Sau khi các mẫu hạm của từng phân đội liên kết thành công, quy mô căn cứ cùng quân số của đội quân Ultima Guil thống nhất đóng quân tại thế giới của Souji đã gia tăng đáng kể.
Trong căn phòng hội nghị khổng lồ, các yếu nhân đến từ từng phân đội tập trung cả lại với nhau để tổ chức hội nghị thượng đỉnh, chỉ hiềm là sự thể lại không được khả quan là mấy.
<<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) và <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ).
Do đôi thuộc tính hoàn toàn đối lập này mà ý kiến của hai bên thường xuyên xung khắc, báo hại cả đội quân quy mô lớn là vậy lại bị tan đàn xẻ nghé, chia ra thành hai phe phái đối đầu với nhau.
“Lũ đầu đá này, mau thừa nhận đi! Rằng thế giới này thiếu <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) đến thảm hại! Nhìn đâu cũng toàn những kẻ bàng môn tà đạo, lấy dao kéo mổ xẻ thân thể ngọc ngà rồi bơm phồng cả lên như bóng bay! Chính vì đống mỡ nhân tạo này nên <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) mới mất sạch cơ hội nảy mầm!”
“Nhưng <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ) thì khác! Vì nhỏ nên mới kiêu hãnh! Vì nhỏ nên mới khai hoa!”
“Hồ đồ! Chính vì hàng nhái tràn lan như vậy nên <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) thuần khiết mới thực đáng quý, tựa như đóa hoa nhài khoe sắc giữa chốn hoang vu!”
“Chính vì hiếm có nên <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) mới xinh đẹp tột cùng! Vừa phù du lại vừa mạnh mẽ, bung tỏa vẻ đẹp tráng lệ trong một khoảnh khắc hữu hạn! Tựa hồ vì sao băng toả sáng chói lọi trước khi bị thiêu cháy ra tro!!”
“Đồng ý, chứ còn đã là bàn là thì cả đời chịu kiếp bàn là, khác quái gì tượng đá đâu!!”
Một cuộc cãi vã chưa từng có tiền lệ, như thể người tham gia rặt một đám nam sinh cấp hai.
Người bình thường nào mà có diễm phúc được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đám quái vật đáng kinh hãi này đấu khẩu qua lại, khéo khi bị khủng bố trong mơ suốt một tháng trời luôn quá.
“Nhìn tấm hình này đi!”
Thuộc hạ của Levia Guildy trình chiếu một bức ảnh lên màn hình. Khóe miệng bọn chúng nhếch lên, tỏ vẻ rất tự tin vào chiến thắng của bản thân.
Đó là bức hình một nữ sinh đang trên đường tới trường, ngực rất bự.
“Hừ… lại còn phóng to vào cái vếu bò thô thiển…”
“Hừm, trước khi phàn nàn về độ lớn như một đứa ngu học, sao ngươi không thử mở rộng tầm nhìn ra một chút?”
“Nói gì?!”
Phía <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ) bất đắc dĩ phải ngước nhìn màn hình.
Chiếc quai cặp được đeo chéo xuống từ vai, chìm sâu vào thung lũng, càng tôn lên độ khổng lồ của đôi gò bồng đảo kia.
“Bộ ngực được phân ra làm hai bên trái phải—— còn có thể là gì khác ngoài tái hiện lại thuở khai thiên lập địa, gầy dựng nên đất và trời!!”
“Và nói về vẻ đẹp của hai bên trái phải, há chẳng phải còn liên hệ được tới cả cội nguồn của twintail nữa hay sao?!”
Phía <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) gầm lên khẳng định quan điểm, cốt là để đánh bại phía <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ) trong một đòn duy nhất.
Tuy nhiên, các thuộc hạ của Krake Guildy cũng quyết chịu thua kém. Bức ảnh trên màn hình sớm được thế chỗ bức ảnh một cô bé ngực nhỏ.
“Hỡi ôi, cô bé này bận đồ bơi trường học trông mới hợp làm sao!! Chứ còn bọn vếu bò thì mơ đi nhé! Chỉ có ngực nhỏ mới đi đôi được với đủ các loại trang phục khác nhau thôi!!”
Tàn dư của quân Tiger Guildy, vốn dĩ còn lưu lại đại đội này vì không còn nơi nào để đi và đứng ở phía trung lập trong cuộc tranh cãi giữa hai phe phái, khi nhận thấy cô bé kia quả thực rất hợp với trang phục đồ bơi trường học thì mắt sáng quắc lên như đèn pha ô tô. Tuy không phải đơn vị được thành lập vì cùng chung niềm đam mê với đồ bơi trường học, song bóng hình vị thủ lĩnh quá cố thấp thoáng trên tấm ảnh kia vẫn khiến con tim chúng xốn xang khôn tả.
“! Bọn bay!! Thứ ti tiện, muốn chèo kéo cả quân của Tiger Guildy-dono sao?!”
“Đừng có gắp lửa bỏ tay người. Bọn ta chỉ muốn nhấn mạnh rằng, không cần biết các ngươi nắm giữ thuộc tính gì, một khi truy tiếp thì điểm tận cùng sẽ luôn là <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ)! Nếu như ngực lớn là đại diện cho thuở khai thiên lập địa, thì ngực nhỏ đại diện cho mọi thứ mặt phẳng bao la, từ đại địa thênh thang, bầu trời rộng lớn cho đến biển khơi bạt ngàn! Đúng, trăm sông rồi cũng đổ về ngực nhỏ cả thôi!!”
Đại diện tự ý dùng màn hình lớn để thuyết trình ở cả hai phe bất ngờ lao vào cấu xé nhau dữ dội, châm ngòi lên cuộc khẩu chiến “Ngực lớn!” “Ngực nhỏ!” và khiến cho cuộc họp loạn lạc như chợ vỡ.
“Trật tự!!”
Krake Guildy tức tối đập bàn, gây nên một vết nứt lớn trên mặt bàn cứng cáp. Chẳng mấy chốc mà cả phòng họp đã lắng xuống như bão vừa tan.
“Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu hết. Cứ cãi nhau ỏm tỏi như thế thì biết đến bao giờ mới xong? Ngày hôm qua các ngươi còn đem cả nhân vật trong game lên để chửi rủa thoá mạ lẫn nhau, ta nghe mà tai nhức lên từng hồi! Trên hết, tạm gác chuyện nhân vật này ngực bự sang một bên, đến cái chuyện hắn là trai giả gái các ngươi còn chẳng nhận ra, thiếu chín chắn đến thế là cùng!! Trường hợp này thì ngực lớn hay nhỏ có còn quan trọng nữa hay chăng?!!”
Những chiếc xúc tu xung quanh hắn căng cứng lại, bộc lộ rõ nét cơn giận cháy bỏng trong tâm.
Để một kẻ coi trọng tinh thần hiệp sĩ uy nghiêm như hắn còn phải biểu lộ cảm xúc, vậy là đủ hiểu tình hình đã đi xa đến nhường nào.
“… Hết cách. Chuyện thống nhất đội quân đành gác lại sau vậy. Tạm thời cứ duy trì gửi từng cá nhân một đi khống chế bọn chúng cái đã.”
Trên cương vị tướng quân, ý kiến của Levia Guildy không phải đề xuất được ăn cả ngã về không, mà là một phán đoán nhói lòng khi không còn giải pháp nào khả dĩ.
“Levia Guildy-sama… tôi xin mạo muội nói đôi lời. Muốn đả bại Twintails trong tình trạng quân ta còn chia năm xẻ bảy thế này, tôi e là rất khó! Có mất thời gian một chút cũng không hề gì, chỉ mong các ngài hãy trò chuyện thê…”
Krake Guildy cất lời, xen ngang tên thuộc hạ.
“Cứ ngồi không một chỗ thì chẳng thay đổi được gì. Sự thật này, ta không phủ nhận.”
Khi các tướng quân đã đồng lòng, lời lẽ của bọn cắc ké chẳng đáng giá lấy một xu một cắc.
“Thuộc hạ thân tín của ta, Buffalo Guildy, vừa ra trận chưa được bao lâu đã bị tiêu diệt gọn ghẽ. Chỉ vậy là đủ để ta công nhận thực lực của đám Twintails này…… Thế nhưng, ai mà ngờ tên đó lại nhu nhược đến thế! Ta khinh!!”
Biết tính Levia Guildy, các thuộc hạ chỉ nín lặng lắng nghe những lời phỉ nhổ cay nghiệt y dành cho người đã khuất, dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua cũng không trách móc y vì hành động này.
Cứ nhìn chiếc xúc tu run rẩy giữa háng kia mà xem, ai mà không cho rằng đó mới là thực tâm của y cơ chứ?
Ngay đến thuộc hạ của Krake Guildy cũng nhìn ra được điều này, chỉ còn biết lặng im cụp mắt xuống.
“Bẩm báo, lớn chuyện rồi ạ…!!”
Một Elemerian nọ xồng xộc xông vào phòng hội nghị, gương mặt hắn nhợt hẳn đi.
“Có chuyện gì?”
“Dark Grasper-sama, đang trên đường tới đơn vị ta để thị sát!!”
Người đầu tiên đứng phắt dậy là Levia Guildy.
“Ngươi nói gì cơ?!”
“Tuy rằng chuyện này… vẫn chưa xác thực…”
Xác thực hay chưa, thì tự thân thông tin ấy đã là quá đủ để khiến các chiến binh có mặt trong phòng nháo nhác chạy đông chạy tây như gà con lạc mẹ.
“Vị ấy sẽ ghé qua khi nào?”
Krake Guildy điềm tĩnh hỏi, còn người lính kia chỉ đáp lại rằng hắn không biết.
“Vậy là còn một quãng đường dài nữa mới tới? Hay ngay ngày mai đã có mặt tại căn cứ này? Hay có thể nào…”
Nói đến đây thì Krake Guildy lắc đầu, như muốn xua đi kịch bản xấu nhất vừa hiện lên trong tâm tưởng.
Thấy vậy, sắc diện Levia Guildy cũng dần nhuộm một màu cay đắng.
“… Hừ, đoán ngay, bị nghi ngờ rồi đây mà… Ta có được nghe đồn, về một chiến binh không hề thuộc về bất kỳ đơn vị nào, đơn thương độc mã băng qua hằng hà sa số các thế giới chiếu theo sắc mệnh của Thủ lĩnh tối cao. Sứ mệnh của y, là trừng phạt những kẻ phản loạn chống đối lại tổ chức.”
“Và chẳng biết tự khi nào, người ta đã khiếp sợ vị chiến binh bí ẩn ấy, đặt cho y biệt danh Kẻ Hành Quyết của Màn Đêm, Dark Grasper…”
Lẩm nhẩm là thế, nhưng cách Krake Guildy nhìn nhận về kẻ được gọi là Dark Grasper này chẳng hề giống bất kỳ ai—— Y khó mà tin được trong tổ chức lại tồn tại một nhân vật nguy hiểm như “kẻ hành quyết”. Đoán chừng kẻ này chỉ tồn tại để giám sát, hay chính xác hơn là dằn mặt những tên hay tụm năm tụm ba chểnh mảng công việc là cùng. Kẻ này có thật sự tồn tại hay không, y còn chẳng rõ. Chỉ cần biết là lời đồn này nên được truyền tai nhau càng xa càng tốt, vậy là đủ rồi.
Dù là thế nào đi nữa, việc này cho thấy rằng Thủ lĩnh tối cao không mấy hài lòng với tình thế hiện tại. Đã vậy thì hắn lại càng không thể ngồi lì một chỗ được nữa.
“Hay là vậy đi, Levia Guildy. Chi bằng hai ta thân chinh ra trận, rồi phô diễn thực lực cho bọn chúng xem thì sao?”
“Hừm, muốn thử sức bọn chúng chứ gì? Ta đây không phản đối.”
Tuy rằng xích mích vẫn còn dai dẳng, song cứ luôn miệng lời qua tiếng lại trước mặt thuộc hạ cũng chẳng phải đắc sách, lại còn ngay trước thềm Dark Grasper giá lâm nữa chứ. Như vậy, nhị vị tướng quân quyết định thân chinh bước ra chiến trường nhằm giải quyết dứt điểm mọi vấn đề tồn đọng.
Sau khi cuộc họp kết thúc mà một lần nữa chẳng cho ra được kết quả nào đáng kể, Krake Guildy rời khỏi phòng, một mình rảo bước trên hành lang. Đôi mắt sắc sảo đúng chất hiệp sĩ ánh lên vẻ mỏi mệt thường thấy ở vai trò quản lý trung gian.
“Lúc nào cũng thấy ngài ưu tư hết nhỉ.”
Nghe có tiếng gọi mình không chút kiêng dè, Krake Guildy vô thức ngoảnh mặt lại.
“Fenrir Guildy… đấy hả? Tự ý rời đơn vị rồi một mình tới nơi này là có ý gì đây?”
Mang tiếng là tiếp viện mà lại chẳng thèm đi vào dự họp, cứ thích một mình một phách. Rõ ràng không hề có mệnh lệnh hội quân mà cứ tự tiện ghé qua, chính là Fenrir Guildy này đây.
