Trước giờ tới trường, Aika có thói quen ghé phòng Souji để đánh thức cậu chàng dậy.
Nhờ được người ông là võ sư rèn giũa từ nhỏ mà Aika đã luôn sinh hoạt lành mạnh, chưa từng biết đến hai chữ “ngủ lố” bao giờ. Đáng buồn thay, tuy mang tiếng là luyện cùng một thầy, Souji lại không giỏi dậy sớm. Đồng hồ báo thức kêu inh ỏi ngay tai cậu còn ngáy khò khò được nữa là.
Trong trường hợp ấy, bạn thuở nhỏ là Aika phải có nghĩa vụ đánh thức để đảm bảo cậu không muộn học.
Đứng trước chiếc gương toàn thân trong phòng, Aika tỉ mỉ buộc tóc kiểu twintail, sau đó nhẹ nhàng điều chỉnh chiếc ruy băng rồi gật đầu ưng ý.
Như mọi ngày, cô trèo qua chiếc cửa sổ đối diện, sẵn sàng đánh thức cậu bạn thuở nhỏ.
Đến thế rồi mà cậu còn không dậy nữa thì cô sẽ chuyển sang “thụi” cậu ta dậy. May thay, gần đây cô không còn phải giở đến bài này nữa.
“…… Ơ kìa?”
Souji không có trên giường. Sắc diện Aika tái mét.
“Đ-Đừng bảo là Twoearle…!!”
Chưa chi đã đổ hết tội lỗi lên đầu Twoearle.
Twoearle là một ả dâm nữ ngày ngày nhăm nhe trinh tiết của Souji, sống dai hơn cả đỉa đói. Đẩy lùi cô nàng thì không khó, khổ nỗi khả năng hồi phục cùng chấp niệm của người này quá sức không tưởng, báo hại đêm nào cô cũng phải “nắn gân nắn khớp” cho cô nàng từng tí một.
Mấy ngày gần đây, trận chiến giữa hai người còn nổ ra và kết thúc trong khi Souji chẳng hề hay biết.
Twoearle luôn rình tới khi Aika lên giường đi ngủ để lẻn vào “viếng đêm” phòng Souji, dẫn tới việc giấc ngủ của Aika cũng mỗi ngày một nông hơn trong tâm thế ứng phó với cô nàng. Vừa phải trông chừng sự việc diễn ra trong căn phòng cách hai khung cửa sổ, vừa quyết tâm không phá vỡ thói quen dậy sớm được rèn từ thuở còn thơ, phải nói là một ý chí vững vàng đáng khâm phục.
Nói thì nói thế chứ, không chừng sáng nay cô bị đi trước một bước mất tiêu rồi.
“Ô-Ông đâu rồi Souji… hay là bị bắt cóc xuống căn cứ dưới lòng đất…?!”
Aika hớt hải chạy xuống cầu thang, chỉ để phát hiện ra hình bóng Souji trong phòng rửa mặt.
Thấy thế Aika thở phào một hơi nhẹ nhõm, song Souji lại chẳng thèm liếc cô một lần, chỉ chăm chú vuốt ve mái tóc twintail, nhiệt tình đến độ tưởng đâu đang diễn tập quảng cáo dầu gội đầu.
“……… twintail?”
Một diễn biến nằm ngoài mọi dự tưởng, làm cái nhẹ nhõm của Aika biến mất không dấu vết.
Ừ thì vẫn là Souji đấy, nhưng lại là Souji biến thân thành bé gái được coi là thần tượng toàn cầu, Tail Red cơ.
Aika ẩn đi sự hiện diện, chỉ đứng đó quan sát tình hình.
Có khi nào… ổng định giữ nguyên bộ dạng con gái kia, cởi đồ ra tắm táp?!
Ổng định kỳ cọ từng ngóc ngách trên cơ thể, tự mở lớp học giới tính để mày mò mọi điểm khác biệt giữa cơ thể nam và nữ ư?!
Aika nín thở, mặt đỏ tới tận mang tai, tác phong hệt như một thám tử vừa tìm được bằng chứng xác đáng để vạch trần một vụ án ngoại tình.
Chỉ hiềm, chờ nữa chờ mãi mà viễn cảnh Aika <<sợ hãi>> (kỳ vọng) vẫn chẳng thấy xảy ra. Souji chỉ soi twintail trong gương và mỉm cười rạng rỡ, không hơn.
Nụ cười ấy trông sao thật thỏa mãn, khiến Aika từ tốn đặt tay lên ngang ngực. Không phải là để rút ra chiếc gai vô hình cắm rễ trong tâm––– mà là để biến thân thành Tail Blue.
“Ngon… Hôm nay cũng ổn rồi!”
“ỔN CÁI ĐẦU NHÁ ÔNG ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!”
Cánh tay Tail Blue như chiếc búa sắt, vung xuống thật lực nhằm giáng án tử hình xuống mái tóc twintail vì tội mê hoặc Souji.
Nào ngờ, cơ hồ có mắt trên twintail, Tail Red dễ dàng tránh được đòn này. Khỏi nói cũng biết, cậu còn thực hiện bộ pháp hết sức tinh tế để những sợi twintail tung bay phấp phới không bị vướng vào đòn tấn công.
“… Thôi đi Aika. Ai lại giở thói bạo lực với twintail thế bao giờ!!”
“Hả?! HẢẢẢ?!!”
Do không nghĩ là cậu chàng né được, Tail Blue không triệt tiêu được hết lực vung nên bị chúi người ra trước.
“Gì chứ, ông có để ý đấy thây?!”
“? Bà nói gì tôi chẳng hiểu. Twintail của tôi đang gặp nguy hiểm, không để ý mà coi được chắc.”
Tail Red tuôn ra một tràng sảng văn ở cấp độ thiên hà mà vẻ mặt tỉnh bơ như không. Bệnh cuồng twintail ở Souji thế là đã tiến hóa với tốc độ kinh người, vượt xa mọi dự đoán của Aika.
“Đánh vào mặt hay thân thì không nói, chứ mà đã đánh vào twintail thì có phải thí cái mạng này tôi cũng quyết bảo vệ cho bằng được.”
“Thường phải là ngược lại chứ…!!”
Aika vừa cằn nhằn vừa giải trừ biến thân, tay đưa lên day trán.
“Tôi sang gọi ông dậy thì không thấy ông trong phòng. Đang không biết ông làm gì thì… Đồ biến thái! Không thể tin được! Đến cái độ giả gái rồi cười hềnh hệch trước twintail thế này thì còn cứu đường nào được nữa đây!!”
“Giả gái quái gì?! Mà tôi cũng có cười hềnh hệch đếch đâu, đang ngắm twintail để sạc năng lượng thôi thưa mẹ! Hiếm lắm mới được hôm dậy sớm nên mới bảo ‘Ngắm twintail thế này cũng không tệ ha’ thôi! Twintail là cội nguồn sức mạnh của chúng ta còn gì, bà quên rồi à?!”
Thì cũng không sai… chỉ là, cội nguồn sức mạnh của Aika không hẳn là twintail.
Thường nghe, “Con chim dậy sớm sẽ bắt được sâu”. Cô cũng dậy rõ là sớm mà, cớ sao lại chẳng thấy khoan khoái được chút nào hết vậy?
“Ai biết được. Nhỡ ông cứ giữ nguyên trạng thái biến hình, cởi Tail Gear ra rồi đi tắm thì sao!!”
“Điên, vào tắm thì phải về dạng con trai chứ.”
Trước lời phản bác nghiêm túc của Tail Red, Aika chỉ còn biết tròn mắt cứng họng.
“Sắp tới giờ rồi hả? Xin lỗi nhé, bà ra phòng khách chờ tí, tôi xong giờ đây.”
Nói đoạn, Souji giải trừ trạng thái biến thân rồi rời phòng rửa mặt.
“Hờ~…”
Aika không hề bỏ lỡ, rằng vào khoảnh khắc giải trừ biến thân, Souji vẫn nắm nhẹ mái tóc twintail trong tâm trạng hết mực quyến luyến.
“Ứ hứ hứ~”
“OÁI!!”
Nhận thấy Twoearle bước vào thế chỗ cho Souji vừa đi ra, Aika rúng động, lui lại cho tới khi lưng cô chạm vào tường. Con ả này theo dõi từ lúc nào?!
“… Để tôi đoán thử nha. Dạo này Souji-sama ít sờ tóc cô quá nên thấy thiêu thiếu gì đó phải không nè~?”
“! T-T-Thiếu cái gì mà thiếu!!”
Khuôn mặt Aika đỏ lựng, một phản ứng quá chừng dễ đoán.
Ngày xưa Souji thường hay nắm lấy twintail của Aika trong vô thức, nhưng quả thực gần đây cậu chàng đã ít chạm tóc cô hơn hẳn.
“Ấy không, cô phải thừa nhận đi thôi! Rằng thân thể Aika-san đang thèm khát ngón tay của Souji-sama đến nhường nào!!”
“UỐN LƯỠI BẢY LẦN TRƯỚC KHI NÓI COI ĐỒ DÂM NỮỮỮỮỮỮỮỮỮỮ!!”
“PHỤT MÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁO!!!”
Bằng một chiêu “thụi dậy”, sáng sớm ngày ra Twoearle đã được trải nghiệm cảm giác Wake Up Tử Thần.
“K-Không thể hiểu được… có là để giấu ngượng đi nữa, thì phi lý cỡ này cũng là quá lắm rồi! Tôi chỉ nói sự thật thôi mà…!!”
“Giấu ngượng cái con khỉ!!”
“Tưởng tôi quan sát ngay bên cạnh mà không nhìn ra á?! Cứ hễ được Souji-sama nắm twintail là khuôn mặt Aika-san lại nữ tính không tưởng!!”
“Ai bả…! Lúc ấy là tôi h-hơi nhột tí là cùng…”
Không rõ đương sự có nhận ra hay không, nhưng lời phản bác vừa rồi quá yếu ớt, chẳng giống Aika thường ngày chút nào.
“Giờ thì Souji-sama tự sạc twintail được rồi hen… Theo một cách nào đó, hành vi này cũng na ná sóc l”
“Chịu trách nhiệm ngay cho tôi! Người biến Souji thành con gái là cô chứ ai! Ổng bại hoại thế kia đều là nhờ công cô cả đấy nhá!!”
May mắn sao Aika ngắt lời Twoearle kịp lúc, đoạn xáp lại gần cô nàng.
“Thì tôi vẫn chịu trách nhiệm đàng hoàng đó thôi, đêm này đêm nọ xọ đêm kia lúc nào chẳng dày công tìm cách biến Souji-sama thành đàn ông mà Aika-san có chịu để yên đâu!! Tướng quân Miharu cũng đang mất hết kiên nhẫn rồi kia kìa!!”
“Tôi bị thiếu ngủ trầm trọng cũng là ‘nhờ công’ cô luôn!!”
Quả thật dưới mắt cô có vệt thâm mờ mờ. Aika-san không hay trang điểm, thành thử dấu vết này rất dễ thấy.
“… Aika-san, tạm gác chủ đề cợt nhả sang một bên. Cứ để yên thế này, không khéo quá trình phát triển tâm sinh lý của Souji-sama sẽ chịu ảnh hưởng xấu mất.”
“Chứ chả nhẽ giờ đang ảnh hưởng tốt?”
“Ý tôi không phải thế. Nghĩ thử mà xem, chưa tính tới chuyện biến thành Tail Red… chẳng phải Souji-sama, có hơi thiếu hứng thú với thân thể nữ giới so với cánh con trai cùng tuổi hay sao?”
Aika nghe thế liền rùng mình, điệu bộ hết sức dễ đoán.
“Bình thường mà, đúng không?! Một thanh niên đương tuổi dậy thì tráng kiện, một ngày nọ bỗng nhiên bị biến thành con gái, việc trước nhất anh ta làm là gì?!”
“C-Cô có hỏi tôi thì cũng…”
“Đừng có giả vờ giả vịt, cô biết tỏng rồi còn chối!”
“Hự…!”
Do tự nhận thức được bản thân không thiếu gì “kiến thức” về chuyện này chuyện nọ nên Aika không cự nự lại được câu nào.
“Thân xác của mình cơ mà! Thích làm gì mà chẳng được! Làm gì thì cũng có phiền đến ai đâu! Chẳng cần phải vứt lương tâm cho chó gặm cũng được xả bằng sạch số ham muốn tù đọng trong người!!!”
Đôi mắt Twoearle vằn đầy tơ máu.
“Đầu tiên là nhìn! Là chạm! Là vuốt ve! Là bóp lấy bóp để! Chơi trội một tí thì là mặc áo ngực vô rồi tạo dáng trước gương, xong lại cởi ra tiếp, mà đằng nào cũng thế chi bằng lột hết đGYAAAAAAAAAAAA!!!”
Nhìn Twoearle hăng tiết vịt, thân người uốn éo đầy khiêu gợi mà Aika phải tóm lấy cả mười đầu ngón tay của cô nàng, gập ngược hết lại như gấp origami.
