Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

7 6

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3041

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 977

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3817

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 286

Năm nhất cấp ba (học kỳ đầu): Tôi và cô bạn gái game online (hikikomori) - Chương 60: Đời học sinh cấp ba chẳng hề bắt đầu

Chào buổi sáng. Tôi là TAKASHITA ATARU.

Tôi đã trở thành học sinh cấp ba được một tháng rồi.

Sau đây, tôi sẽ cho các bạn thấy cuộc sống cấp ba huy hoàng của mình.

"…Con đi đây"

Buổi sáng, tôi nói với bố mẹ như vậy rồi trong bộ đồng phục cấp ba rời khỏi nhà.

"Chào buổi sáng, Ataru-kun!"

"Chào buổi sáng, Mitaki-chan."

"Đồng phục thích thật nhỉ? A, nhưng mà tớ cũng có đồng phục làm bánh mì đó!"

"Chúng ta mặc đồ đôi rồi nhỉ?"

Mitaki-chan đã đợi sẵn trước cửa nhà tôi.

Tôi vừa đi vừa nói chuyện với Mitaki-chan, trên đường đến trường hỗ trợ đặc biệt kiêm Work House nơi cậu ấy làm việc.

"Ataru-kun, dạo này ở trường cấp ba có vui không?"

"…Vui lắm."

"Có chuyện gì xảy ra thế?"

"…À thì, cũng có nhiều chuyện lắm."

"Vậy à. A, đến nơi rồi. Vậy gặp lại cậu sau nhé!"

"Ừ, trưa tớ sẽ qua mua bánh mì."

Sau khi đưa Mitaki-chan đến trường hỗ trợ đặc biệt, tôi không đi thẳng đến trường cấp ba… mà quay ngược con đường vừa đi.

Khi tôi về đến nhà thì bố mẹ đã đi làm, trên bàn có sẵn bữa sáng.

Tôi vừa ăn vừa đọc báo. 

Nhân tiện, vụ Akaishi-san tự tử bất thành, đến cả báo địa phương cũng không thấy đăng tin.

Rốt cuộc thì sống hay chết có lẽ là một chuyện quan trọng.

Lúc đó, Akaishi-san đã nói. Hãy thay tôi xem mọi người sẽ phản ứng thế nào nhé.

Nếu lúc ấy Akaishi-san chết, chắc hẳn đã được lên tin tức.

Những người xem tin tức có lẽ sẽ công kích những người xung quanh Akaishi-san, như chúng tôi chẳng hạn.

Nhưng chắc chắn chính họ cũng đang làm những điều tương tự.

Mỗi lần những vụ việc thế này được đưa lên tin tức, chẳng hiểu sao tôi lại thấy khó chịu khi nhìn những người công kích kẻ gây ra vụ việc.

Đọc báo xong, tôi vào phòng mình và bật máy tính lên.

Rồi khởi động một game MMORPG mới ra gần đây.

Đặc điểm của game này là có thể tạo hình nhân vật khá tự do, và có thể hiển thị khu vực đang sống để tìm những người ở gần.

Nhân vật của tôi là một pháp sư với ngoại hình cực kỳ xấu xí.

Hầu hết người chơi đều tạo nhân vật xinh đẹp, nhưng ngoại hình này mới hợp với tôi.

Tôi lẳng lặng đi săn một mình.

Game không quá nổi, lại là buổi sáng ngày thường nên có ít người chơi khác.

Mật độ thế này là vừa phải. Dù không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng cứ có nhiều người chơi là tôi lại thấy khó chịu.

Sau một lúc đi săn, kim đồng hồ chỉ 12 giờ.

Sắp đến giờ ăn trưa, tôi rời nhà, lên xe đạp và đi đến tiệm bánh mì quen thuộc vẫn ghé mỗi ngày.

"Chào mừng quý khách! A, Ataru-kun hôm nay cũng đến!"

"Chào Mitaki-chan. Hôm nay có món nào đặc biệt không?"

"Ừm thì, cái này, cái này, và cái này là bánh mì tớ làm đó."

"Vậy tớ mua cả ba cái đó."

"Cảm ơn quý khách nhiều!"

Phải, đó chính là Work House nơi Mitaki-chan làm việc.

Mỗi trưa tôi đều đến đây, vừa ngắm Mitaki-chan làm việc, vừa ăn bánh mì do chính tay cậu ấy làm.

"Mà này Ataru-kun, sao lúc nào cậu cũng đi xe đạp đến đây thế?"

"Ể?"

"Lúc ra khỏi nhà, xe đạp vẫn ở nhà mà đúng không? Tại sao vậy?"

"…Tớ cũng để một chiếc xe đạp ở trường nữa."

Mitaki-chan suýt nữa thì nhận ra một sự thật.

Dù không tương xứng với tuổi, nhưng dạo gần đây, có lẽ vì đã bắt đầu đi làm nên Mitaki-chan trở nên sắc sảo hơn nhiều.

