-chan đang hát một cách vui vẻ. Điều đó thì tốt thôi, nhưng...
"Kiểu gì ấy... xin lỗi nhé."
"Không... cũng không có gì đâu."
Không khí giữa tôi và Akaishi-san trở nên thật khó xử.
Đối với Akaishi-san, tình huống này hẳn giống như kiểu người bạn cùng câu lạc bộ rủ đi hát karaoke, ai dè lại dắt theo cả bạn gái. Không khó xử mới là lạ.
"Akaishi-san, bài tiếp theo cậu chọn đi."
"Không, Takashita-kun cứ chọn trước đi."
Một màn nhường nhịn đặc trưng của người Nhật. Tạm thời, tôi chọn một bài hát đang thịnh hành rồi cất giọng.
"Hay đấy."
Akaishi-san khen giọng hát của tôi một cách xã giao, nhưng...
"Cậu hát không hay lắm!"
Mitaki-chan lại đưa ra một lời phê bình thẳng thừng. Đôi khi, sự ngây thơ lại sắc bén như một lưỡi dao.
Tiếp theo là lượt của Akaishi-san. Vì đang ở phòng karaoke, chắc chắn cậu ấy sẽ hát to hơn bình thường.
Bằng cách để cơ thể ghi nhớ cảm giác này, cậu ấy có thể tập được thói quen nói to hơn trong cuộc sống thường ngày.
"'Oan-tu... in đờ...' Thôi, dừng nhạc đi."
Thế nhưng, Akaishi-san đột nhiên chọn một bài nhạc Tây có tiết tấu nhanh, kết quả là không hát được và phải dừng bài hát giữa chừng, một kết cục thật thảm hại.
Cũng thật bất ngờ khi biết Akaishi-san lại nghe nhạc Tây.
"Hát nhạc Tây ngay từ đầu thì khó lắm. Cứ bắt đầu từ mấy bài nhạc anime hay gì đó tương tự đi."
"Anime! Vậy bài tiếp theo tớ sẽ hát nhạc anime nhé!"
Cứ như thế, buổi hát karaoke tiếp diễn trong một không khí có phần lộn xộn.
"Tớ đi vệ sinh một lát nhé!"
Khoảng hai tiếng sau, Mitaki-chan rời phòng để đi vệ sinh, chỉ còn lại tôi và Akaishi-san.
Mitaki đã hát những bài đồng dao, nhạc anime, và cả những bài hát thịnh hành hay được phát ở khu phố mua sắm.
Chất giọng của cô bé rất khỏe, mà thẩm âm cũng tốt một cách đáng ngạc nhiên. Biết đâu cô bé có thể trở thành một thần tượng vừa hát vừa nhảy được ấy chứ?
Về phần mình, tôi không phải là người có hứng thú với âm nhạc cho lắm, cũng chẳng bao giờ tự mình đi mua đĩa CD, nên rốt cuộc lại trở thành một gã đua đòi chỉ toàn hát những bài thịnh hành.
Vấn đề nằm ở Akaishi-san. Gu của cậu ấy là nhạc cổ điển không lời và nhạc Tây tiết tấu nhanh với lời hát bằng tiếng Anh.
Vì những bài đó có độ khó quá cao với Akaishi-san, nên tôi đã tự ý chọn một bài hát phù hợp rồi chúng tôi hát song ca.
"...Dễ thương thật."
"?"
Trong lúc tôi đang phân vân không biết nên chọn bài nào tiếp theo, Akaishi-san bất chợt thì thầm.
"Bạn gái của cậu đấy. Tôi hiểu vì sao cậu lại muốn khoe rồi. Cậu hãy trân trọng cô bé nhé."
"Chuyện đó thì không cần Akaishi-san phải nhắc đâu."
Thật bất ngờ. Tôi đã nghĩ rằng Akaishi-san và Mitaki-chan không hợp nhau.
