Tôi trở thành nhân cách thứ hai của tiểu thư phản diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Even If These Tears Disappear Tonight

(Đang ra)

Even If These Tears Disappear Tonight

Misaki Ichijo

"Tại sao chị lại phải quên đi anh ấy?" Cuộc sống đại học của Tooru Naruse vốn rất tẻ nhạt - cho đến khi cậu gặp Izumi Wataya. Cậu đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, rồi thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy

10 545

Anh Hùng Ca Về Hoàng Tử Phản Diện

(Đang ra)

Anh Hùng Ca Về Hoàng Tử Phản Diện

Ryu Hidari

Một hoàng tử mang danh ác nhân, nhưng lại hành động như một anh hùng. Một tiểu thư mất tất cả, nhưng lại tìm thấy một vị cứu tinh trong bóng tối.

10 106

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

(Đang ra)

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

Kawanabe Kashima

Dường như, cô ấy đang che giấu một bí mật nào đó vô cùng to lớn...

8 196

Ác Nữ Bị Giết 108 Lần

(Đang ra)

Ác Nữ Bị Giết 108 Lần

Namakura

Trong tất cả 108 kiếp sống, cô luôn kết thúc bằng cái chết ở tuổi 28. Sau 107 kiếp bị giết bởi một trong năm anh hùng và nữ chính, đến kiếp thứ 108 cô chết vì một tai nạn.

1 3

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

13 191

Tập 01 - Chương 10 - Phương pháp cấp cứu

Tôi vung vẩy cây rìu tay giấu sau lưng, ngọn lửa huyết sắc đỏ rực quấn quanh nó cũng theo đó mà tan đi— cây rìu này thật sự quá cùn, tôi đành phải phát động bí thuật của Tà Thần, dùng máu để phù phép cho nó.

Vì là hắc ma pháp của Tà Thần, nên không thể để người khác nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ cảm thấy vết thương trong lòng bàn tay phải đau rát như bị lửa đốt, không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh— đúng vậy, đó là do tôi chủ động rạch ra.

Điều kiện tiên quyết để phát động Huyết Diễm Phù Phép, là phải bôi máu của mình lên vũ khí.

Tôi lơ lửng bàn tay trái, tận hưởng ánh mắt kinh ngạc của cậu thiếu niên. Đúng vậy— tuy chỉ là một cậu nhóc nhà nông, nhưng như thần binh từ trời giáng xuống giải quyết đối thủ, nhận được sự sùng bái của người khác, thế này mới được xem là dị thế giới chứ— lúc này tôi trong mắt người khác, nhất định giống như một người anh hùng.

Thế nhưng, điều khiến tôi không ngờ là cậu thiếu niên kia lại không biết điều mà nắm lấy, muốn tôi kéo cậu ấy đứng dậy.

“A!” Vết thương trong lòng bàn tay bị chạm vào, tôi không nhịn được mà hét lên. Thật ra tôi chỉ cảm thấy động tác đó trông rất ngầu, vả lại để cầm máu nên cứ treo tay như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.

Cậu thiếu niên trước mặt hoảng hốt buông tay:

“A— xin lỗi, tay em bị thương à? Không được, phải băng bó cầm máu mới được!”

Nói rồi cậu ta đứng thẳng người dậy, định xem xét tình hình lòng bàn tay tôi, xác con chó rừng cũng theo đó mà lăn sang một bên—

“Miễn đi!” Tôi vội vàng rụt tay trái lại, giấu ra sau lưng, “So với em thì anh nên lo cho bản thân mình đi!”

“Anh… anh á?”

Lúc này Nolan mới cảm nhận được cơn đau thấu xương từ cánh tay truyền tới, muốn cử động cũng chẳng được. Cậu biết cánh tay này đã bị chó rừng cắn đến tận xương, liền cắn răng nhìn sang—

Chỉ liếc qua một cái đã không nỡ nhìn nữa.

Tôi cũng nhìn vào cẳng tay da thịt tách rời, có thể thấy cả xương trắng dưới gân và cơ của cậu thiếu niên. 

Thật lòng mà nói, cảnh tượng máu me đầm đìa này có hơi ghê tởm, nhưng dù sao tôi cũng vừa mới tự tay bổ đôi não con chó rừng, bây giờ mới thấy ghê tởm thì cũng đã muộn rồi.

“Anh cảm thấy thế nào…”

“Anh, hơi chóng mặt… rõ ràng vừa nãy vẫn ổn.”

