Tôi trở thành nhân cách thứ hai của tiểu thư phản diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Even If These Tears Disappear Tonight

(Đang ra)

Even If These Tears Disappear Tonight

Misaki Ichijo

"Tại sao chị lại phải quên đi anh ấy?" Cuộc sống đại học của Tooru Naruse vốn rất tẻ nhạt - cho đến khi cậu gặp Izumi Wataya. Cậu đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, rồi thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy

10 545

Anh Hùng Ca Về Hoàng Tử Phản Diện

(Đang ra)

Anh Hùng Ca Về Hoàng Tử Phản Diện

Ryu Hidari

Một hoàng tử mang danh ác nhân, nhưng lại hành động như một anh hùng. Một tiểu thư mất tất cả, nhưng lại tìm thấy một vị cứu tinh trong bóng tối.

10 106

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

(Đang ra)

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

Kawanabe Kashima

Dường như, cô ấy đang che giấu một bí mật nào đó vô cùng to lớn...

8 196

Ác Nữ Bị Giết 108 Lần

(Đang ra)

Ác Nữ Bị Giết 108 Lần

Namakura

Trong tất cả 108 kiếp sống, cô luôn kết thúc bằng cái chết ở tuổi 28. Sau 107 kiếp bị giết bởi một trong năm anh hùng và nữ chính, đến kiếp thứ 108 cô chết vì một tai nạn.

1 3

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

13 191

Tập 01 - Chương 04 - Vị tiểu thư mất tích

Gã pháp sư áo choàng đen điều khiển xúc tu nhặt lại cánh tay của mình.

Từ vết đứt nơi cẳng tay, những chất dính màu đen duỗi ra, nối liền hai cánh tay của hắn lại với cơ thể. Cấu tạo như vậy thật sự khiến người ta hoài nghi liệu đó còn phải là con người không.

Phập!

Một mũi tên bay tới găm vào đầu hắn. Gã pháp sư nghi hoặc gãi gãi đầu, thản nhiên rút mũi tên ra, sau đó quay đầu nhìn lại.

Clytia cầm cây nỏ, tay chân run rẩy cố gắng lắp tên nhưng mãi không thành công, để rồi nhận ra gã pháp sư đang tiến về phía mình.

“Trẻ con không nên chơi thứ nguy hiểm này.”

Gã pháp sư nói một cách dửng dưng, giật lấy vũ khí duy nhất trong tay cô bé. Một ngọn lửa bùng lên trong tay hắn, thiêu rụi cây nỏ gỗ thành tro.

Và rồi trong tay hắn sáng lên một luồng ánh sáng đen kịt như vực sâu. Tôi cảm thấy ở lồng ngực, nơi trái tim đang đập, truyền đến một cảm giác bất tường như bị nuốt chửng, hô ứng với luồng sáng đen trong tay gã pháp sư.

Tôi hiểu rồi, đó là Hạt Giống Tà Thần. Thứ đó rõ ràng đi vào từ miệng, lại không biết đã đi qua con đường nào mà ký sinh vào trong tim của Clytia.

Clytia mất đi ý thức. Chỉ thấy gã pháp sư từ dưới áo choàng đen lôi ra một chiếc áo choàng đen nhỏ hơn, hắn ta ném nó xuống đất, sau đó ngạo mạn ra lệnh:

“Mặc nó vào, che mặt lại.”

Hả? Hắn đang làm gì vậy? Tôi mơ màng chớp mắt, nhận ra cơ thể này lại đến lượt mình điều khiển.

“Kỳ lạ... đáng lẽ phải nghe lời răm rắp rồi chứ...”

Gã pháp sư lẩm bẩm. Tôi lập tức nhận ra tình hình, để không bị hắn phát hiện điều bất thường, tôi bèn giả vờ ngây ngô, nhặt chiếc áo choàng lên rồi trùm vào người.

“Có vẻ hơi chậm, thôi kệ... đi theo ta.” Gã áo choàng đen ra lệnh, sau đó quay người đi về phía khu đất hoang vắng bên lề đường.

