Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

7 6

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3041

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 977

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3817

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 286

Năm nhất cấp ba (học kỳ giữa): Tôi và cô bạn gái lẳng lơ (gái gọi) - Chương 74: Mùa hè đón nhận bản năng thiếu nữ

“...Này, tao báo cảnh sát được không?”

“Đó là cậu tự thắt cổ mình đấy.”

“Khốn kiếp, mày đúng là loại đàn ông gì vậy... Phát hoảng luôn đấy.”

Khi tôi kể cho Shirokane-san nghe đầu đuôi câu chuyện giữa mình và Mitaki-chan, cậu ấy đã bị sốc một cách ngoạn mục.

Mà, đó cũng là phản ứng tôi đã lường trước. Người bình thường ai cũng sẽ sốc thôi.

“Nhưng mà này, cậu không thấy tôi và cái gã lolicon mà cậu kể cũng tương tự nhau sao?”

“Hả, mày lại đi gộp chung à? Ừ thì, có lẽ đúng là vậy thật, nhưng bản thân mày hồi đó cũng còn là một thằng nhóc, nên có lẽ mày vẫn còn đỡ hơn chăng... Hừm, trong mắt tao bây giờ, mày trông như một con quỷ tàn ác vô cùng.”

“Ha ha ha... Vậy, cậu nghĩ tôi nên làm gì đây? Với tư cách là một kẻ đã cứ thế sa vào khoái lạc, tôi sẽ rất biết ơn nếu nhận được ý kiến của cậu.”

“Thật luôn à... Hừm.”

Dù bị sốc, Shirokane-san vẫn nghiêm túc lắng nghe và cho tôi lời khuyên.

Sau vài phút suy ngẫm về cuộc đời mình với vẻ mặt đăm chiêu, cậu ấy nói:

“Hãy chịu trách nhiệm và bầu bạn với con bé mỗi ngày đi.”

Với tư cách là một người con gái có hoàn cảnh tương tự, cậu ấy bảo tôi hãy cứ tiếp tục chơi trò bác sĩ với Mitaki-chan như từ trước đến giờ.

“Cậu nói nghe đơn giản nhỉ?.. Tôi này, tôi không biết mình có thể thỏa mãn chỉ với trò chơi bác sĩ không nữa. Hãy nhìn vào đây, đây là thân hình bướng bỉnh có thể quyến rũ không chỉ tôi mà cả những gã đàn ông xung quanh đấy.”

Tôi lấy tấm ảnh gần đây của Mitaki-chan từ trong cặp ra và cho Shirokane-san xem.

Dù tâm hồn vẫn thuần khiết như hồi tiểu học, nhưng cơ thể của Mitaki-chan đã phát triển thành một người phụ nữ trưởng thành.

“Uầy, dáng đẹp phết nhỉ?.. Chắc là do ngày nào cũng làm chuyện khiêu gợi nên hormone nữ được tiết ra đây mà. Ủa, nhưng mà tao thì có lớn lên được mấy đâu...?”

“Chắc là do khác biệt cá nhân thôi. Tóm lại là tôi cũng sắp không kiềm chế được nữa rồi, và tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục để Mitaki-chan nếm trải khoái lạc như thế này, có ngày cậu ấy sẽ thản nhiên làm những chuyện tương tự với người khác ngoài tôi, rồi sẽ dẫn đến những điều không thể cứu vãn được.”

“Đúng là nguy hiểm thật. ...Nhưng mà này, tạm gác chuyện mày không kiềm chế được sang một bên, tao nghĩ con bé sẽ không dạng háng cho gã đàn ông nào khác đâu.”

“Tại sao cậu có thể khẳng định như vậy, trong khi thực tế Shirokane-san đang dạng háng cho vô số gã đàn ông không xác định còn gì?”

