Nolan biết, dã thú ăn thịt người.
Không biết có phải khoác lác không, nhưng cậu từng nghe lão thợ săn trong làng kể lúc uống rượu, rằng hồi trẻ ông đã từng săn được một con hổ ăn thịt người.
Theo lời lão thợ săn lúc đó, sau mấy ngày đêm ròng rã truy đuổi và vật lộn, con ác hổ cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Và khi mọi người chở xác hổ về làng, mổ bụng nó ra, vậy mà lại lôi ra được từ trong dạ dày một đoạn bàn tay người còn chưa bị tiêu hóa—
Nolan nhìn thân hình máu me kia, tình huống mình gặp phải có lẽ cũng tương tự, không biết là kẻ xui xẻo, bất hạnh nào bị gấu nâu tấn công, cuối cùng phải bỏ mạng trong miệng thú.
“Diana, không sao rồi, con gấu chết rồi.” Cậu hơi yên tâm lại, liền đứng dậy, gọi về phía nhà trước.
“Hả? Thật không anh?” Diana ló đầu từ cửa sau đi tới, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ở sân sau, liền không nhịn được mà nôn khan:
“Ọe— hôi quá!”
Nolan nén cảm giác buồn nôn mà cười khổ. May mắn là họ không bị gấu tấn công.
Nhưng cho dù chỉ là một phen hú vía, một cái xác thối rữa khổng lồ như vậy cũng thật sự khiến người ta đau đầu.
Khoan đã, nếu đã vậy, tại sao một cái xác gấu đã bắt đầu thối rữa như thế này, lại tự dưng— chạy vào sân nhà cậu?
“Diana, lúc đó em có ở nhà không? Cái thứ này làm sao vào được trong sân?”
“A… lúc đó em đang bổ củi ở sân trước, nghe thấy sân sau có tiếng động lạ…” Diana nói, “Rồi em thấy một con gấu nằm ở đó, em sợ quá liền chạy ra ngoài ngay.”
Thật là kỳ lạ, Nolan thầm nghĩ, sau đó đưa mắt nhìn về phía thân người lòi ra từ bụng gấu—
“Trông giống một đứa trẻ… thật bất hạnh, cơ mà gấu có thể nuốt chửng cả một miếng thịt lớn như vậy sao…”
Cậu ngước mắt lên, lại phát hiện từ phía đó truyền đến tiếng thở “khò khè”.
Không đúng, có gì đó không ổn.
Đó không phải là xác chết… lẽ nào… là người sống?
Nolan lập tức bị ý nghĩ này của mình dọa cho giật nảy. Trong bụng gấu sao có thể có người sống được. Thế nhưng tiếng thở yếu ớt đó, lại ngày càng rõ ràng trong tai cậu.
Để khẳng định suy đoán của mình, cậu cẩn thận bước tới, nhẹ nhàng chạm vào bóng người đó.
Quả nhiên còn sống!
Nolan cho rằng cứu người là quan trọng nhất, không màng suy nghĩ ngọn ngành, vội vàng dẫm vào vũng máu tanh hôi, kéo thân hình gầy gò đó ra khỏi bụng gấu.
“Này này, cậu gì ơi, không sao chứ!?”
Nolan đỡ người đó vào lòng, vỗ nhẹ lên má đối phương, khẽ gọi, dùng tay áo lau đi vết máu đông trên mặt, sau đó để lộ ra một khuôn mặt xinh xắn, xanh xao.
“Anh ơi, nếu anh muốn dọn dẹp… ít nhất cũng phải lấy dụng cụ đã chứ…” Diana xách váy, cẩn thận bước tới, nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh xác gấu thì lại kinh ngạc kêu lên một tiếng:
“A! Là một cô bé!”
Nolan giờ mới để ý người trước mặt là một cô bé, quần áo trên người gần như đã biến thành những mảnh giẻ rách bươm, môi tím tái vì mất nhiệt, cơ thể trần trụi bị máu tanh và mủ vàng bao bọc, đang phơi mình trong cơn gió lạnh của mùa đông.
“Diana, em mau đi lấy chăn ra đây!” Nolan vội gọi, Diana nghe vậy lập tức hốt hoảng chạy vào phòng.