Tôi lặng lẽ đi theo, trong lòng suy tính cách trốn thoát – bà vú đã bị giết, nhưng gần đây hẳn vẫn còn hai người anh nhà Aerandel và giáo sư của họ, nghe nói là một chiến binh cao giai – chỉ cần có cơ hội, báo cho họ biết thì...

Sau đó tôi ngửi thấy một mùi máu tanh. Tôi thấy một con gấu nâu khổng lồ nằm trong vũng máu, xung quanh xác con gấu là một pháp trận hình tròn khổng lồ được vẽ bằng máu.

Gã pháp sư lật cái bụng bị mổ phanh của con gấu lên, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng lên đỉnh đầu.

“Chui vào.” Hắn ra lệnh.

Chui vào? Đùa kiểu gì vậy! Nhìn cái lỗ máu me nhầy nhụa kia, trong lòng tôi cảm thấy không ổn, nhưng để không khiến hắn nghi ngờ, tôi đành phải nghiến chặt răng—

Đúng vậy, chính cái vẻ khác thường khi nghiến chặt răng này đã khiến gã pháp sư nhận ra manh mối. Hắn túm lấy cổ họng tôi, nhìn khuôn mặt tôi đang rên rỉ vì ngạt thở mà cười lạnh:

“Xem thường cô rồi, tiểu thư Aerandel, không ngờ cô lại có thể chống lại sự khống chế của Thần Chủng, cô quả nhiên rất đặc biệt, không uổng công ta tốn bao nhiêu sức lực.”

“Ngươi – Ross – giáo sư– hội họa—” Tôi từ kẽ hở của khí quản, nặn ra được mấy chữ.

“Ồ, tiểu thư Aerandel, cô nhận ra tôi rồi à.” Ross phát ra tiếng cười vui vẻ. Đúng vậy, ngoài tín đồ Tà Thần giả dạng làm giáo sư hội họa, còn ai sẽ phát động tấn công ở nơi này chứ?

Chỉ là tôi không ngờ rằng, tối hôm qua mình mới chỉ ám thị một chút, sáng sớm hôm nay là hắn đã ra tay quyết đoán như vậy.

“Tiểu thư Aerandel, cô phải nhớ, tất cả đều là lỗi của cô—” Ross nói, “Bởi vì cô đã tiết lộ bí mật giữa chúng ta, khiến tôi bị sa thải, nên tôi mới phải dùng đến hạ sách này, hại cả người hầu gái trung thành của cô cũng phải bỏ mạng.”

“Mẹ kiếp—” Tôi cảm thấy mình sắp bị bóp chết đến nơi, liền nín thở, chửi một câu.

Ross ném tôi xuống đất. Từ trong tay áo hắn lập tức duỗi ra những thứ giống như gai góc, lại tựa như một loại động vật thân mềm nào đó, quấn lấy cơ thể tôi, trói chặt tôi lại. Khi bị những chiếc gai trên đó đâm vào da thịt, tôi lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt, không thể cử động.

“Có kẻ tấn công!” Tôi nghe thấy từ phía bên kia ngọn núi vang lên một tiếng hét đầy nội lực. Đó hẳn là giáo sư võ kỹ của hai người anh nhà Aerandel.

Ross “chậc” một tiếng, sau đó nhấc tôi lên, thô bạo nhét tôi vào trong bụng con gấu. Tôi cảm thấy trước mắt là một màu đỏ sẫm mờ mịt, chất lỏng sền sệt và tanh hôi trét đầy lên mặt mũi.

Gã pháp sư lẩm nhẩm niệm chú, pháp trận trên mặt đất phát ra ánh sáng đỏ rực. Máu chảy ngược vào cơ thể con gấu, vết thương trên bụng lành lại như thể thời gian quay ngược, niêm phong cô bé nhỏ nhắn vào bên trong.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là hắc ma pháp.