Nghe tôi nói vậy, Shirokane-san cứng họng, toàn thân run lên bần bật một lúc rồi nói:

“Ừ thì, đúng là thế... nhưng đó là vì tao chẳng có ai mình thích cả, còn bạn gái mày thì thích mày mà, đúng không? Nếu vậy thì con bé sẽ không làm chuyện đó với ai khác ngoài người mình thích đâu. Này mày, nãy giờ nghe mày nói tao thấy mày đang coi thường phụ nữ đấy, mày cũng đang coi thường bạn gái mình đấy.”

Cậu ấy lườm tôi với vẻ mặt khó chịu.

“Không, tôi đâu có...”

“Có đấy, trong thâm tâm mày đang nghĩ rằng phụ nữ là những sinh vật yếu đuối vô dụng. Mà, đúng là cũng có nhiều đứa con gái vô dụng thật, nhưng bạn gái mày có phải là loại người như vậy không? Hả? Mày không tin tưởng nổi bạn gái của mình sao? Nhỏ đấy bị khuyết tật trí tuệ thì liên quan quái gì chứ? Mày đang coi bạn gái mình như một con tinh tinh bonobo chỉ biết đến khoái lạc hay sao hả, rõ ràng là vì đó là mày nên nhỏ mới chấp nhận cho mày chạm vào cơ thể. Đơn giản là vì mày không có tự tin vào bản thân thôi, đừng có đổ lỗi cho người khác.”

“Ư...”

Tôi không thể cãi lại lời nào. Mitaki-chan chắc chắn phải có đủ sự phân biệt đó. Cậu ấy không phải chưa từng được giáo dục, cũng không phải chưa từng tiếp xúc với mọi người. Rốt cuộc, có lẽ chỉ là do tôi không thể tin tưởng Mitaki-chan, chỉ muốn giữ cậu ấy bên mình như một cô công chúa trong lồng kính, không để cậu ấy biết đến khoái lạc.

“Nhưng, tôi không chắc mình có thể kiềm chế được! Shirokane-san cũng biết mà, đúng không? Lũ con trai ở tuổi này ham muốn đến mức nào. Tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng chỉ với trò chơi bác sĩ đâu!”

“Thì cố mà chịu đi! Nhưng đừng có bắt bạn gái mày phải chịu đựng cùng, hãy chịu trách nhiệm đi, việc mày đã làm là một tội lỗi sâu nặng đến thế đấy? Mày có biết tao đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ để trở thành một con bitch không, mày có biết tao đã phải dằn vặt bao nhiêu giữa cái thường thức rằng không được làm chuyện khiêu gợi và khoái lạc đã khắc sâu vào cơ thể không!”

Một cuộc trò chuyện thô tục diễn ra trong phòng karaoke. Đó cũng là bằng chứng cho thấy chúng tôi đang cố gắng đối mặt với vấn đề giới tính một cách nghiêm túc.

“...Tóm lại, bạn gái mày sẽ không cho phép gã đàn ông nào khác ngoài mày động vào cơ thể đâu. Tao đảm bảo đấy. Nên mày cứ yên tâm mà tiếp tục chơi trò bác sĩ đi. Phần không thể kiềm chế được thì dùng onahole/cốc thẩm du mà giải tỏa, hoặc là mua dâm mấy đứa con gái vô dụng như bọn tao đây này, dù tao biết thừa mày chẳng thể làm được chuyện đó đâu.”

Sau cuộc tranh luận thô tục, cả hai chúng tôi đều kiệt sức dù chẳng hát hò gì nhiều cũng chẳng làm tình.

Cuối cùng, chúng tôi đi đến kết luận rằng tôi sẽ tin tưởng Mitaki-chan, kiềm chế bản thân với trò chơi bác sĩ, và tiếp tục mối quan hệ như từ trước đến giờ.

“...Đúng vậy nhỉ, tôi không thể làm những chuyện đó được, tôi quá nghiêm túc. ...Shirokane-san, cậu có muốn gã lolicon đã hủy hoại cuộc đời cậu phải chịu trách nhiệm không?”