“Dậy mới chả thì, đố kiếm được tên con trai nào đi làm ba cái trò yêu râu xanh như cô vừa nói đấy! Bảo là ‘thân thể nữ giới’ chứ, bộ dạng con nít thế kia thì bố ai mà hứng lên nổi?!”
“Chính thế!” – Twoearle xáp lại gần Aika, bừng bừng ngọn lửa nhiệt huyết, xua tan mười pha sát thương nặng nề vừa phải hứng chịu – “Chẳng mấy khi được biến thành nữ giới, ấy thế mà thân thể này lại vẫn chưa trưởng thành, bất khả xâm phạm! Vậy cô bảo niềm hứng thú trào dâng, tâm lý tò mò muốn khám phá thân thể người khác giới ấy nên chuyển hướng về đâu?!––– Về đây chứ còn đâu nữa!!”
Tưng, Twoearle vỗ thật mạnh vào ngực.
Ánh mắt cay cú của Aika không thoát khỏi mắt cô nàng, Twoearle nhoẻn miệng cười đắc thắng.
“Quả là cơ hội trời cho! Việc biến thân thành Tail Red sẽ trở thành chất xúc tác hoàn hảo! Nỗi tò mò khó cưỡng sẽ buộc anh ấy phải mưu cầu thân thể phụ nữ đích thực! ‘Cơ thể phụ nữ phải tưng~ hơn cơ, muốn ngắm ghê, muốn sờ thử ghê~’!”
“Này, từ…”
Đôi mắt Twoearle đã đánh mất tiêu điểm. Cô nàng vung vẩy mái tóc, siết chặt bộ ngực mà xăm xăm áp sát Aika.
“Sự đã đến nước này, ‘À đúng rồi, có vếu của Twoearle ngay đây còn gì!’ sẽ là kết luận duy nhất anh ấy có thể chạm tới! Rồi từ đó, tiết thứ hai của bộ môn khoa học về thân thể nữ giới sẽ mở ra––– hay đáng ra phải là như thế. Vậy mà cớ sao nguyên một tháng nay chưa lần nào bình thí nghiệm của Souji-sama đi được vào trong tô…”
––––––––––––––––––.
“Ơ-Ơ kìa… Hình như ký ức trong tôi vừa bay tiệt đâu mất… Cô đã làm gì…”
Cùng một khối u to tướng trên đầu, Twoearle loạng choạng dựng người dậy.
“Chắc cô cũng thiếu ngủ lắm chứ gì. Đang không đâu lại lăn ra ngủ li bì.”
“Hà… cô nói cũng đúng. Đầu tôi nó cứ giật giật lên như kiểu vừa ăn trọn một cú chặt hiểm ác làm vết khâu trong xương sọ bị toác ra, chắc cũng là do thiếu ngủ đây mà…”
“Không ngủ đủ giấc là không được đâu. Người ta bảo thiếu ngủ là kẻ thù của sắc đẹp đó thôi.”
Kẻ thù của sắc đẹp nói riêng và sinh mệnh nói chung lại mỉm cười thật tươi tắn.
Quá mạnh. Tuyệt không day dứt về bản tính động tay hơn động não của bản thân, phải chăng cũng là một dạng sức mạnh ư?
“Thế, cô vừa bảo gì ấy nhỉ?”
Aika thản nhiên thúc giục Twoearle tiếp tục cuộc trò chuyện hồi nãy.
“Tựu trung lại, Souji-sama quá thiếu hứng thú với nữ sắc! Thiếu đến phát sợ là đằng khác! Ta phải mau làm gì đó mới được! Aika-san đồng ý không?!”
Nghe vậy Aika liền phồng má, đảo mắt đi.
“Vô dụng thôi… Từ lần đầu gặp mặt tôi đã bảo cô rồi. Tên này… đích thị là tên ngốc cuồng twintail đến cùng cực. Ổng không có tí xíu hứng thú nào với con gái từ phần cổ trở xuống. Từ xưa đến nay điều ấy vẫn chẳng thay đổi.”
Âm giọng Aika có chút gì đó sầu muộn, đâu đây còn cảm thức được quãng thời gian cô ở bên Souji với tư cách bạn thuở nhỏ.
Mặc cho Aika thổ lộ tâm tư sâu nặng đến vậy, Twoearle lại chỉ hừ mũi.
“Tôi hiểu rồi… Vậy ra cô cũng chỉ được đến thế.”
“C-Cô nói vậy là ý gì!!”
“Không hứng thú với thân thể nữ giới?! Đã được ở gần anh ấy suốt bao lâu nay mà lại đi buông xuôi thảm hại đến vậy ư… Xem chừng, tôi đã đánh giá người phụ nữ tên Tsube Aika quá cao rồi!!”
Trước biểu cảm cùng ngữ điệu nghiêm nghị hiếm hoi ở Twoearle, Aika thoáng chút chùn chân.
“Anh ấy không hứng thú thì cho anh ấy cái để mà hứng thú! Phô ngực ra đi! Cho sờ thử đi! Bất luận có bị khước từ thế nào, bất luận có bị phá đám ra sao, tôi vẫn sẽ đứng dậy, vẫn sẽ vạch ra cho anh ấy xem!! Sẽ dẫn anh ấy vào con đường sắc dục mà cánh đàn ông nào cũng phải theo đuổi!! Ấy mới là tinh thần Yamato Nadeshiko chân chính!!”
“…………”
Aika buông thõng vai, đôi mắt cô không giấu được vẻ khinh bỉ.
Dẫu vậy, bài diễn văn của Twoearle vẫn chưa kết thúc.
“Không phải Souji-sama không có hứng thú với phụ nữ! Chỉ tại có một con quái vật tên Aika-san kè kè bên cạnh nên anh ấy mới không nhìn ra được điểm tốt nào ở phái nữ thôi!!”
“Vậy cơơơ.”
Bài diễn thuyết trôi qua được nửa chừng, Aika bắt đầu thực hiện một số bài gập duỗi cơ khởi động.
“Thế nhưng, tuổi dậy thì! Mới 15 cái xuân xanh, vẫn thừa thời gian để bù đắp! Điều chúng ta cần làm là cần mẫn chỉ dạy cho anh ấy, rằng phụ nữ không phải đám quái vật chỉ biết dùng thiết quyền thụi vào đầu anh, mà là những thiên sức bao bọc anh ấy bằng tấm thân mềm mại!”
“Ừ hứ.”
Cô tập trung xoay khớp bả vai.
“Mặc dù Aika-san chẳng có nét nào giống binh lính bảo vệ hậu phương mà phải gọi là thứ ác quỷ chiến tranh tích cực xông xáo ngoài tiền tuyến, một tay đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến gian lao khốc liệt ngoài đó mới là chuẩn nhất, nhưng tôi tin rồi sẽ đến lúc cô thấm nhuần được tinh thần Yamato Nadeshiko huyền diệu mà thôi! Sao nào, con tim cô rung động chưa?! Có cảm thấy vỡ òa cái gì không?!”
“Cũng có. Kiểu, dũng khí đang vỡ òa ra trong tôi đây này.”
Thế rồi, cùng nụ cười hung hãn toát ra quỷ khí chứ chẳng phải dũng khí gì sất, cô đã sẵn sàng hành động.
Trong phòng rửa mặt, Twoearle––– xung quanh được bao phủ bởi biết bao bông hoa kiều diễm, khẽ khàng nhắm mắt lại.
Tuy chỉ là hình ảnh hiện lên nhằm mục đích ẩn dụ, nhưng bao quanh Twoearle lúc này là vô vàn đoán hoa thi nhau khoe sắc.
Dẫu trước sau gì cũng phải tàn lụi, hãy cứ thật kiều diễm, hãy cứ thật kiêu sa.
Dẫu có bị một kẻ hung tàn bạo ngược tẩn cho thừa sống thiếu chết dại vì cảm thấy đấu khẩu tiếp cũng bằng thừa đi chăng nữa, cũng không được đánh mất con tim băng thanh ngọc khiết.
Hỡi Twoearle, hỡi thiếu nữ Nhật Bản tóc bạc kia ơi. Tinh thần Yamato Nadeshiko đích thật, chính là cách héo tàn sao cho thật diễm lệ đó.
◇
“Nào nào, chờ mãi mới đến ngày đầu chuyển trường!! Khí thế lên thôi nào!!”
“Có mà khiếp thế chứ khí thế cái nỗi gì.”
Tâm trạng Twoearle với Aika đốp chát nhau như ngày và đêm.
“Tiện hỏi, sao Twoearle lại phải đeo đai cố định cổ với bó bột thế kia?”
“Ấy không không, anh đừng để ý. Chừng năm phút nữa là em tháo ra liền ấy mà.”
Một phát ngôn có thể khiến ngay cả những ai theo đuổi <<realist>> (chủ nghĩa hiện thực) cực đoan cũng phải coi là trò đùa dớ dẩn rồi để lọt từ tai này qua tai kia.
Số lần ba người chúng tôi cùng nhau tới trường, và cả số lần thấy cô nàng mặc áo bờ lu bên ngoài áo đồng phục đã vượt quá cả số đầu ngón tay, song lần này Twoearle lại đặc biệt hứng khởi, bởi hôm nay là ngày cô nàng chính thức nhập học vào Học viện Yougetsu.
Chuyển trường vào cuối tuần thì bị mấy ngày nghỉ xen vào, ấn tượng sẽ nhạt hẳn đi, thành ra muốn chuyển trường thì cứ để sang đầu tuần sau là đẹp nhất.
“Twoearle… cô nhớ đừng nói linh tinh cái gì ngoài câu chuyện chúng ta đặt ra nhé. Tôi không giỏi ứng biến đâu.”
“Vâng, lời anh nói, em đã khắc cốt ghi tâm rồi ạ! Hì hì hì hì.”
Nhìn nét cười kia mà đòi tôi tin được cũng khó, nhưng thôi, đành đặt trọn niềm tin vào tâm hồn chính trực của Twoearle vậy.
Trong đầu, tôi lướt qua một lần kịch bản của Twoearle khi ở trên trường.
Cô nàng là họ hàng tôi từng sinh sống ở nước ngoài, hiện tại đang tá túc lại nhà tôi. Cá nhân tôi vẫn hơi phân vân, chẳng biết có nên đề cập đến cả nơi ở hiện tại hay không, còn Twoearle lại nhất quyết đòi phải nhấn mạnh chuyện chúng tôi đang sống chung cho bằng được.
Thôi thì, nghĩ cho tương lai một chút thì quyết định tiểu tiết từ sớm vẫn hơn.
Thú thật là tôi lo lắm, chỉ sợ Twoearle vạ miệng rêu rao chuyện gì đấy không nên, mà lại nghĩ, cái trường này thoải mái bỏ xừ, nên là trừ phi có chuyện ngoài tầm kiểm soát xảy ra thì vẫn còn cứu được tốt.
“Lo là phải lo… cái này cơ.”
Tôi giơ lên chiếc vòng tay trên tay phải, soi bóng dưới ánh nắng mặt trời.
“Cô bảo không tìm ra được lỗi gì ở <<Imagine Chaff>> (Thiết Bị Gây Rối Loạn Nhận Thức) phải không nhỉ?”
“Vâng. Em đã thử cho chức năng mô phỏng của máy tính giả định năng lượng Thuộc Tính Twintail của Erina-san, và kết quả cho thấy không có hiện tượng giao thoa qua lại với Thuộc Tính Twintail của cô ấy ạ.”
Vậy thì hà cớ gì mà Chủ tịch lại nhìn được chiếc vòng tay…?
Xem xét đặc tính của <<Imagine Chaff>> (Thiết Bị Gây Rối Loạn Nhận Thức), trong đầu tôi chỉ nảy ra một cách giải thích duy nhất.
Giống như lần đầu tôi bắt gặp dáng hình Tail Blue do Aika biến thân thành–––
“Không không không.”
Tôi lắc đầu nhằm xua đi mối quan ngại trong lòng. Trước mắt, ưu tiên hàng đầu là phải đảm bảo Twoearle hòa hợp với lớp bình an vô sự.
À mà tiện nói luôn.
Chẳng hiểu là xài chiêu trò tiểu xảo gì, mà cổ vào được cùng lớp với chúng tôi như một lẽ hiển nhiên.
◇
“Hôm nay, lớp ta chào đón một bạn học sinh chuyển trường nha~”
Tiết chủ nhiệm. Quý cô chủ nhiệm lớp tôi nói bằng quả giọng dài ngoằng đặc trưng khi cánh cửa vào lớp chầm chậm mở ra.
Căng thẳng quá trời đất ơi. Cổ họng cằn cỗi như sa mạc rồi chứ đùa à.
Tôi liếc sang Aika gần đó để trao đổi với bả bằng ánh mắt.
(Nhớ chưa. Cổ có nói gì cũng cấm bà được thượng cẳng chân hạ cẳng tay đấy. Trước mặt cả lớp mà giở thói côn đồ như mọi khi là chết chắc.)
Aika đọc được ánh mắt của tôi, bèn gật đầu mạnh mẽ.
(Yên chí. Twoearle mà nghịch ngu cái gì, tôi cho ả tắt thở luôn.)
Có bạn thuở nhỏ nó lợi thế đấy, tâm ý tương thông chuẩn đét đẹt. Yêu cầu của tôi, nhất định đã chạm được tới Aika rồi ha.