Tôi tránh nhìn vào mắt Mitaki-chan và nói dối cho qua chuyện.

"Ra là vậy."

"…Tớ ăn xong rồi. Vậy nhé, lát nữa tớ sẽ đến đón cậu."

"Vâng ạ! Cảm ơn quý khách!"

Ăn bánh mì xong, tôi chào tạm biệt Mitaki-chan và lại trở về nhà.

Rồi lại chơi MMORPG.

Dần dần, người chơi đông lên, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, đúng lúc đó cũng là giờ đi đón Mitaki-chan nên tôi đăng xuất.

--------

"À mà, Ataru-kun có tham gia câu lạc bộ nào ở trường không?"

"…Không. Nếu buộc phải nói thì chắc là câu lạc bộ Mitaki-chan chăng."

"A ha ha, cái gì vậy chứ."

Tôi đi đón Mitaki-chan rồi cùng về, sau đó đưa cậu ấy vào nhà mình.

Tôi thành thục đặt Mitaki-chan nằm xuống giường rồi ôm chầm lấy cậu ấy.

"Mitaki-chan, cậu dễ thương lắm."

"E he he, Ataru-kun cũng ngầu lắm."

"Ngầu à? Ha ha ha, tớ xấu xí lắm. Tớ có cảm giác sự xấu xí trong tâm hồn đang dần lộ ra cả bên ngoài rồi."

"? Hơn nữa, chúng ta mau chơi trò bác sĩ đi?"

"Ừ, phải nhỉ?"

Tôi đắm chìm trong Mitaki-chan như thể để trốn chạy khỏi mọi điều tồi tệ.

Dù tôi đã trở nên xấu xí thế này, xem ra tôi vẫn có thể làm Mitaki-chan vui lòng.

Chơi trò bác sĩ xong và đưa Mitaki-chan về thì trời đã nhá nhem tối.

Giờ này đăng nhập cũng chỉ toàn người là người, chỉ thêm khó chịu, thế là tôi mở sách giáo khoa cấp ba ra học.

"ATARU, mẹ về rồi đây. …Hôm nay con lại nghỉ học à?"

Không biết từ lúc nào mẹ tôi đã về và đang gõ cửa phòng “cốc cốc”.

"Mẹ về rồi ạ. Không sao đâu mẹ, con sẽ đi thi, và con định sẽ đi học đủ số buổi quy định mà."

"Mẹ không nói chuyện đó. …Mẹ biết con đã phải trải qua chuyện đau khổ, nhưng con không thể cứ sống thu mình mãi như vậy được."

"Con biết, con biết mà…"

Tôi run rẩy trong phòng, nói chuyện với mẹ qua cánh cửa.

Rồi bố cũng về, cả nhà quây quần bên bữa tối.

"ATARU, con ở trường có hòa đồng không đấy?"

"…Tất nhiên rồi ạ."

"Vậy à, thế thì tốt. ATARU có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ nên bố lo con sẽ bị lạc lõng."

Mẹ giấu bố sự thật về tôi.

Bữa ăn trong khi nói dối bố dở đến mức buồn nôn.

Khi về phòng, điện thoại tôi có một tin nhắn.

Người gửi là Rengoku-kun.

[Này, đã một tháng rồi đấy? Mày định cứ thế này mãi à?]

"Ồn ào quá!"

Tôi ném điện thoại lên giường, vừa khóc vừa ngã vật xuống.

A, phải rồi! Tôi không hề đến trường!

Cuộc sống cấp ba của tôi, một kẻ đã tuyệt vọng về chính bản thân mình, vốn dĩ chưa hề mở màn!

Tôi tham dự lễ khai giảng, đi học vài buổi rồi từ đó cứ thế sống ẩn dật!

Tôi đã mất niềm tin vào con người. Vì vụ của Akaishi-san, tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai xung quanh mình nữa.

Vào cấp ba, tôi đã tự giới thiệu với các bạn cùng lớp. Ai trông cũng có vẻ là người tốt.

Nhưng, có lẽ thực ra ai cũng là những con người vô cùng dơ bẩn.

Bởi vì chính tôi là một con người vô cùng dơ bẩn. Nên tôi nghĩ những người xung quanh cũng vậy.

Ngay cả Rengoku-kun và Koriyama-san, những người học cùng lớp, tôi cũng nhìn họ như thế.

Để rồi không biết từ lúc nào tôi không thể đến trường được nữa, và đến cả trong game online tôi cũng sợ phải nhìn thấy người khác.

Chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi bây giờ, chỉ còn lại Mitaki-chan.

Như thể đang níu kéo, ngày ngày tôi đều tìm đến Mitaki-chan.

Mitaki-chan, người từng bị chế giễu là thiểu năng trí tuệ, giờ đây đã có thể tự làm và bán bánh mì một cách đàng hoàng.

Vậy mà tôi, tôi thì…

-----------

"Vậy, hôm nay tớ cũng sẽ cố gắng làm việc nhé!"

"Ừ, trưa tớ lại đến ăn bánh mì nhé, Mitaki-chan."