Sau đó con gấu kia như sống lại mà đứng dậy, giũ giũ bộ lông bờm của nó và chạy vào cánh rừng hoang dã.

...

Vụ tiểu thư cả nhà Aerandel bị tấn công và mất tích không hề bị lọt ra ngoài một chút tin tức nào.

Nhưng điều đó không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra. Dưới lãnh địa Aerandel, các thị trấn lớn nhỏ và lãnh địa quý tộc của sáu quận đều nhận được lệnh giới nghiêm của Công tước.

Các thương nhân qua lại buôn bán da thú và nguyên liệu ma vật đều bị kiểm tra nghiêm ngặt. Các đội kỵ binh mang theo trường mâu và cung nỏ tuần tra trên các tuyến đường chính.

Mọi người chỉ có thể đoán già đoán non xem đã xảy ra chuyện gì. Có người nói ma tộc phương Bắc lại bắt đầu quấy nhiễu xâm lược, có người nghi ngờ cuộc đấu tranh cung đình của Đế quốc đã lan đến đây, còn có người quả quyết rằng, thực ra là công tước đã bị trúng lời nguyền, lý do là vì họ thấy rất nhiều giáo sĩ được triệu vào phủ, chắc chắn là để trừ tà cho ngài công tước.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một hắc phù thủy.” Hồi tưởng lại tình hình ngày hôm đó, giáo sư ma pháp nói.

Sella Boron, tốt nghiệp Khoa Ma Pháp của Học viện Tổng hợp Hoàng Gia, là giáo sư ma pháp mà công tước mời về cho nhị tiểu thư Claire. Lúc xảy ra chuyện, cô đang ngủ nướng trong phòng khách của lâu đài công tước.

Ngay khoảnh khắc cảm nhận được luồng khí tức tà ác, cô còn không kịp mặc áo khoác mà đã lập tức nhảy khỏi giường, chạy thẳng đến ngọn đồi nơi hai vị thiếu gia và tiểu thư cả luyện tập buổi sáng, nhưng lại bị vô số sứ ma do hắc phù thủy điều khiển chặn lại.

Khi cô đến nơi, đại tiểu thư đã bị bắt đi.

Cô bất an nhìn người đàn ông trước mặt—

Công tước Aerandel đương nhiệm là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, mang khí chất quân nhân. Lúc này ông đã kết thúc chuyến tuần tra, trở về lâu đài của mình.

Ông lật tấm vải liệm lên, im lặng nhìn người quản gia nữ đã phục vụ nhà Aerandel nhiều năm, tình trạng của bà ấy rất thảm, chết không nhắm mắt.

“Lúc đó tôi ở gần hơn, nhận thấy có điều không ổn, tuy đã chặn được tên khốn đó, nhưng hắn ta rất kỳ quái, rõ ràng kiếm của tôi đã chém bay đầu hắn – nhưng dường như không có tác dụng gì với hắn cả.”

Caron Daja là một chiến binh đã giải ngũ, mất một cánh tay và một con mắt, hiện đang là giáo sư võ kỹ cho đại công tử và nhị công tử của phủ công tước.

“Đó chính là đặc trưng của hắc phù thủy.” Sella Boron xen vào, “Bởi vì để chứa đựng sức mạnh của Tà Thần, hắc phù thủy phải cải tạo cơ thể của mình thành...”

“Được rồi, vậy nói tóm lại, tên hắc phù thủy lẻn vào lâu đài của ta, thực chất là giáo sư hội họa mà ta đã bỏ ra số tiền lớn để mời từ vương đô về?”

Công tước đậy lại tấm vải liệm, mặt không biểu cảm nhìn những người đang ồn ào xung quanh.

“Vào buổi sáng ngày xảy ra chuyện, bà quản gia đã đưa cho hắn thông báo sa thải, trong đó có đề cập đến việc hắn có hành vi không đúng mực với tiểu thư, nhưng xét đến việc hắn do ngài đích thân mời về, nên chỉ chấm dứt hợp đồng – đây là công văn sa thải chúng tôi tìm thấy trong phòng của hắn.”