Bộ lông bạc óng ánh phủ khắp thân người, đôi tai nhọn hoắt vểnh lên cùng bộ nanh trắng muốt nhô ra khỏi miệng, tất thảy đặc điểm trên đều gợi liên tưởng tới hình ảnh thú săn mồi.
Bên trong đôi mắt sắc lẹm kia, ẩn chứa ngọn lửa dã tâm bùng cháy hừng hực.
“Đã là đối thủ đả bại được cả Drag Guildy-sama, lại còn xứng đáng để cả hai ngài đích thân ra trận, thử hỏi có ai lại không hứng thú được nào? Kẻ hèn này tới đây, âu cũng là bởi tin chắc sức mạnh của mình sẽ có đất dụng võ.”
“Chớ có tự mãn. Ta biết nhà ngươi đang nhăm nhe một chân trong hàng ngũ lãnh đạo, nhưng tham thực thì cực thân, cứ cắm đầu cầu danh lợi thì đừng mong nhận về kết cục viên mãn.”
Fenrir Guildy rút ra một chiếc nội y nữ từ đâu chẳng rõ. Hào quang từ tấm vải lụa mịn màng như hoà hợp cùng sắc bạc toả ra từ bộ lông trên người y. Ánh mắt Fenrir Guildy phản chiếu tấm vải trông sao thật sầu muộn, đoạn y tiếp lời.
“Khi đã một lòng theo đuổi thuộc tính không ai thấu hiểu, tất yếu sẽ có ngày phải mưu cầu danh lợi thôi.”
“Không ai thấu hiểu ư?”
“Tôi đã luôn mong mỏi được cạnh tranh, được xung đột đức tin như các ngài vẫn thường làm. Mỉa mai thay, <<Underwear>> (Thuộc Tính Nội Y) lại bị hắt hủi, bị coi là ngoại đạo, không được phép luận bàn chung với các ngài đây. Trong khi dù là ngực lớn hay ngực nhỏ thì cũng đều phải bọc mình trong nội y, ấy vậy mà…”
Quả thật, không phải thuộc tính nào cũng được các đồng minh công nhận. Ngay trong nội bộ các Elemerian cũng chẳng thiếu gì những thuộc tính khiến bất kỳ ai nghe xong cũng phải nhăn nhó mặt mày, kể cả khi không bị gán mác tà môn ngoại đạo.
“Trào lưu ngày nay cho rằng, <<Bloomer>> (Thuộc Tính Đồng Phục Thể Dục) và <<School Swim>> (Thuộc Tính Đồ Bơi Trường Học) mới là chính, còn <<Underwear>> (Thuộc Tính Nội Y) lại là tà. Thật đáng buồn thay khi lối tư duy cổ hủ ấy vẫn còn tồn đọng tại Ultima Guil này. Với tư cách là một Elemerian thế hệ sau, tôi hy vọng sẽ được thổi một làn gió mới đến cho tổ chức đáng kính của chúng ta.”
“Hừ, chưa biết bò đã lo bước vội. Tùy ngươi, muốn làm gì thì làm. Miễn là không cản trở bọn ta là được.”
Một kẻ coi trời bằng vung, song dù gì cũng là kẻ lạc loài, Krake Guildy nào có hẹp hòi tới độ cản trở hắn ta thỏa mãn niềm khao khát được khẳng định bản thân. Nói như vậy không có nghĩa là y sẽ nhắm mắt cho qua những lời cuồng ngôn rõ mồn một.
“Theo tôi thấy, Thuộc Tính Twintail rồi sẽ sớm không còn cần thiết nữa.”
“! Nhà ngươi!!”
Trước phát ngôn đi ngược hẳn với triết lý của Ultima Guil từ tận gốc rễ, theo phản xạ Krake Guildy đặt tay lên thanh kiếm giắt hông.
“Nào, xin ngài hãy nghe tôi trình bày trước. Lấy Thuộc Tính Twintail làm tiền đề, từ đó truy tìm những thuộc tính mà từng người theo đuổi—— cố nhiên, cách làm này không hề hiệu quả chút nào. Cho dù Thuộc Tính Twintail có là mạnh nhất đi chăng nữa, nếu như muốn được chiến đấu thoải mái thì chẳng phải thu thập càng nhiều <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) càng tốt vẫn hơn sao?”
Đồng ý là làm như vậy sẽ nâng cao được sĩ khí của các chiến binh. Biết rõ điều ấy mà tất cả vẫn đồng lòng yêu mến Thuộc Tính Twintail đó thôi. Chẳng lẽ dã tâm của Fenrir Guildy đã bành trướng tới nỗi quên đi cả bản năng nguyên sơ này mất rồi?
“‘Làn gió mới’ của ngươi, chỉ có vậy thôi sao? Hoài bão nhỏ nhoi ngoài sức tưởng tượng.”
Nói xong, Krake Guildy vung mạnh chiếc áo choàng, đoạn quay gót rời đi.
“Fenrir Guildy… chớ có xem nhẹ Thuộc Tính Twintail.”
Liệu rằng đây là lời khuyên với tư cách người đồng bào? Hay là lời cảnh cáo với tư cách lãnh đạo?
“Vậy tôi xin cáo lui. Thuận theo lời khuyên của ngài, trận chiến tới đây tôi xin thề sẽ không làm kỳ đà cản mũi.”
Fenrir Guildy thoắt rời đi, chẳng buồn bận tâm đến lời cảnh báo.
Đến nước này rồi, Krake Guildy chẳng còn biết làm gì hơn ngoài thở dài não nề.
“Hừm?”
Krake Guildy bất giác nhận ra, trong tay hắn đã siết chặt lấy một mảnh nội y tự lúc nào.
Một chiếc áo lót cỡ A. Liệu y nên xem món nội y mượt mà mềm mại này là quà làm quen, hay là một vật dùng thay cho găng tay thách đấu đây?
“… còn chẳng có bằng hữu để cùng nhau tiến bộ… à…”
Một chiến binh méo mó đắm chìm trong dã vọng. Ngay cả trong đơn vị vốn đã tan đàn xẻ nghé, tiếng bước chân ấy vẫn cô độc hơn bất kỳ ai.
◇
Nguyên một kỳ nghỉ dài đằng đẵng mà lạ lùng thay không có lấy một tên Elemerian xuất hiện, đúng như kế hoạch, Tail Brace mới toanh dùng Thuộc Tính Twintail của Drag Guildy làm Hạch Tâm đã hoàn thành.
“Cuối cùng, cuối cùng Vếu-bự Brace đã hoàn thành rồi phải không ạ, Twoearle-sama ơi!!”
“Sai vãi sai ai cho bà tự tiện thay đổi thuộc tính dùng làm Hạch Tâm thế hả má?!”
Do quá đỗi mừng rỡ mà Aika không tài nào kìm được tiếng lòng thoát ra khỏi miệng. Kiểu, chỉ bằng thân nhiệt bả toát ra mà cả căn phòng điều khiển đã ấm hẳn lên rồi đây này.
“Nào, xin mời Aika-san. Là Tail Brace thứ ba cô hằng chờ mong đó.”
Aika thấy thế vội tháo chiếc Brace trên tay, thay vào đó là chiếc vòng tay màu vàng óng mới coong, thoạt nhìn cứ ngỡ đâu là màu cơ bản.
“Nhìn kỹ vào nhé!”
“À, ừ.”
“Không được chớp mắt đâu biết chưa!”
“Lắm chuyện!”
Lâu lắm rồi mới thấy Aika tăng động cỡ này.
“Tail On…!!”
<<Start Up Word>> (Câu Lệnh Rút Gọn Khởi Động Chức Năng Biến Thân) vang lên đanh thép, và rồi toàn thân Aika được bao bọc trong luồng sáng gay gắt… là điều không hề xảy ra.
“… Ủa?”
Nhất thời, tôi chưa tiêu hóa được chuyện vừa xảy ra. Khổ chủ là Aika lại càng ngơ ngác hơn, mắt cứ chơm chớp liên hồi.
“T-Tail On!!”
Bả tiếp tục hét lên, năm lần bảy lượt cố gắng biến thân, bộ dạng sốt sắng như phải đánh vật với chiếc điều khiển ti vi vừa cạn sạch pin, bày đủ mọi trò rồi mà chiếc Brace vẫn im tịt. Bảo là thất bại cũng không đúng, còn chẳng thấy nó khởi động nữa là.
Thế rồi, dường như đã mất sạch kiên nhẫn, Aika chuyển sang vung tay loạn xạ.
“Sao lại không biến thân được?! Twoearle, đừng bảo là… món này thất bại rồi nhé?”
“Vô lý, đáng ra phải biến thân ngon lành chứ!!”
“Vậy thì tại saaaaao…”
Do kỳ vọng quá mãnh liệt mà bờ vai Aika rủ xuống, cùng với đó thân người bả cũng từ từ rủ xuống theo.
Bỏ mẹ, điều tôi quan ngại đang dần trở thành hiện thực——
Chờ tới lúc nỗi sầu bi trong Aika lắng xuống, và những ký ức về một tuần lao động khổ sai ùa về, thể nào chốn này cũng hoá thành đồng thây sông máu cho coi. Nghĩ tới thôi đã thấy lạnh hết cả sống lưng.
“N-Này Twoearle, hay là tại chúng tôi không thể dùng chiếc Brace nào khác ngoài cái sử dụng đầu tiên?”
“Quả tình Brace có thiết lập cơ chế phòng vệ để đề phòng trường hợp bị cướp mất, nhưng vốn dĩ đây là thiết bị mà chỉ những ai sở hữu Thuộc Tính Twintail mạnh nhất thế giới mới có thể sử dụng, nên không nhất thiết phải cài đặt cơ chế phòng vệ để không ai ngoài chủ sở hữu sử dụng được làm gì.”
“Ra là thế…”
“Đúng rồi, hay Souji-sama thử sử dụng xem sao?”
Tôi trông xuống chiếc Brace toả ánh đỏ rực rỡ trên tay mình.
À…
Hiểu rồi, hóa ra là vậy. Lý do Aika không thể biến thân, tôi đã phần nào mường tượng ra.
“Cảm ơn cô đã ngỏ lời, nhưng thôi… tôi dùng cái này là được rồi.”
“Dùng sang cái này, biết đâu anh không cần phải biến thành con gái nữa thì sao?”
Đề xuất này nghe hấp dẫn ra phết, nhưng đó không phải lý do tôi không tháo chiếc vòng tay đỏ này ra.
“Thôi, Gear của Tail Red là được rồi. Không phải Tail Gear đong đầy Thuộc Tính Twintail… đong đầy cảm xúc của Twoearle, tôi thấy không hay cho lắm.”
“Cảm xúc, của em…”
“Aika, tôi nhận ra lý do bà không thể biến thân rồi. Chắc hẳn đâu đó trong tâm hồn bà đã sinh lòng gắn bó với Gear của Tail Blue, nên không trang bị Tail Gear mới được nữa. Tôi cũng giống bà thôi, chẳng cần thử cũng biết.”
Một bên là Tail Gear đỏ thẫm Twoearle giao phó lại cho tôi, mặc cho biết rõ bản thân sẽ không bao giờ để tóc twintail được nữa. Bên còn lại là Tail Gear xanh lơ mà Twoearle đã trang bị suốt một khoảng thời gian dài chiến đấu trong cô độc.
“Cả hai đều được đong đầy cảm xúc và tâm hồn của Twoearle. Những người được cô ấy giao phó như tôi với bà, tuyệt đối không thể trang bị Tail Gear nào khác được.”
“Souji-sama…”
Giả như tôi có thể biến hóa thành một thiếu nữ bình thường chứ không phải trẻ con, hẳn thế gian sẽ bớt coi tôi là thần tượng đi, chẳng ít thì nhiều. Tuy nhiên, <<return>> (ân huệ) này lại không tương xứng với cái giá bỏ ra.
“Brace mới, cứ cất đi phòng khi cần đến. Còn bọn tôi thì thế này là đủ rồi.”
“Nhưng mà, Aika-san mong mỏi ngực bự lắm…”
Nghe thế, Aika đứng dậy, trên môi bả nở nụ cười tươi tắn. Coi bộ đã chấp nhận sự thật rồi đây.
“Thôi không sao. Đều tại tôi suy nghĩ không thấu đáo. Nói gì thì nói, Tail Gear nào có phải thứ đơn giản đến mức có thể tùy tiện có mới nới cũ. Đúng như Souji vừa nói, chỉ riêng lòng người là không giả dối bao giờ ha.”
Twoearle ôm chiếc Brace mới coong vào lồng ngực, đôi mắt đảo hết trái lại phải như đắm chìm trong muôn vàn suy tư. Rồi khi đã hạ quyết tâm, cô nàng nhìn thẳng vào mắt Aika mà bộc bạch.
“Aika-san… thú thật với cô, tôi… đã định phục thù. Sự thật là, công nghệ lai <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) nhằm biến đổi cơ thể, suy cho cùng vẫn chỉ là lý thuyết suông. Tôi đã định khi thấy Aika-san hớn hở đeo lên chiếc Tail Brace mới mà ngực vẫn không nhô ra tí nào… sẽ chỉ thẳng vào mặt cô mà cười phá lên ‘Có dùng đến công nghệ dị giới thì Aika-san vẫn cứ một đời bàn là thôi nhỉ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ!!’ cơ…”
“Vậy thì Twoearle cũng giống tôi rồi. Tôi đã định khi hoàn thành mục đích sẽ băm vằm cô thành từng mảnh, tắm máu cô vừa đủ để tim không ngừng đập nhằm trả đũa một tuần cô bắt tôi lao động khổ sai cơ…”
“Aika-san…!!”
