Khi Clytia đi lên sườn dốc, đến gần ngôi nhà gỗ, tôi thấy Nolan đang ngồi ngẩn người trên ngưỡng cửa.
Tay phải cậu ta uể oải cầm cuốn sách, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Thật lòng mà nói, cảnh tượng này khiến tôi thấy khá lạ. Dù sao thì nam chính xuất hiện ở đầu tiểu thuyết nguyên tác đã là một thanh niên trải qua nhiều năm phiêu lưu, giống như tất cả nam chính tiểu thuyết mạng khác, năng lực tuy còn cần mài giũa, nhưng tính cách đã được định hình.
Và khi tôi nhận ra thiếu niên trước mắt đang hờn dỗi như một đứa trẻ con, tương lai sẽ trở thành một người như thế nào, trong lòng lại có một cảm giác tò mò được thỏa mãn.
Tôi đại khái hiểu được tại sao cậu ta lại buồn bã.
Clytia tay xách cái giỏ, sau đó dừng bước, đứng trước mặt Nolan.
Nolan nhích mông, nhường đường cho Clytia vào nhà. Thế là cô bé bước vào nhà gỗ, đặt giỏ thức ăn xuống.
Nolan ngồi một lúc, lại cảm thấy sau lưng lành lạnh, khi quay đầu lại nhìn thì thấy một đôi mắt xanh lục đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Em… nhìn anh làm gì?”
Nolan có chút sợ hãi hỏi.
“Đọc thơ.” Clytia đột ngột mở miệng.
“Cái gì?” Nolan hé miệng, “Anh không định đọc—”
“Nhưng anh đang cầm sách.”
“Cái này, đây là… cho dù cầm sách, cũng không có nghĩa là anh định làm gì đó.” Nolan lắp bắp vài câu, rồi nói.
“Ồ.” Clytia gật đầu, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Sao thế? Đứng đây có gì hay mà nhìn?” Nolan thấy cô gái vẫn chưa đi, liền nghiêm mặt nói.
“Ừm…”
Clytia phát ra một âm thanh mơ hồ như một đứa trẻ sơ sinh, điều này khiến tôi, người có thể cảm nhận được tâm trạng của cô bé, chỉ muốn nói thay cho cô câu đó:
“Em muốn nghe anh đọc thơ—”
Ồ? Lẽ nào tinh thần tha thiết của tôi đã cảm động đến trời xanh? Ngay vào khoảnh khắc đó, Clytia đã nói ra lời trong lòng.
“Em—”
Được một cô bé cùng tuổi nhờ vả như vậy, hẳn là có thể thỏa mãn rất lớn cái tôi của một cậu thiếu niên nhỉ? Tôi thấy khuôn mặt vốn hơi xanh xao của Nolan rõ ràng đã ửng đỏ, nhưng sau đó lại đột ngột tái đi.
Cậu ta cúi đầu ủ rũ, nhìn mũi giày của mình:
“《Sử thi Anh hùng Cổ Long》— cái thứ này, em rõ ràng đã thuộc lòng cả rồi, lại còn bắt một người đến chữ cũng không nhận ra như anh đọc, lẽ nào là muốn anh làm trò hề để mua vui sao?”
A— lòng tự trọng của tuổi trẻ, giống như một quả bóng bay, thường được thổi phồng rất lớn, rồi đột nhiên vỡ tan— tôi nghĩ một cách hiển nhiên, dường như kiếp trước của mình cũng có những lúc như vậy.
“Vậy… thì đi học chữ đi.”
Clytia nói.
“Anh cũng muốn học chữ lắm chứ…” Nolan thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, “Thôi được, dù sao em cũng không phải người trong làng— sau này cũng sẽ rời đi, nên anh mới nói cho em những điều này, em tuyệt đối không được nói cho người khác— đặc biệt là Diana.”
Clytia im lặng lắng nghe, gật đầu. Mà cũng giống như đã nói trước đó, nguyên nhân tôi đại khái đã đoán ra được.
