Chuyện này nói ra thật sự đủ kỳ lạ.
Tôi đã mất mấy năm trời mới nhận ra được rằng, sau khi chết, mình đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết kỳ ảo từng đọc ở kiếp trước.
À, xuyên không – chuyện này chắc mọi người đều biết cả rồi nhỉ?
Xuyên đến một thế giới kỳ ảo, trở thành dũng sĩ, anh hùng, pháp sư, bắt đầu một cuộc phiêu lưu tráng lệ diệu kỳ, đại loại là như vậy.
Dĩ nhiên, điều tôi nói là kỳ lạ không phải bản thân việc xuyên không. Dù gì thì tôi cũng là người đã đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, đắm chìm trong đủ loại mô-típ suốt mấy chục năm, kiến thức thông thường từ lâu đã bị bóp méo đến mức "nhìn thấy xe tải lớn chạy tới, tôi sẽ nghĩ rằng đó là dịch vụ chuyển phát nhanh đến thế giới khác".
Trong đầu cũng thường xuyên ảo tưởng những chuyện phi thực tế như "với bao nhiêu mô-típ xuyên không mình đã đọc, nếu có ngày thật sự xuyên không, chắc chắn có thể bật mode vô song đồ sát bốn phương, bắt đầu một cuộc đời đơn giản ở dị giới".
Vì vậy, khi tôi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy ô cửa sổ lồi mang phong cách Trung Cổ, cùng một ông lão râu bạc mặc trang phục tựa như của giáo sĩ, miệng thì lẩm nhẩm những câu kinh văn tôi không hiểu, tay thì tỏa ra luồng sáng màu xanh lục giống như phép trị liệu trong game RPG, trong lòng tôi cũng chỉ thầm nói một tiếng: "A, cuối cùng cũng đến rồi sao!?"
Đúng vậy, chỉ riêng việc xuyên không thôi thì đã không đủ để tôi thấy kỳ lạ nữa rồi. Nói đúng hơn, ngay khoảnh khắc nhận ra tình hình, tôi đã bắt đầu vạch sẵn kế hoạch cho một cuộc đời rực rỡ sắp tới:
Là trở thành dũng sĩ, chiêu mộ đồng đội, bắt đầu một cuộc phiêu lưu hoành tráng?
Hay trở thành pháp sư, tìm tòi bí ẩn, khám phá tiềm năng của ma thuật?
Hay làm một lãnh chúa, xây dựng thế lực, xưng bá một phương, dùng kiến thức hiện đại để dấy lên một làn sóng cải cách ở thế giới khác?
Ngay lúc tôi đang đắm chìm trong những mộng tưởng đó, thì lại phát hiện một tiếng khóc oe oe khe khẽ, không biết từ đâu vọng tới.
À, không phải, không phải từ nơi nào khác. Tiếng khóc ấy ban đầu cực kỳ yếu ớt, sau đó ngày càng vang vọng, dường như phát ra từ chính miệng của tôi – dù là tái sinh thành một đứa trẻ sơ sinh, nhưng rõ ràng tôi đâu có định khóc, thế thì mất mặt lắm.
Chẳng lẽ đây là một loại phản xạ bản năng của trẻ sơ sinh? Giống như phản xạ đầu gối, không bị não bộ điều khiển?
Lúc đó tôi vừa khóc nức nở, vừa rơi vào hoang mang, nhưng không lâu sau, sự hoang mang này đã có lời giải đáp.
…
“Thưa tiểu thư, đã đến giờ học vẽ rồi.”
Bà vú mặc chiếc tạp dề người hầu đen trắng, với ánh mắt không một chút cẩu thả, nhìn cô bé mười tuổi đang im lặng trước mặt. Mái tóc dài màu xám bạc của cô bé được buộc chặt, tết thành bím, để lộ vầng trán nhẵn bóng.