“Twoearle…!!”
Ở đời chẳng ai biết được chữ ngờ. Chỉ cần đi lệch một bước thôi, cảnh tượng ấm lòng trước mắt tôi đây sẽ quay ngoắt thành cuộc thảm sát đẫm máu khốc liệt, dễ dàng như trở bàn tay.
Khi đã thổ lộ với nhau số tội nghiệp mém-nữa-là-phạm-phải, hai thiếu nữ nọ cùng nhau mỉm cười rạng rỡ như vừa được giải phóng khỏi lời nguyền quái ác. Dù rằng nếu suy nghĩ kỹ, đôi cái lời thú nhận vừa rồi thể nào cũng sẽ khiến cho vết rạn nứt trong quan hệ giữa hai người trở nên sâu hoắm hơn bao giờ hết, muốn hàn gắn lại cũng chẳng được nữa.
Đúng vào lúc ấy, tiếng còi báo động vang lên ồn ã khắp căn phòng điều khiển.
Vừa đưa mắt lên kiểm tra màn hình, vẻ mặt Twoearle lập tức đanh lại.
“! Souji-sama, là Elemerian ạ! Lần này có tới… hai <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) khủng khiếp!”
“Cô nói gì?!”
“Em sợ là… hai thành viên cấp lãnh đạo tương đương với Drag Guildy vừa ra mặt cùng một lúc ạ!”
Tuyên bố ấy tuyệt vọng đến cùng cực, gợi nhắc tôi về trận tử chiến ngày nào.
Vậy mà lạ thay, không hiểu tại sao con tim tôi lại thanh thản lạ thường.
“Được lắm! Tụi bây thích thì bà đây cũng chiều! Hôm nay đừng hòng ta để thua tên nào nhé!!”
“Tinh thần phải thế chứ! Đi thôi, Aika!!”
“Ừm!!!”
Aika ắt hẳn cũng cảm thấy giống tôi, bởi trên gương mặt bả chẳng bợn chút hoang mang nào hết.
““TAIL ON!!””
Tôi và Aika cùng nhau gật đầu, cùng nhau biến thân, rồi cùng nhau chạy dọc hành lang căn cứ với Twoearle dõi theo sau lưng.
Phải rồi, như thế mới là chúng tôi chứ.
Hơi tiếc là Tail Brace mới chẳng giúp ích được gì trong chiến trận, nhưng bù lại, mối liên kết vừa được kiểm chứng đã khiến chúng tôi mạnh mẽ hơn muôn phần.
Đúng như Aika vừa nói, không cần biết kẻ địch mạnh mẽ nhường nào, ngày hôm nay tôi không hề cảm thấy mình có cửa thua.
Con tim bừng cháy nhiệt huyết chói lòa, chúng tôi phi thân vào cánh cổng ánh sáng————
“Vừa có một twintail ngực bự đang hăng hái tản bộ trong tòa nhà chọc trời kia còn gì!!”
“Ai bảo ngươi! Nhiệm vụ của chúng ta là đi tìm twintail ngực nhỏ mới đúng!!”
để rồi khi bước ra khỏi luồng sáng ấy, tại chiến trường chúng tôi đặt chân tới lại diễn ra một cuộc cãi vã thô tục, nghe đến là chối tai.
Tôi và Aika cùng nhau trượt té, ngã ụp cả mặt. Hai tay vẫn để ngang hông, chúng tôi chúi đầu xuống mặt đường trải nhựa, trượt một quãng thật dài đúng kiểu xe trượt tuyết.
“Mấy tên gần đây ăn trúng cái gì đấy?! Mở mồm ra là vếu này vếu nọ, thích giỡn mặt nhau chắc!!”
Aika dồn lực kéo mặt ra khỏi mặt đường, quát lên ầm ĩ.
“Bình tĩnh đi Blue! So với mấy cái như bloomer với đồ bơi trường học thì như này có gì đâu!!”
“Cái lũ nghiệt súc biến vếu thành sức mạnh, bà mày giết hếếếếếếếếếếếếết!!!”
Cơn giận mà con trai như tôi tuyệt bất khả thấu đạt, nương theo tiếng gầm của Aika mà xuyên thủng cả bầu trời.
Hai tên Elemerian bị tiếng gầm này đánh động, bèn thôi tranh cãi rồi quay lại giáp mặt với chúng tôi.
“Xuất hiện rồi đó sao, hỡi Twintails!!”
Dở thật, địa điểm thế này không ổn. Dạo gần đây người ta bắt đầu rỉ tai nhau về việc đám Elemerian dứt khoát không gây hại cho con người, đâm ra những người tình cờ có mặt tại hiện trường không còn bỏ chạy nữa mà quyết định lưu lại hóng hớt cứ mỗi ngày một nhiều thêm.
Chiến trường lần này là ngay đối diện sân khấu ngoài trời cỡ đại thuộc cụm tòa nhà tọa lạc tại trung tâm thành phố. Nhác thấy tấm bảng dựng ngay trước cổng vào, tôi đoán nơi đây đang diễn ra một cuộc thi… hay một buổi thử giọng nào đó. Do mục tiêu là <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) nên những nơi thế này rất dễ lọt vào tầm ngắm của bọn chúng.
“Giữa chốn đông người thế này mà đập nhau với bọn lãnh đạo, không phải ý hay đâu…”
Tôi những mong rằng <<Elemera Searcher>> (Thiết Bị Đo Lường Năng Lượng Thuộc Tính) tại căn cứ bị trục trặc gì đó. Éo le thay, khi đã tự mình cảm nhận quầng khí áp đảo công kích từ khắp mọi hướng toát ra từ bọn chúng, tôi mới bàng hoàng nhận ra bọn chúng khác một trời một vực so với lũ lau nhau ô hợp thường gặp. Đây là minh chứng cho thấy hai tên này thật sự thuộc về cấp lãnh đạo.
Bọn này mà dồn toàn lực tấn công—— thì thiệt hại cỡ như trong rừng hẵng còn nhẹ nhàng chán.
Phía khán giả thì lại ung dung thấy ớn, hết chụp hình tanh tách lại quay sang hóng hớt tình hình bên đây.
Bất thần, cái tên Elemerian khổng lồ, nổi bật với hoạ tiết vây cá khắp người đánh mắt nhìn tôi chòng chọc.
“V-Vậy ra đây là Tail Red… Twintail tối thượng, danh nổi như cồn xuyên suốt cả tam thiên thế giới, ngay đến con tim của <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) ta đây cũng không tránh khỏi rúng động… Cay đắng xiết bao! Hai ta mà được tương ngộ khi nhóc đã trưởng thành, chưa biết chừng bờ ngực căng mọng ấy đã trở thành vì sao sáng chói, tô điểm cho toàn <<Milky Way>> (Dải Ngân Hà)!”
Tên này vừa dứt lời, tên Elemerian nom như quái vật mực kia liền quát lên đầy giận dữ.
“Bớt phù phiếm đi thứ thô bỉ! Vẻ đẹp của cô bé như vậy là hoàn mỹ đến cực cùng! Nhà ngươi cả gan đụng tay đụng chân vào tạo tác của thần, xấc xược tới mức có bị phạt bao nhiêu cũng không đủ! Chưa kể, Twintails, còn, lại, kia……”
“Vâng vâng, Tail Red này Tail Red nọ, ta nghe phát chán rồi. Bọn mi cứ thong thả tí tởn với nhau, còn ta…”
Đang định quay sang Aika để phản bác phát ngôn vừa rồi, tôi bỗng giật mình, lớn giọng hét lên.
“Blue!!”
“—————!!”
Tôi còn chưa kịp chớp mắt xong, một tên Elemerian đã dừng chân sát rạt ngay trước mũi Aika. Là do hắn di chuyển với tốc độ đến cả Aika còn không thể bắt kịp? Hay chỉ đơn thuần là xoá sạch khí của bản thân đến không còn chút nào?
Mặt đối mặt với Tail Blue vẫn để lộ sơ hở chí mạng, tên Elemerian đột nhiên quỳ một gối, thái độ nghiêm trang cứ như vị trung thần thề tận tuỵ với đức vua, dựng nên một cảnh huống không khác chi trò đùa.
“…………………… tuyệt đẹp……”
“Hả?”
Do nỗi căng thẳng trong đầu đã đạt tới trạng thái bão hoà, thành ra những lời này khiến tôi bị hẫng một nhịp.
“Tuyệt đẹp… Thật không ngờ, kẻ địch của ta lại là một người như nàng. Quả là số phận trêu người… Ôi mới thật tàn khốc làm sao!!”
“Ơ, mi, đang nói cái gì…”
Cùng động tác đậm tính nghi thức, tên Elemerian tuốt ra thanh kiếm mảnh giắt hông, nâng bằng cả hai tay rồi dâng lên cho Aika.
“Tên của ta là Krake Guildy. Thanh kiếm này xin được trao lại cho nàng, hỡi Công chúa của lòng ta.”
“Mi, nói thật đấy hả?!”
“Ta đã bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc! Ngay cả khi đã băng qua muôn trùng thế giới khác nhau, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời ta được nếm trải cảm xúc này! Xin nàng, hãy chấp nhận tình cảm của ta!!”
“Ơơơơơ…”
Tôi nghe riết thành nhờn rồi chứ, Tail Blue thì mới lần đầu được kẻ địch tung hô lên tận tầng mây. Cũng vì thế nên Aika mới rối trí, không biết nên phản ứng ra sao cho phải.
“Hừm, vẫn ngựa quen đường cũ. Tên này là kẻ nệ cổ hiến trọn thân mình cho hiệp sĩ đạo, nên là một khi hắn đã máu lên thì họa có trời mới cản nổi!!”
Tên Elemerian còn lại khoanh tay bình phẩm, trên gương mặt lộ rõ vẻ chua chát, ra vẻ hiểu rõ tên kia lắm.
“Xin nàng, hãy chấp nhận cảm xúc trong ta! Hỡi nàng Công chúa kiều diễm!!”
“Ơ, thôi, nhưng mà, m-mi nói vậy, ta cũng khó xử lắm…”
Lời đáp của Aika càng lúc càng thiếu thuyết phục.
Như muốn hấp diêm thính giác của tôi, cuộc gọi của Twoearle được vặn lên mức âm lượng lớn nhất.
“Anh thấy gì chưa Souji-sama?! Đây là phụ nữ đấy! Là bản chất thật của phụ nữ đấy!! Miệng thì toàn nói lời hay ý đẹp, mà thằng khác vừa ngon ngọt mấy câu đã đổ đứ đừ! Aika-san lẳng lơ đến vậy đấy, nên thôi vỡ mộng liền đi anh ơi!!”
Vỡ mộng ấy hả… Thử hỏi còn gì vỡ mộng hơn cái cách Twoearle với Aika tương tác với nhau hằng ngày nữa không đây?
“Xưa kia, khi chúng ta dâng kiếm thề trung thành với Thủ lĩnh Ultima Guil tối cao, thông qua bức <<Veil>> (Màn Thánh) Người đã truyền lời như thế này: ‘Hãy tìm kiếm vị chủ nhân phù hợp với thanh kiếm ngươi đang cầm. Linh hồn của ngươi, ta đã nhận, hãy tự mình tìm kiếm người xứng đáng để ngươi dâng kiếm thề nguyện!’ Và hỡi Công chúa, cuối cùng, thời khắc để ta báo đáp tấm ân tình của Thủ lĩnh tối cao cũng đã điểm!”
“Ấy, thôi mà, tấm lòng của mi ta cảm kích lắm, nhưng nói cho cùng hai ta vẫn là kẻ địch…”
“Ta đã tìm ra, nàng Công chúa yêu kiều sở hữu bộ ngực nhỏ tối thượng!!”
“………………………………… hả?”
Aika hình như định bụng phỏng theo cách từ chối loại người đeo bám dai dẳng để từ tốn kết thúc cuộc nói chuyện, phải cái đến lúc nghe hết thứ “tâm tình” sâu kín thể hiện qua tiếng gầm xung thiên mới rồi là bả chính thức cứng họng, không nặn ra được từ nào nữa luôn.
“Đã có twintail thì phải đi đôi với ngực nhỏ… Tâm nguyện ta ấp ủ cả một đời, cuối cùng đã đơm hoa kết trái! Vừa nắm giữ Thuộc Tính Twintail đẳng cấp tối thượng, vừa có cho mình bộ ngực nhỏ tỏa sáng tương đương! Thế này thì sao thân thể ta không run lên vì phấn khích cho được cơ chứ!!”
Lại được cả nhóm khán giả theo dõi đằng xa nữa, cuộc hành hình công khai này, có vẻ hơi quá tay mất rồi.
“Có khi nào, ban nãy Aika-san không biến thân được là do cơ địa dị ứng với <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn) không ta! Cái vòng một phẳng như sân bay mà được khen nức khen nở, khéo khi bên trong cô <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ) đang nảy nở um tùm luôn đó! Phụt phụt————— PHỤT PHỤT PHỤT PHỤT PHỤT!!”
