Pháp sư căn bản là các sinh vật khao khát tri thức.
Bất kể là đọc các cuốn ma pháp thư hay học hỏi từ một sư phụ xuất chúng, tất cả đều dẫn đến một mục đích duy nhất.
Để có thêm tri thức, để tạo ra nhiều ma pháp sáng tạo hơn.
Cũng bởi lẽ đó mà tình huống hiện tại của cả bọn không khác gì một giấc mơ.
Cách cả bọn đắm chìm vào các cuốn ma pháp thư và quên rằng mình đang bị bắt cóc là minh chứng cho điều đó.
Bộp.
Ro Fernandi kinh ngạc đóng cuốn ma pháp thư lại.
“Chúng… đều là hàng thật. Thật khó tin mà…”
“T-Thật hả?”
Ro gật đầu với vẻ khó tin trước câu hỏi của Jayna.
Bộ ma pháp thư “Balta Krana”—được chắp bút bởi chính tay Balta Krana, Đại Pháp Sư đi đầu trong thời kỳ phục hưng ma pháp vào 300 năm trước.
‘Mình nghe là đến cả Hoàng Tộc cũng chỉ có ba bản sao…’
Thế mà giờ đây, năm tập của thứ bảo vật ấy đang hiện hữu ngay trước mắt họ.
Chỉ vậy thôi cũng đã đủ để họ phát rồ rồi. Chưa kể là còn có các thánh tích mà họ chưa từng thấy trước đây và điều đó khiến họ phải há hốc mồm vì kinh ngạc.
Ực.
‘Mình muốn chúng.’
‘Chỉ một tí thôi, mình muốn đọc chúng một tí nữa thôi.’
Kể cả Aramis lúc này đây cũng chả thể rời mắt được khỏi các cuốn ma pháp thư ấy. Nếu chính miệng Fernandi, người được mệnh danh là “Chuyên Gia Giải Mã Văn Bản Cổ” đã nói chúng là thật thì không sai vào đâu được.
Vậy cũng tức là, cả đống ma pháp thư này đều là hàng thật giá thật.
‘Bằng cách nào…’
Aramis đưa mắt nhìn sang. Loại người kiểu gì mà lại ung dung cho bọn họ xem núi bảo vật đáng lẽ phải được cất giấu kỹ càng dưới hàng tá lớp khóa thế này?
Chỉ có một điều duy nhất là chắc chắn—con người này không nghĩ giống như người bình thường.
Tách!
Cùng với tiếng búng tay, các cuốn ma pháp thư cũng bị hút vào hư không theo. Các pháp sư Bạch Tháp đang liếm môi cũng chỉ biết trơ mắt nhìn chúng bị hút vào hư không.
“Ah…”
“Xem trước đến đây là hết. Nếu còn muốn xem tiếp… các ngươi biết phải làm gì rồi nhỉ?”
“T-Trước khi quyết định, bọn tôi hỏi thêm vài câu hỏi được không?”
“Cứ tự nhiên. Trông vậy thôi chứ ta rất hào phóng.”
Ôi…
Hào phóng quá đi mất.
Hào phóng đến độ đánh người ta không khác gì một con chó.
Jayna cố bình tĩnh lại và hỏi.
“Nếu cô thực sự là pháp sư, vậy tại sao cô lại không kính cẩn hỏi Tháp Chủ việc mang bọn tôi đi? Sao lại phải…”
Chủ đích của câu hỏi rất rõ ràng: Cớ gì mà phải mang bọn tôi đi theo cách tàn nhẫn và nặng tay như thế này?
Hừm, một câu hỏi khá sâu sắc.
Lý do cũng khá đơn giản thôi.
‘Làm gì có chuyện Tháp Chủ của các người cho phép.’
Tôi chưa bị cắt cổ đã là may lắm rồi đấy.
Đó chính là sức nặng của hảo cảm âm 80. Nếu cô có thể “kính cẩn” yêu cầu mang họ đi, cô đã đến Học Viện Hoàng Gia rồi chứ chẳng phải cái Bạch Tháp khỉ ho cò gáy này.
…Nhưng cô không thể nói vậy được.
Cô cần phải nói bóng gió chút ít.
Sau một khoảng cân nhắc, Olivia lên tiếng.
“Bởi vì lời nguyền của ta.”
“...Vâng?”
“Chính xác như ta vừa nói. Bất cứ ai gặp ta đều sẽ nảy sinh sát ý với ta. Cũng bởi vậy mà Tháp Chủ của các ngươi mới cố giết ta.”
Nghe lời cô nói, cả bọn chỉ biết câm nín không nói nên lời. Xem ra bọn họ rất sốc.
Cô không hề nói dối. Chỉ là cô đã tô vẽ thêm chút thôi.