Nolan dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Ông Boli là người rất tốt, chỉ cần mấy đồng xu là ông ấy đã sẵn lòng dạy người ta đọc viết tiếng phổ thông, còn những đứa trẻ thông minh có tương lai như Diana, ông ấy lại càng dốc lòng truyền dạy—”
“Bởi vì Diana em ấy— không giống anh, em ấy có thiên phú trở thành kỵ sĩ. Đợi đến đầu năm sau, em ấy sẽ đi tham gia tuyển chọn của học viện kỵ sĩ dự bị, cộng thêm tín vật mà ông nội để lại— chỉ cần vượt qua kỳ thi đọc viết cơ bản, là có thể bước lên con đường kỵ sĩ rồi.”
“Đừng nhìn nhà anh thế này— trước đây cũng là kỵ sĩ có phong địa, chỉ vì một số nguyên nhân mới sa sút đến mức này thôi. Nhưng nếu Diana vào được học viện kỵ sĩ dự bị, rồi thuận lợi tốt nghiệp— sẽ có thể trở thành kỵ sĩ sắc phong của Đế quốc, sau này nếu có thể lập được công lao, trở thành kỵ sĩ phong đất cũng không phải là không thể— cứ thế này, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục lại danh tiếng của nhà Cyrille.”
Kỵ sĩ sắc phong và kỵ sĩ phong đất— nghe thấy hai danh hiệu này, tôi nhớ lại những kiến thức liên quan:
Giải thích về điều này trong tiểu thuyết nguyên tác có thể nói là một mớ hỗn độn. Mãi cho đến khi Clytia bắt đầu tham gia các khóa học giáo dục quý tộc, qua lời giảng của các giáo sư, tôi mới hiểu được cơ chế vận hành của hệ thống kỵ sĩ Đế quốc.
So với năm tước vị Công, Hầu, Bá, Tử, Nam, kỵ sĩ rõ ràng có vị trí thấp hơn, nhưng dù vậy, cũng chỉ có Hoàng Đế và các vị Đại Công Tước mới có quyền sắc phong kỵ sĩ. Cái gọi là kỵ sĩ phong đất, chính là những quý tộc cấp thấp được thừa kế lãnh thổ và trang viên, lúc rảnh rỗi thì luyện tập võ trang, gánh vác nghĩa vụ quân sự.
Còn kỵ sĩ sắc phong thì khác, họ được tạo ra từ cái gọi là “Học viện Kỵ sĩ Dự bị Hoàng gia”. Những học viên tốt nghiệp đủ tiêu chuẩn sẽ được Hoàng Đế thống nhất sắc phong trong lễ tốt nghiệp, ghi tên vào danh sách kỵ sĩ và biên chế vào bốn đại kỵ sĩ đoàn của Đế quốc, đó chính là cái gọi là kỵ sĩ sắc phong.
Trong thời gian tại ngũ, những kỵ sĩ sắc phong này tuy không có lãnh địa đất phong, nhưng được hưởng đãi ngộ lễ nghi tương đương với kỵ sĩ phong đất, được quốc khố chu cấp chi tiêu. Tước hiệu kỵ sĩ tuy không thể truyền lại cho con cháu, nhưng có thể giữ lại suốt đời.
Ừm— đây chẳng phải là quân nhân chuyên nghiệp sao? tôi thầm nghĩ, bốn đại kỵ sĩ đoàn là quân đội trực thuộc của Hoàng Đế, chính nhờ vào uy phong của kỵ sĩ đoàn mà quốc gia này mới từ “vương quốc” nâng cấp thành “Đế Quốc” thống nhất nhiều dân tộc loài người.
Suy nghĩ dường như đã đi hơi xa, nhưng may mà cũng chỉ trong chốc lát. Tôi tập trung sự chú ý vào Nolan, chỉ nghe cậu ta than thở:
“Diana có thiên phú kỵ sĩ— em ấy có thể cảm nhận được Huy Diệu, chỉ cần vào học viện là có thể thức tỉnh sức mạnh của Huy Diệu. Còn anh… rõ ràng có cùng huyết mạch, lại hoàn toàn không cảm nhận được—”
“Huy Diệu của kỵ sĩ và Thánh Quang của giáo đình đều là ơn phước của thần linh, không phải do huyết mạch…” Clytia dùng giọng điệu bình tĩnh, đáp lại sự chán nản của cậu thiếu niên.