Twoearle bước vào phòng, mái tóc tỏa ánh bàng bạc lặng lẽ phất phơ trong gió.
Cả nam lẫn nữ đều ồ lên cảm thán. Lâu quá không thấy phản ứng kiểu này làm tôi thiếu chút nữa quên béng mất chuyện Twoearle là một thiếu nữ xinh đẹp vô tiền khoáng hậu.
Ánh mắt của cả lớp dồn cả là những con chữ nhảy múa trên tấm bảng đen kịt, cùng với nước da trắng trẻo cận mức trong suốt của cô nàng.
“Mitsuka Twoearle”
Viết xong, Twoearle nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
“Mitsuka á?!”
Y như rằng, ánh mắt của tụi này sau đó nhất loạt dồn hết sang tôi.
Chẳng mấy chốc lớp học đã rơi vào hỗn loạn, còn tôi thì tắm mình trong ánh mắt hiếu kỳ.
Dù thế thì tôi vẫn chẳng mảy may dao động. Chắc là tại ánh mắt hiếu kỳ nhìn tôi lúc biến thân thành Tail Red còn áp lực hơn bằng vạn lần.
“Chuẩn ùi, mừn nà mừn mún thí phởn ứn kỉu nầy nề.”
Cô bị sao vậy hả Twoearle?! Tôi vừa thoáng thấy có nước dãi chảy ra từ miệng cô đấy nhá!! Mau duy trì gương mặt tầm 30 giây trước ngay cho tôi!!”
“Twoearle-san là~ họ hàng với Mitsuka-kun á~ Bạn ấy vừa chuyển về từ nước ngoài nên hiện tại đang sống chung với em ấy nha~”
Trước phần giải thích có chút qua loa ngắn gọn của cô chủ nhiệm, Twoearle bàng hoàng tới độ phải lớn tiếng kiến nghị.
“Ơ-Ơ kìa cô giáo ơi! Em đang chờ các bạn hỏi về quan hệ với Souji-sama để điềm nhiên quăng thêm quả bom ‘Chúng mình đang sống chung với nhau đó’ nhằm gây ồn ào hơn nữa, sau đấy khơi lên một loạt hiểu lầm không đáng có rồi mới tiết lộ sự thật cơ mà!! Ai lại tiết lộ hết ngay từ đầu thế hả cô ơi?!”
“À~thì, cô còn phải giới thiệu thêm một người nữa á, nên là không thể để mất thời gian quá được~”
Cô giáo nói, tuyệt nhiên không hối cải.
“Hả?!”
Sự thật ngoài dự liệu ấy làm Twoearle cứng họng. Như chỉ chờ những lời này, cánh cửa vào lớp một lần nữa trượt mở, từ đó một người phụ nữ điềm đạm bước vào.
–––Vận lên mình trang phục hầu gái, là một người tôi mới gặp hôm kia.
“Đây là Sakuragawa Mikoto-sensei, từ nay sẽ đảm nhiệm vai trò giáo viên thể dục tại Học viện Yougetsu ta đấy các em à~”
“Ừm, mong được các em chiếu cố.”
“……………”
“……………”
Cả lớp học im phăng phắc.
“Em, thưa cô…”
Đến cả khi phía con gái rụt rè giơ tay lên, cô chủ nhiệm vẫn vờ như không để ý, điệu bộ chẳng khác nào tay vật heel làm lơ quyết định của trọng tài cùng vẻ mặt hằm hè.
“Cô hổng biết~ hổng biết gì hết nha~”
Không đọc bầu không khí là một chuyện, đây còn thích giả vờ làm người dưng nước lã. Tôi lờ mờ nhìn ra được bản chất khó ưa của cô chủ nhiệm nhà này rồi đấy.
Lại nói… do tôi lúc nào cũng ngắm Chủ tịch nên mới không để ý chứ, nhìn kỹ mới thấy, cô hầu này cũng đẹp thật, lại hợp với kiểu twintail cực kỳ.
Vì là hầu gái kề cận bên chủ nhân nên cô ấy mới để chung kiểu tóc với Chủ tịch chăng? Hay chỉ đơn thuần là phong cách cá nhân? Ít nhất tôi có thể khẳng định rằng đây không phải kiểu tóc cô ấy mới để ngày một ngày hai. Nói không ngoa thì mái tóc twintail kia dùng thay danh thiếp được luôn ấy. Đúng chuẩn phong thái dân chuyên nghiệp, không lẫn vào đâu được.
Mái tóc twintail bồng bềnh tựa kẹo bông, cứ thế đưa tôi trở về với thời thơ ấu.
“Hả, khoa, cái… HẢẢẢ?! Thế này là sao?! Sao lại thành ra thế này?! Lẽ ra diễn biến nó phải khác chứ?!”
Twoearle rơi vào hoảng loạn tột độ. Nhìn cô nàng làm tôi nhớ tới một kiểu nhân vật phản diện đương thắng thế bằng thực lực mạnh đến áp đảo thì bỗng chốc bị lật ngược thế cờ do bản tính tự phụ cố hữu, cay cú lắm chứ chẳng đùa.
Cô hầu… hay đúng hơn là Sakuragawa, sensei… cố tình bắt tay với Twoearle chào hỏi “Mong được em chiếu cố” cùng điệu bộ ung dung đậm chất trưởng thành.
“Chuyện này hẳn các em đều đã biết, tôi là hầu gái được tin tưởng giao phó nhiệm vụ bảo vệ Shindou Erina-sama. Chỉ là, thấy tôi đó giờ chỉ biết lang thang vô định trong trường làm tiểu thư lo lắng không yên. Vì vậy, sau khi bàn bạc với Chủ tịch Hội đồng và Hiệu trưởng, tôi đã được chỉ định làm giáo viên thể dục bán thời gian trong trường. Còn có hẳn chứng chỉ sư phạm đàng hoàng đây nhé.”
Giáo viên thể dục lại bận đồ hầu gái chứ không phải đồ thể dục, rốt cuộc cái trường này đang tính làm gì vậy trời? Mà hôm nọ thấy cô này khiêu chiến Ultima Guil quả cảm đến thế thì chắc thần kinh vận động cũng không phải dạng vừa…
“Hừm, học trò mà lại trầm quá nhỉ. Thường thường nếu có giáo viên trẻ đẹp vào trường, đáng ra phải nhận được cả một mưa câu hỏi nào là số đo ba vòng với đã có bạn trai chưa chứ. Các em không phải dè chừng thân phận hầu gái của Chủ tịch Hội học sinh Erina-sama đâu, cứ vô tư đi nào.”
Nói thế mà cũng nói được. Nhìn đi, đến cả Aika còn ngây ra như phỗng, không tài nào bắt kịp nổi tình hình nữa kia kìa.
“Cái cô kia! Phận đến sau mà chen ngang như đúng rồi ấy!! Đây là chiến trường của tôi cơ mà!!”
“Đừng nói vậy chứ. Em vẫn còn trẻ, đâu thiếu gì cơ hội được người ta chú ý.”
“Cho xin đi! Đối với tôi mà nói, trận chiến hôm nay chỉ có một và duy nhất, còn khuya mới có lần thứ hai!!”
“Ái chà, khẩu khí được lắm! Tôi không ghét kiểu con gái như em đâu! Được, vậy để cho công bằng, hai ta sẽ cùng nhận câu hỏi một lượt!! Nào, có ai có câu hỏi gì không?!”
Thúc đến thế rồi mà vẫn không ai chịu mở miệng.
Ắt hẳn tất cả đều có chung một cảm nhận. Cảm nhận của một đám thú vật bị hạn chế trí thông minh khi thấy miếng mồi ngon nhỏ nước dãi treo lủng lẳng trong cái bẫy hiểm hóc chỉ cần đặt chân vào cái là có chiếc lồng sắt rơi xuống cái phụp. Mối nguy rành rành là thế mà cơn háu ăn lại chẳng chịu buông tha chút nào.
“Hừm? Tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình rất đắm đuối. Em là… ái chà, chẳng phải Mitsuka-kun đây sao?!”
“…… hả? Hả?”
Tự dưng bị gọi tên làm ý thức tôi đang ở trên chín tầng mây bị kéo vụt xuống hạ giới.
Đúng là mới hôm nọ chúng tôi đã gặp nhau tại phòng Câu lạc bộ đấy, nhưng mà sao đang yên đang lành lại đi gọi tôi… mà, “nhìn”? Bảo là đầu óc đang trên chín tầng mây mà mắt cứ dán vào twintail của cô ấy, mày bị làm sao vậy hả tao ơi!!
“…… ơ không, em……”
“Cô ơi, Mitsuka mê twintail lắm ạạạ!”
Mãi mới được một giọng nói vang lên, ngặt nỗi không phải là để đặt câu hỏi mà là để tố giác. Đéo ai chơi móc lốp nhau thế hả thằng bạn cùng lớp A kia!! Xin lỗi tao vẫn chưa nhớ tên mày đâu!!
“Ra thế ra thế. Vậy tôi sẽ cho em cái này! Coi như là chút quà mọn, từ tôi dành cho người yêu thích twintail em đây!”
Cô giáo hầu gái xăm xăm bước lại chỗ tôi, đoạn giao cho tôi một chiếc phong bì cỡ A6.
To thế này… là ảnh chăng? Là ảnh chụp twintail của cô ấy chăng?
Hiểu ha. Tự tay giao lại cho tôi, chứng tỏ cô này cũng tự tin ra phết.
“……………… mà có phải… ảnh đâu… Một tờ giấy gập đôi…?”
Thân là một thanh niên mới chớm tuổi 15, những dòng chữ hiện ra trước mắt tôi đây trông sao mà thật lạ lẫm.
“Em vui chứ? Vui lắm đúng không nào?”
“Là em nhầm lẫn, hay trên này thật sự ghi là… giấy đăng ký… kết hôn vậy ạ?”
“Nhầm lẫn? Nội dung trên đây đâu khó hiểu đến mức khiến em phải đặt nghi vấn?”
“… Với cả, cột người vợ, hình như có ghi sẵn tên cô…”
“Đương nhiên. Giấy đăng ký kết hôn chỉ có hiệu lực khi có viết cả tên chồng và tên vợ, ai lại đi đưa giấy trắng bao giờ. Sẽ thất lễ với vị hôn phu lắm đấy.”
“Vị hôn phu là ai cơ?!”
“Em chứ ai!!”
Quái lạ. Mồm thì bô bô toàn chuyện trời ơi đất hỡi mà sao cổ chẳng ngại ngần gì hết ráo?!
“Em mê mẩn twintail đó thôi? Vậy thì đính hôn với tôi cũng có vấn đề gì đâu?!”
Vừa nói, cô ấy vừa nắm lấy mái tóc twintail trên đầu.
Bỏ mẹ, tim vừa nhảy thót một cái kìa. Không ổn, cứ để cuốn theo chiều gió là đời tôi đi tong mất.
“Vấn đề chất chồng chất đống luôn đó mụ khọm kia! Souji-sama đã được hứa hôn rồi nhé!”
Cái người vốn đã chìm vào chiều gió ấy từ lâu, tức Twoearle thì sầm sập bước lại đằng này nhằm lên án cô giáo viên thiếu hụt thường thức nọ.
“Souji-sama, anh hãy mau xé cái tờ đơn đó ngay đi! Cô giáo kia! Cô lấy tư cách đâu ra để cầu hôn Souji-sama! Tôi mới là vị hôn thê của anh ấy biết chưa, từ tiền kiếp lận!”
Nói xong, Twoearle đánh mắt nhìn quanh đầy đắc ý–––
chỉ để thấy hội bạn cùng lớp nghệt cả mặt ra, chẳng có phản ứng gì đáng kể.
“Tại sao… Tại sao mọi người lại không hò hét inh ỏi… đây không phải cốt truyện rom-com học đường tôi hằng mơ về…”
Bờ vai Twoearle run lên bần bật.
Đảm bảo là tại chả ai muốn bị cuốn vào nhịp điệu của cô giáo này đây mà…
“…… Nghĩ lại mới nhớ, tôi từng gặp em trong phòng Câu lạc bộ hôm trước nhỉ. Vậy em hẳn là học sinh chuyển trường được đồn đại, Twoearle. Tôi nghe nói là em thiên tài vượt qua bài thi nhập học với số điểm tuyệt đối, đồng thời tính cách có phần rắc rối nên cần đặc biệt lưu tâm.”
À ừm… cái này thì không cãi được thật… Nhưng mà ai lại đi oang oang chuyện này với khổ chủ bao giờ hả cô ơi? Chưa kể, bản thân cô giáo cũng rắc rối một chín một tái với đứa học sinh vừa nhắc thì còn ra cái thể thống gì nữa đây…
“Nhưng cô nương à, em còn trẻ lắm! Đến tư duy cũng quá ư là khờ dại làm tôi phải rùng mình ganh tỵ! Người tình tiền kiếp hay người yêu hiện tại, cả hai đều chẳng phải vật cản trên con đường hôn nhân! Đã là cầu hôn thì ai ai cũng bình đẳng, dăm ba cái duyên phận tuổi gì đòi cản bước tôi đây!”
