Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

13 95

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

(Đang ra)

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

Purapura

Dù ban đầu Minato còn bối rối trước diễn biến chóng vánh này, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra rằng chương mới trong cuộc đời mình có lẽ cũng không tệ chút nào — và dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận đ

2 0

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

71 7548

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Web Novel - Chương 18 - Đeo Lên Mặt Nạ Ma Nữ (2)

“Rượu mời không muốn, lại muốn uống rượu phạt.”

Cô ta thuộc dạng phải bị mất ít nhất một cánh tay thì mới chịu nghe lời.

Calliophe đưa thanh kiếm lên ngang mặt. Đây là cách riêng của cô để giữ bình tĩnh.

Giây phút kế tiếp, ánh mắt Calliophe trở nên lạnh lẽo tựa như lưỡi sắt thép.

Trên hết rằng, đối thủ lần này không phải hạng xoàng gì mà chính là một cao thủ đã một tay hủy diệt cả Bạch Tháp. Chỉ cần nhìn cách cô ả ung dung tiếp nhận sát ý từ hai hiệp sĩ hoàng gia thôi cũng đã là minh chứng rồi.

Thế nhưng…

Gương mặt của Calliophe nghiêm lại.

“Cô ta đã chọn nhầm đối thủ rồi.”

Họ là Night Crow.

Nếu bị ép chọn giữa một thất bại danh dự và một chiến thắng hèn hạ, họ sẽ chọn cái sau mà chẳng cần đắn đo.

Họ là những hiệp sĩ trung thành tuyệt đối với chủ nhân nhưng lại chẳng hề màng tới cách thức.

Họ là hiệp sĩ, nhưng lại chẳng giống hiệp sĩ.

Đó chính là bản chất của Night Crow.

Calliophe khẽ ra hiệu bằng ánh mắt.

“Seth. Tham chiến khi ngươi thấy cơ hội.”

“Rõ.”

Thấy Seth chầm chậm vòng ra một bên, Olivia cất lời.

“Các ngươi tấn công hội đồng à?”

“Sao? Ngươi thấy sợ rồi ư?”

“Chắc như sợ một hạt cát chăng? Ta nghĩ mình chẳng thể cho nhiều hơn thế đâu.”

Olivia bật cười. Cô trưng ra một vẻ khích tướng mà không ai là không thể nhận thấy.

Calliophe xóa bỏ nụ cười trên môi.

Không cần nói thêm nữa. Chỉ riêng một chút kích tướng nhỏ nhoi của ả ma nữ này cũng đã khiến cô sôi máu lên rồi.

“Để xem ngươi còn cười nổi không khi ta chặt cánh tay đó đi!”

Vừa dứt lời, thân hình Calliophe đã lao đi. Vô số kiếm khí được tung ra kèm theo âm thanh xé gió.

Hàng tá kiếm khí đỏ thẫm tràn ngập tầm nhìn của cô. Mỗi nhát kiếm đều chứa đựng tinh túy hoàn hảo của kiếm kỹ.

Đôi mắt Olivia lóe sáng khi chứng kiến cảnh ấy.

“Không tệ chút nào.”

Thật lòng mà nói, thứ này còn mãn nhãn hơn cả kiếm pháp của Kiel. Tuy là sức mạnh hắn vượt trội hơn, nhưng xét về mặt nghệ thuật thì xem ra còn thua xa.

Và Calliophe tuyệt nhiên chẳng phải dạng yếu kém gì trong kiếm thuật.

Tuy ít được công chúng biết tới, song cô lại sở hữu năng lực chiến đấu ngang hàng một chỉ huy. Một kẻ tầm cỡ như vậy tuyệt đối không thể yếu.

Vụt! Vụt! Vụt!

Kiếm khí bay đến từ mọi phía bao trùm lấy tầm nhìn của cô.

“Nếu cô ta chiến đấu giống như trong trò chơi…”

Olivia từ tốn đưa tay ra trước. Năng lượng xanh lam tỏa ra từ đầu ngón.

Thịch! Thịch! Thịch!

Chẳng thể xuyên thủng được kết giới dày đặc, các kiếm khí bị bật ngược ra.

“Hự!”

Calliophe lập tức bị đẩy lùi ba bước.

“Cứng thật.”

Chưa chỉ có vậy. Càng đến gần đối thủ, cô càng cảm thấy toàn thân như đông cứng lại.

Calliophe hất văng những mảnh băng đang dính trên mũi kiếm đi. Chúng đã gần như hoá băng chỉ vì lần tiếp xúc ngắn ngủi đó.

Cứ cái đà này, việc liên thủ tấn công còn khó khăn nữa, chứ huống hồ gì là tiếp cận.

“Khặc!”

Seth xem ra cũng chẳng thể phá nổi kết giới, hắn đáp đất cùng một tiếng rầm.

“Thứ đó cứng một cách ghê tởm.”

“Ta biết.”

“Sếp, cô có lửa không?”

“…Lửa? Để làm gì?”