Mới vài phút trước còn tái khẳng định mối liên kết vững bền, chưa chi Twoearle đã phá lên cười sằng sặc, miệng bồi thêm cả tấn muối vào vết thương chí tử kẻ địch vừa gây ra cho Aika.
“Không thể nào… Làm sao có chuyện, tôi lại đi cự tuyệt vếu bự…”
“Chuyện này thì ai biết được nhỉ! Có khi con tim cô chối bay chối biến chứ cơ thể cô thì… à đâu, hay là ngược lại ấy chứ! Chao ôi chao ôi, khoa học có phát triển ra sao cũng khó mà đo được lòng dạ con người!!”
“………”
“Nói thế thôi, nhất Aika-san rồi nhé, fan đầu của cô kia kìa! Ít ra cũng được giọng nói ra dáng quý ông, nhắm mắt lại cái thì khác gì cặp đôi đang yêu tâm tình với nhau đâu! Quả nhiên cô cứ phải tìm anh nào chấp nhận được cái bàn là phẳng phiu kia mới là nhất!”
Trong lúc nội tâm tôi còn bận gào thét “Mồm mép tép nhảy vừa thôi Twoearle ơi!!” thì cô nàng đã nói xong điều cần nói tự lúc nào.
Lạ lùng thay, trông Aika có vẻ đã tự chủ lại đôi chút.
Hiểu rồi, ra Twoearle đánh bạo vuốt râu hùm là để giúp Aika định thần lại sao. Hợp lý, dù gì cũng sắp phải chống lại kẻ địch cường địch mà ha.
“Twoearle này, trước khi tôi về nhà, cô nhớ tắm rửa cho sạch sẽ vào đấy.”
“Ơ kìa, Aika-san này thiệt tình. Mới củng cố mối liên kết thân tình chưa được bao lâu đã đòi chơi bạo kiểu này rồi, hơi bị cầm đèn chạy trước ô tô đó nhaaaa.”
“———————————trước lúc thệ thế cũng nên sạch đẹp một chút mới phải đạo chứ nhỉ?”
Định thần nổi chỗ nào chết liền…
“S-S-Souji-sama ơi! Nhanh đánh bại thứ đó đi anh! Thứ kia là mối hoạ đối với Địa Cầu, bọn Elemerian so với ả còn chẳng bằng con tôm con tép! Người có thể đánh bại nó chỉ có mình Souji-sama thôi ạạạạ!!”
“Xin lỗi, trước mắt tôi đây có tận hai kẻ địch mạnh đây này…”
Hai tên cấp lãnh đạo cộng một con đại quái thú, đơn thương độc mã tôi đây có mà chọi lại bằng niềm tin. Mà đâu, chỉ riêng con đại quái thú là đủ nghiền tôi nát bét thành thịt băm chung với Tail Gear rồi ấy chứ.
“…… Elemerian vẫn cứ thế nhỉ, trăm tên như một. Giời ạ, chẳng thiết gì nữa, chỉ muốn quậy chanh bành lên cho hả dạ thôi. Mọi người di tản hết chưa ta? Biến nguyên chỗ này thành bình địa chắc chả sao đâu nhờ?”
“Nói nhăng nói cuội vừa thôi không đất nước này chanh bành thật mất!!”
Phải chăng đây chính là cái “mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành” mà cổ nhân hằng đề cập? Con ong siêu đẳng trốn trong tay áo, sẵn sàng cho cả đất nước cố hương cùng lũ giặc ngoại xâm đồng quy vu tận. Tail Blue triệu hồi Wave Lance, siết chặt lấy cây thương cùng đôi mắt vằn đầy tơ máu.
Cây thương bị siết rung lên cành cạch tạo cho người ta cảm giác không yên, cứ như phải ngồi xem một cụ bà vận hết sức bình sinh nắm chặt lấy thanh kẹo chitose vậy.
Thôi xong… thế giới này tàn rồi…
“Tail Red!! Cố gắng lên em!!”
Từ phía các khán giả sau lưng, tôi nghe có tiếng bé gái nào đó cổ vũ mình.
Hự, đã mất công em nó cổ vũ nhiệt tình đến thế, mà tôi đây lại lực bất tòng tâm, chẳng tìm ra nổi cách nào ngăn chặn thảm cảnh sắp sửa nổ ra trước mắt mình!!
Thôi thì ít nhất, chỉ mình em thôi, em hãy về nhà đi, cho khỏi phải chứng kiến địa ngục trần gian sắp sửa giáng xuống cái chốn này!!
Cùng nguyện vọng thiết tha ấy, tôi quay mặt lại, thì liền bắt gặp ánh mắt của——
“LẠI LÀ CHỦ TỊỊỊỊỊỊỊỊCH?!”
Chủ tịch Shindou, với Sakuragawa-sensei đứng ngay cạnh.
Aika đè nén cơn giận trong đường tơ kẽ tóc, ngoảnh lại lo lắng cho gương mặt thân quen.
“Chết thật, tên ngốc hiệp sĩ này mà phát giác ra Chủ tịch là sẽ đổi mục tiêu sang chị ấy mất! Ngực Chủ tịch còn nhỏ hơn cả của tôi nữa mà… nhỏ hơn cả của tôi nữa luôn!!”
“Mắc gì nói tận hai lần?!”
Diễn đạt thế này nghe hơi vô duyên, nhưng nếu tên này ưu tiên những cô gái vừa khiêm tốn vòng một vừa sở hữu Thuộc Tính Twintail mạnh mẽ, thì vị thế của Chủ tịch phải nói là cực kỳ nguy hiểm, chỉ sau Aika.
Thuộc Tính Twintail mạnh mẽ là cái tiên quyết. Tiếp đó, nếu như có yếu tố nào đó dựa trên thuộc tính của riêng mình như ngực nhỏ thì lại càng hay. Sở hữu được cả hai thuộc tính thì coi như là hoàn hảo không tì vết. Tiêu chuẩn của đám này, về cơ bản có thể tóm gọn lại thành như vậy.
Có cái là, sở hữu cả hai thuộc tính đã khó, mà cường độ của cả hai mạnh ngang nhau lại càng bất khả. Phải thế mới hiểu tại sao tên kia lại hết lời tán tụng Aika là đỉnh nhất.
“Bằng mọi giá phải bảo vệ <<người đó>> (Chủ tịch) đấy, Blue!!”
Trớ trêu thay, chỉ vì quá cuống cà kê chuyện Chủ tịch nên chúng tôi đã vô tình đánh động hai tên kia chú ý đến chị ấy.
“Hừm, đằng kia cũng có twintail đáng gờm đó chứ! Chỉ tiếc là vẫn không phải ngực khủng, chán đến thế là cùng.”
Phản ứng phía đằng này thì quá dễ đoán, chứ còn kẻ tôn sùng <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ) như Krake Guildy thể nào chẳng đem hết vốn liếng văn thơ ra để ngợi ca Chủ tịch. Mối lo ngại cứ nằm ngổn nằm ngang trong đầu, báo hại những lời tiếp theo tên Krake Guildy phát biểu, tôi nghe mà xịt keo cứng ngắc.
“Quả là Thuộc Tính Twintail trác tuyệt! Song, tuyệt nhiên không có chút tiềm năng nào để ươm mầm <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ) hết!!”
Krake Guildy chĩa thanh kiếm về phía chị, cất cao giọng tuyên bố như muốn thay trời hành đạo.
“Cái gì cơ?! Ai cho ngươi ăn nói kiểu vậy với tiểu thư hả tên khốn?!”
Chẳng nề hà gì đến lời quát tháo của Sakuragawa-sensei đứng cạnh chị, Krake Guildy vẫn một mạch tiếp lời.
“Bé gái có ngực nhỏ là chuyện đương nhiên! Việc gì ta đây phải rung động!!”
Kỵ sĩ đạo.
Tín niệm cơ hồ lưỡi gươm vừa tuốt ra khỏi vỏ, ngay thẳng và sắc bén đến cực cùng.
Cũng là yếu tố then chốt phóng thích cơn giận ngùn ngụt mà Aika đã phải gồng mình chống chịu suốt từ nãy đến giờ.
“Hiểu rồi… Ý bảo ta thì không phải đương nhiên chứ gì… ha ha ha… HA HA HA HA HA HA HA!!!”
Cùng diện mạo đủ sức dọa cho cả La Sát phải sợ té đái, Blue hùng hổ nhào về phía Krake Guildy, thì đúng vào lúc ấy…
“Nào hỡi Công chúa!! Xin nàng hãy chiêm ngưỡng, lòng thành tâm của ta đây!!”
Krake Guildy bỗng vung hai tay tạo thành hình dấu mũ, toàn thân giải phóng đấu khí bạt vía kinh hồn.
Bộ áo giáp hắn khoác lên người bật tung ra… là tôi tưởng thế, chứ đó nào có phải áo giáp, mà là vô số các bộ phận riêng lẻ nối kết với thân người. Một đống xúc tu lúc nha lúc nhúc, ngoằn ngoèo uốn lượn như kiểu mỗi cái đều có ý chí riêng, không khỏi khiến tôi liên tưởng tới hình tượng thần A Tu La nghìn mắt nghìn tay trong Phật giáo.
Giống như huyền thoại về Ma Thú Biển Khơi Kraken, chuyên môn dùng xúc tu mạnh mẽ để kéo con người xuống biển sâu thăm thẳm, số lượng xúc tu khổng lồ nhanh chóng che phủ tầm nhìn của chúng tôi khỏi bầu trời bị chia cắt bởi những tòa nhà cao tầng xung quanh.
“Đây là, hình thái chiến đấu của hắn sao?!”
Ra là thế! Tương tự cách Drag Guildy mọc ra twintail như rồng bay tung cánh, đây là hình thái toàn lực của Krake Guildy!
Ngặt nỗi, bỗng từ đâu ập tới một điều còn đáng kinh ngạc hơn cả hình dạng của quân địch.
“K-K-K-K-KHÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!!”
Trông cảnh ấy mà làm Aika hét váng lên, chói tai bằng vạn lần tiếng xé vải.
“KHÔNG!! KHÔNG ĐÂU KHÔNG ĐÂU!!”
“Bình tĩnh đi Blue! Bà làm sao thế?!”
“XÚC TU! XÚC TUUUUUUUU!!!”
Đứng trước đống xúc tu ngoằn ngoèo từ Krake Guildy mà da gà da vịt Aika nổi hết cả lên.
À thì nhìn chúng nó cứ uốn a uốn éo thế kia trông cũng sởn tóc gáy thật, tôi không phủ nhận, nhưng thật tình là dòm tụi này chúng nó khôi hài nhiều hơn là tởm lợm kiểu như mấy con quái vật hay thấy trong phim kinh dị, xét ra thì đâu đến nỗi gây tổn thương tâm lý gì cho lắm… vậy mà rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế này?!
“Hỡi Công chúa, hà cớ gì nàng lại phải kinh sợ?! Đây là nghi thức cầu hôn của ta! Là bằng chứng tình yêu tối thượng của ta thôi mà!!”
“ĐÙA CHẮẮẮẮẮẮẮẮẮẮẮẮẮẮẮC MÌNH VỪA BỊ XÚC TU CẦU HÔN KÌAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Aika hét ầm lên, mắt trợn tròn còn miệng thì tuôn trào máu huyết.
Cứ tưởng là hình thái chiến đấu tối thượng chứ, kết luận hấp tấp quá rồi. Tên này xài đống xúc tu theo kiểu, mấy con công xòe cánh trong kỳ động dục ấy, đại loại thế.
“Hứứứứứức… tại ông hết, tại ông mãi chẳng chịu làm gì… nên tôi mới bị cái thứ kia cướp mất lần cầu hôn đầu đời đấy!!”
“Hả?!”
Aika òa khóc, làm tôi lú lẫn chẳng nhớ đã từng làm gì để bả bắt tội.
“Quá đáng lắm, sao lại thành ra thế này!!”
“Thôi đừng khóc nữa, tôi mấy nay cũng bị cầu hôn trên dưới chục lần chứ có ít ỏi gì đâu!!”
“Ông thì sướng rồi, được cô hầu xinh xắn cầu hôn hẳn hoi! Chứ còn tôi thì… XÚC TUUUUUUU!!”
Tôi nhìn qua lại giữa Aika – đương quỳ rạp xuống đất khóc lóc sụt sùi – và hai tên địch.
Gay thật… Aika đã thế này thì chỉ còn cách tự lực cánh sinh thôi. Đối phó được đến đâu thì không biết… nhưng ít nhất phải bảo vệ Aika!!
“Chậc!!”
Tên Elemerian còn lại tặc lưỡi, quay phắt mặt đi bằng cử chỉ cường điệu như diễn kịch.
“Cụt hết cả hứng! Bọn ta hạ cố đến đây cốt là để thăm dò thực lực của các ngươi, cơ mà cứ tình hình này thì có mỗi cái việc đấy cũng chẳng xong nổi!”
Nói rồi, hắn nắm lấy vai Krake Guildy, giục tên này rút lui.
“Tail Red! Trận chiến này của chúng ta, để khi khác phân thắng bại! Trước lúc ấy, hãy lau đi những giọt lệ vương trên đồng đội của nhóc cho ta!!”
