"Tớ đang vẽ manga đấy."
"Tuyệt vời. Hoàn thành rồi thì cho tớ đọc với nhé."
"Ừm!"
Cũng có những trường hợp những đứa trẻ như Mitaki-chan lại có tài năng đặc biệt về nghệ thuật.
Không phải là nịnh bợ hay gì, tôi thật tâm muốn sớm được đọc manga do Mitaki-chan vẽ.
Và tôi cũng muốn sớm được đọc cuốn tiểu thuyết mà Akaishi-san đang viết.
"Này Akaishi-san, vẫn chưa hoàn thành à?"
"…Vì đây là lần đầu tiên cho người khác đọc. Nên là, tôi cứ bị để tâm quá, tôi là người theo chủ nghĩa hoàn hảo."
"Ra là vậy."
Những buổi chiều sau giờ học các ngày trong tuần, dù tôi đã đọc hết sách trong phòng CLB, tiểu thuyết của Akaishi-san vẫn chưa hoàn thành.
Vì rảnh rỗi, tôi quyết định thử viết thêm một tác phẩm mới nữa. Lần này, tôi sẽ viết một câu chuyện có thể làm Akaishi-san hài lòng.
Nên viết chuyện gì đây nhỉ, chuyện về bắt nạt cô gái mình thích, hay là chuyện bị một mỹ thiếu nữ bám đuôi.
…Không, đây không phải là những chủ đề nên cho một cô gái xem.
Hay là viết một câu chuyện vô thưởng vô phạt, kiểu mà ngay cả Mitaki-chan cũng có thể đọc một cách dễ dàng.
Hừm, nhưng tôi cũng muốn thể hiện một chút suy nghĩ của bản thân qua tiểu thuyết.
Viết thứ mình muốn viết và sẵn sàng nhận gạch đá, hay viết một tác phẩm chiều theo số đông để không bị chỉ trích, làm nhà văn cũng thật lắm gian truân.
Vào cái lúc tôi đang viết dở cuốn tiểu thuyết chỉ toàn cảnh tôi và Mitaki-chan thân mật với nhau rồi cảm thấy trống rỗng, thì tiểu thuyết của Akaishi-san đã hoàn thành.
"…Xong rồi. Cậu đọc thử đi."
Tôi được trao cho một xấp giấy bản thảo. Trông có vẻ dài gấp đôi tác phẩm của tôi, đúng là một đại tác phẩm.
Tôi lập tức bắt đầu đọc. Uầy, khác hẳn với tiểu thuyết của tôi gần như chỉ toàn đối thoại, tác phẩm này có rất nhiều đoạn miêu tả.
Hừm hừm, nhân vật chính là một cô gái nhút nhát.
Cô ấy sống những ngày tháng cô đơn không bạn bè, nhưng một hôm, cô va phải một chàng trai ở hiệu sách.
Chàng trai ấy là một hot boy nổi tiếng trong trường. Nhân vật chính đem lòng yêu anh ta, nhưng khi thấy cả những cô gái xinh đẹp hơn mình tỏ tình mà còn bị từ chối, cô cho rằng yêu cũng chỉ vô ích và cố gắng ép buộc bản thân chôn giấu tình cảm ấy.
Thế nhưng một ngày nọ, nhân vật chính lại được chính chàng trai ấy tỏ tình.
Nghĩ rằng một người như mình không thể nào được tỏ tình, nhân vật chính không chấp nhận lời tỏ tình của chàng trai và nói: "Dù sao thì cũng chỉ là một trò cá cược thôi đúng không".
Tuy nhiên, trước sự tấn công bằng đủ mọi cách của chàng trai, cuối cùng nhân vật chính cũng phải xiêu lòng.
Nhân vật chính bắt đầu hẹn hò với chàng trai, nhưng cô luôn cảm thấy tự ti, cho rằng mình không xứng với anh ta.
Như đổ thêm dầu vào lửa, cô phải trải qua những ngày tháng bị các cô gái trong trường nhắm đến chàng trai bắt nạt.
Không thể thổ lộ chuyện đó với người yêu, cô chỉ biết âm thầm chịu đựng trong khi tinh thần ngày một hao mòn.
Một ngày nọ, cô tình cờ đọc được một cuốn sách tự lực và được truyền cảm hứng bởi câu nói 『Hãy thay đổi bản thân』, nhân vật chính bắt đầu nỗ lực để nâng cao sức hấp dẫn của chính mình.
Tính cách trở nên tươi sáng hơn, ngoại hình cũng trở nên xinh đẹp hơn, cô được mọi người xung quanh công nhận là một cặp đôi xứng đôi vừa lứa, và khi nhận ra, cô đã có cả bạn bè và những ngày tháng vui vẻ.
Cô hôn chàng trai và nói rằng có được mình của ngày hôm nay là nhờ có anh, và kết thúc có hậu. Chuyện vui đến đây là hết.