Nolan thở sâu, rồi từ từ dựa vào thân cây ngồi xuống. Tôi hiểu điều này, Nolan vừa lâm vào thời khắc sinh tử, bản năng sinh tồn đã kích thích cơ thể của cậu ta, bây giờ nguy hiểm đã qua, sự yếu ớt do mất máu và đau đớn mang lại, liền một lần nữa tràn ngập cơ thể cậu—

“Tuyệt đối đừng ngủ thiếp đi—”

Phải tiến hành cứu chữa mới được— tôi thầm nghĩ, nhưng tôi không có kinh nghiệm cấp cứu, Clytia cũng chưa từng được học qua kiến thức liên quan. Lúc này có thể nhớ lại thì cũng chỉ có những kiến thức vụn vặt xem được ở kiếp trước.

“Hình như phải buộc garo ở phía gần tim—” tôi nghĩ vậy, “Garo, đâu ra garo bây giờ—”

Đúng rồi, sợi dây gai buộc quần— tôi nhớ ra rồi. Thế là tôi vứt cây rìu xuống, đưa tay rút một cái, cởi sợi dây lưng trên eo xuống.

“Khoan đã, em, em định làm gì? Đừng!” Nolan vốn đã hơi mơ màng, nhìn thấy cảnh này thì đầu óc lập tức tỉnh táo hơn không ít, giãy giụa muốn lùi lại.

“Anh ngồi yên xem! Cử động lung tung sẽ làm mất máu nhiều hơn đó.” Tôi một tay cầm sợi dây gai, bước ra khỏi chiếc quần đã tụt xuống đất. Vì áo trên chỉ miễn cưỡng che được đến giữa đùi, tôi đành phải quỳ ngồi xuống bên cạnh cậu thiếu niên trước mặt.

Có lẽ bình thường sẽ nghĩ đến những chuyện lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng lúc này hai chân tôi lạnh buốt như kim châm, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng hoàn thành cấp cứu, sau đó trở về căn phòng đã nhóm lửa, vì vậy trong lòng không có tạp niệm.

“Này… em đã nói là anh đừng ngủ, tỉnh táo lên… chúng ta nói chuyện đi.” Tôi lên tiếng, nghe nói người bị mất máu một khi đã ngủ thiếp đi, rất dễ chết lúc nào không hay, vì vậy phải nói chuyện liên tục để đối phương không ngủ gật.

“Ờ… được.” Nolan có chút lắp bắp đáp.

“Ừm… đêm hôm khuya khoắt, sao anh lại ở bên ngoài?” Tôi vừa quan sát vết thương của cậu ta, vừa thuận miệng hỏi. Nghe nói phải tìm được vị trí động mạch, nhưng tôi không nhận ra đâu là động mạch— tóm lại cứ buộc lên chắc là không sai đâu nhỉ?

“Trong rừng có đặt mấy cái bẫy, anh đi xem tình hình… thường thì ban đêm phải xem một lần.”

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì có khả năng chúng sẽ thoát ra được…”

“Thôi được, vậy có bắt được gì không?”

“Không có…”

Tôi vừa nói mấy chuyện vặt vãnh, vừa hồi tưởng lại những kiến thức cấp cứu vụn vặt, đem sợi dây gai buộc vào giữa bắp tay của cậu thiếu niên, cố gắng siết chặt, sau đó nhặt chiếc quần dưới đất lên, ướm thử trên cánh tay trái của cậu ta một lúc, rồi quấn từng vòng quanh vết thương.

“Ực—” Có lẽ thiếu niên trước mặt đã nhận ra hành động của tôi là đang băng bó cho cậu ta, vì vậy dần dần ngoan ngoãn hơn. Chiếc quần vải gai vốn đã là đồ cũ, liền bị tôi dễ dàng xé ra, biến thành những dải vải đơn giản dễ quấn.

“Được rồi… như vậy là cầm máu rồi.” Tôi đứng dậy, “Chắc vậy… anh tự giữ một chút đi.”

“Anh biết rồi…” Nolan thở hổn hển, sau đó dựa vào sức mình từ từ đứng dậy.

“Đây chỉ là xử lý tạm thời, cần phải chữa trị chính thức, mà tay tôi cũng cần băng bó lại— ở đâu có thầy thuốc?”

“Ông Boli, ở nhà thờ trong làng—” Nolan nén cơn hoa mắt, nói.

“Vậy thì mau qua đó thôi.” Tôi nói.

“Đến làng thì đi lối này.” Nolan gật đầu, rồi từ từ bước đi, nhưng chân cậu ta liên tục loạng choạng, mắt thấy đầu lại sắp có một cuộc tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Sau đó thiếu niên cảm nhận được một cơ thể mềm mại đang đỡ bên cạnh mình.

