Tôi tự ngợi ca mình vì đã trải qua đủ thứ chuyện trên đời.
Những ngày còn lang thang rong ruổi khắp khu ổ chuột chỉ bằng quyết tâm của chính mình.
Khi trở thành thủ lĩnh của Night Crow, tôi tin rằng bản thân đã vứt bỏ được thứ cảm xúc mang tên “sợ hãi”.
Sợ hãi ư? Kinh hoàng ư? Tôi đã từng nghĩ đó chỉ là thứ thuộc về bọn hèn nhát.
Nhưng mà.
“Ồ? Không chịu nói gì sao?”
“Grrrr.”
Điều đó thật sự tính toán sai lầm khủng khiếp.
Bịch.
Seth, kẻ vốn nổi danh với sức chịu đựng bậc nhất trong đoàn hiệp sĩ đã bất tỉnh kèm theo sùi bọt mép.
Đây đã là lần thứ tám rồi.
Thuở đầu, Seth còn chịu đựng được trong ba mươi phút, thế nhưng dần dần, thời gian chống đỡ của hắn dần giảm xuống. Để rồi giờ đây, cứ ba phút là hắn lại bất tỉnh một lần.
Tôi đã từng tin rằng mình có thể chịu được mọi biện pháp tra tấn nào.
Các Night Crow đều là những kẻ đã trải qua huấn luyện bài bản và đều chuẩn bị sẵn tâm lý tự sát nếu cần. Cũng chính bởi thế, mà bọn họ luôn giấu thuốc độc đằng sau chiếc răng hàm bên trái.
Mới chỉ vừa đây, cả hai đã thực hiện chuyện tương tự.
‘Seth.’
‘Rõ.’
Ngay khi Olivia bước đến tra hỏi, cả hai đã cắn viên thuốc độc.
Cạch.
Cùng một vị đắng đắng lan tỏa khắp miệng, độc tố tràn xuống cổ họng cả hai.
Đây là một loại độc cực mạnh, có thể làm tan chảy cả một con troll khổng lồ chỉ trong tức khắc. Thứ độc này thậm chí còn ăn mòn đến tận xương tủy, vậy nên việc bị hồi sinh dưới dạng undead cũng trở nên bất khả.
Họ luôn tự hào rằng chẳng có cách nào ngăn chặn việc lộ thông tin hữu hiệu hơn vậy.
Cơn đau chỉ kéo dài trong chốc lát mà thôi.
Rồi thứ chờ đợi cả hai sẽ là an yên vĩnh hằng.
‘...Đáng lẽ là phải như thế.’
Tại sao!
Tại sao chúng ta vẫn chưa chết?!
Độc tố đã lan khắp cơ thể cả hai. Đấy là chuyện không thể sai được.
Minh chứng chính là aura của họ đã ngừng chảy và nhịp tim cũng dần chậm đi.
“Ái chà. Ai cho các ngươi được tự ý chết thế?”
Thế nhưng, Olivia đã đáp trả bằng cách cạy miệng cả hai ra rồi tống thuốc vào họng họ.
Giống như bây giờ đây.
Ực, ực, ực.
Seth vừa ngất đi, Olivia liền nhét được phẩm vào miệng hắn.
Bản năng vô thức của Seth không tài nào cưỡng lại được chất năng lượng đang ào tới để giúp hắn hồi phục.
Chỉ là nó chẳng hề hay biết rằng lựa chọn đó sẽ dẫn đến kết cục khủng khiếp nào.
Thứ thuốc phục hồi mạnh mẽ ấy đã giúp mắt hắn mở to và sinh lực trở nên tràn trề.
“Ặc! Khụ...”
Quả thực là một phép màu mà.
Chỉ là, Seth lại chẳng tài nào vui nổi.
“Đây là lần thứ mấy rồi?”
Cả cơ thể Seth run rẩy.
“L-Lần thứ chín.”
Nguyên tắc khi bị tra tấn là tuyệt đối không được hé răng nửa lời.
Nhưng do im lặng cũng tức là bị đánh đến bất tỉnh, nên hắn không còn cách nào khác ngoài trả lời.
“Chính xác. Đã đến lúc ngươi mở miệng nói chưa?”
“...”
“Chưa à? Thôi được, vậy cứ câm thế đi.”
Tiếng thở phát ra ra từ cả hai phía, nhưng xem ra Olivia thấy chẳng mấy là quan trọng.
“Các ngươi biết không, ta vốn chẳng phải hạng người thích đánh người khác thế này.”
Calliophe nhìn Olivia như kiểu muốn nói: “Chuyện xàm xí nào đây?”
“Thế nhưng sau khi đánh một đứa, hai đứa, mười đứa, một trăm đứa, ta đã nhận ra một điều. À ra vậy, bọn khốn này chỉ biết nghe lời khi bị đánh thôi. Ta có tỏ ra tốt bụng và nhẫn nhịn đến mấy cũng chỉ là vô ích.”
Olivia nói ra lời đó tựa như một nhà tiên tri đang truyền đạt lời sấm truyền.