“Đúng vậy, thế nên anh chính là người không được ban phước.” Nolan nói, lộ ra một chút vẻ xấu hổ, “Anh giả vờ như không quan tâm trước mặt Diana, nhưng trong lòng vẫn canh cánh không nguôi. Anh biết đến chỗ ông Boli học chữ chỉ có lợi, nhưng nhìn dáng vẻ học tập của Diana, lại càng, càng— chính anh bắt đầu cảm thấy, mọi thứ đều đã được định sẵn, anh làm gì cũng là vô ích.”
Nolan nói đứt quãng, dần dần không nói nên lời nữa, chỉ nghe thấy một tiếng “bộp”, cuốn sách trong tay rơi xuống đất.
Nghe Nolan tâm sự, mắt Clytia khẽ chớp. Tôi biết cô bé đang nghĩ gì, bởi vì Clytia cũng có em gái— một người em gái có thiên phú ma pháp.
Tôi nhớ ra rồi, đó là chuyện vào giữa năm nay. Pháp sư Sella Boron từ Học viện Tổng hợp Hoàng gia đã đến lâu đài Công tước Aerandel.
Trong đại sảnh tiếp khách, cô ấy lấy ra một cuốn sách ma pháp, bảo trưởng nữ Clytia đọc những câu thần chú trên đó, nhưng từ trang đầu tiên đọc đến trang thứ năm, đọc đến khô cả họng, cũng chỉ đổi lại được cái lắc đầu bất đắc dĩ của vị pháp sư.
Ngay lúc vị pháp sư định cáo từ, thì thứ nữ Claire mới sáu tuổi, nói còn chưa rõ, chỉ ôm ấp mong muốn đơn thuần là đến tìm chị chơi mà xông vào đại sảnh.
Theo bản năng của trẻ con, cô bé nghịch ngợm bắt chước những từ ngữ mà chị gái đã đọc, sau đó một cơn gió mạnh thổi bùng lên trong phòng khách, thổi cuốn sách ma pháp lật trang phần phật.
Vị pháp sư vốn đã có ý định từ biệt, lập tức bày tỏ nguyện vọng ở lại Aerandel, đảm nhiệm vai trò giáo sư ma pháp cho thứ nữ Claire.
Những trải nghiệm tương tự thường có thể gây ra sự đồng cảm. Mặc dù trong tiểu thuyết nguyên tác, một người là tiểu thư công tước xuất thân cao quý nhưng chẳng làm nên trò trống gì, cuối cùng đón nhận kết cục hủy diệt, còn người kia tuy hiện tại có hơi sa sút, nhưng không lâu sau hẳn là sẽ gặp thời đổi vận, bước lên con đường vượt mọi chông gai của nhân vật chính.
Vận mệnh của hai người một trời một vực, nhưng vào lúc này, lại có thể đồng cảm một cách kỳ diệu.
Còn tôi thì sao? Tôi nghĩ thế nào? Sau khi xuyên không, trải nghiệm của Clytia chính là trải nghiệm của tôi, còn chuyện kiếp trước— chỉ nhớ tình cảnh nằm liệt trên giường bệnh. Có lẽ đối với tôi lúc đó, mỗi một người có thể tự do đi lại trên đường, đều là những kẻ được ban phước nhỉ?
“Người không được ban phước… có rất nhiều.”
Clytia từ từ cúi xuống, nhặt cuốn《Sử thi Anh hùng Cổ Long》dưới đất lên.
“Anh biết chứ, cho dù không có ơn phước của Huy Diệu, không trở thành kỵ sĩ được, thì cũng có thể trở thành chiến binh, trở thành pháp sư, hoặc không có thiên phú gì cả, thì đi làm nông dân, thợ săn—” Lời của Clytia rõ ràng là đang nói về chính mình, nhưng Nolan có lẽ đã hiểu lầm, chỉ tiếp tục nói:
“Nhưng mà— bởi vì anh là hậu duệ của kỵ sĩ, nếu không cố gắng để trở thành kỵ sĩ, thì cảm giác như đã phản bội chính mình vậy.”