Clytia Aerandel, với thân phận cao quý là tiểu thư của nhà Đại công tước Aerandel, kể từ lúc biết nhận thức năm sáu tuổi, việc học đã lấp đầy mọi khoảng trống trong cuộc sống của cô.
“Vâng ạ.”
Cô bé vừa kết thúc lớp học lễ nghi, chỉ được nghỉ ngơi nửa giờ, lại phải ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo bà vú đến phòng học vẽ.
Lúc đi qua dãy hành lang, cô bé lặng lẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai người anh trai của mình đang cởi trần, vung vẩy những thanh kiếm sắt dùng để luyện tập trong sân vườn phủ đầy tuyết trắng.
“Thưa tiểu thư, lúc đi đường xin hãy tập trung.” Bà vú cau mày nói. Nghe vậy, Clytia vội vàng quay mặt đi.
Đến phòng học vẽ, người đàn ông tóc xoăn với khí chất tao nhã trước mắt đến từ vương đô, từng là họa sĩ ngự dụng trong hoàng cung, nay lại được mời đến vùng đất lạnh lẽo cằn cỗi này của lãnh địa Aerandel để làm gia sư. Chỉ có thể nói ngài công tước vì việc học của tiểu thư mà không thể không dốc lòng.
“Thưa tiểu thư, chúng ta bắt đầu buổi học nhé.” Thầy giáo dạy vẽ nở một nụ cười, bà vú yên lặng lui ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
Clytia im lặng ngồi trên chiếc ghế đẩu cao trước giá vẽ, buổi học bắt đầu, nhưng hai mí mắt cô lại không kìm được mà díu lại với nhau.
“Đại sư Saleon của quận Roland, sáu mươi năm trước đã lần đầu tiên hệ thống hóa quy tắc về luật xa gần, và đã thực hành triệt để nguyên tắc này trong việc vẽ bích họa tại Thánh Điện Quang Huy, sau đó đã trở thành...”
Nhận thấy đôi mắt có phần lơ đãng của cô bé trước mặt, thầy giáo dạy vẽ ngưng giảng bài, bất đắc dĩ cười nói:
“Tiểu thư Aerandel, cô có vẻ buồn ngủ rồi, có cần nghỉ ngơi một chút không ạ?”
“Cháu xin lỗi... Cháu sẽ tập trung ạ.”
Clytia ngẩng đầu lên, nhìn thầy giáo dạy vẽ trước mặt, và nhờ vậy mà tôi cũng nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông này.
“Đúng là hắn rồi... Hắc phù thủy của Giáo Đoàn Kỵ Dạ – Ross.” Tôi thầm nghĩ, nhận ra thân phận thật của đối phương.
Đây là thế giới trong cuốn tiểu thuyết kỳ ảo mà tôi từng đọc ở kiếp trước. Gã đàn ông này không phải là một thầy giáo dạy vẽ hiền lành vô hại, mà là tín đồ của Tà Thần. Mục đích hắn đến lãnh địa Aerandel là để tìm kiếm một mục tiêu phù hợp, gieo xuống Hạt Giống Tà Thần.
Mà tôi, dù biết rõ tất cả những điều này, lại chẳng thể làm gì được, bởi vì tôi chỉ là một linh hồn lang thang ký sinh trên người Clytia mà thôi.
Tôi có thể nghe thấy những gì cô bé nghe, nhìn thấy những gì cô bé thấy, cảm nhận những gì cô bé cảm nhận, nhưng lại không thể điều khiển cơ thể này, giống hệt như góc nhìn quan sát trong một game FPS.
Mặc dù lúc đầu cũng có chút mới mẻ, dù sao thì được trải nghiệm quá trình trưởng thành của một cô bé từ góc nhìn thứ nhất, dù là xấu hổ hay cảm động, cũng được xem là một trải nghiệm hiếm có.
Nhưng không lâu sau, nó biến thành khao khát tự do. Không thể hành động theo ý muốn của mình, không nghi ngờ gì, đây chính là một cực hình giày vò...
