Tôi tình cờ thấy cô bạn xinh đẹp và duyên dáng của mình đang cầm trên tay cuốn sách lãng mạn mang tên “Cách Để Một Chàng Trai Thích Bạn”. Thấy thế,tôi quyết định đưa ra vài lời khuyên về tình yêu.Thực ra, chàng trai mà cô ấy đang mơ mộng có vẻ là tôi!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1518

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1144

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 4

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

WN - Chương 13: Aahhnn~~

Ngày hôm sau, vào giờ ăn trưa, Hizakura tiến tới chỗ tôi với vẻ ngoài tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết.

“Kanzaki-kun! Nếu cậu thích, hôm nay cậu có muốn ăn trưa cùng mình nữa không?”

“Được thôi, có gì cậu muốn bàn với tớ à?”

“Không, mình chỉ muốn ăn trưa với cậu hôm nay thôi.”

Cậu không có gì cần nói với mình nhưng vẫn muốn ăn trưa cùng mình sao…?

Tôi nghĩ rằng nếu Hizakura có thời gian, tốt hơn hết thì cô ấy nên ăn trưa với người mà cô ấy thích, nhưng vì cô ấy đã ngỏ lời mời, tôi không thể từ chối. Hơn nữa, sau ngày hôm qua khi mối quan hệ của chúng tôi trở nên gần gũi hơn, việc ăn trưa cùng cô ấy không phải là điều mà tôi không muốn, mà trái lại, nó khiến tôi cảm thấy vui vẻ. Vậy nên, tôi quyết định đồng ý.

Chúng tôi ngồi cùng nhau trên băng ghế đã trở thành chỗ ngồi quen thuộc của hai người. Khi mở hộp bento, Hizakura hỏi:

“Kanzaki-kun, cậu luôn tự làm bento à?”

“Ừ, tớ không bận gì nhiều vào buổi sáng nên ít nhất cũng phải tự làm bữa trưa chứ.”

“Tuyệt thật đấy.”

“Thật sao?”

“Đúng đó.”

“Nhưng kỹ năng nấu ăn của mtớ vẫn chưa thể so với món trứng cuộn mà cậu đã làm cho mình hôm qua, nên mình vẫn cần phải cố gắng nhiều.”

“Kỹ năng nấu ăn…”

Hizakura trầm ngâm suy nghĩ về lời tôi nói trong giây lát, rồi như chợt nảy ra một ý tưởng, cô ấy nghiêng người về phía trước và cất lời.

“Kanzaki-kun! Mình không dám nói là mình nấu ăn giỏi, nhưng nếu cậu vẫn thấy món ăn của mình ngon, thì sao mình không dạy cậu nấu nhỉ?”

“Eh? Thật sao?”

“Ừ! Mình thực sự rất muốn dạy cậu!”

“Nếu cậu đã sẵn lòng thì mình cũng sẵn sàng.”

Cứ như vậy, khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, và tôi bắt đầu học nấu ăn từ Hizakura.

Khi chúng tôi tiếp ăn, tôi miên man suy nghĩ về sự tiến triển đáng kinh ngạc trong mối quan hệ giữa tôi và Hizakura dạo gần đây.

Sau vài phút ăn cùng nhau, Hizakura bất ngờ đưa miếng trứng lên miệng tôi.

“Kanzaki-kun…A-Ahnn~”

“…Eh?”

Ahn…?

Ôi trời, cô ấy đang làm cái việc mà thường chỉ có các cặp đôi mới làm với nhau…

“Tại sao cậu lại làm vậy với mình?”

“Ừm, ….… mình chỉ muốn cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ mình suốt thời gian qua! Mình thường hỏi cậu về chuyện tình cảm, và dù không, cậu vẫn luôn ở bên cạnh mình dù là ở trường!”

“Cậu không cần phải cảm ơn đâu, chúng ta là bạn mà ──── hn!?”

Khi tôi định nói rằng cô ấy không cần làm thế vì chúng tôi là bạn, Hizakura ngắt lời và đưa miếng trứng vào miệng tôi.

Khi tôi vừa ăn xong miếng trứng trong miệng, định nói điều gì đó với Hizakura, nhưng cô ấy lại phồng má tỏ vẻ hờn dỗi.

”.....Tại sao Hizakura lại giận tớ vậy? ”

“Mình không giận, được chưa?”

“Nhìn cậu giống đang hờn đấy. ”

“Không có đâu.”

Mặc dù giọng điệu của cô ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi má vẫn phồng ra … Tuy nhiên, có một điều tôi muốn nói với cô ấy, nên tôi lên tiếng.

“Món trứng rán của Hizakura ngon thật, có vị khác với món trứng cuộn hôm qua. ”

“….!!”

Khi nghe tôi nói vậy, Hizakura ngừng phồng má và nhìn tôi với vẻ hạnh phúc.

“Nếu cậu thích, mình sẽ tiếp tục làm cho cậu.”

“Ồ, cảm ơn nhé.”

Khi tôi bày tỏ lòng biết ơn, Hizakura quay mặt đi và thì thầm điều gì đó khá nhỏ, đến mức tôi không nghe thấy gì cả.

“Thật sự… chẳng công bằng chút nào…”

Tôi không biết cô ấy vừa nói gì, nhưng trông cô ấy có vẻ rất vui... và tiếp tục nói.

“Phải rồi, Kanzaki-kun, từ hôm nay trở đi, cậu có thể ăn trứng chiên hoặc gì đó, nhưng điều mình muốn là cậu hãy thử món ăn mình nấu.”

“Tại sao?”

“Vì khi mình dạy cậu nấu ăn, sẽ hữu ích nếu cậu biết món ăn của mình có hương vị thế nào.”

“Mình hiểu… Nếu vậy thì mình sẽ ăn chúng mỗi ngày.”

“Ừm… Ăn kiểu ahhn~~ như lúc nãy cũng được, nhé?”

“Đổi kiểu đi.”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Vì không thể!”

“Đó là lí do tại sao ────”

“Không là không!!”

“O-Okay, được thôi.”

Bị đẩy lùi bởi sự nhiệt tình của cô ấy, tôi đành chấp nhận màn "ahhn" này.

"…"

Nếu tôi chấp nhận "ahhn" của Hizakura, điều đó có nghĩa là từ nay tôi sẽ ăn đồ cô ấy nấu mỗi ngày sao?

……Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí tôi trong giây lát, nhưng tôi nỗ lực gạt bỏ nó, tập trung vào việc thưởng thức bữa trưa cùng Hizakura.

Hoá ra não anh cũng không ngắn đến mức đấy:) Trứng rán này là Tamagoyaki, còn hôm qua là Omurice nhé Câu này khá khó hiểu nhưng mà tác giả viết thế đấy Bị lùa rồi bé:)