Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

13 95

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

(Đang ra)

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

Purapura

Dù ban đầu Minato còn bối rối trước diễn biến chóng vánh này, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra rằng chương mới trong cuộc đời mình có lẽ cũng không tệ chút nào — và dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận đ

2 0

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

71 7548

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Web Novel - Chương 17 - Đeo Lên Mặt Nạ Ma Nữ (1)

“Là ai đây nhỉ…”

Olivia nheo mắt nhìn qua cơn bão tuyết.

Kẻ xuất hiện là một gã đàn ông đeo mặt nạ đen. Tuy hắn ăn mặc trông như một sát thủ, thế nhưng lớp cơ bắp dày ẩn bên trong đã phá tan ấn tượng ấy.

Olivia liếc sang người phụ nữ đi cùng bằng ánh mắt lạnh lùng.

Một mái tóc đỏ rực như lửa. Biết rằng đây là đặc điểm người phương Nam, Olivia liền nhận ra kẻ đó là ai.

“Calliophe……”

Calliophe, thủ lĩnh của Night Crow. Còn gã đàn ông cường tráng bên cạnh hẳn phải là Seth.

‘Họ đáng ra phải ở trong cung của Công chúa.’

Hai người họ không thể nào bất tuân mệnh lệnh mà chạy đến tận đây được. Xem ra khả năng cao là Aria đã tìm được cách thao túng họ.

‘Mình bị lộ rồi sao?’

Olivia cau mày.

Nếu Aria lầm tưởng rằng ‘Olivia cũng đã hồi quy’, mọi chuyện nhất định sẽ rối tung lên.

Bởi vì Hoàng Cung có quan hệ chặt chẽ với Kim Tháp, vậy nên tin này hẳn sẽ đến tai Melina, Tháp Chủ Kim Tháp. Và rồi, Melina sẽ ban lệnh truy nã đến tất cả các Ma Tháp. Một khi tin tức về hoạt động điên cuồng của các pháp sư lan truyền, các hồi quy giả khác cũng sẽ phát giác được tình hình…

‘Cứ nghĩ như vầy mãi cũng chả xong.’

Olivia lắc đầu.

Chỉ mới chưa đầy hai ngày sau khi cô bị chuyển sinh. Bọn họ chẳng thể nào lục soát toàn bộ Thành Khởi Đầu rồi đến phương Bắc trong thời gian ngắn đến vậy được.

Calliophe là người có trực giác tốt. Tuy kỹ năng cô có thể thua kém so với các đội trưởng khác của Hoàng Cung, nhưng cô không hề yếu. Trực giác lợi hại và giác quan chiến đấu bẩm sinh đã bù đắp mọi thiếu sót của cô.

Cô tiến đến phương Bắc hẳn cũng là do trực giác mách bảo.

Calliophe đang tiến thẳng về phía hang rồng mà không do dự.

‘Tệ rồi đây.’

Nếu chỉ là vì cái hang, Olivia có thể đơn giản là chạy trốn cùng Glacier. Rồng đôi lúc cũng rời hang để tìm thú vui, vậy nên bọn họ hẳn sẽ hiểu.

Chỉ là nếu cứ cái đà này, bọn họ sẽ bắt gặp Kiel trên đường đi.

Thật xui xẻo là Kiel đã tấn công cô trên đường tới hang. Nếu biết trước chuyện này, cô đã để hắn ở nơi nào đó hẻo lánh hơn rồi.

Tìm người bị chôn trong băng giữa cơn bão tuyết thế này gần như là chuyện viển vông, thế nhưng mà, kẻ tìm kiếm ở đây lại là Calliophe.

Bằng trực giác của mình, cô không chỉ tìm được vết tích của trận đánh khốc liệt mà là cả nơi Kiel đang nằm.

Và rồi cô sẽ lập tức quay về Hoàng Cung báo tin cho Aria.

“Một mụ ma nữ đã bắt cóc ba pháp sư Bạch Tháp” và “Một mụ ma nữ đánh bại Kiếm Thánh Kiel” sẽ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nếu chuyện đó xảy ra, Aria sẽ tin rằng Olivia đã hồi quy và được phục hồi sức mạnh.