Còn đến bây giờ thì sao? Chẳng còn mới mẻ, cũng chẳng còn giày vò, chỉ còn lại sự nhàm chán vô tận.
Tầm mắt của tôi di chuyển theo tầm mắt của Clytia. Tôi cảm nhận được tuy bề ngoài cô bé tỏ ra chăm chú nghe giảng, nhưng thực chất tâm trí đang lơ đãng trên mây. Nhưng cũng không thể trách cô bé, dù sao thì lịch học kín mít từ sáng đến tối, đối với một đứa trẻ mười tuổi tâm trí chưa trưởng thành là quá khó để chống đỡ về mặt tinh thần.
Nhưng không còn cách nào khác, vận mệnh của cô bé đã được định sẵn ngay từ đầu.
Con đường tôi biết được tương lai của thế giới này là thông qua cuốn tiểu thuyết kỳ ảo ở kiếp trước. Clytia là nữ phụ phản diện trong nguyên tác.
Mục đích công tước sắp xếp nhiều lớp học như vậy cho cô bé, là để đào tạo Clytia thành một quý cô khuê các dùng cho việc liên hôn.
Theo kế hoạch của công tước, đợi đến năm mười bốn tuổi, cô bé sẽ được gửi đến vương đô học tập, một mặt hoạt động trong giới xã giao để làm quen với các quan chức quý tộc, tạo dựng mối quan hệ cho lãnh địa. Mặt khác dùng chính cuộc hôn nhân của mình để kết giao một đồng minh quyền lực trong triều cho lãnh địa công tước.
Một vị công tước nắm giữ binh quyền hùng mạnh, việc ông ta phải tốn công tốn sức mưu cầu như vậy dường như không thường thấy, nhưng đây lại chính là tình thế khó khăn mà Aerandel đang phải đối mặt.
Công tước Aerandel, tuy mang danh công tước cao quý, nhưng thực chất là một quý tộc biên giới mới phụ thuộc vào Đế Quốc tám mươi năm trước, được phong đất ở vùng phương Bắc lạnh lẽo, chỉ cách Biên Cảnh Ma Thú một lằn ranh.
Dân tộc chủ thể của lãnh địa Aerandel là người Weylin. Hơn một trăm năm trước, trong mắt người Vương đô, người Weylin vẫn là dị tộc chưa được Đế Quốc thu phục.
Vì sự xâm lấn của ma vật ngày càng nghiêm trọng, họ buộc phải nương tựa vào Đế Quốc, tước vị công tước cũng chỉ là ban cho để xoa dịu mà thôi. Vì vậy Công tước Aerandel mới phải cấp bách tìm kiếm sự liên minh và bảo đảm từ các quý tộc chính thống khác của Đế Quốc.
Và biện pháp tốt nhất mà ngài công tước có thể nghĩ ra chính là gửi con gái đi liên hôn. Trong những buổi tiệc ở vương đô, ông đã chứng kiến phong thái và cách nói chuyện của các quý bà và tiểu thư, vì vậy quyết tâm phải đào tạo con gái mình, tức Clytia, trở thành một tiểu thư khuê các như vậy.
“Theo tôi thấy, suy nghĩ của Công tước hoàn toàn là sai đường rồi, thảo nào Clytia trong nguyên tác lại trở thành một nhân vật phản diện lệch lạc như vậy.” Tôi cố nén cơn buồn ngủ đang dâng lên cùng Clytia, thầm nghĩ.
Đúng vậy, vì người Weylin là dân tộc của những chiến binh, Công tước Aerandel đã áp dụng y nguyên phương pháp đào tạo chiến binh của người Weylin lên người Clytia, cứ ngỡ chỉ cần đổi các môn học như vung kiếm, cử tạ, đối kháng thành giáo dục nghệ thuật hay tu dưỡng phong thái, là có thể đào tạo ra một vị tiểu thư tung hoành ngang dọc trong giới xã giao vương đô.