"Fufu, không hiểu sao tôi lại thấy được tiếp thêm năng lượng từ cô bé ấy. Có cô bé đi cùng đúng là một quyết định sáng suốt nhỉ. Bài tiếp theo, tôi chọn được không?"
"Cứ tự nhiên."
Việc Akaishi-san, người nãy giờ chỉ toàn từ chối, lại chủ động muốn hát, tôi nghĩ đó là một chuyện cực kỳ kinh ngạc.
-------
"Tớ về rồi đây! Tớ có mang nước ngọt về này!"
Mitaki-chan trở về từ nhà vệ sinh, trên tay là ba ly nước ngọt được cầm một cách khéo léo.
"Này này Mitaki-chan, chúng ta đâu có gọi quầy đồ uống tự chọn. Với lại cậu pha trộn lung tung đến mức nó biến thành màu cà phê rồi kìa."
"Kệ đi, không bị phát hiện đâu."
"Này Akaishi-san..."
Thật không ngờ những lời đó lại được thốt ra từ miệng của Akaishi-san, người trông có vẻ rất nghiêm túc.
Mà, có một chút tinh nghịch như vậy cũng tốt nhỉ, ừm.
------------
"Vậy, tạm biệt nhé!"
"Hẹn gặp lại, Akaishi-san."
"Ừ, vậy tạm biệt nhé, Takashita-kun, Mitaki-chan."
Học sinh trung học không được phép ở lại quán karaoke đến khuya.
Dù vẫn muốn hát thêm một chút nữa, nhưng chúng tôi đành phải kết thúc.
Vào nửa sau của buổi hát, Akaishi-san dường như đã trút bỏ được điều gì đó, giọng hát của cậu ấy đã to hơn rất nhiều.
"Này này, chị gái đó là bạn gái của Ataru-kun à? Chị ấy dễ thương ghê!"
Sau khi chia tay Akaishi-san, trên đường đưa Mitaki-chan về nhà, cô bạn hỏi tôi một câu như vậy với vẻ hoàn toàn ngây thơ.
"À không, không phải đâu Mitaki-chan. Bạn gái của tớ là Mitaki-chan... à không, không phải, Mitaki-chan là..."
Tôi trở nên lúng túng.
Đến bây giờ tôi mới nghĩ, mối quan hệ giữa mình và Mitaki-chan rốt cuộc là gì?
Có rất nhiều trường hợp dù bên này coi là bạn, nhưng bên kia lại không nghĩ vậy. Đó không phải là một mối quan hệ bạn bè.
Chừng nào Mitaki-chan có lẽ vẫn chưa hiểu được khái niệm "người yêu", thì việc tôi và cô bạn trở thành người yêu chắc chắn là điều không thể.
Nhưng như vậy cũng tốt. Với tình hình hiện tại, tôi đã khá hài lòng rồi.
----------
Ngày hôm sau.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Akaishi-san."
Khi tôi đang làm bài tập trong lớp, Akaishi-san bước vào và chào tôi.
Ngay cả trong lớp học, tôi vẫn có thể nghe rõ giọng của Akaishi-san.
Đến mức các bạn học xung quanh cũng phải nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên, xem ra việc đi hát karaoke đã có hiệu quả.
Kế hoạch cải tạo Akaishi-san đang tiến triển một cách vững chắc.
...Thế nhưng tôi lại cảm thấy có chút tội lỗi. Với tư cách là người đã uốn nắn Mitaki-chan, tôi bất giác nghĩ rằng, phải chăng mình cũng chỉ đang biến Akaishi-san thành người theo sở thích của mình mà thôi?
Mà, Akaishi-san có vẻ cũng không phản đối vì cậu ấy cũng muốn thay đổi bản thân, nên chắc là không sao đâu nhỉ?
---------------
Chú thích của tác giả:
Mấy hình vẽ minh họa được vẽ cực kỳ thiếu tâm.
Do tên của nhân vật chính ở giai đoạn đầu là +++, nên đây là dấu tích còn sót lại.