Đã bao nhiêu người từng phải chịu cảnh oan ức vì mấy NPC cứng đầu này trong hàng nghìn lần chơi Lactea?
Hiển nhiên, hai Night Crow chẳng biết được đầu đuôi cũng chỉ thấy Olivia là một kẻ điên đã dành cả đời để nghiên cứu cách đánh đập người khác.
“Còn nữa.”
Olivia nhìn xuống cả hai bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Thứ ta đang làm cũng thực chất cũng chẳng khác thứ các ngươi đã làm.”
“...Ý ngươi là gì?”
“Chỉ vì ta không trả lời mà các ngươi đã tấn công ta và còn dọa chặt tay ta.”
“...”
Cũng đúng là vậy, nhưng mà…
“Ta đã giết ngươi chưa? Ta đã chặt tay ngươi chưa? Các ngươi nên thấy biết ơn vì ta chỉ đang đánh các ngươi. Ta tốt bụng quá mức đến chính ta cũng thấy phiền.”
“...”
Calliophe nhắm chặt mắt.
Nếu đây mà là “tốt bụng”, thì hẳn khu ổ chuột chính là thiên đường, còn Ma Giới là nơi thiên thần cư ngụ.
Cô từng gặp qua không ít kẻ ác, nhưng chưa từng có ai tàn độc đến thế này.
‘Càng khó chịu hơn là ả ta không sai.’
Calliophe quả thực là kẻ đã ra tay trước và cũng là kẻ đã phái sát thủ đến. Olivia chỉ đơn giản là khích tướng cả bọn.
Quả thực là vậy…
Chính xác là vậy, nhưng…
‘Sao mình lại thấy bất công thế này?’
“Không nói gì à? Vậy ta đánh ngươi tiếp nhé?”
Ngay khi Olivia giơ trượng lên cùng nụ cười rùng rợn.
“Đ-đợi đã!”
“Hửm? Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi à?”
Seth hét to lên hết mức có thể.
“S-Sao ngươi chỉ đánh mỗi mình ta?!”
“Ngươi muốn biết sao không?”
Seth gật đầu.
“Nếu ngươi chịu khai chuyện ta muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi.”
“Chuyện này…”
“Ngươi không muốn ư? Thực ra, sau khi chịu đòn đến nước này rồi, ngươi hẳn là cảm thấy giờ mới nói thì thật phí phạm chứ gì?”
“...”
Đôi mắt Seth tràn ngập tuyệt vọng khi hắn đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để nói.
‘Ngươi chỉ muốn đánh ta thôi.’
Đấy không phải là ánh mắt của một kẻ muốn moi thông tin. Đấy là ánh mắt của một kẻ điên coi người khác như một cái bao cát xả stress.
“Nói. Ra. Mau. Tên khốn.”
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Thiên hạ nói rằng, xem người khác bị đánh còn đáng sợ hơn chính mình chịu đòn.
Đối với Calliophe, đây chính là giây phút đó.
Chỉ trong giây lát, cả cơ thể Seth đã sưng phồng lên. Giờ xem ra khó mà phân biệt được hắn là người hay bánh bao hấp nữa.
‘Ả ta càng ngày càng thuần thục hơn.’
Một tài năng không nên phát triển giờ đang phát triển.
“Uống đi, tên khốn!”
“Đ-đợi...!”
“Câm! Ta không muốn nghe!”
Ực, ực, ực.
Cảnh tượng này tàn khốc đến độ khó ai mà xem nổi.
Chưa nói nữa là ma nữ nào lại mang theo nhiều dược phẩm đến thế chứ?
Cô đã từng thấy nhiều kẻ giết người không ghê tay, nhưng chưa từng thấy ai liên tục đánh người khác đến bán sống bán chết rồi lại chữa trị cho họ và đánh tiếp.
Nếu các chuyên gia tra tấn của Đế quốc thấy cảnh này, họ hẳn sẽ ca ngợi Olivia là kẻ tìm ra một chân trời mới cho kỹ thuật tra tấn.
“Ặc, ặc…!”
Seth rên rỉ sau lần thứ mười được chữa trị. Cả tinh thần lẫn thể xác của hắn đều đã đến giới hạn.
“N-Ngươi dùng ma pháp cũng được mà...”
“Không.”
“...Tại sao?”
“Bởi vì ngươi sẽ chết. Vậy là không được.”
Thật cao thượng biết bao! Lo lắng cho mạng sống của kẻ thù!
Calliophe nở một nụ cười ấm áp.
‘Giết hắn đi cho rồi, con mụ khốn nạn!’
Cứ cái đà này, tâm trí hắn sẽ tan vỡ trước.
Sống mà trở thành một kẻ ngốc thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.
“Dừng tay ngay!”
Không chịu nổi nữa, Calliophe hét lên. Nghe vậy, Olivia dừng tay và quay sang nhìn.
“Sao? Ngươi chịu nói thay hắn à?”
“...Phải.”
Calliophe đành chấp nhận thực tại.
Nếu cơn đau cứ kéo dài vô tận mà không dẫn đến cái chết, thì ngay cả hiệp sĩ có ý chí kiên định nhất cũng phải khuất phục.