Thực lòng mà nói, một lời nguyền còn tốt hơn là bị biết người khác có hảo cảm thấp với cô.
“...Vậy còn chúng tôi?”
“Ta không biết. Thỉnh thoảng cũng có vài người không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của ta.”
Chà, tôi biết chính xác nguyên do. Thực ra, rất rõ còn là đằng khác kìa.
Đó là bởi mấy người không chết dưới tay tôi.
“Ba ngoại lệ cùng lúc tồn tại trong Bạch Tháp—thật trùng hợp làm sao.”
Aramis nói bằng giọng gần giống như thách thức. Thấy vậy, Olivia áp sát mặt vào người cậu.
“Ngươi ăn đập vẫn chưa thấy đã à?”
“K-Không, không phải vậy. Đây là cách tôi nói chuyện bình thường mà.”
Aramis khua tay như bị bất ngờ. Thế nhưng, Olivia không định cho qua chuyện này.
Bất kể cô có thoải mái đến mấy, trò vẫn chỉ là trò.
Chưa hết là cô cũng lớn tuổi hơn, vậy nên việc xưng hô với cô một cách tôn trọng cũng là chuyện nên làm.
Chắc chắn không phải là do cô cổ hủ đâu. Chắc chắn không.
“Không, ngươi ăn đập vẫn chưa đủ. Đứa đằng kia chưa từng dùng kính ngữ một lần nào trong đời, vậy mà giờ nó vẫn dùng được đấy thôi.”
Cả bọn đồng loạt nhìn sang một hướng.
“...”
Thấy vậy, Glacier lườm lại cả bọn.
‘Nhìn cái gì mà nhìn, lũ khốn nạn.’
Sau một khoảng do dự, cả bọn đều quay đầu đi.
‘Bọn ta đắc tội gì à?’
‘Nhìn thôi mà, làm gì căng vậy?’
Glacier thở dài nặng trĩu trong lòng.
Từ khi nào mà phẩm giá của một con rồng lại thảm hại đến mức này?
Lặng lẽ quan sát cảnh tượng ấm áp này, Olivia nói.
“Aramis.”
“...Ngươi gọi ta làm gì?”
“Ngươi? Ngươi ư?”
Aramis cắn môi im lặng. Thế rồi, khi nghe được tiếng răng rắc thân thương từ tay của Olivia, cậu đành phải cắn răng mà cụp pha xuống.
“...Chuyện gì vậy, thưa cô?”
“Phải, phải. Phải thế chứ.”
“Khì khì!”
“Phì phì phì!”
Trông thấy hai đứa bạn của mình đang cố nhịn cười, Aramis bèn cắn chặt răng.
“Kể từ giờ gọi ta là Sư Phụ.”
“S-S-S…”
Khuôn mặt hiền từ của Lloyd liền hiện lên trong đầu Aramis. Ông chính là ân nhân đã chấp nhận cậu, một đứa trẻ không nơi nương tựa, trở thành đệ tử của Bạch Tháp.
Cho dù Aramis có vô cảm và toan tính đến mấy, cậu cũng căn bản biết được trưng thành là gì.
‘Mình chỉ có duy nhất một Sư Phụ. Chuyện đó sẽ không bao giờ thay đổi.’
Chỉ là, cậu không muốn bị chích điện thêm một lần nữa hết.
Nỗi đau ấy là thứ mà cậu không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Chỉ nghĩ đến việc bản thân quằn quại trên sàn như một cơn sâu thôi cũng đã khiến cậu nhục nhã lắm rồi.
Aramis chậm rãi ngẩng đầu lên. Trước mắt cậu giờ đây là Olivia đang loay hoay với cây trượng cùng một nụ cười nhẹ.
‘Ánh mắt kiểu gì đấy…!’
Olivia đang không chút dao động dán chặt mắt vào cậu. Một khuôn mặt mà không ai có thể đọc được suy nghĩ.
Chuyện này đúng là điên thật mà.
Aramis vô thức nuốt nước bọt. Và rồi, cảnh tượng Lloyd bất động sủi bọt mép hiện lên trước mắt cậu.
-Grrrrr!
Cậu ra quyết định rồi. Cậu sẽ mài dũa kỹ năng dưới trướng Olivia rồi sau đó sẽ báo thù cho Lloyd.
‘Chắc chắn không phải là do mình sợ.’
Phải, chắc chắn là không.
Tháp Chủ hẳn sẽ hiểu cho cậu thôi. Vì dù gì, Tháp Chủ kế nhiệm cũng phải sống mới có thể đảm nhận chức vụ đó được chứ.
“...Cô.”