“Mi…..”
“Tên ta là Levia Guildy! Chiến binh hiến trọn thân mình cho <<Large Bust>> (Thuộc Tính Ngực Lớn)!! Đừng có tưởng ta đây cũng dễ dãi như tên này!!”
Đúng như tôi nghĩ, cứ hễ nhắc đến mấy chuyện kiểu này là bọn chúng lại nghĩa khí đến quái gở. Dù trong miệng là cả một bồ dao găm, nhưng tôi đoán tên này cũng không khỏi bứt rứt khi thấy đồng đội làm Aika phải rơi lệ.
Tâm hồn quảng đại, khí khái ngút trời, tựa hồ Cự Long Leviathan thống trị toàn cõi biển cả.
“Hự!! Công chúa!! Công chúaaaaaaaaaa!!!”
Dù bị lôi đi xềnh xệch như tấm giẻ rách, Krake Guildy vẫn không chịu buông bỏ, liên tục uốn éo mớ xúc tu như điên như dại. Vào giây phút hoà mình vào cánh cổng ánh sáng, một chiếc xúc tu trong đó đã nhằm thẳng vào Aika mà vươn ra thật lực.
“Blue!!”
“…… hơ?”
Tựa như đôi tình nhân bị số mệnh chia cắt, chỉ mong níu lấy bàn tay nhau vào thời khắc cuối cùng.
Xúc tu của Krake Guildy, lướt nhẹ qua mu bàn tay phải của Aika.
“Ơ, ê………………………………… hiuuu…”
Aika ú ớ mấy tiếng như đánh vần bảng chữ cái, rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Cùng lúc đó, thân thể bả phát ra ánh sáng chói lòa.
“Chết!”
Tôi vội vã ôm lấy Aika, triển khai một lớp Aura Pillar mỏng bao trọn quanh mình, đoạn dồn hết tốc lực chạy một mạch xuyên qua đám đông hiếu kỳ.
Phải đến khi lăn vào một con hẻm thiếu bóng người, tôi mới giải trừ Aura Pillar được dùng thay màn che, và y như rằng, hình thái biến thân của Aika cũng mau chóng được giải trừ.
Lúc ấy tôi mà để ý muộn một chút thôi, e là giờ này thân phận thật của Blue đã được lan rộng trên khắp các phương tiện truyền thông rồi ấy chứ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hại tim như lần này.
“Lúc Souji-sama dốc cạn sức mình để tiêu diệt Drag Guildy cũng bị cưỡng chế giải trừ biến thân, đúng là nguy hiểm thật đấy. Lần bảo dưỡng tới em sẽ tìm cách khắc phục vấn đề này.”
Âm giọng Twoearle truyền qua bộ đàm không giấu đi được vẻ áy náy.
“Cũng phải, đành nhờ cô vậy. Đùa chứ vụ này sợ phết.”
Trong lòng vẫn chưa hết quan ngại về những trận chiến sắp tới, tôi giải trừ biến thân.
“Souji-sama! Anh đừng làm thế!!”
“Hả?”
Bất giác, ấn đường tôi như có dòng điện chạy dọc qua. Cảm giác ấy, tôi đã trải nghiệm quá nhiều đến không đếm xuể.
Khí của twintail, lại còn rõ mồn một.
Và rồi, khoảnh khắc nhận thấy một cái bóng đổ xuống mình từ phía sau lưng, tôi đã ngỡ như con tim mình vừa ngừng đập.
Tôi nín thở, chầm chậm quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía đầu con hẻm——
“… Mitsuka-kun… là… Tail Red…”
Hơi thở gấp gáp, twintail đung đưa loạn xạ, Chủ tịch chết lặng nhìn tôi không rời.
Đã gây rối đám đông để chạy vụt qua rồi, vậy mà chị ấy vẫn đuổi kịp bọn tôi sao?
“K-Không phải… chuyện này là…”
Trước khi tôi kịp nảy ra một lời giải thích thỏa đáng, Chủ tịch bỗng nhiên chao đảo, dựa người vào tường rồi từ từ trượt xuống. Mất hẳn ý thức luôn, chắc Chủ tịch cũng phải sốc lắm.
Twoearle thì như tẩu hỏa nhập ma, xổ ra liền một tràng liên thanh vào bộ đàm.
“Souji-sama! Đã bị phát hiện rồi thì… trước hết xin anh hãy lột đồ cô ta ra đi ạ! Mau lên! Nhaaaanh lên! Càng nhanh càng tốt!!”
“Khi không lột đồ người ta làm gì?!”
“Để chụp hình đe dọa chứ còn làm gì nữa!! ‘Dám bép xép với ai là tôi tung cái này lên mạng đấy nhé’ ấy! Một bên là anh hùng bị vạch trần danh tính, với một bên là thiếu nữ bị chộp bộ dạng không mảnh vải che thân! Thế là huề cả làng rồi!!”
“HUỀ CHỖ NÀOOOOOOOOO?!!!”
Đồng đội tôi còn đủ tỉnh táo để hô hào tôi làm chuyện bàng môn tà đạo, chứ còn tôi thì tá hỏa tới độ chỉ muốn xỉu luôn đi cho xong.
“L-Làm sao giờ… có tận hai người bất tỉnh, mà đám đông lúc nãy vẫn chưa chịu giải tán…”
Tôi dựa Aika vào tường, rồi toan chạy lại Chủ tịch nằm gục đằng kia. Đúng lúc này, một người phụ nữ nọ bước tới, xen vào giữa hai chúng tôi.
“… S-Sakuragawa-sensei…”
“Tiểu thư nhẹ người, nhưng một mình mà phải khênh hai thì vẫn hơi quá sức. Mitsuka-kun, để tôi giúp.”
Cùng thái độ bình thản đến lạnh cả sống lưng như thể đã nhìn thấu được mọi chuyện ngay từ đầu, ánh mắt Sakuragawa-sensei nhìn trực diện vào thân phận thực sự của Tail Red… tức là tôi.
“Đổi lại, tôi muốn được nghe thêm về chuyện của các em.”
Ngữ điệu không giống gây áp lực, mà giống cầu xin nhiều hơn.
“Nhìn cách thế giới phản ứng nhặng bộ như hiện nay… tôi hiểu rằng các em muốn che giấu danh tính. Song, khi tiểu thư đã liên tiếp bị cuốn vào vòng nguy hiểm, thì hầu gái tôi đây sao có thể bàng quan đứng nhìn được nữa.”
“… Em hiểu rồi. Nhưng xin cô hãy thề…”
“Được, tôi sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai. Xin thề trước tờ giấy đăng ký kết hôn có tên tôi trong cột người vợ này.”
“Vậy là được rồi ạ.”
Tôi hỏi Twoearle lần nữa nhằm xác nhận lại phán đoán của mình. Tôi cõng Aika, Sakuragawa-sensei cõng Chủ tịch. Chúng tôi men theo con hẻm để tránh bị người ta chú ý, thẳng tiến về nhà.
◇
“Mẹ nghe Twoearle-chan thuật lại sự thể rồi. Nào, nhanh vào đi.”
Vừa về đến nhà, tôi nhận thấy chiếc bảng “Closed” đã được treo lủng lẳng dù còn chưa tới giờ đóng tiệm, đành phải vòng ra cửa sau thì bắt gặp mẹ tôi mở toang cánh cửa như chỉ chờ chúng tôi trở về.
“Mới sáu giờ mà sao mẹ đã đóng cửa?! Mẹ không thấy vị khách có bối cảnh <<Time Slip>> (Du Hành Thời Gian) hay đến quán mình đang ủ ê bên ngoài kia à?!”
“Thôi thôi cứ kệ người ta, căn cứ bí mật let’s go!”
Mẹ tôi vừa ngâm nga vừa dẫn tôi và Sakuragawa-sensei vào chiếc thang máy dẫn xuống căn cứ bí mật nằm sâu bên trong quán cà phê. Nom thái độ là biết mẹ đang khoái chí lắm.
Đến đây tôi đồ rằng xung quanh đã an toàn, bèn lắc lắc Aika trên vai gọi bả tỉnh dậy, phải cái chẳng thấy phản ứng gì cả. Mà sốc cũng phải thôi. Đến tôi cũng gọi là chai mặt rồi lâu lâu vẫn bị ba cái trò trời ơi đất hỡi của bọn này quay như chong chóng chứ đùa à.
Hai bắp đùi Aika chạm tay tôi vừa ẩm ướt vừa ấm áp, làm tôi thoáng chút ngượng nghịu.
“Mẹ à, giúp con một tay đi, gọi mãi Aika chẳng chịu dậy này.”
Mẹ tôi nghe thế mới khẽ nghiêng đầu, đoạn dòm vào Aika sau lưng tôi rồi mỉm cười.
“Hì hì~ Cô là cô thích điểm này của Aika-chan lắm đó nha ♪”
“Ơ hay, vừa dứt lời bảo Aika đang bất tỉnh xong!”
“Đúng nha~ Vẫn còn bất tỉnh đàng hoàng đây nè~ Ra dáng đàn ông lên Sou-chan ơi, đàn ông lên thôi con!”
Vừa rồi, hình như twintail của Aika vừa rung se sẽ thì phải… hay lại tôi tưởng tượng?
Lúc tỉnh dậy mà nhận ra mình đang được cõng như con nít, chắc bả chẳng lấy làm vui vẻ gì đâu ha.
Nói chứ––– Aika, nhẹ thật đấy…
Ngày trước xem ti vi, thấy người ta dùng một nùi thuốc nổ để phá dỡ công trình mà tôi trộm nghĩ “Vào tay Aika khéo chỉ mấy phút là xong”, chứ có bao giờ biết Aika hóa ra lại mong manh dễ vỡ đến nhường này.
“Mitsuka-kun? Sao lại dừng chân rồi?”
“E-Em đi ngay đây!”
Từ lúc đứng trong chiếc thang máy hình ống trụ Sakuragawa-sensei đã phải há hốc miệng vì sửng sốt, mà tới khi chứng kiến căn cứ bí mật dưới lòng đất phía sau cánh cửa thì cô ấy còn thất kinh hơn nữa. Vẻ ung dung tự tại cô từng phô diễn trên bục giảng, nét trưởng thành từng khiến cả Twoearle còn phải sợ mất mật, tất cả đều đã biến mất không dấu vết.
“Dưới một quán cà phê bình thường… lại có hẳn một căn cứ bí mật bề thế…”
“Hì hì, các cô là người ngoài đầu tiên được đặt chân vào nơi này đó nha.”
Xét ra thì mẹ cũng là người ngoài luôn đấy mẹ ạ…
Ngay lúc bước vào phòng điều khiển với Aika trên lưng, chào đón chúng tôi là một Twoearle nổi giận đùng đùng, phăng phăng chạy về phía này.
“Dậy đi Aika-san ơi!! Trên người không có bầu sữa để áp vào mà còn bắt người ta cõng là sao vậy hả?! Chỉ khổ phía đằng trai vì phải vác cả cục tạ sau lưng thôi chứ lợi lộc gì đâu!!”
“Chào buổi sáng, Twoearle à. Tắm rửa sạch sẽ chưa nào bạn yêu?”
Biết cái mô típ phim ảnh rập khuôn, kiểu sau một hồi xả liên hoàn đạn vào con quái vật, thấy nó nằm lì ra đấy được có một lúc đã vội lẩm nhẩm “Xong rồi sao?” rồi rón rén lại gần kiểm tra, thì thình lình bị con quái vật ấy bật dậy xé xác chứ? Chung quy là, sau khi căn thời gian chuẩn chỉ không chê vào đâu được, Aika đã tỉnh giấc, chồm lên tấn công Twoearle.
“NOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!” – Như mọi khi, tiếng hét tuyệt mệnh lại vang xa khắp chốn.
Tôi mà bám theo hai người này cỡ vài ngày quay phim tư liệu, không khéo sẽ quên tiệt mục tiêu ban đầu mà cho ra thành phẩm là một bộ phim kinh dị hành động ngập tràn cảnh quay “đắt giá” mất thôi.
Phải tới khi Twoearle bị treo lên trần nhà làm đèn trang trí mới ở trển, Chủ tịch mới gật gù tỉnh giấc.
“… quả nhiên, không phải là mơ.”
Vừa lấy lại được ý thức đã bị đập ngay vào mắt quang cảnh căn cứ siêu công nghệ, Chủ tịch lặng người đi, miệng lẩm bẩm thật nhẹ.
Đến tận phút cuối tôi vẫn phân vân, tự hỏi liệu có nên lợi dụng việc Chủ tịch bất tỉnh mà bảo rằng đó chỉ là giấc mơ thôi hay không. Tuy nhiên, Sakuragawa-sensei lại thẳng thừng từ chối, quả quyết rằng cách đó không khả thi.
Vì thế tôi đành giải thích sơ lược sự tình cho cả hai, hạn chế giấu giếm xuống mức tối thiểu, chỉ khéo léo lướt qua chuyện thế giới của Twoearle bị hủy diệt. Kết cục đau lòng ấy sẽ gây nên chấn động khôn lường đối với những ai mới nghe lần đầu.
“Mình hiểu rồi… một toán quái vật đến từ thế giới khác…”
“Kể ra thì, hai nữ sinh rắc rối bậc nhất cả trường đều có liên hệ với Twintails, thế gian này mới thật tròn làm sao.”