“L-Lẽ nào, đây là <<logic>> (tư duy lý luận) của loại phụ nữ quá lứa lỡ thì…?!”
Trong nháy mắt, vẻ dao động từ Twoearle đã lan rộng ra đến toàn bộ phái nữ trong lớp.
Tréo ngoe thay, cô giáo hầu gái đây chẳng những không hạ nhiệt, mà còn bung lụa hết cỡ cho bản tính cổ quái của mình chạy rông khắp cả lớp học.
“Nhóm nữ sinh kia, hẳn các em thấy tôi đây hành xử nực cười lắm. Tuy nhiên, khi đã độc thân đến cái tuổi này rồi thì sốt ruột nửa vời cũng vô nghĩa. Bình tĩnh hết sức, sốt ruột thật lực. Gồng gánh trên vai cây thập giá mang tên ‘độc thân’ và sống hết mình!! Đó là cái nghiệp mà phụ nữ đến tuổi tam tuần còn bình chân như vại ngồi chờ thiên duyên phải gánh chịu đấy!”
“Không đâu!!”
“Làm sao giờ, tớ còn chưa có bạn trai nữa!!”
“Phải kết hôn liền mới được! Ơi không được rồi! Nửa năm nữa tớ mới lên 16 cơ!!”
Hội con gái nháo nhác như gà lạc mẹ.
Đang tiết chủ nhiệm mà sao chúng tôi phải đi trăn trở chuyện cưới xin thế này hả trời?
“Đúng đúng. Học hành là phải ngấm vào thân các con ạ. Có là tấm gương tày liếp thì tôi vẫn là giáo viên đấy nhé!!”
Dạy học kiểu gì nhìn mà ứa cả gan…!!
“Quay lại việc chính nào. Mitsuka-kun, mau viết tên vào khung này đi em. Viết xong tôi sẽ bảo quản tờ giấy thật cẩn thận trong hai năm rưỡi tới, tức là cho tới khi em đủ tuổi kết hôn.”
Ơ vẫn chưa xong vụ này à?!
“Hả?! Ấy không, em…”
Aika nãy giờ vẫn im như thóc đổ bồ, đột nhiên đứng phắt dậy và kịch liệt phản đối vị giáo viên hầu gái.
“T… Thưa cô! Trên đời có những điều nên và không nên đùa đấy ạ!”
Chẳng hiểu sao hội con gái quanh bả cũng đồng loạt lên tiếng ủng hộ Aika. Nghe kỹ thấy có người còn hô “Lên đi Aika ơi!” nữa cơ.
“Sao mọi người lại ủng hộ mỗi Aika-san?!”
Twoearle đã mếu máo nay lại thêm nước mắt lưng tròng.
“Đùa cái gì mà đùa! Cho tới nay tôi đã gửi giấy đăng ký kết hôn cho 526 người khác, ai tôi cũng nghiêm túc hết!! Căn bản là hoàn cảnh người ta không tiện thôi!!”
Ai cũng “không tiện” thì còn làm ăn gì nữa hả cô…
Với cả… sao nhỉ…
Ngày nay, giấy tờ kiểu này ai cũng có thể lên trang chủ chính quyền địa phương tải về xong tự in luôn được. Thế nhưng, tờ giấy được đưa cho tôi đây nhìn thế nào cũng không giống kiểu ở nhà in ra, mà là loại giấy tờ chính thức phải tới tận nơi mới được cấp. Không chừng, tất tật 526 tờ giấy cổ gửi đi cũng đều…
Điên mẹ rồi.
“Đương nhiên, khi đã được bổ nhiệm làm giáo viên, bản thân tôi cũng hiểu rất rõ vị thế của mình! Giáo viên không được phép quan hệ tình cảm với học sinh, đó là điều cấm kỵ! Nên là thay vì vòng vo tam quốc, gì mà hẹn hò với mục tiêu kết hôn, tôi chỉ cần kết hôn thôi là được!”
“Ở ĐẤY MÀ LÀM CÀÀÀÀÀÀÀÀN!!”
Đến đây là Aika đã hết chịu nổi, liền chạy vụt đi nhảy bổ vào cô giáo… mà VÃI NỒỒỒỒỒỒI!!!
“… Cái…?!”
Chỉ hiềm, nắm đấm mà Aika hằng tự hào, nắm đấm kinh dị tới độ vào ai cũng một hit là nằm của bả, lại bị tư thế bắt tréo tay của cô giáo hầu gái chặn lại.
Tay áo bộ đồ hầu rách toạc, mảnh vải tung bay trong không khí.
Má trẻ này, đấm giáo viên là một chuyện đi, bả dồn bao nhiêu lực vào đòn quyền đó vậy hả trời…
“Ái chà, tôi cũng từng nghe đồn về em rồi đấy, Tsube Aika ạ. Còn trẻ mà võ công lợi hại quá chứ.”
“Mạnh…!”
Aika vội vàng nới rộng khoảng cách, thủ thế hai tay lên trước ngực.
“Thôi, hôm nay ta dừng ở đây. Hết giờ chủ nhiệm rồi.”
“Cô định đền cho tôi thế nào đây hả nghe rõ chưa kinh coong cang coong mất rồi còn đâu!!”
Twoearle gào lên, cứ như vừa tận mục sở thị ngày tàn của thế giới. Xem ra cô nàng đã định quậy tưng bừng khói lửa ngay ngày đầu đến trường, phải tội lại bị khí thế của cô giáo kia nuốt trọn mà chẳng thể hiện được gì hết. Khởi điểm như này thì về sau có muốn quậy thêm cũng không dễ đâu ha.
Trích đánh giá của người từng trải, Mitsuka Souji.
“Tiện hỏi, nhóm con trai có ai muốn nhận giấy đăng ký kết hôn giống Mitsuka-kun không nào? Tôi mang đủ để phát cho toàn bộ nam sinh trong trường rồi đây, không việc gì phải ngại.”
Hội con trai nghe thế mới hớt hơ hớt hải lật sách phành phạch, miệt mài hăng say còn hơn cả hôm thi đầu vào. Đang chắc mẩm chuyện này chẳng liên quan đến mình, thì đùng một cái mũi dùi không chỉ chuyển hướng mà còn tách ra nhắm vào từng tên một, bọn nó hoảng cũng dễ hiểu.
“Không đâu… Em muốn kết hôn với Tail Red-tan cơ. Chỉ mỗi việc nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn kia thôi là đủ khiến em nó buồn rầu khôn xiết rồi á.”
“Hiểu rồi, vậy ra đây là thiên phạt… Miệng thì cứ bô bô yêu đương này nọ, trong khi mình đã trở thành bạn đời tương xứng với Tail Red đâu!! Đã vậy thì phải phấn đấu đứng đầu năm học mới được!!”
“Lúc về phải điền ngay vào phiếu kết hôn, cho chắc ăn… Cột người vợ, còn ai ngoài Tail Red–––”
Nghe được những lời ấy mà tôi tuyệt vọng cùng cực, như kiểu vừa đặt chân tới mồ chôn cuộc đời. Cái lớp nó thế này mà tôi cứ đi thấp thỏm sợ Twoearle quậy phá cơ đấy…
Chúng tôi có đang bảo vệ thế giới thật không vậy? Hay chẳng có lẽ, tôi lỡ tay lan truyền một thứ gì đó khác ngoài Thuộc Tính Twintail mất rồi?!!
Trước phản ứng trầm lặng của đám con trai, Sakuragawa-sensei tỏ vẻ hụt hẫng rồi đi xuống bục giảng.
“Hừm, vậy hôm nay đến đây thôi. Tsube-kun, hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ lại được trò chuyện với em.”
… bằng nắm đấm nhé––– Cùng khí chất cơ hồ muốn kết câu như trên, cô giáo hầu gái rời khỏi lớp.
Người gì đâu mà như bão tố, tạo ấn tượng khác một trời một vực so với lúc kề cận Chủ tịch hay lúc ở trên chiến trường. Có khi nào, đây lại là bản chất thật của cô ấy, sau khi được giải phóng khỏi trách nhiệm hầu gái nặng nề không nhỉ?
Tất cả những gì cô còn để lại, chỉ có vô số mảnh vải từng thuộc về bộ đồ hầu gái, cùng tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay tôi… quay qua quay lại đã bị Aika chộp lấy rồi xé ra thành từng mảnh. Vì lý do nào đó mà hội con gái lại đi vỗ tay nhiệt liệt trước hành động này.
Cổ bảo có mang đủ để phát cho mọi nam sinh trong trường, nhưng chẳng lẽ cô giáo này định sang từng lớp một, giới thiệu bản thân y như vừa rồi hay sao?
… không có đâu nhỉ.
Không có chuyện… cô ấy đi săn lùng thêm <<nạn nhân>> (con mồi) để giao lại tờ giấy này… đâu ha…
◇
Sparrow Guildy hiện đang cùng Swan Guildy – một tân binh trẻ có triển vọng – thẳng tiến tới cổng vào nằm ở tận sâu bên trong căn cứ nhằm tiếp đón Krake Guildy và Levia Guildy.
“T-Thôi thì, hai vị đó mà chịu hợp tác là quân ta như hổ mọc thêm cánh. Bằng mọi giá phải đứng giữa làm cầu nối điều hòa hai người họ, không được thất bại.”
“Tuân lệnh…!”
Swan Guildy được mệnh danh là “đứa trẻ trời ban”––– một thần đồng nắm giữ <<Nurse>> (Thuộc Tính Trang Phục Y Tá), song y đã mất sạch sinh khí kể từ khi Đội trưởng Drag Guildy bị đánh bại. Sparrow Guildy mong rằng, người đồng chí cũ của Drag Guildy là Levia Guildy sẽ thắp lại ngọn lửa nhiệt huyết trong trái tim y.
Câu hỏi đặt ra là, liệu rằng y có thể điều hòa mối quan hệ như nước với dầu kia hay chăng?
Ruột gan nóng như lửa đốt, vô hình trung bước chân của y cũng nhanh dần.
Ultima Guil được chia làm muôn vàn các tiểu đội khác nhau, bởi lẽ chia nhỏ lực lượng đi xâm lược nhiều thế giới song song cùng lúc vẫn hiệu quả hơn là dồn toàn bộ quân lực xâm lược một thế giới duy nhất. Tiến độ có nhỏ giọt hơn một chút cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, bọn chúng chia nhỏ lực lượng ra như vậy, còn dựa trên một nguyên do khác. Đó là nhằm phân chia lực lượng dựa trên cá tính của các Elemerian.
Càng được bồi đắp sức mạnh, năng lực càng cao cường, cái tôi của một cá nhân cũng theo đó mà phình to ra, từ đó lại dẫn đến tư tưởng đối kháng và xung đột.
Thêm nữa, với những hóa thân của <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) như Elemerian, quan điểm cá nhân có giá trị ngang hàng với sự tồn tại của bản thân.
Cãi nhau qua lại một hồi rồi leo thang thành tả xung hữu đột, không bên nào chịu nhượng bộ bên nào. Tình trạng này đã không còn hiếm gặp tại Ultima Guil nữa.
Để tránh tình trạng này tiếp diễn, nhất thiết phải chia bọn chúng thành nhiều tiểu đội.
Sparrow Guildy đã tại ngũ nhiều năm, điều này y nắm rất rõ. Cũng bởi vậy mà lần ghé thăm này y lại càng nôn nao hơn bao giờ hết.
“!! …… Trời ơi……”
Chứng kiến cảnh tượng đáng khiếp đảm hiện tiền, Sparrow Guildy chưa chi đã phải đưa tay lên ôm đầu.
Cổng liên kết vừa đón tiếp các hạm đội lưu động neo lại, đã sớm bị nhấn chìm trong luồng sát khí kinh thiên động địa.
Tại đó là hai đội quân đứng đối mặt với nhau, ánh mắt nguýt lườm đến tóe cả tia lửa điện. Tệ nhất phải kể đến cái lườm của đại tướng mỗi bên.
Một người được trang bị cơ man nào là xúc tu từ vai rủ xuống, rõ là bất tương xứng với thân người mảnh dẻ và khuôn mặt sắc bén: tinh hoa nhóm <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ), Krake Guildy.
Mặt khác, Levia Guildy lại có cho mình chiếc xúc tu khổng lồ mọc ra từ dưới háng với hình dạng hao hao đuôi người cá, được quấn quanh người theo hình trôn ốc để làm thành giáp phục. Trong hàng ngũ Ultima Guil, y được mệnh danh là hiện thân của <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn).
Hai kẻ này, cùng hàng chục thuộc hạ phía sau lưng, nhìn nhau hầm hè như có thể khai chiến bất cứ lúc nào.
Để tránh tình huống xấu nhất xảy ra, Sparrow Guildy rối rít xen vào giữa cả hai với tâm thế sẵn sàng chịu trận.
“Krake Guildy-sama và Levia Guildy-sama… tôi rất lấy làm vinh hạnh khi được tiếp đón hai vị đến thế giới này.”
Mặc cho đã phẩy tay một cái để đáp lại cái chào cung kính của Sparrow Guildy, Levia Guildy vẫn không thèm che đậy vẻ bất mãn trong âm giọng của mình.