Một khi chuyện này bị lộ ra, mọi thứ đều sẽ không thể cứu vãn được nữa.

“Chết tiệt.”

Olivia bèn ra quyết định.

Cơ thể cô chầm chậm hạ xuống mặt đất. Cùng lúc chân cô chạm đất, cô đã đội một chiếc mũ phù thủy to tướng trên đầu.

Vù.

Tóc cô tung bay trong gió.

Áo choàng xanh thẫm tương phản với làn da trắng như tuyết tạo nên một bầu không khí thơ mộng.

[Mũ Trăng Xanh]

-Một chiếc mũ thấm đẫm năng lượng của mặt trăng lạnh lẽo nhất.

-Tỏa ra luồng khí bí ẩn khi đeo.

[Áo Choàng Trăng Xanh]

-Một chiếc áo choàng thấm đẫm năng lượng của mặt trăng lạnh lẽo nhất.

-Tăng vẻ uy nghiêm khi đeo.

[Áo Choàng Vai Trăng Xanh]

-Một chiếc áo choàng vai thấm đẫm năng lượng của mặt trăng lạnh lẽo nhất.

-Tăng vẻ tao nhã khi đeo.

Đây là các vật phẩm trả tiền chỉ tập trung vào ngoại hình. Chúng cũng chẳng có tăng chỉ số thông dụng nào, nhưng gì cũng có cái lý của nó.

Trước hết, màu sắc khác hẳn bộ trang phục cô mặc khi trước. Nếu bộ trước là xanh lá cây nhạt, thì bộ Trăng Xanh này là xanh thẫm.

Quan trọng nhất là bộ Trăng Xanh này toát ra đúng khí chất “ma nữ”.

‘Trông như vầy cũng tốt hơn.’

Cô có giải thích mình là pháp sư đến mấy cũng chẳng ai tin. Vậy chẳng thà đóng vai ma nữ hàng thật còn hơn.

‘Mình không cần phải che giấu gì nữa.’

Nếu cô gây đủ rắc rối, người đời sẽ tự nhiên coi cô là ma nữ.

Cách này chí ít cũng giảm được lượng người thường tiếp cận cô, nếu không muốn nói là cả hồi quy giả.

‘Giống như hang rồng vậy.’

Cũng giống việc ngọn núi nơi rồng cư ngụ khiến ít ai bén mảng tới vậy.

Ai nào lại mang thiện cảm với con rồng đã độc chiếm cả ngọn núi chứ?

Chỉ là, như vậy cũng đồng nghĩa với việc sẽ có vài đứa điên khùng lao vào trong hang.

Nhưng nếu cô nghiền nát bọn đần độn đã thách thức cô, chúng tự nhiên sẽ cảnh giác với cô thôi.

‘Mình sẽ đánh chúng đến mức chúng không dám bén mảng tới nữa.’

Quyết định xong cách hành động, Olivia bước tới.

———

“Sếp ơi. Ta đi đúng hướng không vậy?”

Seth hỏi với giọng đầy nghi hoặc.

Hắn đã không hỏi vậy nếu đây là ngày thường, nhưng cả bọn hiện đang trong bão tuyết này, chỉ việc tìm đường thôi chứ chưa nói đến chuyện quay lại cũng đá khó khăn lắm rồi. Cả bọn vừa đi một bước, dấu chân phía sau liền biến mất.

“Bớt kêu ca đi, lo mà để ý xung quanh.”

“Tôi có thấy được gì đâu mà để ý?”

Cơn gió mạnh này đến nỗi họ mở mắt cũng khó. Chưa kể là đến cả ma vật cũng không đi lại vào thời tiết thế này.

Hang nào? Rồng nào?

Chuyện một ma nữ điều khiển được rồng trông có vô lý không chứ?

Thực lòng mà nói, hắn còn không chắc mụ ta có phải là ma nữ hay không.

Thứ đầu tiên họ kiểm tra ở Bạch Tháp đổ nát là lượng mana còn sót lại.

Một ma nữ vay mượn sức mạnh từ ma quỷ chắc hẳn sẽ để lại dấu vết.