Người quản gia đưa tờ văn thư cho Công tước Aerandel. Công tước chỉ liếc qua rồi xua tay, nói:

“Từ nay về sau, tất cả nhân viên ra vào lâu đài đều phải định kỳ tiếp nhận kiểm tra bằng thần thuật.”

“Vậy còn đại tiểu thư thì sao – tiểu thư phải làm thế nào?” Sella lên tiếng hỏi. Cô nhớ lại cảnh nhị tiểu thư khóc lóc, cầu xin cô hỏi thăm tin tức trước khi đến cuộc họp này.

“Điều tra bí mật.” Công tước nói ngắn gọn, “Không thể để vụ bê bối này truyền ra ngoài.”

“Bê bối? Tôi không hiểu ý ngài, ý ngài là lâu đài công tước bị hắc phù thủy đột nhập, hay là việc đại tiểu thư bị bắt đi—” Thấy Công tước có vẻ muốn cho qua chuyện, Sella vội vàng nói.

“Cả hai.” Chỉ nghe Công tước lạnh lùng hạ lệnh cuối cùng, “Từ nay về sau, tăng cường truy bắt hắc phù thủy – chuyện này đến đây là kết thúc.”

Nói xong, người đàn ông mặc quân phục đó sải bước lớn, dẫn theo tùy tùng rời đi.

...

Đau quá—

Không thở được.

Khắp nơi đều là bóng tối...

Không cử động được—

Muốn trốn thoát.

Ai đó cứu tôi với...

Clytia vẫn chưa tỉnh lại. Tôi cuộn tròn trong bụng gấu với tư thế như một đứa trẻ sơ sinh trong bụng mẹ.

Vị trí trái tim – Hạt giống Tà Thần, cảm giác bất thường liên tục truyền đến đó, kể từ khi Ross mượn Hạt giống Tà Thần để sử dụng hắc ma pháp thao túng ý chí lên Clytia, nó chưa từng dừng lại.

Nhưng có lẽ vì có sự tồn tại của tôi, dù ý chí của Clytia bị thao túng, cơ thể này cũng không bị Ross điều khiển, mà quyền chủ đạo lại rơi vào tay tôi.

Trong bụng gấu, tôi cảm thấy con gấu nâu vẫn không ngừng chạy. Một con gấu nâu bình thường không thể chạy hết tốc lực mãi được, nhưng dưới sự can thiệp của ma pháp, con gấu vốn đã chết này đã trở thành một xác sống.

Vì vậy không còn tuân theo giới hạn của sự sống nữa – cho đến khi ma lực cạn kiệt, hoặc đến được địa điểm mà Ross đã định sẵn, nó sẽ tiếp tục chạy mãi.

Đến lúc đó, lại phải rơi vào tay Ross rồi—

Rõ ràng bây giờ có thể điều khiển cơ thể – nhưng lại không thể cử động, phải làm sao đây?

Clytia, cô thật đáng ghét, toàn để lại vấn đề khó khăn này cho tôi!

Liệu ý thức của con người có bị ảnh hưởng bởi cơ thể không? Không biết tại sao, trong đầu tôi lại nảy ra suy nghĩ nhõng nhẽo của một cô bé. Không được, mình rõ ràng là một người lớn đáng tin cậy, phải dùng đầu óc của mình để nghĩ ra cách.

“Hạt Giống Tà Thần... đúng rồi, Hạt Giống Tà Thần.”

Bên trong bụng gấu tối tăm và tanh hôi, tôi ngột ngạt đến mức gần như xuất hiện ảo giác, chỉ có ở nơi trái tim, cảm giác bất thường không ngừng truyền đến là vô cùng chân thực.

Trong trạng thái mông lung nửa sống nửa chết này, ký ức của kiếp trước ngược lại trở nên rõ ràng hơn – dần dần, mùi tanh hôi dường như xa dần.

Thay vào đó là mùi thuốc khử trùng.