Tôi dìu bên cạnh cậu thiếu niên, khẽ nói:

“Đi chậm một chút thôi.”

“Được, được.” Nolan hé miệng, nhưng không nói gì, chỉ dùng tay phải còn lành lặn vịn vào vai tôi. Chúng tôi bước thấp bước cao đi về phía ngôi làng.

Vừa đi, mắt Nolan từ từ mở lớn. Cậu thấy trong rừng khắp nơi đều là xác chó rừng, máu đen đỏ chảy lênh láng. Đi một đoạn đường, có khoảng hơn mười cái xác chó, tất cả đều như vậy.

Đều là do cô ấy— đứa trẻ trông yếu ớt mỏng manh này, chém giết hết sao?

Thế là cậu không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía cô gái tóc màu xám bạc bên cạnh—

Tôi nhận ra ánh mắt của cậu ta, liền giải thích:

“Những cái xác này, sau đó đều phải đốt hết đi, nếu không có khả năng sẽ thu hút thêm nhiều con khác— xác con gấu cũng vậy.”

Thực ra tôi cũng không biết có thu hút thêm chó rừng hay không, nhưng trong kiến thức hắc ma pháp mà Tà Thần ban cho, việc đốt xác được xem là một cách xử lý tương đối an toàn.

“Anh biết rồi…” Nolan im lặng một lát, rồi đáp.

Đi qua khu rừng, bước vào ngôi làng, màn đêm yên tĩnh đến lạ thường.

Đứng trước cửa nhà thờ, Nolan giơ tay phải lên, gõ cửa cộc cộc:

“Ông Boli! Xin lỗi— nhưng phải làm phiền ông một chút!”

“Chuyện gì vậy…”

Một lúc lâu sau, cánh cửa gỗ trước mặt kẹt một tiếng mở ra. Ông Boli mắt nhắm mắt mở kéo cửa, sau đó nhìn thấy cậu thiếu niên mình đầy máu.

“Đây… đây là sao vậy?” Ông Boli trố mắt ra, chỉ nghe cậu thiếu niên nói:

“Ông Boli, có chó rừng— chúng cháu bị chó rừng tấn công!”

“Chó rừng? Sao lại— ở đâu?” Ông Boli sững người, sau đó nhìn thấy cánh tay phải được băng bó qua loa của cậu thiếu niên—

“Ối trời— làm sao thế này!? Mau vào đây!”

Nolan vừa định bước vào cửa thì liền quay đầu lại, nhìn cô bé đang đứng ngoài hàng rào— từ lúc vào làng, cô đã buông tay dìu ra, chỉ đi theo sau mình. May mà đường trong làng bằng phẳng hơn trên núi, nên đi lại cũng khá thuận lợi.

“Đến nơi rồi đó.” Cậu lên tiếng nhắc nhở, lại thấy, trên mặt cô bé mơ hồ lộ ra vẻ do dự.

Có nên vào không? Tôi chỉ do dự trong giây lát, rồi cất bước đi vào sân nhà thờ— đúng vậy, bây giờ tôi bị Tà Thần ràng buộc khế ước là thật, nhưng chắc một nhà thờ nhỏ thế này, hẳn là cũng không nhìn ra được gì đâu nhỉ?

Còn về cảm giác tội lỗi gì đó— so với chuyện đó, tôi còn lo lắng hơn về những rắc rối có thể xảy ra. Tín đồ Tà Thần và hắc phù thủy trong nguyên tác đều là những kẻ thần kinh không bình thường, tôi không muốn dính dáng quá nhiều. Giáo hội và quý tộc lại càng có thái độ tiêu diệt tận gốc đối với tất cả những gì liên quan đến Tà Thần.

“Cơ mà… trong tiểu thuyết có nhắc đến cách nào nào để giải trừ khế ước Tà Thần không nhỉ…”

Sớm muộn gì cũng phải tìm cách giải trừ nó. Với suy nghĩ như vậy, tôi bước vào nhà thờ.

Người tu sĩ tên Boli thắp đèn dầu lên. Bên trong nhà thờ cực kỳ đơn sơ, dưới bục giảng chỉ có mấy hàng ghế dài, tôi nhìn chiếc áo choàng đen của ông ta, trông có vẻ chỉ là giáo sĩ kinh thánh cấp thấp nhất trong hệ thống giáo hội, thông thường chỉ cần biết cầu nguyện và giảng kinh là có thể làm giáo sĩ kinh thánh rồi— mà đây chỉ là một nhà thờ nhỏ ở vùng quê mùa, chỉ có trình độ này cũng không có gì lạ.