“Tay tôi đông cứng hết rồi, chúng không mở ra được.”

“…”

Tên này ngốc đến mức nào đây?

Calliophe không kìm nổi vẻ ngỡ ngàng. Cô biết hắn ngốc, nhưng chẳng ngờ là lại đến mức này.

Giữa lúc giao chiến lại đi xin lửa?

Và do gì cơ? Do tay hắn bị đông cứng?

Cái tên… chết tiệt này…

Ta nhất định sẽ bẩm Bệ Hạ đuổi cổ hắn.

Cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của cô, Seth bèn mở miệng biện mình.

“Chẳng lẽ cô cho rằng tôi điên đến mức mất cảnh giác giữa giao chiến? Có lý do cả đấy.”

“Lý do gì?”

“Không có sát ý.”

“Gì cơ?”

Seth chỉ nắm đấm về phía Olivia. Cảnh tượng hắn phải dùng cả đấm tay thay vì ngón tay vì bị đóng băng trông thật buồn cười.

“Mụ ma nữ kia chẳng hề có dụng ý tấn công chúng ta.”

Nghe vậy, Calliophe nhíu mày.

Nghĩ lại mới thấy, giờ này ả hẳn phải ra tay rồi chứ…

Rắc! Rắc! Rắc

“Aaaagk! Tay tôi! TAY TÔI!”

Seth gào thét kinh hoàng rồi giãy dụa khắp nơi. Thế nhưng, khí lạnh vẫn dần lan ra khắp người hắn. Chỉ trong thoáng chốc, cả hai cánh tay hắn đã hóa xanh vì sương giá.

“Sếp ơi! SẾPPPPPP!”

Cái gì cơ? Không sát ý?

Cô ả rõ ràng là muốn giết chúng ta.

Calliophe dứt khoát mặc xác hắn. Hắn cũng đủ trâu bò để sống nếu cứ bị mặc xác như thế.

“Ngươi mà mặc xác hắn là hắn đóng băng đó?”

“…”

Thay vì trả lời, Calliophe chỉ ném trả ánh mắt lạnh lùng.

Giờ cô mới nhận ra, nhiệt độ xung quanh đang tụt xuống mức khủng khiếp.

“...Sao mình không nhận ra chứ?”

Xung quanh lạnh giá đến mức hơi thở vừa ra cũng đã bị kết tinh. Bất kể cơ thể cô nóng lên vì giao chiến đến mấy, việc không nhận ra sự thay đổi kinh hoàng này đúng là sai lầm nghiêm trọng.

Giờ cô nhận ra là chẳng phải chỉ quanh mụ ma nữ mới lạnh.

Rắc! Rắc! Rắc

Cả dãy núi xa xôi kia cũng dần đóng băng.

Calliophe cân nhắc trong thoáng chốc.

Nếu mọi chuyện kéo dài hơn, cả cô lẫn Seth đều sẽ chết cóng.

“…Ta rút lại lời chỉ chặt đứt cánh tay ngươi.”

Ta sẽ tung toàn lực ngay từ đầu.

Vút!

Thanh rapier trong tay Calliophe tỏa ra luồng khí đỏ rực.

Kế đến, một luồng kiếm khí bốc lên tựa như một cột lửa. Trong chốc mắt, nó đã áp đảo băng giá lạnh lẽo.

Calliophe vung nhẹ thanh rapier qua lại. Và rồi, đống tuyết bám trên lưỡi lập tức tan biến.

“Ma kiếm?”

“Giờ mới phát hiện thì đã quá muộn rồi.”

Ầm!

Mặt đất dưới chân Calliophe nổ tung thành từng mảnh. Giây phút kế tiếp, bóng hình cô lao tới như mũi tên.

Các đường kiếm chia thành hàng chục cái, bay tới Olivia từ mọi phía.

Chỉ là lần này, khí quang đã khác hẳn. Cơn gió nóng từ kiếm Calliophe cuốn phăng luồng khí lạnh đang tiến tới.

Chỉ đến lúc số nhát kiếm nhiều đến không đếm xuể…

“Seth!”

“Biết rồi!”

Vút!

Seth, bằng cách nào đó đã chữa lành được đôi tay, xuất hiện phía sau Olivia.

Gương mặt hắn cho thấy mọi thứ đều nằm trong tính toán ngay từ đầu.

“Ăn cú này đi!”

Seth, kẻ được gọi là “Gấu” trong Night Crow. Ngu ngốc, chậm chạp, nhưng lại xảo quyệt chẳng ai sánh bằng.

Một kẻ biết cách biến kiểu chậm chạp của mình thành lợi thế.

“Hahaha! Chết đi!”

Nắm đấm của hắn, thứ được thấm đẫm hắc dạ ma pháp, xé toạc không khí.

Cùng lúc đó…

“Thử chặn đòn này nữa xem!”

Tinh túy của rapier.

Giữa hàng chục, hàng trăm đường kiếm, một nhát đâm ẩn giấu bỗng lộ diện.