“Đừng hoảng… cô bé vẫn còn thở…” Nolan liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy toàn thân cô gái là một màu đỏ sẫm của máu, cũng không phân biệt được chỗ nào có vết thương, chỉ thấy là tay chân dường như vẫn còn nguyên vẹn.
Diana cuối cùng cũng mang chăn ra. Hai anh em giúp nhau bọc cô gái nhỏ nhắn này vào chăn lông. Nhanh chân bước vào nhà gỗ, đặt người bị thương lên giường.
Sau đó Nolan vội vã lại muốn quay đầu ra ngoài, Diana thấy vậy vội gọi một tiếng “Anh ơi?”.
“Anh đi tìm ông Boli, em trông chừng cô bé đấy.” Nolan dặn dò qua loa rồi vội vã ra khỏi cửa.
Diana hiểu ý anh trai, trong làng không có thầy thuốc, chỉ có một vị giáo sĩ tên là Boli, tuy không thể thi triển những phép màu như thần thuật chữa trị, nhưng lại biết phân biệt thảo dược, chữa trị ngoại thương.
Nolan vội vã chạy vào làng, thấy Boli vừa dùng xong bữa tối, đang ngồi trước cửa nhà thờ đơn sơ, dùng búa sửa hàng rào bị hỏng.
“Ông Boli! Cháu tìm thấy một đứa trẻ trong bụng gấu, xin ông mau cứu cô bé!” Nolan hét lớn qua hàng rào.
“Trong bụng gấu? Đứa trẻ?” Boli lộ vẻ mặt khó hiểu, nhưng thấy Nolan lo lắng như vậy thì vẫn đi theo.
…
“Không có vết thương rõ rệt, nhưng cơ thể rất yếu.”
“Ông Boli, ông xem nên làm thế nào?”
“Ờ… cái này, để ta đi lấy một ít thảo dược, cậu nấu ít cháo lúa mạch, đợi cô bé tỉnh lại, trộn vào cho cô bé ăn…”
“Cháu hiểu rồi, đã làm phiền ông quá.”
Những âm thanh mơ hồ truyền đến. Clytia mở mắt ra, thấy một cô bé tóc vàng nhạt, đang cầm một miếng vải ướt lau người cho cô.
“Ưm—”
Miếng vải gai thô ráp lướt qua da, Clytia phát ra một tiếng rên khe khẽ khó xử.
“A, anh ơi, cô ấy tỉnh rồi.”
Diana vội vàng đứng dậy gọi, nhưng không thấy có ai trả lời, biết Nolan hẳn là đã đi nhóm lửa nấu cháo. Cô nhìn cô gái tóc màu xám trắng đang nằm thẳng trên giường:
“Để mình đi lấy quần áo của mình cho bạn.”
Diana ném miếng vải ướt lại vào chậu gỗ, vội vã ra ngoà sân, không lâu sau liền nghe thấy tiếng cô gọi lại:
“Anh— cái áo vải em giặt phơi ngoài sân hai hôm trước đâu rồi—”
“Hả? Em không cất à?” Tiếng Nolan vọng ra từ nhà bếp.
“Chết rồi, buổi trưa có gió lớn, em tưởng anh cất rồi!”
“Cái gì, em không cất vào à?”
“Vậy thì hết cách rồi… sau này vào rừng tìm thử xem… em lấy tạm một cái áo của anh nhé…”
Lời vừa dứt, Diana quay đầu vào phòng, từ trong hòm lôi ra một chiếc áo vải đã giặt đến bạc màu, sau đó lại đi vào phòng ngủ của anh trai.
“Quần áo đây rồi…”
Diana vừa dứt lời thì lại sững người. Chỉ thấy cô gái tóc xám vừa thoát ra từ bụng gấu, đang ôm chặt chiếc chăn dính máu, co rúm ở góc tường với ánh mắt đờ đẫn.
Clytia ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Diana.
“Ờ… chị không sao chứ?”
Diana lên tiếng hỏi.
Clytia không nói gì, chỉ lại cúi đầu xuống, chiếc chăn trong tay lại ôm chặt hơn mấy phần.
“Tôi, tôi là… hậu duệ của Aerandel, lòng dũng cảm luôn ở bên tôi…”
Cô dùng cổ họng khô khốc, lẩm bẩm như đang nói mê. Diana không nghe rõ, lại thấy sắc mặt Clytia biến đổi, đột ngột dùng hai tay bịt miệng lại.