“Mệnh lệnh của Thủ lĩnh tối cao là tuyệt đối. Coi bộ ta đây vừa được giao phó một đơn vị vô dụng trên danh nghĩa chi viện để tiêu diệt đám cường địch nào đó, nhưng thôi, đã nhận rồi thì đành phải làm cho xong vậy.”
Trước lời khiêu khích rõ mồn một ấy, Krake Guildy cũng đáp lời với vẻ căm hờn hiện rõ mồn một.
“Cướp lời người ta mà cũng ngông nghênh gớm nhỉ. Cái thứ nửa vời nhà ngươi, đến mỗi việc xâm lược thế giới còn bao nhiêu lần tự bôi tro trát trấu lên mặt, cướp đoạt <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) còn không làm nổi đến cùng thì tư cách gì để bỉ bai ta?”
“Còn cái phong thái hiệp sĩ hủ bại kia thấy chẳng khá hơn gì sất, khéo còn bệnh hơn cả khi xưa. Giờ còn bắt thuộc hạ mặc áo choàng đôi nữa cơ đấy.”
“Thưa Levia Guildy-sama, tôi xin phép được kháng nghị! Bộ áo choàng này là chúng tôi–––”
Krake Guildy đưa một tay lên quở trách tên thuộc hạ nói leo, đoạn lườm lại Levia Guildy.
“Nói đi cũng phải nói lại, rất mong nhà ngươi chớ có mồm năm miệng mười, tọc mạch chuyện phân đội khác, không là sẽ gây ảnh hưởng xấu cho thuộc hạ của ta mất. Hay nói thế này cho dễ hiểu: cái ngữ tung hô loại thuộc tính hạ đẳng như <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) thì ngậm cái mồm vào!!”
“Nói gì?!”
Lần này, tới lượt Levia Guildy quở trách tên thuộc hạ giận quá mất khôn.
“Chấp gì bọn cổ lỗ sĩ đi ngược thời đại. Cái bọn bị bó buộc bởi tư tưởng lỗi thời như ‘Twintail phải đi với ngực phẳng mới là chuẩn nhất’, đáng thương hại thay!!”
“……”
“……”
Thế rồi, cùng một lúc, đôi mắt hai bên mở lớn–––
“LỚỚỚỚN!!”
“NHỎỎỎỎ!!”
Tiếng gầm mãnh liệt. Tiếng nổ váng trời như muốn xé toạc màng nhĩ, làm rung chuyển cả không khí. Sóng xung kích sinh ra từ vụ va chạm làm bốn bề xung quanh rung chuyển khủng khiếp tới độ vang lên cả tiếng cọt kẹt gai người.
Không một kẻ nào có mặt tại đó nhìn ra được hai kẻ này vừa giao chiến ra sao.
Khắc sau, Levia Guildy quấn lại chiếc xúc tu từ dưới háng quanh người, còn Krake Guildy thì thu những chiếc xúc tu mọc ra từ sau lưng về lại thân mình. Có lẽ, đôi bên đã quyết đấu xong xuôi.
“… Thôi, kệ các ngươi. Đơn vị mà bành trướng ra thêm thì căn cứ hiện tại chắc cũng chẳng đủ chỗ chưa. Ta cần đưa cả <<mẫu hạm>> (căn cứ) tới đây nữa. Khi nào xong việc, nhớ mang cho ta ghi chép về cái bọn Twintails đang làm mưa làm gió ở thế giới này.”
“T… Tuân lệnh!”
Nghe xong lời đáp của Sparrow Guildy, Krake Guildy cùng thuộc hạ rảo băng qua cây cầu liên kết để trở về con tàu của đội mình.
“Rồi, tụi bây về trước. Ta còn có chút công chuyện cần làm cho xong.”
Levia Guildy thì ra lệnh cho thuộc hạ, rồi đi hỏi Sparrow Guildy về cấu trúc của toàn thể căn cứ. Trong đó, y còn hỏi chi tiết về vị trí căn phòng Drag Guildy từng ở.
“N-Ngài có công chuyện gì, với phòng của Drag Guildy-sama ạ…?”
Swan Guildy e dè đặt nghi vấn. Levia Guildy đáp lại cùng tiếng cười hào sảng.
“HA HA HA HA HA HA HA! Ta định ngó qua bản mặt của tên thua cuộc kia cho có khí thế xung trận thôi ấy mà!”
Nghe vậy khiến Swan Guildy lảo đảo như hồn ma bóng quế, đoạn bước lại gần Levia Guildy và nắm chặt lấy bờ vai thô ráp nọ.
“Xin ngài, hãy rút lại những lời vừa nói.”
“Tại sao?”
“B-Bỏ đi, Swan Guildy…”
Bị cơn giận lấn át lý trí, Swan Guildy không thèm bỏ lời cảnh báo của Sparrow Guildy vào tai, chỉ trừng mắt nguýt lườm vị thượng cấp nọ.
“Drag Guildy-sama đã chiến đấu hết mực ngoan cường trước khi từ trần. Dẫu có thua cuộc, tôi cũng không thể để yên cho ngài chế nhạo ngài ấ——”
“Cẩn thận cái mồm, đồ nhãi con!!”
Tức thì, Swan Guildy bị chiếc xúc tu khổng lồ từ háng Levia Guildy quật bay đi, đâm sầm vào tường.
Ấy chính là vũ khí tối thượng của Levia Guildy, vừa được y sử dụng để giao chiến với Krake Guildy.
“Hự…!”
“Đã tự xưng là chiến binh thì đừng có ngồi trơ một chỗ khóc thương cho bại tướng! Đứng dậy, tuốt kiếm ra đi Trừ phi mi muốn theo bước tên thua cuộc ấy rồi trở thành kẻ bại trận thứ hai, đấy lại là câu chuyện khác!!”
Sau khi cuộn xúc tu về lại háng, Levia Guildy nhìn lại Swan Guildy một cái đầy ngạo mạn rồi mới cất bước về hướng được chỉ.
“Ư… đều tại tôi yếu đuối, nên Drag Guildy-sama mới bị kẻ như thế lăng mạ…”
Đối với Swan Guildy, việc Drag Guildy bị sỉ nhục còn dày vò y nhiều gấp bội lần thương tích vật lý trên cơ thể.
Một tay đỡ Swan Guildy đứng dậy, Sparrow Guildy chậm rãi lắc đầu.
“Không phải như cậu nghĩ đâu… Cứ nhìn Levia Guildy-sama mà xem.”
Đôi mắt đong đầy oán hận, Swan Guildy nhìn theo bóng lưng Levia Guildy, để rồi chẳng mấy chốc vẻ oán hận trong đôi mắt ấy đột ngột tắt ngúm.
“Đ-Đó là…”
Chiếc xúc tu dưới háng Levia Guildy căng cứng, siết chặt lại mà run lên bần bật, như chỉ chực chờ xé toạc thân thể y.
Trên mặt cáu bẳn, dưới háng khóc thương.
Chứng kiến nỗi buồn của vị chiến binh cục mịch đằng đó, Swan Guildy không sao nói nổi thành lời.
“Levia Guildy-sama là bạn cũ của Drag Guildy-sama… không sầu muộn thế nào cho được. Ngài ấy là người như vậy đấy. Muốn chỉ huy một phân đội thì sức mạnh thuần tuý thôi là chưa đủ. Ngài ấy, bao giờ cũng nghiêm khắc với bản thân cả.”
Lại thêm một lần thấm thía sự non nớt của chính mình, Swan Guildy gục đầu xuống.
Song… y nào phải kiểu người đến nước này rồi còn lựa chọn buông xuôi.
“‘Tuốt kiếm ra’… Ngài ấy, nói không sai.”
Swan Guildy gượng mình đứng dậy như muốn khẳng định quyết tâm trong lòng, đoạn cúi đầu trước Sparrow Guildy.
“Sparrow Guildy-dono, hẳn ngài phải biết về cách khiêu chiến thử thách huyền thoại Drag Guildy-sama từng vượt qua. Mong ngài hãy chỉ giáo cho tôi!”
“… Cái gì…?!”
“Thử thách này nhất quyết phải kéo dài trong một năm ròng… dẫu vậy, tôi xin đảm bảo sẽ duy trì cho đến hết!!”
“Swan Guildy, cậu… cậu định thử thách Ama Zon Xuyenthau ư?! Muốn chết hay sao?!”
Một trong Ngũ Đại Thử Thách Tối Thượng Ultima Guil đề ra, nổi tiếng nhất trong tất thảy những kỳ công Drag Guildy từng đạt được, Ama Zon Xuyenthau. Để hoàn thành thử thách này, người tham gia sẽ phải nhận hàng đặt qua mạng trong một chiếc hộp hoàn toàn trong suốt trong vòng một năm trời. Thử thách gian nan là thế, giờ đây đã có Swan Guildy quyết chí đương đầu.
“Tôi xin thề… tôi sẽ kế thừa ý chí của Drag Guildy-sama!!”
Liệu rằng sau rốt, thiên nga có hoá được thành rồng——
Cuộc chiến của Swan Guildy, xin được bắt đầu từ đây.
Levia Guildy ghé qua căn phòng của Drag Guildy mà thuộc hạ còn để lại.
Elemerian không có tục dựng mộ.
Vào phút lâm chung, chúng chỉ đơn thuần trở về với thế giới, chẳng hề để lại điều gì phía sau.
Do chỉ là thể sống tinh thần, hiện thân của chính tâm hồn, nên những khái niệm đầu thai chuyển kiếp vẫn hằng xuất hiện trong tôn giáo và thần thoại khắp thế giới khó mà trở thành chỗ dựa tinh thần cho bọn chúng.
Vào lúc giã từ trần thế, bọn chúng sẽ biến mất gọn ghẽ, hồi quy về thế giới và dõi theo dáng vẻ oai hùng của những đồng đội còn ở lại.
Vẻ hiên ngang bất khuất ấy, âu cũng là sức mạnh, là niềm tự hào của bọn chúng. Không sầu muộn nhiều hơn cần thiết, mà cũng không vấn vương níu kéo bao giờ.
Nói thì nói vậy, chứ đã chia ly… thì sao không đau cho được.
Đúng như ước mơ “Được ấu nữ tối thượng chà lưng cho mình” mà đương sự thường xuyên nhắc tới, trong phòng của Drag Guildy là một loạt các mô hình bé gái xếp thành chồng, trùng hợp thay lại trông na ná bia mộ. Điều này hẳn là để tưởng nhớ nhân cách người đã khuất.
Trên đỉnh “tấm bia” nọ, Levia Guildy đặt lên một chiếc lót chuột hình vếu y mang theo mình. Chiếc lót chuột này được thiết kế phỏng theo một đôi núi đồi trù phú, tương phản rõ rệt với hình tượng ấu nữ.
“Nhận lấy đi, Drag Guildy ạ… Coi như là quà tiễn biệt từ thằng này.”
Nếu là con người, dâng lên đồ cúng là một cách phần nào an ủi linh hồn người đã khuất.
Song, bọn chúng lại là Elemerian.
Thể sống thiếu đi máu tươi và xác thịt.
Không thấu hương hoa, chẳng hay mỹ tửu.
Vậy thì y còn biết dâng lên thứ gì để tiếc thương cho cái chết của người <<đồng bào>> (bạn hữu)… ngoài chiếc lót chuột hình vếu này cơ chứ.
“Mi đã hiến trọn thân mình cho twintail mà sống trọn vẹn một đời. Nhưng thôi, đủ rồi. Cứ thong thả nghỉ ngơi đi. Với cả, phải thử đu sang vếu bự một lần cho biết đấy, nhớ chưa… Ta sẽ cầu cho mi quên đi cảnh chiến tranh khốc liệt, mà tìm được an lạc tại một nơi nào đó.”
Không hề để lại một lời nguyện cầu, y quay gót rời đi.
“Ta sẽ đoạt lấy twintail của ấu nữ tối thượng từng đả bại mi… để cho mi được siêu thoát.”
Sau khi rời phòng, Levia Guildy trở lại khoang ghép tàu… rồi cất tiếng gọi một chiến binh không trở về chiến hạm đội lưu động mà vẫn tận tụy chờ chủ nhân trở về.
“Chuyện là thế đấy. Ta không thể để thua bọn Krake Guildy được. Hãy xuất kích, và cho bọn chúng thấy thực lực của <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) đi.”
“Rõ!!”
Tay chiến binh, tự hào với thân hình hộ pháp còn đồ sộ hơn cả Levia Guildy, bèn hùng hổ đứng phắt dậy. Cặp sừng hung tợn vươn lên sừng sững khiến ai ai cũng liên tưởng tới hình ảnh một con mãnh ngưu chỉ chực chờ làm loạn.
Buffalo Guildy… thân tín của Levia Guildy, ầm ầm giậm chân xuất kích cùng quyết tâm tiêu diệt Twintails cháy bỏng.
◇
Buổi tan trường ngay cái hôm màn ra mắt của Twoearle thất bại toàn tập, Elemerian lại xuất hiện.
Địa điểm là một sân khấu ngoài trời hiện đang tổ chức cuộc thi dành cho thần tượng áo tắm.