Thế nhưng chẳng hề có gì.

Vậy nên kẻ xâm nhập không phải là ma nữ. Đó là kết luận của Seth.

‘Chuyện này thật vô nghĩa. Nghe có khác gì do con rồng lên cơn đâu.’

Sếp nghĩ gì thế này…

Dòng suy nghĩ của Seth bị gián đoạn. Bản năng thú vật đang mách bảo hắn phải quay lại.

“Sếp! Phía trước…”

“Ta cũng cảm nhận được.”

Xoẹt!

Calliophe rút thanh rapier ra. Cô rà soát xung quanh bằng ánh mắt sắc bén.

‘Là thứ gì?’

Chúng chẳng phải sát ý. Cái cảm giác này giống như có ai đó đang quan sát bọn họ hơn. Đây là điều mà ma vật không thể gây ra.

Ma vật có thể tìm kiếm, nhưng chúng chẳng thể che giấu được sát ý.

“Là ai!”

“Ngươi đang nói với ta à?”

“...”

Nghe được một giọng nói quý phái từ sau lưng, Calliophe quay đầu lại theo phản xạ.

Một bóng hình mờ ảo hiện ra giữa cơn bão tuyết. Hình bóng chia tách làn tuyết chậm rãi tiến lại gần, rồi dừng cách họ một khoảng.

Cạch cạch cạch.

Một âm thanh trong trẻo vang lên giữa cơn bão.

Chẳng mấy chốc, cơn bão đã lắng xuống như bị tác động bởi ma thuật.

Mọi thứ xung quanh bỗng chìm vào im lặng. Cả hai đều sửng sốt trước cảnh tượng kinh ngạc này.

Tạo ra một cơn bão không có gì là khó. Bất kỳ pháp sư nào đạt đến một cấp độ nhất định đều có thể thực hiện điều đó.

Thế nhưng dập tắt một cơn bão lớn thế này này trong nháy mắt thì chuyện khác hẳn. Chưa kể đây là một cơn bão tự nhiên chứ chẳng phải là do ma pháp tạo nên.

Kẻ đã xoa dịu cơn bão từ tốn ngẩng đầu lên.

Cặp mắt xanh đầy thông thái của cô đẹp đến mê người. Mái tóc trắng của cô tung bay trong ánh sáng, dễ dàng đưa người xem vào mộng ảo.

Thế nhưng, chẳng một ai có thể chỉ thấy cảm thán vẻ đẹp ấy được.

‘Giờ mình hiểu vì sao Tháp Chủ Bạch Tháp gọi cô ta là ma nữ rồi.’

Còn từ nào khác hợp hơn từ ma nữ chứ?

Chỉ cần nhìn cô thôi cũng đủ gợi lên sự ghê tởm. Cô ta có thể che giấu được ma khí, nhưng không thể che giấu được bản chất thật của mình.

‘Cô ta trông thật quen…’

Seth nghiêng đầu. Chẳng mấy chốc, hắn đã vỗ tay như biết được gì đó.

“Sếp! Nhìn đây này!”

Xoẹt!

Seth bèn mở cuộn giấy ra. Hắn so sánh bản vẽ Aria đã đưa cho họ với ả ma nữ đang đứng trước mặt.

‘Người thật đẹp hơn ư?’

Không, không phải thế.

Seth gãi đầu.

“…Trông giống thật đấy?”

“Không chỉ giống, mà là y hệt.”

“Cô nói gì thế? Người trước mặt rõ đẹp hơn mà. Tôi chắc là do Công chúa không có năng khiếu hội hoạ rồi…”

“Tập trung! Sao ngươi dám nói nhăng cuội trước mặt kẻ địch!”

Bụp!

Calliophe liền đấm vào thái dương của Seth. Bị đánh bất ngờ, Seth ngã xuống và chảy dãi rên rỉ.

“Ự... Đánh đồng đội trước mặt kẻ địch cũng có khác gì đâu chứ?”

“Ta đánh vì thấy ngươi trông như đã bị mê hoặc bởi mụ ma nữ.”

“…Thật sao?”