Vệ sĩ của Chủ tịch có khác, chẳng mất bao lâu để Sakuragawa-sensei lấy lại được vẻ điềm đạm thường ngày và bắt đầu hành xử thoải mái hơn.
Về phần Aika với Twoearle, hai người họ không ngồi ghế, mà lại dựa lưng vào tường, giữ một khoảng cách nhất định quan sát Chủ tịch và sensei.
Nhìn kĩ thì Aika còn trông rõ là ưu tư, hẳn là do bị lộ thân phận lúc còn mê man bất tỉnh. Đều là lỗi của tôi cả. Vậy mà Aika lại cúi đầu tạ lỗi, cùng vẻ mặt xót xa chẳng giấu đi đâu được.
“… Xin lỗi, Souji. Tại tôi mà…”
“Không, là do tôi không kịp phát hiện ra Erina-san. Hai người bị lộ thân phận là lỗi lầm từ phía tôi.”
Twoearle cũng tiếp lời.
Không phải tôi không hiểu cảm giác của cô ấy, nhưng cách nói trên nghe như đang đổ hết trách nhiệm lên đầu Chủ tịch vậy. Ngay lúc tôi vội nghĩ cách lấp liếm, Chủ tịch đã lên tiếng trước.
“Các bạn không ai có lỗi gì hết. Mình… từ trước tới nay, đã luôn cho rằng các bạn có quan hệ gì đó với Twintails rồi.”
“Chị nói gì cơ?!”
Lời thổ lộ chấn động làm tôi thiếu tí nữa là ngã uỵch xuống khỏi ghế. Bảo là chấn động chứ, phải thế mới giải thích được nhiều điều tôi hằng lấn cấn.
“Chủ tịch… hiện tại, chị nhìn thấy cái vòng tay này chứ?”
Tôi giơ chiếc vòng tay trên tay phải lên cho Chủ tịch xem.
“Có, rất rõ là đằng khác.”
“Biết ngay… <<Imagine Chaff>> (Thiết Bị Gây Rối Loạn Nhận Thức) không hoạt động, là tại Chủ tịch đã loáng thoáng nhận ra thân phận thật sự của Tail Red.”
Thuộc Tính Twintail của Chủ tịch mạnh hay yếu chẳng liên quan. Lý do chỉ đơn giản có vậy thôi.
“Nguyên do tại sao, thì mình không rõ. Đã không ít lần mình phủ định điều này trong tâm, thế nhưng… cứ mỗi khi thu mình trong vòng tay nhỏ nhắn của Tail Red, mình lại luôn nghĩ tới một cậu trai nọ.”
“Đoạn nói chuyện vừa xong tôi ghi lại hết rồi nhé. Thưa mẹ (chồng) đáng kính, con xin được thêm phần này vào kho lưu trữ những câu thoại bất hủ ạ!”
“Được luôn Twoearle-chan ơi! Con định thêm vô thư mục nào nào?”
Twoearle hào hứng báo cáo, mẹ tôi lại giơ ngón cái hào hứng chẳng kém cạnh. Lưu trữ lại phát ngôn làm gì thì tôi bó tay, chỉ biết chắc là từng câu từng chữ chúng tôi vừa nói ra đều đã bị cô nàng âm thầm ghi lại. Phải dè chừng hơn mới được.
“Em xin lỗi Chủ tịch. Chuyện em biến thân thành con gái để chiến đấu, không phải chuyện dễ dàng nói cho người khác… Chị đã hết lòng ủng hộ chúng em, mà kết cuộc chúng em lại đi lừa dối chị…”
“Không đâu, che giấu thân phận là lẽ thường tình thôi. Các bạn là người hùng kia mà.”
Chủ tịch cúi đầu đầy áy náy, để rồi tới lúc ngẩng lên nhìn tôi… bờ má chị bất chợt ửng hồng.
“Chỉ là… mình xin lỗi. Mình cứ ngỡ bạn là con gái nên mới không chú ý, còn để bạn thấy nhiều chuyện không hay…”
“Â-Ấy không! Là lỗi của em chứ… Nhưng mà em, lúc nào cũng cố hết sức hết! Nên là…”
“Phải, mình hiểu mà. Cảm ơn Mitsuka-kun nhiều lắm, vì đã nhiều lần… tới cứu mình.”
“C-Chủ tịch…”
Không hay… ấy hả. Chẳng biết chị ấy có giận chuyện tôi chạm tay vào mái tóc twintail kia không nữa. Lúc đấy chị tưởng tôi là con gái nên mới không cự tuyệt, nói cách khác là tôi đã phản bội chị ấy rồi còn gì.
Mặc cảm tội lỗi dâng trào, tôi đành đánh mắt nhìn sang hội Twoearle.
“Cái quái gì, thế này…”
“Thấy có mùi không ổn…”
Chả hiểu kiểu gì hai người họ cùng nhau khoanh tay lại, răng nghiến ken két.
“Cái loại phụ nữ mở ra được bầu không khí chua chua ngọt ngọt thế kia, muốn tin tưởng cũng chẳng được. Chẳng thà cứ thượng cẳng tay hạ cẳng chân tự nhiên như hít thở ít ra còn dễ chấp nhận hơn nhiều. Cổ mà không giống bé gái là tôi đã đuổi cổ từ tận cửa rồi.”
“Đồng ý luôn. Chẳng thà cứ cuồng dâm sinh hoang tưởng ít ra còn dễ chấp nhận hơn nhiều. Trông cảnh này mà ngứa hết cả nhãn cầu. Cái kiểu mà biết rõ là ngứa mà không cách nào gãi đi cho hết được ấy.”
Thấy hai mẹ này còn bận thì thào với nhau cái gì nữa kìa, mà tôi nghe không rõ.
Mẹ tôi thì theo dõi hai người kia nói chuyện, miệng cười hềnh hệch còn nước dãi chăng lòng thòng nơi khóe miệng, chắc là nghe được cái gì hay ho đây mà.
Thôi tựu trung lại, đã giãi bày cả rồi thì chỉ còn cách tin tưởng Chủ tịch thôi.
“Chủ tịch à. Chị gọi em là người hùng, tức là chị hiểu đúng không? Danh tính mà bị bại lộ, chúng em sẽ không còn chiến đấu như hiện tại được nữa. Nên là những chuyện em vừa kể, mong chị đừng nói cho ai hết.”
“Tất nhiên rồi! Mình… không muốn làm phiền nhóm Mitsuka-kun hơn nữa.”
Nói rồi, twintail của Chủ tịch khẽ khàng chao đảo. Dù là lúc cương nghị, khi chống chịu nỗi sợ hay khắc sầu bi… vẻ đẹp ấy vẫn trước sau như một, chẳng một lần phôi pha.
Và tôi, cũng đã được một quyết tâm nọ soi đường dẫn lối.
Chiếc Tail Brace vàng óng mới toanh, tình trạng vô chủ, hiện đang được đặt trong một cái giá trên tường.
Tôi cầm lấy chiếc vòng tay, kèm theo đó là một chí nguyện vững vàng, tôi quay lại khẩn cầu Twoearle – vẫn đang thì thào gì đó chưa dứt – bằng ánh mắt nghiêm nghị nhất có thể.
“…… Twoearle, chiếc Tail Brace này, tôi giao lại cho chị ấy được không?”
“Y-Ý anh là…”
Đương lúc Twoearle còn bận ấp úng chưa biết trả lời ra sao, bỗng có ai đó giật lấy chiếc vòng tay ra khỏi tay tôi.
“Sakuragawa-sensei?!”
Sakuragawa-sensei lắc nhẹ chiếc vòng tay, đưa mặt lại gần, quay đủ 360 độ để xem xét toàn thể.
“Qua những gì tôi vừa được nghe, chỉ cần là phụ nữ để tóc twintail là đủ điều kiện để biến thân phải chứ? Mitsuka-kun thì có vẻ là ngoại lệ… nhưng tóm lại là, Mitsuka-kun muốn giao lại chiếc vòng tay cho tôi phải không nào?”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, việc này thì có gì mà em phải bất ngờ? Hay phải chăng ‘Hả?’ ở đây ý em là ‘Hả, cô từng này tuổi rồi mà còn ham hố biến thân nữa á?’?”
“Côcứkhéotưởngtượng.”
Bị một twintail cỡ như cổ chất vấn, sợ là tôi sẽ “đưa đầu gật xuống” không do dự mất. Cứng lên đi chứ tôi ơi.
Nhìn sang Twoearle, cô ấy lại yếu ớt lắc đầu.
“Không thể đâu. Đã kè kè ở bên Erina-san mà lại chưa bị tấn công bao giờ, chứng tỏ Sakuragawa-sensei không hề phát triển Thuộc Tính Twintail. Không phải cứ để tóc twintail là <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) này sẽ tự động sinh sôi trong mình… Có những người phẳng lì tưởng lõm tới nơi rồi mà cũng có nảy nở được xíu <<Small Bust>> (Thuộc Tính Ngực Nhỏ) nào đâu.”
Tận dụng việc sàn nhà được lát từ vật liệu siêu mềm dẻo, Aika đổi sang chơi bóng rổ, lấy thân thể Twoearle ra làm bóng. Sau vài cú rê bóng nhịp nhàng, bả liền phi ngay một quả ba điểm vào vùng không gian thiếu hụt thứ quan trọng nhất trong môn thể thao đang chơi: rổ.
“Hừm, hiểu rồi. Những tưởng chỉ cần biến thân là tôi sẽ bảo vệ tiểu thư tốt hơn… nhưng thôi, cũng đành chịu. Dù gì cũng đã gần tới ngày thành thân, phải chăm sóc tấm thân này thật chu đáo… ý là như vậy phải không nào, chồng tương lai Mitsuka-kun của tôi?”
“Dạ không ý em không phải vậy đâu ạ.”
Tôi vội lấy lại chiếc vòng tay, một lần nữa hạ quyết tâm và bước tới đối diện với người đó.
“Chị có muốn gia nhập Twintails không… Chủ tịch?”
“M-Mình ư…?!”
Chủ tịch bối rối, lùi lại một bước mà như muốn trốn khỏi tôi.
“Khi nghe chuyện sắp có thêm một Tail Gear mới, thật lòng mà nói, ứng cử viên số một mà em nghĩ tới chính là Chủ tịch đấy ạ.”
“Thật vậy sao, Mitsuka-kun?!”
“Vâng.”
Trong số những người tôi quen biết, ngoài Aika ra, không một ai nắm giữ Thuộc Tính Twintail mạnh mẽ hơn Chủ tịch.
“Tất nhiên, chiếc vòng tay này thuộc về Twoearle. Twoearle mà không bằng lòng thì tôi cũng không ép.”
“Souji-sama! Ai sở hữu đâu phải là vấn đề! Chẳng phải khi trước chính Souji-sama cũng từng đồng ý với em đó sao, rằng chúng ta không nên kéo thêm bất kỳ ai vào chuyện này nữa!!”
Thì đúng là thế, nhưng tấm lòng quan tâm đó là dành cho những người tuyệt nhiên không can hệ gì đến Ultima Guil.
“Đừng hiểu lầm, tôi có định bắt Chủ tịch tham gia chiến đấu đâu. Việc đấy cứ để tôi với Aika đảm trách là được. Có cái là, từ nay về sau Chủ tịch sẽ còn tiếp tục bị bọn này nhắm tới. Đã vậy thì thay vì để chiếc vòng tay ngủ yên ở ghế dự bị, chẳng thà cứ giao lại cho Chủ tịch làm vật phòng thân còn tốt hơn.”
Aika xen vào giữa tôi với Chủ tịch, nắm chặt lấy cánh tay đang cầm chiếc vòng tay. Đôi mắt bả ánh lên vẻ căng thẳng và quyết liệt, còn hơn cả lúc Twoearle định giao chiếc vòng tay lại cho tôi nữa.
“Souji… nghĩ kỹ lại đi. Ông có hiểu giao lại Tail Gear cho người bình thường có nghĩa là gì không?”
“Chủ tịch không dùng Tail Gear vào mục đích xấu đâu mà lo.”
“Sao ông dám chắc?!”
“Nhìn twintail của Chủ tịch là biết.” –Tôi khẳng định chắc nịch – “Twintail của Chủ tịch, tự nó đã là đại diện cho tâm hồn chị ấy. Không bao giờ thay đổi, vĩnh viễn bất biến với thời gian. Thế nên tôi tin chị ấy. Trăm nghe không bằng một twintail còn gì.”
Chẳng cần ngôn từ hoa mỹ, thấy twintail là thấy tất cả.
“Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan… khi sung túc cũng như lúc cơ hàn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe… vẫn luôn một lòng không hề đổi khác. Đấy mới là… twintail đích thực phải chứ?”
Đánh mắt nhìn sang twintail của Aika, cũng là sự tồn tại bất biến tôi đã dõi theo quá nửa cuộc đời, khuôn miệng tôi dệt nên những câu từ rung động lòng người. Niềm tin trong tôi đã được thể hiện sáng rõ như ban ngày, ấy thế mà Aika lại chỉ đăm đăm nhìn tôi, mắt tròn mắt dẹt.