Các cô gái bỏ chạy tán loạn, cam quýt bòng bưởi bật nảy tưng tưng.
Chả hiểu kiểu gì mà Aika có vẻ còn cáu bẳn với đôi gò bồng đảo bọc dưới lớp đồ tắm mong manh còn hơn cả tên Elemerian đang gây loạn đằng kia nữa.
“Mả bố mấy cái túi mỡ, gì đâu sặc mùi chướng khí. Giải quyết nhanh rồi về thôi.”
“À thì, đúng là giải quyết càng nhanh thì càng tốt thật, cơ mà…”
Tên Elemerian đối thủ lần này là một con bò khổng lồ, cả về chiều rộng lẫn chiều cao, đứng trên sân khấu hoa lệ trông rõ là kệch cỡm. Lại được thêm cặp sừng sắc bén cong thành hình chữ S khiến hắn nom ngờ ngợ con bò rừng… từ phát, hay là bò tót nhỉ?
Quái ở chỗ, tên này chỉ hiên ngang đứng đó, tay khoanh lại, mặt xị ra, chẳng thèm liếc mấy cô gái bỏ chạy kia lấy một lần.
“Chỉ được cái mã ngoài, để trưng cho đẹp là hết nước! Quả nhiên nơi này không có kẻ nào sở hữu bộ ngực lớn đích thực sao?!”
Đang bảo sao hắn để mọi người bỏ chạy dễ thế, hoá ra là do chưa có ai đáp ứng được tiêu chuẩn hắn đề ra.
“Thôi thì cướp Thuộc Tính Twintail trước vậy. Bắt chúng lại!”
Lệnh vừa đưa ra, các cô gái liền bị đám <<Ultiroid>> (Chiến Đấu Viên) bao vây, ngã khuỵu xuống đất. Sợ hãi là thế mà cứ hễ có camera đài truyền hình lia đến gần là bọn họ lại tạo dáng khiêu gợi, hay là tôi hoa mắt ta?
Chúng tôi chạy tới, toan giúp đỡ bọn họ thì bị tên Elemerian ngăn lại.
“Đừng hòng cản đường bọn ta, hỡi các Twintails! Ta đây tên Buffalo Guildy! Miễn là có thể giúp ích cho chủ nhân hoàn thành đại nghĩa, truyền bá <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) mà chúng ta đều yêu quý hết mực, thì có phải từ bỏ sinh mạng này ta cũng cam lòng!”
Thoạt nhìn thì tên này cũng cứng ra phết. Phải cái, như mọi khi, ngoại hình với lời nói hành động chả ăn nhập nhau tẹo nào.
“Vãi cả <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn)… Vậy ra cái thuộc tính thô bỉ này có tồn tại thật…”
Nghe vậy làm tinh thần tôi tuột dốc không phanh, ngược lại đôi mắt Aika thì sáng loé lên như người thợ săn vừa phát hiện ra con mồi.
“Mi vừa nói, <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) ư…? Tức là, chỉ cần đánh bại tên này ở đây, ta sẽ có được <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính Ngực Lớn)…?!”
“N-Này Blue…”
Không màng bận tâm đến ánh mắt săn mồi của Aika, tên Buffalo Guildy vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
“Thích gọi là thô bỉ hay gì thì tuỳ ngươi, chứ con nít con nôi như ngươi chưa cần hiểu những chuyện này làm gì. Nếu như còn giữ vững niềm tin thơ ngây rằng càng trưởng thành ngực càng bự ra, thì chớ có để vuột mất. Cũng chớ có quên ‘nuôi trồng’ đều đặn hằng ngày. Bằng không, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ buông xuôi giống những kẻ kia, rồi phải dựa dẫm vào ba cái thứ độ…”
“Aura Pillar… rồi là, EXECUTE WAAAAAAAAAAAVE!!!”
Chẳng thèm chờ kẻ địch thủ thế chiến đấu, Aika quất hẳn chiêu tất sát ngay từ đầu trận.
Buffalo Guildy nổ tung. Những lời sau cuối tôi nghe được từ miệng hắn là cái gì đấy kiểu như “Để ta nói cho nghe, ngực là…”
“BÀ ÁC NÓ VỪA THÔI CHỨ!!”
Có là kẻ địch đi nữa thì tôi cũng không thể không sinh lòng đồng cảm. Cộng thêm cái bản mặt la sát của Aika thì tôi còn chả biết ai địch ai ta nữa luôn. Nhìn phong thái là thấy tên này đang phải gánh trên vai rất nhiều kỳ vọng, ấy thế mà trận chiến lại kết thúc quá nhanh gọn, chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, không khéo tên chủ nhân tên này vừa đề cập còn chưa ngậm miệng lại được ấy chứ.
Bằng động tác như linh cẩu bới móc thi hài, Blue phủi sạch số bụi mù bốc lên tại nơi Buffalo Guildy vừa biến mất, rồi từ đó nhặt lên một viên bảo thạch hình thoi.
“Hoan hô Red ơi! Tôi lấy được <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) rồi nè!”
“Đừng có tắm máu kẻ địch chỉ vì tư lợi hộ tôi cái!!”
“Có cái này rồi… Có cái này rồi thì mình… hí, hí hí…”
Thôi đi… Thôi đi mà Aika ơi. Chiến trường bữa nay vốn dĩ có tổ chức sự kiện, nên quanh đây chỗ nào cũng thiết lập máy quay hết đấy nhé. Bà mà cứ trưng ra cái vẻ mặt kia, đến sáng sớm ngày mai là hối không kịp đâu tôi nói trước!!
Trận chiến vừa kết thúc (mà tôi còn chẳng phải rút vũ khí), một loạt các thần tượng áo tắm để tóc twintail liền thoăn thoắt chạy lại chỗ tôi.
“Em ơi, em sờ twintail của chị chút được không?”
“Hở?”
“Người ta đang đồn ầm lên đó~ Rằng chỉ cần được Tail Red-chan sờ twintail là sẽ được hạnh phúc cả đời luôn~!”
Cái thứ truyền thuyết đô thị ám muội gì thế này…? Ừ thì tôi mà được sờ twintail thì hạnh phúc khỏi bàn rồi, có cái đối phương mà là người không quen không biết thì có hơi…
“V-Vậy thì…”
Thâm tâm nhủ rằng không nên nghĩ ngợi linh tinh, bàn tay tôi rụt rè, vươn ra nắm lấy twintail của cô gái gần mình nhất.
“Hơ ♪”
Coi cái tiếng rên sặc mùi diễn xuất ba xu ấy làm tín hiệu, các cô gái còn lại cũng nhất loạt ùa vào tranh giành lượt tiếp theo.
Bỏ mẹ bị cuốn vào cơn sóng thần bưởi bòng cam quýt mất tiêu rồi!!
“Trận chiến kết thúc rồi nên chúng mình xin phép rút lui nhaa!!”
Máy bay chuyên chở số hiệu Tail Blue sà xuống thật thấp, tóm lấy một bên twintail của tôi rồi phóng vụt lên, dần dà bay ra xa khỏi tổ hợp tiếng hét bất mãn dưới mặt đất.
“Đau…! Ê, nâng niu twintail hơn chút coi!!”
“Ông đúng là…! Đúng là…!!!”
“ÁÁÁÁÁÁ!! Cũng đừng có lắc!!”
Hai tay nắm chặt lấy cả hai bên twintail, bả đu đưa tôi qua lại, không khác gì một cái xích đu.
“… Mà thôi kệ ông. Có được thứ này trong tay rồi, từ nay về sau Twoearle đừng mơ chọc quê tôi nữa!!”
Chắc phải có chuyện gì vui lắm.
Đủ vui để Aika quên béng mất chuyện mình đang lơ lửng trên không mà vung tay thật lực để ăn mừng chứ phải đùa đâu.
Mà vung tay tức là… hỡi ôi, lại cái diễn biến từ thuở nào.
Với mặt đường trải nhựa nó lù lù ra ngay trước mắt, tôi vội dang tay dang chân ra thành hình chữ Đại, coi như là chút phản kháng sau cùng.
Chí ít tôi muốn khắc ghi lên đại địa, minh chứng cho thấy bản thân từng hiện hữu trên thế gian này.
◇
“Không lẫn vào đâu được, quân số Ultima Guil đang tiếp tục gia tăng.”
Hiện tại, ba thành viên bao gồm tôi, Aika và Twoearle đang tập trung tại phòng điều khiển thuộc căn cứ dưới lòng đất để họp bàn chiến lược.
Sau một hồi xem lại video, tôi và Twoearle cùng đưa ra cảm nghĩ về kẻ địch vừa đụng độ.
“Truyền bá <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) vì chủ nhân… tức không phải tên Tiger Guildy với <<School Swim>> (Thuộc Tính Đồ Bơi Trường Học), mà là một tên khác thuộc cấp lãnh đạo vừa ghé qua chưa lâu đúng không?”
“Anh nói không sai. Xem xét những thông tin em thu thập được từ trước tới nay, có thể khẳng định rằng phía bọn chúng có rất nhiều phân đội hành động độc lập để xâm lược nhiều thế giới khác nhau, và được thiết kế sao cho các đơn vị sẵn sàng điều quân tới ứng phó trong những tình huống dị thường, tỷ như thế giới này đây.”
Nói cách khác, bất luận chúng tôi có xử lý bao nhiêu tên thì bọn chúng vẫn còn đầy rẫy lực lượng thay thế.
Cứ mỗi khi tưởng chừng đã đẩy lùi được bọn này là quân tiếp viện lại ùn ùn kéo tới như lăn bóng tuyết, không khéo giờ này vẫn còn đang mở rộng quy mô ấy chứ.
“Cứ đà này, liệu chúng ta có còn chống chọi nổi không đây…”
Tôi thẳng thắn thổ lộ nỗi bất an canh cánh trong lòng. Từ nay về sau, chúng tôi sẽ phải giáp mặt với kẻ địch quy mô rộng lớn vô biên mà ngay đến Twoearle cũng khó mà dự đoán được.
Vào buổi tối lần đầu được nghe về Ultima Guil tôi đã phải bứt rứt không yên về tầm cỡ quy mô của quân địch rồi… nhưng ai mà nghĩ quy mô cỡ đó mới chỉ là chiếc lá lửng lơ trên cành cây cổ thụ đâu cơ chứ?
“Sẽ không sao đâu Souji-sama ơi. Tình yêu Souji-sama dành cho twintail cũng vô biên nào có kém cạnh!”
“… Ừm, cảm ơn cô nhiều lắm, Twoearle.”
Việc phải làm thì vẫn cứ phải làm, không phải tôi không hiểu điều đó. Cố tình để lộ vẻ yếu lòng nhằm trông chờ được người ta an ủi, nghe cũng không hay ho gì cho cam. Dẫu vậy… được Twoearle an ủi, tôi vẫn biết ơn vô cùng.
Lại nói, trong cái thời điểm mà chúng tôi cần phải động viên lẫn nhau để dâng cao sĩ khí của cả nhóm như lúc này, éo le thay, tôi vẫn còn một người đồng đội nữa cần phải hết lời khuyên can.
Tầm mắt tôi chuyển về một góc phòng điều khiển, về phía bóng hình đang bận đập phá, bận vung vẩy, bận cắn xé cái cổ tay trái đằng kia.
“Aika à, thôi bỏ cuộc đi bà ơi.”
Một mình biến thân thành Tail Blue, Aika đã luôn tay cài đặt viên <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) vào <<Elemerition>> (Thiết Bị Chuyển Hoá Quả Cầu Thuộc Tính) và tìm đủ mọi cách để phát động sức mạnh từ quả cầu nọ.
Ngặt nỗi, kết quả ra sao thì ai cũng đều đã thấy. Aika chẳng nói chẳng rằng, sức để nổi giận còn chẳng có, chỉ còn biết thừ người ra chán nản.
“… không dùng được…”
Vẻ mặt như vừa chứng kiến hồi kết của thế gian này, so với vẻ hào hứng tầm vài tiếng trước cứ như quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Nghe chừng Aika đã tưởng rằng chỉ cần sử dụng <Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) là bả sẽ có được đôi gò bồng đảo trong mơ.
“Bà ấy, kể cả có dùng được đi, lấy gì đảm bảo nó sẽ phát huy tác dụng đúng như cái tên? Như <<Rabbit>> (Thuộc Tính Tai Thỏ) chẳng hạn, dùng xong bà có mọc tai thỏ quái đâu.”
“Có là thế đi nữa! Có là thế đi nữa, thì đây vẫn là hy vọng cuối cùng của tôi đóóóóóóóó!!”
Aika nghẹn ngào đáp, rồi òa lên khóc ầm ĩ.
Khi Aika nói “không dùng được”, ý bả không phải năng lực vô dụng hay gì đó, mà là chính xác như mặt chữ, “không thể sử dụng được”.
Đây là điều mà ngay cả Twoearle cũng không tường tận là mấy. Thực tế, không phải <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) nào thu được từ các Elemerian bại trận cũng phát huy tác dụng thông qua Tail Gear.
Nguyên do, phỏng chừng xuất phát từ khác biệt trong độ tinh khiết.