Kể cả bản thân Calliophe chỉ xem thôi đã cảm thấy thế rồi, vậy mọi chuyện sẽ còn kinh khủng đến mấy với Seth, kẻ phải trải nghiệm trực tiếp?
Chỉ còn là vấn đề thời gian.
‘Mình thật vô dụng.’
Thứ khiến cô tiếc nuối chính là chuyện bản thân không thể phản kháng dù chỉ một chút do toàn thân đã bị đóng băng.
“Người đã phái chúng ta là...”
“Sếp.”
“Seth. Ta không chịu nổi nữa rồi.”
“Sếp!”
“Ta sẽ tự mình gánh chịu tất cả nỗi nhục này. Hãy oán hận ta kể cả sau khi chết. Ta xin lỗi ngươi vì đã làm một thủ lĩnh tồi.”
Calliophe nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Cô đã luôn cho rằng ngày sớm muộn cũng đến. Tuy cô chưa bao giờ ngờ rằng cái chết của mình lại nhục nhã đến nhường này, nhưng giờ nghĩ ngợi cũng chẳng ích gì.
Chỉ là nếu phải chết, cô cũng chí ít muốn mình được chết trong danh dự.
“Nghe đây, mụ ma nữ. Kẻ đã phái chúng ta chính là—”
“Đợi đã!”
Calliophe cau mày và quay sang phía phát ra giọng nói.
Ta sắp nói ra đến nơi rồi mà còn chuyện gì nữa đây…
Seth?
“Sao sếp lại được quyền quyết định chứ! Tôi không thể chấp nhận chuyện này!”
Seth sủi bọt mép và gào thét thảm thiết.
“Sếp có bị đánh không? Sếp có bị ngất không? Từ nãy đến giờ sếp cũng chỉ có ngồi xem! Rồi giờ đến lúc sắp bị đánh thì sếp tự dưng lại muốn khai? Sếp thuộc phường trộm cướp nơi nào thế?”
“B-bình tĩnh lại...”
“Oe oe! Tôi không chịu sự bất công này đâu! Cô vậy mà còn dám gọi mình là thủ lĩnh à!?”
“...”
Ánh mắt Calliophe rung chuyển dữ dội.
Mình có nghe nhầm không?
“Nếu có kẻ phải khai ra, thì đó phải là tôi! Tôi! Chính là tôi! Sao tôi có thể chịu đựng được hết đây chứ!”
“...”
Người đời nói rằng chịu đựng cú sốc quá lớn sẽ khiến ta phải không nói nên lời.
Đó chính xác là tình cảnh hiện tại của Calliophe.
“Hừm, ngươi nói phải. Nếu có kẻ phải khai ra, thì hẳn đó phải là kẻ bị đánh.”
Còn ngươi cũng hùa theo hắn làm gì?
Calliophe nhìn sang Olivia với vẻ khó tin.
Chẳng hiểu bằng cách nào, Olivia đã đồng tình với Seth.
“Ôi, cái con này đúng là điên mà. Từ đầu đến giờ chưa bị đánh một lần nào cả. Chí ít cô ta cũng phải bị đánh bằng ngươi thì mới chấp nhận chứ nhỉ?”
Gật, gật.
“Quả là một con người tồi tệ mà. Vậy ta nên làm gì đây? Nên đánh luôn cả cô ta nữa chăng?”
Seth thoáng đưa mắt qua Calliophe.
Và rồi…
Gật, gật.
“Ra là vậy. Hắn muốn ta đánh ngươi nữa kìa. Vậy nên ngươi cũng phải bị đánh.”
Khuôn mặt Calliophe run rẩy dữ dội.
‘Tên chó kia!’
‘Sếp phản bội tôi trước!’
‘Ta làm thế bao giờ chứ!’
Nếu tay chân không bị đóng băng, cả hai hắn đã lao vào nhau rồi.
Olivia xoa mũi khi chứng kiến cảnh tượng Night Crow đấu đá nội bộ.
‘Chuyện này hiệu quả hơn mình tưởng nhiều.’
Tuy bọn này bản tính kín miệng, nhưng vẫn có cách để buộc họ mở miệng.
Đây là một trong những cách hiệu quả nhất.
Chỉ đánh một người.
Và rồi gieo rắc bất hòa cho chúng.
“Đ-đừng lại gần! Dừng lại! Ta sẽ khai! Ta sẽ khai hết mọi chuyện!’
“Vậy nếu ngươi muốn khai, ngươi phải bị đánh nhiều hơn hắn trước đấy?”
Ơ khoan… Sao chuyện lại thành thế ra này rồi?
Ta khai để tránh bị đánh, chứ không phải là khai để bị đánh!
“Chuyện xàm xí gì thế này…”
Calliophe đã bị ngắt lời giữa chừng.
Bốp!
Cây trượng của Olivia đánh thẳng vào đầu Calliophe.
‘Ặc, ặc…’
Ý thức của mình…
“Khehehehehehe!”
Trước khi chìm vào bất tỉnh, thứ duy nhất mà cô nghe được chính là tiếng cười vang vọng của tên phản bội hèn nhát.