“Anh muốn trở thành kỵ sĩ sao?”
“Phải, rất không biết lượng sức mình đúng không? Em muốn cười thì cứ cười đi…”
Nolan cúi gằm mặt nói, lại thấy một cái bóng mảnh mai đổ xuống mặt đất trước mắt. Cậu đột ngột ngẩng lên, phát hiện cô gái tóc màu xám bạc đã đứng trước mặt mình.
Tay cô cầm cuốn sách, nhẹ nhàng giơ lên.
“Em mướn—” Nolan ngẩng đầu lên, lời còn chưa nói ra.
Bốp!
Bàn tay cầm cuốn sách đột nhiên hạ xuống. Nolan vốn tưởng Clytia nổi giận, định lấy sách đánh mình, nhưng bìa sách cứng lại vỗ lên vai Nolan.
“Cầu cho lòng dũng cảm ở bên anh—”
Clytia dùng cuốn sách đặt lên vai phải của cậu thiếu niên, nhìn chăm chú một lát, sau đó mím môi. Cô buông tay, cuốn sách liền theo vai cậu lăn xuống.
“Khoan đã, em đây là… làm trò gì vậy”
Nolan có chút khó hiểu, chỉ vội vàng đỡ lấy cuốn sách. Vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Clytia nhẹ nhàng đi vòng qua mình, bước vào trong căn nhà gỗ.
…
Lãnh địa Aerandel, trong cơn bão tuyết gào thét, nếu ngước mắt nhìn ra xa, sẽ thấy được dãy núi tuyết trập trùng của phương Bắc.
Dưới chân dãy núi là lâu đài của Công tước.
Đại công tước Aerandel, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, lúc này mặc một bộ giáp toàn thân, nhưng không đội mũ sắt, vì vậy trên lông mày dính đầy tuyết.
Tay ông cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, đứng nghiêm trang trên quảng trường trước cổng chính của lâu đài. Hai bên con đường lát đá cẩm thạch, là các quý tộc, quan lại và giáo sĩ đến dự lễ.
Trước mặt Công tước, một võ nhân toàn thân mặc giáp đang quỳ một gối, tuyết rơi trên bộ giáp bạc thoáng chốc đã tan ra.
Đại công tước Aerandel đặt mũi kiếm lên vai trái của vị võ nhân. Một giáo sĩ mặc áo choàng trắng, tay ôm điển lễ bước lên, gật đầu với hai người, sau đó trang trọng lên tiếng:
“Rolgan của Niffert nghe phong.”
“Hôm nay, dưới sự chứng giám của Thần Quang Diệu Danno, nhân danh Đại Công tước Aerandel— người bảo hộ sáu quận của Đế Quốc, tổng đốc của dân tộc Weylin, lãnh chúa của núi non và đồng bằng phương Bắc, đồng minh của tinh linh cao nguyên và người lùn xám— sắc phong ngươi làm kỵ sĩ, ngươi phải luôn ghi nhớ lời thề sau.”
“Tôn thờ Chính Thần, tắm trong ân quang.”
“Phụng sự quân chủ, coi thường sinh tử.”
“Chuyên cần quả cảm, trung thành nhân ái.”
“Giúp đỡ kẻ yếu, phò trợ chính nghĩa.”
Lời giáo sĩ vừa dứt, nhất thời im lặng không tiếng động. Trong quảng trường rộng lớn, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió tuyết gào thét.
Nhưng nghi lễ vẫn chưa kết thúc.
Công tước giơ tay, chuyển thanh kiếm từ vai trái sang vai phải, lưỡi kiếm lạnh buốt chạm vào giáp vai, phát ra tiếng kim loại va chạm trong trẻo, chỉ nghe thấy ông đích thân lên tiếng:
“Cầu cho lòng dũng cảm ở bên ngươi—”