“Mitsuka-kun… mình kết hôn ngay thôi!! Mà thôi bỏ kun đi luôn nhé, đằng nào mấy nữa là tôi cũng đổi sang họ này rồi mà!!”
Khi không Sakuragawa-sensei lại nhảy vào ôm chầm lấy tôi cùng đôi mắt ngấn lệ.
“Ê con mụ kia!! Bày trò gì đấy!!”
“Lắm chuyện quá nín chút đi. Nghe những lời hay ý đẹp vừa rồi thì em bảo tôi kìm nén mong muốn kết hôn này thế nào đây hả!!”
“Đừng có nhân lúc hỗn loạn mà làm trò con bò!!”
“Được lắm, em thích thì tôi chiều thôi Tsube! Muốn giành đàn ông là phải dùng nắm đấm, đạo lý ấy ai mà không hiểu!!”
Aika hối hả kéo Sakuragawa-sensei ra xa khỏi tôi, từ đấy nổ ra trận tỉ thí ba người.
Nói thế chứ trong ba người ấy có mỗi mình Twoearle là lạc quẻ, năm lần bảy lượt lật đật tìm cách tham gia cuộc tranh đấu khốc liệt giữa hai vị nữ Amazon với bản năng săn mồi đáng kinh hãi. Bao nhiêu lần cố gắng nhảy vào thì bấy nhiêu lần bị đánh bật ra, yếu tố duy nhất cô nàng sánh vai được với hai người kia lại được có mỗi khí thế.
“Chao ôi~ ngày gì mà đẹp ghê ta ơi! Có thêm tiểu thư với hầu gái làm Twintails sung túc quá trời đất! Con đồng ý không nào Sou-chan?”
Trông cảnh này mà mẹ tôi cứ tớn hết cả lên.
Coi như con xin mẹ, làm ơn đừng phởn quá mà đi thay sang bộ cosplay kia nữa được không mẹ ơi.
Chủ tịch nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay tôi, đương cầm theo chiếc vòng tay vàng óng.
“Tsube-san, Twoearle-san. Hai bạn xem nhẹ mình quá rồi.”
Câu từ đong đầy ý chí sắt đá, khiến cuộc chiến ba bên phải đột ngột dừng lại.
“Mình, ngưỡng mộ các anh hùng. Mình không sợ phải chiến đấu chống lại cái ác.”
“Bọn này nào có phải tổ chức phản diện thông thường, là tổ chức phản diện rặt một lũ biến thái cơ!! Bọn em không có chiến đấu kiểu ngầu lòi như Chủ tịch hằng ngưỡng mộ đâu!!”
“Những kẻ này lệch lạc ra sao, sao có chuyện mình không hiểu.”
Luận điểm này nghe thuyết phục quá đỗi, làm Aika nhất thời cứng họng
“Thế nhưng, mình không muốn phải ngồi yên một chỗ chờ các bạn bảo vệ nữa! Nếu như mình có thể chiến đấu… Nếu như mình đủ tư cách để gia nhập Twintails! Thì xin hãy để mình trở thành đồng đội của các bạn!!”
Tôi liếc sang Twoearle. Cô nàng trông không phục, nhưng rồi cũng gật đầu cho phép.
“… Em hiểu rồi, Chủ tịch. Của chị đây.”
Khi tôi định đưa chiếc vòng tay cho Chủ tịch, chị ấy lại từ tốn lắc đầu, đoạn đưa tay phải ra.
“Mitsuka-kun, phiền bạn… đeo lên giúp mình. Mình muốn, được bạn đeo cho hơn…”
Chị nhón chân, ngước nhìn tôi, dáng điệu như mưu cầu được môi chạm môi. Bờ má Chủ tịch ửng hồng. Minh chứng đồng đội này, chị ấy muốn được chính tay tôi trao cho đến tận bước cuối cùng.
“AAAAAAAAAAA ĐẾU ỔỔỔỔỔỔỔỔỔỔN NÀY ĐẾU ỔN RÕ MỒN MỘT LUÔÔÔÔÔÔÔN!!!”
Thốt nhiên, Twoearle gầm lên, thiếu điều phì lửa ra khỏi miệng rồi bắt đầu lăn lộn trên sàn nhà.
“Câu thoại chẳng ăn nhập với ngoại hình gì hết! Sức công phá quá kinh khủng! Heart Destroyer!! Đáng ra hồi đấy mình phải nói như vậy chứ! Phải nói là ‘Souji-sama, để em giúp anh lên tiên luôn nha’ chứ!! Thế có phải hay không!! Muốn soát lại mình một tháng trước quá trời đất ơi!!”
Thét xong cô nàng liền chuyển sang nhảy break dance, quay tít thò lò tới độ chiếc áo bờ lu không chạm nổi xuống đất do lực ly tâm. Thôi trước mắt vờ như không quen vậy.
Tôi gật đầu, đoạn nắm lấy tay Chủ tịch.
Này giống cái hoàng tử hay làm với công chúa trong truyện cổ tích ấy, thấy cứ ngượng ngượng kiểu gì.
“Ì hì hì, cứ như <<engage ring>> (nhẫn kết hôn) ấy nhỉ…”
Khoảnh khắc lời thì thầm của Chủ tịch chạm được tới tai tôi,
Aika tức thì phóng vụt tới, giật chiếc vòng tay khỏi tay tôi, rồi đập vào tay Chủ tịch trước khi chị kịp nói thêm câu nào.
◇
“Ôi… vậy ra đây, là Tail Brace…”
Chủ tịch ngắm nghía chiếc vòng tay đeo trên tay phải, đôi mắt chị ươn ướt, âu yếm tới nỗi tưởng sắp đưa lên cọ má tới nơi. Bảo là chiếc vòng tay sẽ tự động siết lại cho vừa vặn với người đeo, thế mà tôi vẫn thấy thứ này hơi bị quá khổ so với cánh tay mảnh khảnh của chị.
“Cảm ơn bạn, Twoearle-san…! Mình thật sự… thật sự hạnh phúc lắm đó!!”
“…… Ư… ơ…”
“Ai làm gì mà khóc?!”
Lời cảm ơn của Chủ tịch làm lệ dần đọng lại nơi khóe mi Twoearle.
“Tại vì… chưa bao giờ, tôi được cảm ơn chân thành đến thế… Không còn cảnh đang định đưa thì bị tố là đào lửa xong bị dọa chặt đốt sống cổ, hay là bị dần cho thừa sống thiếu chết rồi móc túi trên danh nghĩa ‘mượn đồ trọn đời’, mà chỉ là một lời cảm ơn bình dị, hàm chứa lòng biết ơn chân chất từ tận tâm can… Trên đời này, nào có thiếu gì lũ người đểu cáng sẵn sàng tung đòn ném hiểm hóc đủ sức khiến người bình thường rơi tọt xuống sông Tam Đồ để cưỡng đoạt vật phẩm biến thân từ người khác đâu cơ chứ…”
Không còn lời nào để bào chữa.
“Khủng khiếp quá…! Hành vi vô đạo như vậy, mình nhất định phải trừng phạt thích đáng!”
Ngọn lửa chính nghĩa trong Chủ tịch lập tức cháy lên hừng hực. Hiềm một nỗi, chị ấy vẫn chưa phát giác ra sự tồn tại của kẻ mang danh chính nghĩa nhưng đã quay lưng lại với chính nghĩa từ lâu đứng ngay cạnh tôi đây.
“… một ngày nào đó… mình sẽ phải đối đầu với Chủ tịch sao…”
“Ở đấy mà nhận kèo! Kiểm điểm đàng hoàng cho tôi! Ngay và luôn!!”
Mà thật thì, nội cái pha đoạt lấy chiếc vòng tay rồi tự tay đặt lên cho Chủ tịch là tôi cũng đủ hiểu rồi. Dù cứ luôn miệng càm ràm này nọ, kỳ thực trong lòng Aika đã công nhận Chủ tịch là đồng đội của chúng tôi, không sai vào đâu được.
“Twoearle-chan nè, vũ khí của Erina-chan là gì thế con?”
Mẹ tôi ngắm nghía chiếc vòng tay của Chủ tịch, điệu bộ hớn ha hớn hở.
“Điều này ta vẫn chưa biết được ạ. Vũ khí thành hình dựa vào ý chí của người mặc mà.”
“Hừm… Erina-chan này, con thấy súng thế nào?”
“Súng ấy ạ?”
“Sou-chan dùng kiếm, Aika-chan dùng thương, đều là vũ khí cận chiến. Nay có thêm đồng đội mới gia nhập, tốt nhất nên có loại vũ khí hỏa lực mạnh để hỗ trợ hậu phương, như thế sẽ đối phó được với nhiều kẻ địch hơn nhiều.”
“CÓ MẮT NHÌN GỚM NHỈ BÀ MẸ KIAAAAAAAAAAA!!!”
Phân tích chiến lược chuẩn xác đến ớn cả người. Tôi còn chưa từng nghĩ tới chuyện này bao giờ.
“Ơ kìa, Sou-chan ở trong lớp chắc lâu lâu cũng phải nghiền ngẫm đôi lần chứ? Kiểu như ‘Mình thì nghiêng về cận chiến rồi, giá mà có vũ khí phóng nào để đối phó với kẻ địch chuyên về xạ chiến thì hay nhỉ’ chẳng hạn?”
“CON NGHĨ THẾ BAO GIỜỜỜỜỜỜỜỜỜỜỜỜ!!!”
Toàn nhìn ra ngoài cửa sổ xong bảo ‘Uây, đám mây kia nhìn giống twintail phết’ là cùng. Lành mạnh 100%!!
“Mẹ thì lúc nào cũng tơ tưởng những chuyện kiểu này hết đó. Rồi khi chạm mắt với bố con, cả hai sẽ cùng ngượng nghịu quay mặt đi, trong lòng thì nhủ ‘Thì ra, anh ấy cũng suy nghĩ giống như mình’ đấy con ạ.”
Trong khi tôi vẫn chưa hết phát ói với mớ hồi tưởng tuổi thanh xuân của bố với mẹ, thì lạ quá, sao ánh mắt Chủ tịch lại sáng lên lấp lánh như muốn đồng tình với mẹ tôi thế kia?
“Tháng ngày tuổi trẻ mới thật tuyệt vời biết bao! Nếu được, con cũng mong có được một ông xã để cùng trò chuyện vui vẻ về người hùng như cô ạ…!”
“Ì hì hì, ước mơ của con, có khi lại dễ thành hiện thực lắm đấy chứ.”
“Mẹ (chồng) đáng kính?!”
“Cô Miharu?!”
Tự nhiên Aika với Twoearle lại thi nhau nhảy dựng lên xáp lại chỗ mẹ, còn mẹ tôi lại lảng bọn họ ra mà vô tư nói cười.
Sau đó, mẹ tôi và Chủ tịch tám chuyện rôm rả như hội chị em bạn dì thắm thiết. Nhưng linh tính lại mách bảo tôi, rằng giữa hai người này đang diễn ra một chuỗi phản ứng hóa học cấm kỵ, dứt khoát không được rờ tới…
“Thôi Chủ tịch ơi, chị nhanh biến thân đi thôi ạ!!”
Vừa lúc tôi đưa ra đề xuất trên cùng con tim tràn trề kỳ vọng, thì chợt…
“Ưm, oaaa…”
Chủ tịch, ngáp lên một cái cực đáng yêu.
“Hừm, chết thật, đã 8 giờ rồi cơ à. Tiểu thư sẽ buồn ngủ vào lúc 9 giờ. Tôi phải đưa người về nghỉ ngay.”
“Thôi mà, Mikoto. Mãi mới được mọi người công nhận là đồng đội, mà lại đi bỏ về giữa chừng thì…”
“Chủ tịch đừng ép mình quá. Nay bọn em cũng hơi mệt, đang định đi nghỉ sớm đây. Về cách sử dụng, để đến ngày mai giải thích cũng được. Sau giờ học mà có thời gian, chị cứ tới phòng Câu lạc bộ Twintail, như thế sẽ nhanh hơn nhiều.”
Nhìn ra mới thấy, twintail của Chủ tịch cũng ngái ngủ lắm rồi. Nên nghỉ đi thì hơn.
“B-Bạn nói thật sao? Vậy thì mình không khách sáo…”
“Ơ kìa?! Erina-chan không qua đêm ở nhà cô hả?!”
“Đúng đó, tôi không làm gì cô đâu mà, hộc hộc…”
Trông cách mẹ tôi với Twoearle phản ứng, Sakuragawa-sensei thoắt đứng xen vào hòng bảo vệ Chủ tịch.
“Xin thứ lỗi, tiểu thư cần phải tuân thủ giờ giới nghiêm. Nào tiểu thư, ta đi thôi.”
Tức là giờ giới nghiêm tại gia tộc Shindou là 8 giờ tối. Tiểu thư lá ngọc cành vàng có khác, cái này thì không ép chị được.
Tuy có hơi miễn cưỡng, tôi vẫn đi theo tiễn Chủ tịch và Sakuragawa-sensei ra tới tận chỗ thang máy.
“…… hồi trước dám bảo hai ta chiến đấu bên nhau cơ đấy. Souji ngốc xít.”
Aika phàn nàn, đâu đó còn ẩn chứa cả nét dỗi hờn.