Lấy ví dụ tên Fox Guildy tôi từng đối đầu đi. Tên này được thành hình bằng cách lấy <<Ribbon>> (Thuộc Tính Nơ Buộc Tóc) làm Hạch Tâm, song bên cạnh đó hắn vẫn được pha tạp một chút <<Doll>> (Thuộc Tính Búp Bê) nữa.
Cũng giống như con người không chỉ có một <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) hay sở thích thói quen độc nhất, Elemerian càng sống lâu sẽ càng nảy sinh nhiều loại <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) khác nhau. Và những <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) nảy sinh về sau càng phát triển mạnh mẽ, độ tinh khiết của <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) nguyên bản đóng vai trò làm Hạch Tâm sẽ bị giảm đi.
Con người thì không gặp phải vấn đề này, chứ còn với thể sống hiện thân từ <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính), càng có nhiều <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) can thiệp lẫn nhau, độ tinh khiết của Hạch Tâm sẽ càng bị suy giảm. Đó là kết luận Twoearle rút ra được.
“Cho đến nay ta đã đánh bại được hơn chục tên Elemerian, thế mà lượng <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) dùng được lại chẳng có bao nhiêu.”
<<Doll>> (Thuộc Tính Búp Bê), <<Bloomer>> (Thuộc Tính Đồng Phục Thể Dục), <<Ribbon>> (Thuộc Tính Nơ Buộc Tóc), <<Rabbit>> (Thuộc Tính Tai Thỏ).
Với lại <<School Swim>> (Thuộc Tính Đồ Bơi Trường Học) từ Tiger Guildy. Phát động thành công, mới được từng này cái.
“Đúng rồi, Twoearle-chan ơi. Bộ ta không lấy <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) của Thuộc Tính Twintail thu được từ Drag Guildy để nâng cấp Tail Gear được hả con?”
“Đặt Thuộc Tính Twintail vào <<Elemerition>> (Thiết Bị Chuyển Hoá Quả Cầu Thuộc Tính) tiềm ẩn nguy cơ gây ra tình trạng mất kiểm soát. Con đã đặt vào két sắt để không ai được phép sử dụng rồi ạ, thưa mẹ (chồng) đáng kính.”
“Cô cứ ngỡ dùng cái là sức mạnh tăng lên gấp đôi như trong phim chứ. Không ngon ăn được như vậy rồi hen.”
“Cứ cho là phát động thành công đi, nhỡ số bím tóc tăng lên từ hai thành bốn bím thì sao? Lúc đấy thì còn twintail cái nỗi gì…… mà, MẸ TỪ ĐÂU XEN VÔ NHƯ THẬT THẾ?!”
Đối mặt với kẻ xâm nhập ngang nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện như thể đã ngồi đó ngay từ đầu làm cái đầu tôi nhức lên anh ách, tưởng đâu vừa bị tay bắn tỉa nào từ sân thượng toà nhà đối diện đục nguyên một lỗ to tướng ở trển.
Việc mẹ tôi xuống căn cứ dưới lòng đất thế này đã sớm thành chuyện thường ở huyện.
“Thôi thôi anh ơi.”
Twoearle còn hùa theo mẹ trấn an tôi. Nghĩ lại, cô nàng này chẳng mảy may dao động gì sất.
“Souji-sama à, cuộc họp mà chỉ có độc chiến binh tham gia, tất yếu tầm nhìn sẽ bị thu hẹp đáng kể. Nhưng khi có thêm hiện thân của cuộc sống thường ngày, tức mẹ (chồng) đáng kính đây, biết đâu ta lại nảy ra ý tưởng chưa từng xét qua lần nào thì sao?”
“Hiện thân của cuộc sống thường ngày cái nỗi gì chìm hẳn sang bên này rồi thì có!!”
Tôi thở dài thườn thượt.
“… Mẹ không liên quan gì đến chuyện này cả, con không muốn mẹ can dự vào nhiều quá…”
Nghe thì như biện hộ, chứ kỳ thực đây là cảm xúc thật lòng trong tôi.
“Có liên quan chứ… Đứa con mẹ rứt ruột đẻ ra, lúc này đang là anh hùng bảo vệ thế giới còn gì.”
Trên người khoác bộ trang phục nữ thủ lĩnh nhìn cái là biết tự may, mẹ tôi ân cần nở nụ cười thanh khiết.
“Thế mẹ kính yêu có biết làm sao mà thằng anh hùng bảo vệ thế giới đang phải hứng chịu nỗi đau xé ruột xé gan, chỉ muốn chui bố nó xuống đất cho bớt nhục không hả?!”
Đau bụng chết mất thôi…! Nguyên nhân còn chẳng phải đâu xa, mà là do bà mẹ rứt ruột đẻ ra mình nữa chứ!!
Phải chứng kiến bà mẹ ruột 36 cái xuân xanh hứng chí khoác lên mình bộ cosplay trẻ nít, thử hỏi còn lý do nào thích đáng hơn để thằng con trai bỏ nhà ra đi sống ngoài đầu đường xó chợ không đây?!!
“Nói chứ, phí phạm quá nhỉ. Kẻ địch mạnh đến vậy làm mẹ chắc mẩm hắn sẽ phải giúp ích gì đó chứ. Đối thủ đầu tiên khiến Sou-chan phải khổ chiến cơ mà. Thú thật, pha Grand Blazer lội ngược dòng phút cuối làm mẹ cảm động cực kỳ luôn đó, còn phải nhủ thầm ‘Sou-chan trưởng thành thật rồi’ nữa cơ.”
“Xem con trai khổ chiến mà cứ làm như coi lại video hội thao hồi mẫu giáo không bằằằằằằằằng!!!”
Do con người này chẳng thấy chút éc gì gọi là xấu hổ, bá láp bá xàm mà cứ tỉnh bơ như không nên sát thương gây ra cho tôi càng nhân lên gấp bội, báo hại chỉ có mình tôi là phải ôm đầu lăn lộn vì phiền não.
Lại còn thuộc nằm lòng cả chiêu tất sát nữa chứ! Mẹ định đi xa đến đâu vậy hả mẹ ơi?!
Phải rồi—— về <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) của đối thủ tôi từng dốc cạn sức mình để đối phó, Drag Guildy.
<<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) chúng tôi thu thập được sau trận chiến khốc liệt khi ấy, còn có thể là gì khác ngoài Thuộc Tính Twintail.
Một tên cuồng twintail cỡ hắn đời nào lại ấp ủ Thuộc Tính Twintail thiếu tinh khiết. Có điều, tôi thì không nói làm gì đi, đến cả Aika còn chưa từng sử dụng trái cầu này bao giờ. Lý do phần nhiều nằm ở cảnh báo vừa rồi của Twoearle, nhưng nhìn lại mới thấy, công nhận là phí thật chứ. Cá nhân tôi thì không ngại mượn sức mạnh của hắn ta đâu.
“Ừm…” - Mẹ tôi ậm ừ, ra chiều băn khoăn - “Vậy có thể dùng <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) này làm Hạch Tâm để chế ra một Tail Gear khác được không con?”
Góc nhìn từ người bình thường cơ đấy.
“T-Thôi đi mẹ à, đừng bảo mẹ định tự mình trang bị Tail Gear…”
“Sou-chan cứ khéo lo. Mẹ làm gì có Thuộc Tính Twintail đâu nào.”
Thay vào đấy, uy tín lãnh đạo của một thuộc tính khác thì đang dần tăng trưởng chóng mặt qua từng ngày.
“Thêm nữa, đúng là ngày xưa mẹ từng mong được làm anh hùng thật đấy, nhưng bây giờ mẹ được làm Mitsuka Miharu, mẹ của anh hùng rồi đó thôi, chẳng mong mỏi gì hơn nữa. Được làm mẹ của Sou-chan là mẹ đã hạnh phúc lắm rồi.”
Lâu lâu mẹ cứ thốt ra mấy câu thoại cảm động kiểu này, làm tôi chẳng biết đáp lại sao cho phải.
Khổ nỗi, cứ hễ trông xuống trang phục mẹ đang mặc là tôi lại bị lôi tuột về lại hiện thực tàn khốc.
“Mà cũng đúng, có thêm đồng đội sẽ an tâm hơn nhiều.”
——Twintails chuẩn bị đón chào thêm một thành viên mới.
Ngay khi trí tưởng tượng chuẩn bị bay xa, Twoearle bất chợt xáp lại gần tôi.
“Không được đâu Souji-sama ơi! Xin đừng kéo thêm bất kỳ ai vào trận chiến này nữa!”
Liền sau đó, mặc cho nãy giờ cứ loay hoa loay hoay với <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) trong góc phòng, Tail Blue cũng tạm gác lại chuyện này rồi chạy vội ra, nắm chặt lấy cổ áo tôi.
“Cô ta nói đúng đấy Souji! Ai lại lôi kéo người ngoài cuộc, nhất là con gái đi đương đầu với lũ yêu râu xanh kia bao giờ?!”
“À-À thì, cũng có lý… nhưng mà nghĩ thoáng hơn tí đi, có thêm đồng đội rõ là chuyện tốt còn gì? Người ta mà còn tự nguyện tham gia nữa thì lại…”
““Tuyệt đối không được (đâu ạ)!!””
“V-Vâng…”
Bị hai người họ chèn ép, tôi đành phải ngậm tăm, khóa chặt miệng lại.
Tôi hiểu rằng bọn họ phản đối là do chuyện này hết sức nguy hiểm, mỗi tội chả hiểu sao trong đôi cặp mắt rực lửa kia tôi còn cảm nhận được phản ứng cự tuyệt còn gay gắt hơn rất nhiều.
“Nói vậy thôi, em cũng nghĩ là nên chế thêm một chiếc Tail Gear dự phòng. Gear của Aika-san cũng đã cũ lắm rồi, nên làm cái mới cho chắc ăn.”
“Tôi nghĩ là chẳng cần đâu.”
Vừa nói, Aika vừa âu yếm vỗ nhẹ vào <<Elemerition>> (Thiết Bị Chuyển Hoá Quả Cầu Thuộc Tính) vẫn còn hơi ướt nước dãi sau màn cắn xé vừa xong.
“À không, về chuyện này ấy. Thực ra hiện tại, tôi đang nghiên cứu công nghệ lai các <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) với nhau.”
“Lai?”
Thấy tôi thắc mắc, Twoearle liền trình chiếu một bản thiết kế lên màn hình phòng điều khiển. Bản thiết kế trông rõ là phức tạp, tôi nhìn vào mà hoa hết cả mắt, chỉ biết là… cái đường kẻ kết nối Tail Brace với <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) kia trông rất biểu tượng, như kiểu có ý nghĩa gì đó sâu xa lắm.
“Em nảy ra ý tưởng này lúc quan sát Tail Red. Mỗi khi Souji-sama trang bị Tail Gear là anh sẽ hóa thân thành bé gái, trong khi em đâu có tích hợp Thuộc Tính Bé Gái vào Tail Gear. Tuy nguyên lý vẫn chưa tường minh, nhưng em nghĩ, biết đâu ta có thể cố tình biến điều ngẫu nhiên này thành một lẽ tất yếu thì sao?”
“Tức là cô muốn tái hiện thủ công quá trình kết hợp hai <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) với nhau?”
Twoearle gật đầu.
“Cái <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) không dùng được kia mà thiết lập vào Tail Gear mới thành công, thì cho dù không sử dụng <<Elemerition>> (Thiết Bị Chuyển Hoá Quả Cầu Thuộc Tính) đi chăng nữa, nhiều khả năng nó vẫn sẽ mang lại hiệu quả biến đổi cơ thể tạm thời.”
Nghe những lời này mà tai Aika vểnh ngược lên, chớp mắt cái ánh sáng đã lại loé lên trong đôi mắt bả.
“Nghĩa là dùng Tail Gear mới là có thể biến thân thành nhân vật vếu bự sao?!”
“Ấy không, do mới đang ở giai đoạn thử nghiệm thôi nên…”
Aika nhảy bật lên như thể chân có gắn lò xo, giải trừ biến thân trên không trung, rồi ngay khi đáp đất liền chắp hai tay lại trước mặt Twoearle trong tư thế khẩn cầu.
“Xin cô đấy Twoearle! Khi nào làm xong Tail Gear này thì cho tôi nhé!!”
“Tưởng cô vừa bảo không cần?!”
“Chế được cái mới thì lại là chuyện khác chứ! Cái Tail Gear này của tôi ấy, lúc khởi động cứ kêu lạch cà lạch cạch, nóng máy thì thôi rồi, mà lâu lâu còn bị đơ cứng luôn! Không thay không được!!”
Mô tả tình trạng y chang cái máy tính sắp về với tiên tổ. Nói thế bộ không thấy vô duyên với chủ sở hữu chính gốc hay sao… là điều tôi nghĩ, nhưng mà ngạc nhiên chưa, Twoearle đang mỉm cười kia. À đâu, gọi là mỉm cười vậy chứ——
“Vậy luôn hở~ Cô thèm đến vậy sao~”
Ông địa ơi… lại cái diễn biến này hả trời… Aika thì thôi không nói đi, cớ sao Twoearle vẫn chẳng học được bài học gì hết vậy…
“Hi hi hi, vậy thì trước hết, cô hãy quỳ gối tạ lỗi vì tất cả mọi hành vi vô lễ từ hồi gặp mặt tới giờ… với cả, từ nay về sau mỗi khi gọi tôi phải kèm theo hậu tố ‘-sama’…”
“Twoearle-sama!! Kẻ hèn này thật sự đã đắc tội với ngài!!”