Ngày hôm sau. Tôi ra khỏi nhà như hôm qua, sau khi đưa Mitaki-chan đi,

hôm nay nhất định phải đến trường, tôi cố gắng hướng về phía trường học.

Vậy mà, cơ thể tôi hoàn toàn không nhúc nhích.

Cảm giác như đã đi được khoảng một cây số, nhưng thực tế tôi còn chưa đi được 100 mét từ Work House.

"TAKASHITA! Có phải TAKASHITA không!"

"…! Rengoku-kun, Koriyama-san."

Có người gọi từ phía sau, tôi quay lại và thấy Rengoku-kun cùng Koriyama-san.

"Này, có chuyện gì vậy TAKASHITA-kun? Tôi không biết đã có chuyện gì, nhưng cậu đã đỗ vào trường cấp ba rồi mà? Nếu có phiền muộn gì thì hãy tâm sự với bọn này đi."

"Không sao đâu TAKASHITA, chỉ nghỉ một tháng mà bị bắt nạt trong lớp thì tao sẽ không để yên đâu! Tao ấy à, đã vào câu lạc bộ Judo nên trong lớp cũng thuộc dạng khỏe lắm đấy?"

"…"

"Ơ, này TAKASHITA!"

Tôi quay lưng lại với hai người đang nói những lời tử tế với mình, và không biết từ lúc nào tôi đã bỏ chạy.

Xem ra ngay cả hai người họ, tôi cũng không thể tin tưởng được nữa.

Tôi chạy thục mạng, đến lúc thở không ra hơi thì đã đứng ngay trước bệnh viện nơi Akaishi-san đang nằm.

Nhân tiện, tôi quyết định vào thăm cậu ấy sau một thời gian dài.

"…Ủa, TAKASHITA-kun. Trường học thì sao?"

"Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường nên được nghỉ. Tôi không biết nên đã đến trường, rồi nhân tiện ghé qua đây luôn."

"Vậy à… Chà, nếu thế thì chúng ta nói chuyện giết thời gian đi."

"Tất nhiên rồi. Việc viết lách của cậu thế nào rồi?" 

"Tay tôi vẫn trong tình trạng này nên chưa viết được, nhưng tôi đang suy nghĩ nhiều về ý tưởng. Dù sao thì tôi cũng có cả đống thời gian mà."

Tôi và Akaishi-san nói đủ thứ chuyện. Akaishi-san kể về tiểu thuyết, còn tôi thì kể cho cậu ấy nghe về một cuộc sống cấp ba không có thật.

Những người tôi có thể mở lòng có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay: bố mẹ, Mitaki-chan và Akaishi-san.

Mitaki-chan có tâm hồn và thể xác đều trong sáng.

Còn Akaishi-san, dù cơ thể có thể xấu xí, nhưng trái tim chắc chắn trong sáng.

Nếu không phải vậy, thì thật quá bất công.

"Vậy, hôm nay tôi về đây. Cuối tuần tôi sẽ lại đến thăm nhé."

"Đợi đã."

Sau khi nói chuyện một lúc, tôi định rời phòng bệnh thì Akaishi-san giữ lại.

"TAKASHITA-kun, cậu không đi học đúng không?"

"…"

"Tôi cũng đã nộp đơn đăng ký nên cũng biết chút ít về trường, ngày kỷ niệm thành lập không phải hôm nay. Hơn nữa, câu chuyện về trường cấp ba của cậu nghe cũng rất đáng ngờ. Mà này TAKASHITA-kun, tại sao cậu mặc đồng phục mà ngay cả cặp sách cũng không mang theo?"

"…"

Quả không hổ là người có chí hướng trở thành nhà văn. Dù tôi có nói dối cũng bị nhìn thấu.

"Này, có phải vì tôi mà cậu không thể đến trường không? Cậu đã tuyệt vọng về những người xung quanh à? Tôi xin cậu đấy, hãy đến trường đi. Nếu không, nếu không thì t-tôi chẳng phải là một con ả tệ hại đã hủy hoại cuộc đời của TAKASHITA-kun sao…"

"Không phải, Akaishi-san không có lỗi, cậu không có lỗi gì cả… Gặp lại sau nhé."

Akaishi-san, người cho đến lúc đó vẫn nói chuyện vui vẻ, bỗng dưng bật khóc nức nở.

Tôi không thể nhìn thẳng vào Akaishi-san lúc ấy, và lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Tôi trở về nhà. Xem tin tức, rồi chơi game online.

Ăn bánh mì của Mitaki-chan, lại chơi game online, rồi chơi với Mitaki-chan, học bài, ăn tối với bố mẹ, xem TV, rồi đi ngủ.

Dù biết rằng không thể cứ thế này mãi, nhưng cơ thể tôi vẫn từ chối việc đến trường.

thấy để Takashita ATARU thì dị quá, nên từ chương này mình đã sửa lại thành TAKASHITA ATARU, cũng đã sửa lại các chương trước