“Được rồi— cậu đừng nói gì trước, có chuyện gì lát nữa hãy nói.” Ông Boli bảo Nolan ngồi xuống hàng ghế trước, sau đó bắt đầu lục tìm hòm thuốc. Thế nhưng Nolan lại lên tiếng:

“Ông Boli— em ấy cũng bị thương, xin ông hãy xem cho em ấy trước đi—”

“A— em sao?”

Tôi dựa vào cửa, nhìn lòng bàn tay mình, máu đã hoàn toàn đông lại, liền xòe năm ngón tay ra, cho ông Boli xem:

“Ông xem, chỉ có một chút thế này thôi, cháu nghĩ vẫn nên ưu tiên xử lý vết thương có thể gây chết người trước đi—”

“Tiểu thư đây— a, cô bé là…”

Ông Boli nhận ra tôi. Ông nheo mắt nhìn một lúc, sau đó chấp nhận lời nói của tôi:

“Nolan, vết thương của cậu rất nghiêm trọng, tôi băng bó cho cậu trước— thật xin lỗi, ở đây chỉ có một mình tôi. Thưa tiểu thư, tôi đưa cô một miếng gạc, xin cô hãy dùng gạc ấn vào vết thương…”

“Ấn vào vết thương… được rồi.” Tôi lơ đãng nghĩ rồi nhận lấy miếng gạc, “Mà nghe cách gọi của ông Boli, tên cậu thiếu niên này là gì nhỉ… Roland? Nolan?”

Cái phát âm này… tay tôi run lên, suýt nữa làm rơi miếng gạc xuống đất. Tôi nhìn về phía trước, chỉ thấy ông Boli đã tháo lớp băng bó lộn xộn lúc nãy ra, dùng một chiếc chậu đồng múc nước sạch, bắt đầu rửa vết thương, còn cậu thiếu niên tóc màu xanh thì nghiến chặt răng, không nói một lời.

Tôi nhớ ra nam chính trong nguyên tác tiểu thuyết— đúng vậy, chính là cái tên này. Tuy chữ viết của hai thế giới khác nhau, nhưng cách phát âm đại khái thì tôi vẫn có thể nghe ra được.

Không thể nào trùng hợp như vậy chứ? Tôi thầm nghĩ, đang định bước lên hỏi cho rõ rốt cuộc cậu ta tên là Roland hay Nolan, nhưng rồi đột nhiên lại phát hiện, cơ thể đã không còn nghe theo sự điều khiển của tôi nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa— Clytia đã tỉnh lại.

Đến giờ tôi cũng đã nắm được một số quy luật, lấy việc bị gieo Hạt Giống Tà Thần làm sự kiện đánh dấu, sau đó mỗi khi Clytia ngủ sâu hoặc mất ý thức, tôi sẽ có cơ hội tiếp quản cơ thể này.

Nhưng dù thế nào, bản thân cô bé vẫn là ưu tiên cao nhất, một khi cô bé tỉnh lại, tôi sẽ không thể làm gì được nữa—

Một giấc tỉnh lại đã ở một nơi xa lạ, trên người còn có thêm vết thương một cách khó hiểu, Clytia bây giờ chắc hẳn đang rất hoảng sợ— tôi cẩn thận cảm nhận tâm trạng của cô bé, nhưng lại kinh ngạc phát hiện không như tôi nghĩ—

Sợ hãi, mờ mịt, mới lạ, khó hiểu? Đó là một loại cảm xúc mà cả kiếp trước lẫn kiếp này tôi đều chưa từng trải qua, cũng không biết gọi tên là gì. Cái cảm giác rục rịch đó, lúc này lại theo sự đồng cảm với Clytia, khiến tôi mơ hồ nhìn thấy được diện mạo của nó—

Clytia sững người, cứ nhìn chằm chằm vào vết thương trong lòng bàn tay trắng nõn, hoàn toàn không để ý miếng gạc đã rơi xuống đất.

Tôi vốn tưởng cô bé bị dọa sợ, nhưng không ngờ là cô bé lại nhẹ nhàng đưa tay lên miệng, sau đó thè lưỡi ra và— liếm.

Lớp máu vừa đông lại bị liếm ra, truyền đến cảm giác vừa đau vừa ngứa, vị ngọt mang theo mùi gỉ sắt lan tỏa trên đầu lưỡi…