Chẳng cần tới một giây lưỡng lự, Aika lập tức quỳ gối, dập đầu xuống sàn, uy lực tới độ tưởng đâu bả định húc đầu người ta.
“HIIIIIIIIIII ĐỒ MAN RỢ ĐANG PHỦ PHỤC THẬT KÌA!!!”
Đùa sao… Bạn thuở nhỏ Aika của tôi, cái người từ nhỏ đến lớn thà vung quyền còn hơn cúi đầu trước người khác… lại đang dập đầu xin lỗi ư?!
“T-Thôi đi mà Aika-san ơi, ngẩng đầu lên đi! Đằng nào mấy nữa cô chẳng trả đủ cả vốn lẫn lời!!”
Aika từ tốn ngẩng đầu lên—— và khiến chúng tôi đã choáng váng lại càng thêm sửng sốt.
“Tôi… cầu xin ngài…”
“Ưưư… k-khóc ra máu luôn…”
Khóc ra máu, tức tiếng khóc xuất phát từ tận tâm khảm. Aika đã vứt bỏ con tim để quỳ gối xin lỗi Twoearle, một người bà nội này quyết không nhượng bộ và vì lý do nào đó lại coi là đối thủ không đội trời chung.
“Bà, làm đến nước này chỉ vì muốn ngực bự hơn sao…”
Xin lỗi Aika. Tôi thề sẽ không bao giờ chọc quê cái bàn là của bà nữa…
“Khuyết điểm duy nhất của tôi là thiếu ngực! Là thiếu đi minh chứng tình mẹ này chứ còn gì nữa!!”
“Ơ hay! Muốn có minh chứng thì bà phải có tình mẹ đã chứ!!”
“Là con gái ai chả cầu vếu bự! Đến cả những đứa miệng suốt ngày bô bô ‘Dăm ba cái cục mỡ, cho tôi cũng không thèm’ ấy, chỉ cần nắm cổ áo lắc nhẹ một cái là thể nào cũng thay lòng đổi dạ liền luôn!!”
“Tôi hỏi thật, bà đã từng nghĩ tới việc đặt hai tay ra sau lưng để chuyện trò hòa nhã với người khác bao giờ chưa thế?”
“Souji-sama à. Tuy phương châm sống của em là phủ nhận tất tật mọi điều Aika-san phát biểu, nhưng chỉ riêng chuyện này là em đồng tình. Trần đời làm gì có đứa con gái nào không thèm ngực bự. Mỗi ngày đều có lúc trầm lúc thăng, đó là mệnh đề nhân sinh đấy ạ.”
“V-Vậy á…”
Thâm thúy vãi. Nguyện vọng của con gái quả là thâm sâu khó lường…
“Miễn là có được đôi núi đồi trù phú, tôi còn thủ sẵn tinh thần đồ sát cả thần thánh nữa cơ mà…”
“Nhân loại mà đứng lên làm phản chỉ vì lý do giời ơi đất hỡi kiểu này thì tôi thấy hơi tội thánh thần à nha…”
“Ôi… vếu ơi… tôi muốn có vếu cơ…”
Nguyện vọng tha thiết đến đau nhói cả tâm can.
Vì một tâm nguyện mà sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, tựa hồ một kẻ lang thang ba ngày ba đêm trên sa mạc và mấp mé bờ vực sinh tử, chẳng mưu cầu gì hơn ngoài một ngụm nước mát lành.
Chừng như đã thấu hiểu tâm tư này, Twoearle quỳ xuống, ân cần đặt một tay lên vai Aika.
“… Tôi hiểu rồi. Nguyện vọng của cô, tôi sẽ đáp ứng.”
“Twoearle-sama!!”
Bị cảm xúc lấn át, Aika ôm chầm lấy Twoearle.
Dù vậy, việc bả cố ý ôm phần eo chứ không phải phần ngực đã phản ánh rõ nét nỗi căm hờn dành cho đôi gò bồng đảo kia, chưa hề phai nhạt một tẹo nào.
“Hừ… ai đời lại đi nối giáo cho giặc… mình cũng mềm lòng quá rồi…”
“Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài nhiều lắm!! Ân huệ này, cả đời tôi sẽ không quên!!”
“Aika-san việc gì phải làm khách thế. Hai đứa mình là bạn bè cơ mà.”
Lúc thì bạn lúc thì thù, tùm lum hết cả lên, nhưng chắc hẳn đây là cái dân tình thường hay gọi là <<chiến hữu>> (bạn bè).
Tối ngày quần nhau sứt đầu mẻ trán, thế mà hai người này vẫn cứ thân thiết ghê ha.
Đương lúc chưa hết ấm lòng trước tình bạn của hai người con gái, tôi đã thấy.
Trong khi trông xuống Aika ôm chầm lấy eo mình mà khóc nức khóc nở, nụ cười của Twoearle dần dà nhuộm sang một màu quỷ quyệt.
◇
Giờ tan học. Từ mai trở đi chúng tôi tiếp tục chào đón thêm một kỳ nghỉ dài ngày.
Âm thanh gõ phím cảm ứng liên tục vang lên trong phòng Câu lạc bộ Twintail.
Trải rộng khắp màn hình máy tính xách tay của Twoearle là một cái gì đấy trông như bản thiết kế Tail Gear. Đủ các thể loại phép tính phức tạp được liên kết với mô hình khung dây, kèm theo đó là một loạt các cửa sổ nhỏ cứ hiện lên rồi lại tắt ngúm với tốc độ chóng hết cả mặt.
Trông cảnh tượng Twoearle tuỳ ý thao tác tri thức vượt xa thế giới này bằng cả hai tay, thật lòng mà nói tôi ấn tượng lắm ấy.
Do cô nàng toàn tấu hài là chính nên hơi khó liên tưởng, xong lại được cái ấn tượng ban đầu thành công dã tràng làm tôi cảm tưởng như phải lâu lắm rồi mới được gặp lại vẻ thần bí từ cô nàng.
“Phải mất bao lâu mới hoàn thành được một cái Tail Brace vậy?”
“Ước chừng khoảng sau Tuần Lễ Vàng là xong ạ. Em định sẽ thêm vào một số chức năng mới toanh, nên phải kiểm tra qua thiết kế cơ bản trước.”
“Ừ, cô cứ thong thả mà làm. Cố quá là thành quá cố đấy biết chưa.”
“Cảm ơn Souji-sama nhiều lắm. Em định là hôm nay sẽ kiệt sức rồi lả người đi sao cho thiếu phòng bị hết sức có thể, lúc ấy thì trông cậy cả vào anh nha! Do mệt mỏi mà lúc ấy váy áo em sẽ rất là xộc xệch đấy ạ, cam đoan với anh luôn!!”
“Ơ hay, vừa dứt lời cố quá là quá cố xong…”
Cái căn cứ bự tổ chảng chỉ mất có một đêm mà cái này lại tốn thời gian đến vậy cơ à. Coi bộ Tail Gear đúng thật là đỉnh cao siêu công nghệ dị giới rồi ha.
Aika cẩn trọng từng bước chân, trên tay bưng theo khay trà rồi đặt cạnh Twoearle.
“Twoearle-sama, mời đại nhân dùng trà.”
“Được, cô vất vả rồi.”
“Thật áy náy quá, đại nhân lại phải hy sinh kỳ nghỉ dài ngày chỉ vì một kẻ như tôi.”
“Có sao đâu mà, đều là vì thế giới này cả.”
Twoearle đưa tách trà lên miệng định uống, thì bỗng đặt lại lên khay.
“Aika-san thử uống trước đi, nhỡ đâu bên trong có cái gì.”
Nghe như trả đũa cái chuyện Aika từng làm với cổ hồi trước.
Theo đúng khuôn mẫu thì đây phải là đoạn Aika phỉ nhổ “Lắm dẹo, uống lẹ coi!!!” rồi tạt sạch số trà trong tách lên người Twoearle, xong bồi thêm nguyên cái khay kim loại kia vô mặt cổ cho hả giận. Tuy nhiên, hôm nay thì…
“… vâng, ạ…”
Aika lại chẳng cự nự lại câu nào, chỉ âm thầm trở về chiếc bàn đặt dụng cụ pha trà ở góc phòng.
… Tình hình đã như vậy từ đầu tới giờ. Bất kể Twoearle có hạch sách cỡ nào, Aika cũng chẳng nổi xung lên hay khua tay múa chân gì sất, chỉ nhất nhất chấp hành từng yêu cầu cô nàng đưa ra.
“À phải rồi. Souji-sama ơi, dạo này người ta bắt đầu tung ra mô hình Twintails rồi đấy ạ. Anh nhìn này, là loạt sản phẩm shokugan mới cứng hôm qua em vừa tìm được đó.”
Nói rồi, Twoearle mở ra trình duyệt máy tính, trên đó hiện lên trang web giới thiệu một loại sản phẩm nào đó.
“Trong tám loại tất cả, đến bảy loại đã là Tail Red, còn Tail Blue thì chỉ được bí mật bán kèm vào một loại thôi ạ.”
Tôi nhìn màn hình. Hừm, twintail này xem ra thiết kế hơi non, hay đúng hơn là hơi bị thiếu sức sống. Trong khi người ta tìm mua loại sản phẩm này là sẽ chú ý tới twintail trước nhất chứ đâu. Đã là sản phẩm giá thành rẻ thì càng nên dồn hết tâm huyết vào điểm mấu chốt này chứ.
“Cái bảy cái một à… Phân loại có chủ đích ha.”
“Thật luôn đấy ạ. Có để Tail Blue làm hàng hiếm đi chăng nữa, lúc có cũng chỉ tổ thất vọng thôi chứ được gì đâu. Riêng Tail Blue ấy, nếu không để hộp sao cho nhìn ngoài cái biết ngay bên trong có gì thì thể nào cũng sẽ nhận được cả một nùi khiếu nại luôn cho coi.”
“Đâu, ý tôi không phải thế!!”
“Khéo là để giảm giá nguyên liệu đây mà. Phần thân Tail Blue về cơ bản chỉ là cái hình hộp phẳng lì, chế nguyên mẫu chắc phải nhàn lắm.”
Liếc qua Aika, tôi thấy vẻ mặt bả hiền từ tựa Bồ Tát.
Miệng thì cười tươi thắm mà nộ thì chạy dọc toàn thân, còn khiếp hơn cả giận dữ bình thường.
Có khi nào Twoearle vừa phát hiện ra mình chỉ còn sống thêm được một tháng nữa không nhỉ? Bằng không thì biết diễn giải cái hành vi điếc không sợ súng, bán trời không văn tự này của cô nàng ra sao cho phải đây?
Ngồi nhìn hai người này nói chuyện với nhau còn hại tim hơn cả đống phim ảnh giật gân kịch tính tôi từng xem từ nhỏ tới giờ cộng lại.
Chắc tại tôi run rẩy dễ thấy quá hay sao mà bỗng nhiên Aika lại phẩy tay đầy hoà nhã.
“… Làm gì mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt thế kia? Cỡ này ăn nhằm gì. Ngẫm lại mới thấy, nào giờ tôi đã làm nhiều chuyện không hay với Twoearle lắm nhỉ.”
… Giả như thiệt hại có thể tích tụ, số thiệt hại bả gây ra cho Twoearle phải ngang với cú tông của ba chiếc xe tải nặng 10 tấn, đủ sức biến Twoearle thành từng hạt bụi nhỏ tí tẹo tèo teo. Và mẹ trẻ này vừa gói gọn số thiệt hại ấy còn bốn chữ “nhiều chuyện không hay” như đúng rồi.
“Nên thôi, coi như là chuộc tội vậy… Với cả, cứ nghĩ sau này sẽ có được đôi dưa hấu căng mọng thì thế này có xá là gì.”
Aika phủ nhận mối lo của tôi bằng một nụ cười trông đến là thiếu tự nhiên, chẳng bằng đeo lên một chiếc mặt nạ in hình nụ cười ở trển.
… này chỉ là giả sử thôi nhé. Mà không, với cơ man nào là thiết bị siêu công nghệ tôi từng được dịp chiêm ngưỡng, hô biến phần ngực nữ giới cho bự hơn đôi chút chắc cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn đâu. Biết là thế, nhưng mà… giả sử… lỡ như…
Lỡ như, ngay cả khi Aika đã vứt sạch liêm sỉ để nhẫn nhịn mọi điều phi lý xảy đến với mình, mà kết cuộc lý thuyết của Twoearle lại không chính xác, có trang bị Tail Gear mới thì đồng bằng phẳng phiu cũng không thể trồi lên thành đồi núi trù phú, liệu lúc đó———
Vừa đầu xuân mà đã nhớ khăn quàng, găng tay với áo khoác ghê ta ơi.