“Quả thực là ngươi rất đần, nhưng ngươi sẽ không hành động như vậy trong tình huống này.”

Mắt Seth lảo đảo.

‘Đây là chửi hay khen vậy?’

Thôi kệ đi, xem ra là cô đang bảo hắn tỉnh táo lại.

Quả thật, chẳng có gì ngu xuẩn hơn việc đánh giá nhan sắc trước mặt kẻ thù.

“Ta đánh ngươi cũng có mạnh lắm đâu. Đứng dậy mau.”

“Đ-Được.”

Giúp Seth đứng dậy xong, Calliophe liền quay đầu sang. Mụ ma nữ vẫn đang đứng đó và nhìn họ với biểu cảm khó đoán.

‘Mình đã cố tình để lộ sơ hở vậy mà…’

Xem ra cô ta không có chủ ý tấn công trước.

Nhưng ma nữ thì vẫn là ma nữ. Rốt cuộc, sức mạnh của chúng cũng là được tạo nên bằng máu thịt con người.

Cô ta hẳn là đang đứng nhìn chỉ vì tò mò, nhưng ai biết được khi nào cô ta đổi ý chứ.

Seth chỉ tay vào Olivia.

“Ngươi có phải mụ ma nữ đã bắt các pháp sư Tháp Trắng không?”

“Không?”

“…”

“...Cô ta nói không kìa.”

Nghe Seth nói, Calliophe cau mày dữ dội.

Sao bệ hạ lại nghĩ đến chuyện phong tước hiệp sĩ cho một kẻ đần độn thế này chứ?

Tuy phần lớn thành viên Night Crow có xuất thân từ khu ổ chuột, nhưng thế này cũng là quá đần độn rồi.

“Ngươi lui lại.”

“Cô ta nói là không mà…”

“Lui lại!”

“Vâng, thưa cô.”

Ngay khi Seth rút lui, Calliophe quay sang và hắng giọng.

“Ahem, hừm. Chuyện này hơi xấu hổ.”

“…”

Calliophe hỏi với vẻ nghiêm trọng hơn trước.

“Tên ta là Calliophe. Còn ngươi?”

“Olivia.”

“Ra vậy. Ta có câu hỏi cho ngươi đây. Ngươi có liên quan gì đến việc Bạch Tháp sụp đổ không…?”

“Khoan.”

“...Hửm?”

Olivia bật cười và ngoáy ngón tay.

“Từ khi nào mà chúng ta thân thiết đến độ ngươi được nói chuyện suồng sã với ta vậy?”

“……”

“Ăn nói cho lịch sự vào. Lịch sự vào. Cô gái trẻ à.”

Nghe vậy, gương mặt Calliophe trở nên méo mó. Trong thoáng chốc, sát ý của cô đã trào dâng, nhưng cô kìm nén được.

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà ăn nói kiểu đó?”

Sau một thoáng suy nghĩ, Olivia đáp.

“...Hai mươi ba?”

“Ta hai mươi chín.”

“Năm sau là sắp lên ba mươi rồi nhỉ. Ái chà, già rồi thật tốt cho ngươi mà.”

“…”

Sự điềm tĩnh vốn không hề lay chuyển sau nhiều năm cùng làm việc với Seth giờ sắp đổ vỡ.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Cô chưa thể giết ả được. Cô cần phải lấy được thông tin trước đã.

“Ta hỏi lại. Ngươi có liên quan gì đến việc Bạch Tháp sụp đổ không…?”

“Không, ngươi không nghe ta nói lúc nãy à? Sao ngươi lại ăn nói suồng sã rồi?”

“Ta lớn hơn ngươi…”

“Không phải hai mươi ba. Ta đã mười nghìn hai mươi ba tuổi rồi. Chậc chậc. Tai ngươi hỏng rồi à, cô nhóc?”

Mười ngàn năm tuổi?

Không phải trăm, cũng không phải ngàn, mà là mười ngàn?

Calliophe cảm giác như có thứ gì đó trong đầu mình đã vỡ tan.

Xoẹt!

Cô chĩa thanh rapier về phía Olivia.

“...Là ngươi tự chuốc lấy điều này, ma nữ.”