Dù là một câu chuyện khá kinh điển, nhưng nhờ tài viết của Akaishi-san, ngay cả một thằng con trai như tôi cũng có thể đọc một cách trôi chảy và đồng cảm với nhân vật chính, một người nghiệp dư như tôi không biết phải khen thế nào cho phải nhưng tóm lại tôi cảm thấy đây là một tác phẩm rất hay.
Và sau khi đọc xong tiểu thuyết của cô ấy, mối nghi ngờ trong tôi đã biến thành sự chắc chắn.
"Rất thú vị đấy, mà nhân tiện thì…"
Sau khi trả lại xấp giấy bản thảo cho Akaishi-san,
"Akaishi-san, cậu muốn kết bạn và cũng muốn có người yêu, đúng không?"
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy và nói toạc ra.
Ngay lập tức, cô ấy làm rơi loảng xoảng xấp giấy bản thảo vừa nhận xuống sàn.
"Gì vậy? Tự dưng cậu định nói gì chứ?"
Vừa thu dọn giấy bản thảo, Akaishi-san vừa nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
"Những cuốn tiểu thuyết trong phòng CLB này, chẳng phải toàn là những câu chuyện thành công về một cô gái không có bạn bè, không có bạn trai rồi cuối cùng cũng có được bạn bè và người yêu hay sao. Cuốn tiểu thuyết cậu viết cũng có nội dung tương tự. Người ta nói rằng những thứ như thế này thường phản ánh rõ rệt nguyện vọng của tác giả. Phải không, Akaishi-san?"
Tôi dồn dập trình bày suy luận của mình.
Sau khi nhặt xong đống giấy bản thảo, Akaishi-san quay lại nhìn tôi,
"Đúng vậy, đúng như cậu nói."
Cô ấy thừa nhận suy luận của tôi là đúng.
"…Thế thì sao? Cậu định làm gì?"
Akaishi-san nhìn tôi với vẻ mặt không vui và lẩm bẩm một cách bực bội.
"Cậu muốn bắt tôi thừa nhận mình là một con nhỏ cô đơn không bạn bè để cảm thấy hả hê à? Hay là vì thương hại nên sẽ làm bạn, hoặc thậm chí là làm bạn trai của tôi? Tiếc cho cậu quá, tôi không cần sự thương hại đó đâu."
"Không phải, tôi chỉ là…"
Tôi chỉ muốn giúp Akaishi-san có được bạn bè và người yêu, vậy mà,
"Không phải sao? Cậu, Takashita-kun, người đang hẹn hò với một người thiểu năng trí tuệ. Vì tôi không thể giao tiếp bình thường với người khác nên cậu định đối xử tốt với tôi phải không, giống như cái cách cậu hẹn hò với người thiểu năng trí tuệ vì lòng thương hại vậy."
Bị Akaishi-san nhắc đến chuyện của Mitaki-chan, tôi lập tức bị cơn giận dữ chi phối.
"…Rút lại lời nói đó đi, Akaishi-san. Tôi không hẹn hò với Mitaki-chan vì lòng thương hại đâu."
Khi tôi nhận ra, mình đã túm lấy cổ áo của Akaishi-san.
"…Tôi xin lỗi, tôi rút lại."
Akaishi-san lộ vẻ mặt hối lỗi. Chỉ một chút nữa thôi là tôi đã ra tay với cô ấy.
"Akaishi-san, chúng ta hãy kết bạn đi. Tôi cũng sẽ giúp cậu."
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nói lại với Akaishi-san một lần nữa.
"Chỉ cần có Takashita-kun là đủ rồi, tôi không cần ai khác."
"Ể, không, tôi đã có Mitaki-chan rồi."
Akaishi-san đỏ mặt nói những lời như vậy. Tim tôi đập thịch một cái và tôi trở nên luống cuống.
"Đùa thôi, đùa thôi. Thật ra Takashita-kun không phải gu của tôi."
"…Không ngờ Akaishi-san cũng có lúc tinh nghịch như vậy đấy. Cậu nên thể hiện khía cạnh đó ra nhiều hơn đi."
Bị nói là không phải gu, thật lòng mà nói tôi không thể giấu được cú sốc.
"Một đứa vừa u tối vừa xấu xí như tôi, làm sao có thể có bạn được chứ. Trừ phi là một kẻ lập dị như Takashita-kun."
"Lại nữa rồi, cậu lại tự hạ thấp mình."
"Vậy tôi có dễ thương không?"
"Ừm thì…"
Tôi cứng họng. Vóc dáng thì gầy gò, giọng nói thì lí nhí, dù có nịnh nọt cũng không thể nói là dễ thương được.
"Tôi nghĩ lúc này dù là nói dối cậu cũng nên nói là dễ thương chứ. Thôi, hôm nay tôi về đây."
Vậy gặp lại sau nhé, Akaishi-san nói rồi rời khỏi phòng CLB.
…Hôm nay Akaishi-san nói nhiều thật đấy.
Dù sao đi nữa, tôi đã quyết định sẽ hợp tác trong việc giúp Akaishi-san kết bạn.