Nói theo cách ở kiếp trước của tôi, thì đó chính là phương pháp giáo dục kiểu Sparta.
Nhưng hiệu quả thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Clytia mang theo kiến thức học được mười mấy năm đến Vương đô, lại phát hiện mình chẳng tài nào theo kịp các trào lưu trong giới xã giao. Muốn lấy lòng các quý tộc chính thống, lại liên tục bị từ chối.
Chỉ cần bị đối thủ khiêu khích một chút là mất hết thể diện, bị mọi người chế nhạo. Lớp vỏ bọc mang tên "tao nhã" được dày công chuẩn bị suốt mười mấy năm qua, trong một buổi sáng đã bị phủ nhận hoàn toàn.
Thế là Clytia bắt đầu buông xuôi. Khi đến Vương đô, xa rời lãnh địa Công tước, khi không còn bị ràng buộc, cô liền trút hết nỗi tức giận và tủi thân lên thường dân và các quý tộc cấp thấp.
Dựa vào thân phận tiểu thư công tước mà dương oai diễu võ, ức hiếp bá tánh, nếm trải vị ngọt của quyền thế trên những người có địa vị thấp hơn mình, nhưng cuối cùng lại đá trúng tấm sắt.
Đó chính là nam chính của nguyên tác.
Tiếp theo là màn vả mặt nhân vật phản diện mà ai cũng thích xem: bị nam chính xuất thân hèn mọn nhưng không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo làm cho mất mặt, sau đó ôm hận trong lòng, liên tục trả thù khiến xung đột leo thang, và góp phần thúc đẩy sự trưởng thành của nam chính.
Cuối cùng, Công tước Aerandel biết được hành vi của cô, ra lệnh cho cô trở về lãnh địa chịu phạt.
Tuy nhiên Clytia đã say mê cuộc sống xa hoa ở Vương đô, sợ hãi Công tước Aerandel, sợ hãi phải quay về vùng đất đã giam cầm mình. Trong lúc "có bệnh thì vái tứ phương", cô gặp lại thầy giáo dạy vẽ thời thơ ấu, Ross, một tín đồ Tà Thần luôn âm thầm ẩn náu theo dõi cô.
Ross cung cấp cho cô một nghi lễ ma pháp, tuyên bố rằng ma pháp này có thể thay đổi ấn tượng của người khác về cô, khiến cô trở nên nổi tiếng và tiêu diệt tất cả những ai coi thường cô.
Clytia đã tin lời Ross. Và cô đã thực hiện nghi lễ theo lời khuyên.
Thế nhưng cô không biết rằng thể chất bẩm sinh của mình chính là mảnh đất màu mỡ thích hợp cho Tà Thần phụ thể. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã bị gã gia sư có ý đồ xấu gieo vào người Hạt giống Tà Thần ẩn giấu. Mấy chục năm qua, nó lớn mạnh cùng với những cảm xúc tiêu cực của cô, và nghi lễ ma pháp kia đã cung cấp chiếc chìa khóa cuối cùng.
Tà Thần giáng lâm, biến vương đô thành vực sâu. Bản thân Clytia sống không bằng chết, trở thành vật chứa cho sức mạnh của Tà Thần, hóa thành một con ma vật mất hết lý trí, biến dạng hoàn toàn, chiếm cứ trong đống đổ nát của vương đô.
Cho đến mấy chương sau, khi đoàn đội của nam chính đã lên cấp trở về, cố gắng thu phục vương đô và giết chết con ma vật mà cô hóa thành, cô gái mới có được sự yên nghỉ cuối cùng.
Nên nói đây là sở thích quái đản của tác giả gốc chăng? Đây cũng được xem là một cách "thay đổi ấn tượng" rồi còn gì – tôi hồi tưởng lại tình tiết trong sách ở kiếp trước, và tôi hiểu rằng màn mở đầu cho vận mệnh bi thảm của Clytia sắp được trình diễn ngay trước mắt mình.