“Khoan đã—” Diana hoảng hốt, muốn bước tới dỗ dành.
“Ọe—”
Clytia nghiến chặt răng, nuốt ngược lại axit dạ dày và dịch mật đã trào lên đến miệng. Cô sững người một lát, sau đó cúi đầu để che giấu vẻ mặt của mình đi.
“Không sao, không sao đâu, đã không sao rồi… ở đây an toàn.”
Diana do dự một lát, nhẹ nhàng vỗ lưng Clytia, sau đó kéo tay Clytia và mặc chiếc áo vải lên người cô gái. Vì là quần áo của Nolan nên hơi rộng, mặc vào vừa vặn che đến gốc đùi của cô gái.
“En vừa dùng nước lau tóc giúp chị rồi, bây giờ là mùa đông, chị mau vào trong chăn đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Còn cái chăn này, bẩn rồi, ừm… phải mang đi giặt.”
Nói rồi, Diana đưa tay giật chiếc chăn lông trong tay Clytia, vốn tưởng đối phương sẽ nắm rất chặt, lại không ngờ giật ra rất dễ dàng. Cô xách chiếc chăn ra khỏi phòng, lại thấy Nolan đi tới.
“Cô bé tỉnh rồi à?”
“Chị ấy vẫn còn sợ hãi, không nói câu nào cả.”
“Cũng phải thôi…”
“Vậy anh ơi, phải làm sao bây giờ?”
“Trước mắt… cứ đợi cô bé hoàn hồn lại, rồi hỏi cho rõ.” Nolan suy nghĩ một lát rồi nói.
“Vậy được, em đi xem nồi cháo, anh vào đắp chăn cho chị ấy đi, rồi cũng đi nghỉ một lát đi…”
Nói đến đây, Nolan mới cảm thấy sự mệt mỏi của một ngày bôn ba ập đến. Lại thấy em gái mình đột nhiên quay đầu lại, im lặng một lát, sau đó nói:
“Anh ơi, vậy là…”
“Sao thế?”
“Thanh kiếm của ông… bán rồi ạ?”
“À… hình như là vậy.” Nolan cười khổ hai tiếng. Diana nghe vậy cúi đầu, khẽ đấm vào ngực anh trai một cái, sau đó quay đầu đi về phía nhà bếp.
Nolan liền bước vào phòng ngủ, sau đó thấy Clytia.
Khác với cảnh tượng bẩn thỉu lúc nãy, cô gái trước mắt đã được lau chùi sạch sẽ, đang ôm đầu gối ngồi bất động ở góc tường. Da cô bé trắng bệch, trông khoảng mười tuổi, mái tóc dài xen kẽ màu bạc và xám, đôi mắt màu xanh đậm kụp xuống trông vô cùng u ám, vô hồn.
Trông hệt như một con búp bê— Nolan thầm nghĩ, sau đó nhớ lại lời dặn của em gái. Cậu cầm chăn lên, có chút do dự lại gần, sợ rằng sẽ làm cô bé hoảng sợ, lại thấy cô không nói cũng không cử động, ánh mắt trống rỗng như thể đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Cậu từ từ đắp chăn lên người cô, nhét kỹ góc chăn, sau đó cũng dựa vào mép giường ngồi xuống.
“Em… không cần lo lắng, ông Boli nói rồi, cơ thể em chỉ hơi yếu một chút, không có gì đáng ngại.”
Cô gái tóc xám vẫn không nói gì… Tuy đối với cô gái xuất hiện trong bụng gấu này có đầy rẫy nghi vấn, nhưng cứ hỏi tới hỏi lui một bệnh nhân thì có phần quá vô tình, Nolan nghĩ như vậy.
Cô bé hẳn là cũng rất sợ hãi nhỉ? Nên mới trở thành bộ dạng thế này.
“Ở đây không có nguy hiểm… em cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Nolan an ủi, thế nhưng lại kinh ngạc nghe thấy cô gái khẽ nói:
“Nghỉ ngơi…”
“A? Ờ, đúng vậy, em có thể nghỉ ngơi rồi.”
Nolan lời còn chưa dứt, chỉ thấy Clytia ngơ ngác nhìn qua, đối diện với đôi mắt xanh lục đó khiến cậu sững người một lát, để rồi thấy cô gái trước mặt nghiêng người, một lần nữa ngất đi.