“À, ừ nhỉ? Mà, hắn ta cũng coi như là mối tình đầu? của mình, nhưng đành phải chấp nhận là đã vướng phải một gã đàn ông vô dụng thôi. Giờ tao cũng đâu còn là loli nữa. Mày đấy, đừng có biến bạn gái mình thành một người như tao.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

“Ừ, cố lên. ...Vậy, tôi về đây. Còn có phim truyền hình muốn xem nữa, tiền tôi để lại nhé.”

Shirokane-san để lại tiền rồi nhanh chóng rời đi. Bị bỏ lại một mình, tôi nghĩ:

“...Thôi thì hát một bài vậy.”

Để giải tỏa những cảm xúc dồn nén trong lòng, tôi đã cố gắng hát hết sức mình, dù cho giọng có lạc đi chăng nữa.

---------

“Mitaki-chan.”

“...Gì thế?”

Ngày hôm sau. Tôi mời Mitaki-chan vào phòng. Có lẽ vì bị “bỏ đói” gần đây nên cậu ấy nghĩ rằng tôi không còn yêu mình nữa, trông cậu ấy khá là cáu kỉnh.

“Chúng ta chơi trò bác sĩ đi.”

“...! Vâng!”

Ngay khoảnh khắc nghe thấy những lời đó, Mitaki-chan mỉm cười rạng rỡ. Như vậy là được rồi, như vậy thôi.

Có lẽ nếu hỏi 100 người, thì sẽ có khoảng 80 người nói rằng kết luận mà tôi và Shirokane-san đưa ra là sai lầm. Nhưng bọn họ chưa từng trải qua những chuyện như chúng tôi. Chúng tôi, những người đã đưa ra kết luận dựa trên kinh nghiệm, chắc chắn phải đúng. Tôi không biết trong tương lai, khi cả tôi và Mitaki-chan đều đã trưởng thành, liệu có đến lúc chúng tôi thực sự đến được với nhau hay không. Có lẽ sẽ có một ngày chúng tôi phải chia tay. Dù vậy, tôi đã quyết định rằng mình sẽ trân trọng Mitaki-chan của hiện tại.

----------

“Chào.”

“Chào Shirokane-san. Hôm nay cũng đi làm à?”

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, công việc làm thêm của tôi ở hiệu sách cũng sắp hết.

Tôi trò chuyện với Shirokane-san, người đến mua một tạp chí thời trang.

“Tao không làm mỗi ngày đâu. Dù gì cũng là cướp việc của mấy người làm trong ngành giải trí đêm mà, nếu làm quá trớn sẽ có người đáng sợ đến tìm đấy. Tao cũng không phải chỉ tìm kiếm mỗi khoái lạc đâu, tao vẫn cố gắng tránh thai cẩn thận, và chú ý để không bị bệnh đấy. Bạn gái mày chắc không làm được việc đó đâu, nên mày phải hỗ trợ nhỏ cho tốt vào.”

“Tôi biết mà, đó là trách nhiệm, đúng không?”

“Ừ. Trẻ con thì có trách nhiệm của trẻ con. Vậy nhé, hãy có trách nhiệm đến cùng với cả việc làm thêm và tình yêu của mày đi.”

“Ừ.”

Cũng có những người bằng tuổi chúng tôi đang đi làm. Có lẽ chúng tôi trưởng thành hơn những gì người lớn nghĩ.

Nhưng trở thành người lớn đồng nghĩa với việc phải gánh vác trách nhiệm.

Mitaki-chan có lẽ không thể tránh khỏi điều đó, dù có bao nhiêu tuổi đi nữa, có lẽ cậu ấy cũng không thể chịu trách nhiệm được. Chính vì vậy, những người xung quanh, và cả tôi, phải thật vững vàng.

“Xin chào quý khách!”

Một khách hàng mới bước vào hiệu sách. Bây giờ tôi là nhân viên hiệu sách. Tôi cất giọng khỏe khoắn, chào hỏi bằng một nụ cười thân thiện.