Thực chất, rapier là vũ khí vốn sinh ra để đâm. Chẳng phải là nó không thể chém, nhưng do quá nhẹ nên khó lòng dồn lực vào nhát chém được.

Một sự thật hiển nhiên đơn giản mà ai ai cũng biết.

Vút! Vút! Vút!

Thế nhưng đứng trước hàng vạn đường kiếm này, ai lại có thể nhớ được thứ kiến thức thông dụng ấy chứ?

Luồng khí nóng tỏa ra từ toàn thân Calliophe.

Bí kỹ của gia tộc Linesel.

Độc Quang Thiểm.

Vùùù! 

Xé toạc cả thời gian, đường kiếm của Calliophe cứ thế lao đi. Tốc độ của nó kinh hoàng đến mức ngay cả bản thân người thi triển cũng khó lòng theo kịp.

Chỉ một nhát đâm duy nhất!

Lực xoáy khủng khiếp ẩn dưới nó là thứ mà kể cả Seth, người đã kề vai sát cánh cùng Calliophe bao năm—không, đến chính Calliophe cũng chưa từng thấy qua.

Tựa như một đóa hoa nở giữa băng tuyết.

Tựa như một nhánh cây xuyên qua dòng sông băng giá để mà vươn rộng. Nó lao tới, xuyên thủng vạn vật trên đường đi.

“Ngươi không tránh được đâu!”

Một đòn tất sát cùng lúc từ cả trước mặt lẫn sau lưng.

Mỗi nhát đều là chí mạng và chẳng thể chống đỡ.

Con mụ đần độn đó toi rồi. 

Lựa chọn tốt nhất còn lại chính là kéo theo một Night Crow xuống chết cùng. Thế nhưng chưa từng có kẻ nào thành công cả.

Bất kể có là Quả Kiếm của vương quốc Roel, hay gã hắc pháp sư đã từng cố hủy diệt Canis.

Tất cả ác nhân khét tiếng trên lục địa.

Tất cả đều đưa ra cùng một lựa chọn, ấy thế nhưng chưa từng có một ai sống sót.

Thấy Olivia đưa tay ra cả hai phía, một nụ cười nham hiểm hiện ra trên môi Calliophe.

“Vậy ra ngươi định chắn cả hai bên!”

Giây phút kế tiếp.

Bùm!!!

Vụ nổ tạo ra do hai bên va chạm đã bùng lên tận mây trời.

———

“Hộc, hộc…”

“Khụ, khụ, khục… hehe…”

Hai Night Crow, bị thổi bay bởi vụ nổ chính mình tạo ra, loạng choạng gượng dậy và thở dốc.

May thay, cả hai ngã xuống đống tuyết dày nên không bị thương nghiêm trọng.

Calliophe cúi xuống nhìn cánh tay phải đau nhức của mình.

Cánh tay ấy không chỉ run rẩy không kiểm soát, mà còn chi chít các vết bầm tím và mạch máu bị vỡ ra.

Sau chuyện này, cô phải gác kiếm ít nhất một tháng mới hồi phục được.

Nhưng cô phải xin nghỉ ra sao đây? Chưa kể đến việc cô phải giải thích chuyện tự ý bỏ công chúa để lên phương Bắc. Nếu nói ra chuyện mình đã hạ gục một ma nữ, cô cơ may còn được giảm tội…

Giảm tội…

Khoan.

“…Seth.”

“Sếp, cô tỏa ra luồng khí ban nãy thêm lần nữa được không? Tay tôi biến dạng khủng khiếp lắm rồi…”

“Seth!”

Làn khói từ vụ nổ dần dần tan đi.

“...Chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Seth xoay chậm rãi đi theo hướng Calliophe đang nhìn.

Đòn vừa rồi chính là đòn mạnh nhất cả hai tung ra kể từ ngày gia nhập Night Crow. Chẳng đời nào có kẻ vẫn sống sót sau khi hứng trọn được…

“B-Bằng cách nào…”

Thứ đón tiếp bọn họ là một Olivia không chút si nhê.

Cô đang đứng đó, thản nhiên phủi bụi trên quần áo như thể chẳng có gì đáng kể xảy ra.

“T-Thật hoang đường. Nhất định…”

Chuyện này không thể xảy ra được. Cái cảm giác đặc trưng kia, rõ ràng chính là cảm giác khi phá vỡ một kết giới.

Chợt nhận ra một điều, đôi mắt Calliophe liền run rẩy như cầy sấy.

Bất kể có kiểm tra bao lần, kết quả vẫn không khác gì.

Kết giới quả thực đã bị phá vỡ.

Thế nhưng chỉ là một.

Và chỉ bằng… một hạt cát.

“Ơ… ơ…”

“Các ngươi làm ta giật mình đấy, lũ khốn.”

…Ngươi giật mình?

Chứ không phải bọn ta?

“Để ta hỏi ngươi một câu.”

“…”

“Kẻ nào đã sai khiến các ngươi?”

Olivia, chẳng biết từ khi nào đã áp sát cả bọn, nở một nụ cười ma quái.