Nói xong, Aramis ngẩng đầu lên chút để nhìn. Và rồi, cậu đã thấy khuôn mặt của Olivia ngay trước mắt mình. Trước cảnh rùng rợn đó, Aramis đành phải vứt bỏ phẩm giá cuối cùng của mình.
“...Sư Phụ.”
“Ngoan.”
Olivia mỉm cười và lùi lại.
Từ bỏ phẩm giá cũng chỉ khó khăn lúc đầu mà thôi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sau này.
‘Aramis cần phải biết cách vứt bỏ cái tôi.’
Khi đối mặt với kẻ mạnh hơn, ta phải biết khi nào nên đầu hàng. Nếu làm vậy không được, chí ít ta cũng phải biết thân biết phận mình. Đã yếu còn to mồm đồng nghĩa với cái chết.
‘Bởi vậy mà cậu ta mới toang.’
Trong vòng lặp trước, Aramis đã chết trước khi Olivia khai màn con đường diệt chủng.
Cùng với cả hai người bạn của cậu.
Aramis lên tiếng phá tan cơn im lặng.
“Con có thể hỏi một câu được không?”
“Đệ tử à, hình như ngươi nói thiếu thứ gì đó?”
“Thưa… Sư Phụ.”
Cậu cảm tưởng như răng mình đang bị nghiền thành bụi khi nói vậy, nhưng cậu đã cắn răng mà bỏ qua.
Bởi vì Olivia rất “hào phóng” mà.
“Nếu con học từ người, con có thể trở thành giỏi nhất không?”
“Không.”
“...Vâng?”
Aramis to tiếng thốt lên. Cả Jayna và Ro, hai người đang đứng sau xem cũng phản ứng tương tự.
Olivia nhìn từng người một và nói bằng khuôn mặt nghiêm túc nhất cả bọn thấy từ trước đến giờ.
“Ngươi nghĩ ‘giỏi nhất’ có nghĩa là gì?”
“Chuyện đó…”
Cả căn phòng bỗng chìm vào im lặng.
Giỏi nhất…
Cả bọn đã bao giờ xem xét nghiêm túc chuyện này chưa?
Trở thành Tháp Chủ, để lại dấu ấn trong lịch sử ma pháp.
Và chạm đến Chân Lý.
Âu cũng chính là ước mơ và mục tiêu của toàn thể pháp sư.
Nhưng “giỏi nhất” thực chất là gì?
Cứ mỗi vài trăm hoặc vài ngàn năm, sẽ có người chạm được tới Chân Lý xuất hiện. Vậy cũng tức là, những người trở thành “giỏi nhất” ấy chẳng thể tiến xa hơn nữa được sao?
Không.
‘Khái niệm “giỏi nhất” chỉ mang tính tương đối.’
“Giỏi nhất” mà các pháp sư bình thường theo đuổi chẳng là gì so với “giỏi nhất” mà một Tháp Chủ truy tìm.
Aramis chậm rãi ngẩng đầu lên. Coi bộ là cậu đã hiểu được điều Olivia nói.
‘Câu hỏi của mình đã sai.’
Không phải là “giỏi nhất”, mà mục tiêu.
“Vậy thưa Sư Phụ.”
Aramis nhìn lên Olivia bằng ánh mắt hơi khác trước.
“Người có thể giúp con tiến xa đến đâu?”
Olivia chỉ ngón tay lên trời.
“Cao hơn cả mục tiêu của ngươi.”
Trước sự tự tin ngạo mạn ấy, Aramis không kìm được mà bật cười.
“Haha, hahaha!”
Cô ta điên thật.
Bất kể cậu có nhìn kiểu gì đi nữa, người phụ nữ này chắc chắn cũng đã điên rồi.
‘Cô ta còn không biết mục tiêu của mình là gì.’
Người phụ nữ này.
Olivia.
Chỉ bằng thân xác phàm trần, cô đã vươn xa hơn cả long tộc cao quý.
Aramis nhớ lại bài học đầu tiên của mình tại Bạch Tháp.
[Một pháp sư không bao giờ được lùi bước trên con đường truy tìm Chân Lý!]
Bỗng dưng ngay lúc này đây, cậu lại muốn có một tấm gương. Cậu tò mò muốn xem vẻ mặt hiện tại của mình ra sao.
Thế nhưng chỉ một lát sau, khi nhìn sang mặt của hai người bạn, cậu nhận ra mình chẳng cần vậy để làm gì nữa.
Họ đã quyết định tiến bước.
Họ muốn tận dụng cơ hội này để đến gần hơn một chút tới Chân Lý.
Và cậu cũng vậy.
Bịch!
Các pháp sư Bạch Tháp đồng loạt cúi đầu.
Đây chính là khoảnh khắc mà bọn họ trở thành đệ tử của ma nữ diệt thế—không.
Phải là ma nữ cứu thế.