“Đâu, tôi chỉ bảo chị ấy biến thân để tự vệ thôi. Sinh hoạt chính xác từng giây từng phút, đi ngủ 9 giờ là 9 giờ đi ngủ như Chủ tịch mà bảo chiến đấu chống lại bọn này có mà chết. Tính ra thì để chị hỗ trợ hậu phương như mẹ tôi vừa bảo đấy là chuẩn nhất rồi.”
“Ý tôi không phải thế. Mà thôi kệ ông, tôi về.”
“Aika…?”
Aika dợm bước rời khỏi phòng điều khiển, với vẻ bất mãn lồ lộ trong mọi cử chỉ.
Ừ thì, đang một nhóm toàn người thân quen bỗng dưng lại có thành viên mới từ đâu gia nhập, bảo không ái ngại cũng khó. Nhưng Chủ tịch là người thấu hiểu Twintails nhất trần đời mà, việc gì phải lo lắng thế…?
“Đến cả tôi, cũng biết… sợ xúc tu đấy nhé!!”
Vừa bước được đến cửa thì bả phắt quay người lại, lườm tôi một cái tóe khói rồi lại hừ mũi rời đi.
“Một cơ hội! Xin hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng, thưa Tướng quân Miharu!! Đêm nay, trinh tiết của anh ấy sẽ…!!”
“Cán bộ mới đã gia nhập, một kẻ chỉ biết đến thất bại như cô, ta không cần nữa!!”
“K-Không thể nào… Miharu-sama!!”
Phía Twoearle với mẹ lại quay sang chơi trò thủ lĩnh tổ chức tà ác. Nhìn lại mới thấy, mẹ tôi đã thay đồ từ lúc nào. Mém chết, tiễn Chủ tịch về sớm quả là quyết định sáng suốt.
Thế ra Aika không chịu được xúc tu à… phải bảo vệ bà ấy thật tốt mới được.
◇
Đương rảo bước trên hành lang, bỏ ngoài tai cuộc cãi vã ỏm tỏi giữa phe ngực lớn và phe ngực nhỏ như mọi khi, Fenrir Guildy bất thần bị Sparrow Guildy gọi lại. Lạ một nỗi, sắc diện kẻ này nom quá đỗi trầm uất, chẳng giấu đi được vẻ u sầu.
“… Dark Grasper-sama cho gọi ngươi. Mau chuẩn bị tươm tất để diện kiến ngài.”
“Nói gì cơ?!”
Quả thật y không ngờ tới việc người này vốn đã đến nơi, hay chính xác hơn, còn chưa tường minh việc người này có tồn tại hay không nữa kìa. Dù vậy, Fenrir Guildy vẫn không thể ngăn khóe miệng mình nhếch lên khi thấy cơ hội trời cho hiển hiện trước mắt.
Kẻ Hành Quyết của Màn Đêm người người khiếp sợ, về bản chất vẫn là chiến binh làm việc trực tiếp dưới quyền Thủ lĩnh. Một kẻ quyền lực đến vậy lại gọi y tới, chỉ có thể là một nguyên do duy nhất.
Thủ lĩnh thì có lòng yêu cầu hai đơn vị hợp lực, hai tướng lĩnh cầm đầu đơn vị lại xung đột triền miên về độ lớn vòng một phụ nữ. Nên ngài ta phải sớm ban sắc mệnh hủy bỏ kế hoạch, thế rồi lựa ra một chiến binh phù hợp hơn để thống nhất hai đơn vị.
Phải, còn có thể là ai khác ngoài y.
Điều này còn lý giải được cả sắc diện của Sparrow Guildy hiện tại. Là vẻ mặt của một kẻ buộc phải chứng kiến tên tân binh vừa chân ướt chân ráo gia nhập đã sắp sửa được thăng quan tiến chức, còn mình chỉ biết nghiến răng ken két, cay cú đứng nhìn đây mà.
Fenrir Guildy khấp khởi rời đi, bộ lông óng mượt phất phơ trong gió, mà chẳng hề hay biết Sparrow Guildy đang dõi theo bóng lưng mình bằng ánh mắt như thế nào.
“Thưa Dark Grasper-sama, là ngài cho gọi tôi?”
Bờ lưng thẳng tắp một đường, y bước vào căn phòng dường như đã được cải tạo chuyên biệt. Vừa đặt một chân vào, y đã liền cảm thấy không yên. Đoán chừng cửa ra vào đây là cổng dịch chuyển tới một địa điểm khác.
“Tới rồi sao.”
“………!!”
Cả căn phòng đắm chìm trong gam màu thiêu đốt thị giác. Một căn phòng hình hộp rộng thênh thang, chiều dài mỗi cạnh ít cũng phải chừng 20 mét.
Song, điều khiến Fenrir Guildy thảng thốt hơn cả, lại là diện mạo của nhân vật an vị ngay chính giữa căn phòng.
(C-Con người ư——?!)
Tại chính giữa căn phòng rộng thênh thang có đặt một chiếc bàn đen nhánh, đó đây trên chiếc bàn mọc ra vô số cụm gai trông đến là rợn tóc gáy. Chìm sâu vào chiếc ghế cùng kiểu dáng, trong tư thế gợi nhắc tới hình ảnh ngai vàng của Ma Vương kia… không lẫn vào đâu được, là một thiếu nữ loài người.
Từ cổ xuống chân được phủ kín trong chiếc áo khoác dạng choàng đen nhánh, mái tóc đen đậm màu không thua kém gì trang phục thì buộc thành twintail, kiểu dáng buông xuống như tóc bím.
Cái cách lọn tóc twintail rủ xuống bao quanh hai ngọn đồi khiêm tốn đẩy nhẹ chiếc áo choàng lên ở phần ngực phải nói là quyến rũ khôn tả, vừa thể hiện được vẻ khôn ngoan lại vừa tôn lên nét ân cần tựa từ mẫu cùng một lúc.
Cuối cùng… vật phẩm mấu chốt định nghĩa nên cô nàng––– cặp kính gọng bầu dục ngự trị trên sống mũi, tạo cảm giác như đang tự mình tỏa rạng.
Niềm hứng khởi khi nghĩ về cơ hội thăng tiến đã tụt xuống phân nửa, đôi mắt Fenrir Guildy sớm chuyển sang dò xét tướng mạo thiếu nữ nọ.
(Một thiếu nữ sở hữu Thuộc Tính Twintail phe ta từng lợi dụng đã trở mặt làm đồng bào ta chăng? Hừm… có là vậy đi nữa, một nhân loại mà lại được làm việc trực tiếp dưới quyền Thủ lĩnh, nghĩ sao cũng thấy ám muội… Dám chắc ả này phải khéo mồm khéo miệng lắm.)
Đáng buồn xiết bao khi phải tiếp nhận một nhân loại vào làm đồng chí. Đối với một kẻ đã băng qua hằng hà sa số các thế giới khác nhau và dùng thực lực gặt hái vô vàn chiến công hiển hách để làm nên tên tuổi cho bản thân như Fenrir Guildy, bảo chuyện này nực cười đã là nói giảm nói tránh lắm rồi.
Quả thực, chỉ cần có trong tay công nghệ chuyển hóa <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) thì ngay cả nhân loại cũng có thể chiến đấu ngang sức ngang tài với bọn chúng. Câu hỏi là, bằng cách nào ả leo được hẳn lên vị trí dưới quyền Thủ lĩnh?
(Phải chăng phương pháp ươm mầm twintail ra khắp thế giới rồi cướp sạch một thể thường làm, cũng đã tới lúc rơi vào dĩ vãng?)
Nhân loại bị trị mà cứ mặt dày bấu víu, xun xoe lấy lòng bề trên, đúng là hết nói nổi.
Quả nhiên, phải là người như y mới mong cải tổ được tổ chức Ultima Guil này–––
Ngọn lửa dã tâm phập phùng thắp sáng trong tâm trí Fenrir Guildy.
Không sao chịu đựng được khoảng lặng kéo dài xé da xé thịt này nữa, Fenrir Guildy đành dè dặt cất tiếng hỏi.
“Xin được phép mạo phạm… ngài có phải Dark Grasper-sama đã cho gọi tôi?”
“Không sai.”
Đáp lời gọn ghẽ, rồi lại chìm vào tĩnh lặng.
Fenrir Guildy chẳng biết làm gì hơn ngoài nhìn quanh vô định, để rồi phát giác ra một điều kỳ quái về những bức tường xung quanh.
“Hự! Đây là!!”
Hộp đĩa eroge nhiều vô số kể.
Chưa kể, bìa hộp còn được sắp xếp có chủ đích để vẽ nên hình twintail trên tường, không khác gì buổi thể dục đồng diễn.
Quả tình là một <<Sanctuary>> (Thánh Địa) khó lòng xâm phạm.
Chỉ đứng đó thôi mà y những tưởng mình vừa được tắm mình trong một bầu không khí thiêng liêng thần thánh.
Tách, thiếu nữ nọ búng tay.
Liền sau đó, một phần bức tường rung lên khe khẽ, từ đó phi ra một hộp game bay đi như cục gạch.
Tại nơi chiếc hộp từng ngự trị xuất hiện một ô trống, song tổng thể không hề có dấu hiệu đổ sụp hay trượt xuống dù chỉ là nhỏ nhất.
Với từng này hộp game xếp chồng xếp đống lên nhau, vô hình trung những tựa phía dưới cùng sẽ phải hứng chịu trọng tải đáng kể, ấy vậy mà lại chẳng cái nào có vẻ bị cong vênh hay dập nát, tất cả đều giữ nguyên trạng thái sạch đẹp như vừa được đặt lên quầy hàng vào ngày phát hành. Hẳn cái nào cái nấy cũng đều được bảo vệ bằng một thế lực ngoài tầm hiểu biết của con người.
Chiếc hộp vừa phi ra, âm thầm dừng lại ngay bên cạnh cô gái. Chiếc hộp mở ra, cũng âm thầm chẳng kém cạnh.
Hộp đĩa eroge bản tiêu chuẩn thường bị vỡ ở phần trung tâm do hay bị ngón tay tì lực vào để mở ra. Nhưng điều này lại không xảy ra ở đây, chiếc hộp ngoài được mở ra hết sức mượt mà.
Chiếc hộp trong màu xám nhạt mở ra theo, được bảo quản tốt như mới, rồi tờ hướng dẫn, bưu thiếp khảo sát, áp phích, thẻ bài tặng kèm và đủ các vật phẩm ăn theo khác lần lượt lơ lửng trên không theo một thứ tự nhất định.
Giây phút chiếc hộp đĩa trong suốt nhập hội sau cùng, cảnh huống tĩnh tại bỗng chốc xảy ra biến chuyển.
Chiếc đĩa DVD nhảy bật ra khỏi hộp, bỗng nhiên xoay tít mù khơi, réo lên ầm ĩ như muốn nổ pháo hoa ngay trên không trung. Sắc màu lăng kính dần dà tô điểm chiếc đĩa, tạo cảm giác như vật thể tròn này đang tự mình tỏa ra muôn vàn sắc màu.
Quay tròn một hồi, chiếc đĩa mới hạ cánh xuống ổ đĩa máy tính được mở lúc nào chẳng ai hay, vừa thô bạo lại vừa diễm lệ. Âm thanh đọc đĩa vọng đi khắp căn phòng, nghe sao mà thật yên ả, có bảo là tiếng hít thở cũng chẳng ai mảy may nghi ngờ.
Ngón trỏ trắng muốt tựa búp bê sứ đặt lên con chuột, thiếu nữ nọ kích vào biểu tượng hình thiếu nữ twintail trên màn hình. Đoạn, màn hình máy tính hiện lên logo nhà phát hành với biết bao nhiêu là tông màu cơ bản, đối nghịch với cảnh nền trắng tinh khôi nhức hết cả mắt, song hành cùng chất giọng anime cao vút nêu tên nhà phát hành.
“–––––––––”
Đột nhiên cảm thức được nỗi căng thẳng khó nói thành lời, Fenrir Guildy nín thở.
Chừng như đã nhận thấy điều này, thiếu nữ chẳng hề rời mắt khỏi màn hình mà chỉ điềm nhiên cất lời.
“Ngoài kia không thiếu những tựa eroge chỉ cần cài đặt xong là không cần chạy đĩa vẫn chơi được, song theo ta thấy, công đây vẫn là công đoạn hữu tình nhất trong cả quá trình chơi-noja. Cho đĩa vào ổ lúc chơi eroge, cũng tương đương với hành động thắt chặt dây mũ của võ sĩ trước khi thả mình vào chốn sa trường… Ngươi có nghĩ vậy không?”
“V-Vâng…”
Fenrir Guildy bị bầu không khí nặng nề nuốt chửng, chỉ còn biết co rúm người lại.
“Tuy vậy…”
Cô nhấn nút “Tải”, và trong một khắc ngắn ngủi khi màn hình chuyển đen để đọc dữ liệu lưu…
“Coi bộ nơi này còn sót lại một tên hề thắt mũ không chặt thì phải-ja…”
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi––– y đã thấp thoáng thấy được ánh mắt băng giá tương xứng với bao lời đồn thổi về cô gái này.
“!”
Ngay sau đó, cô liền cắm đầu chơi game, chung quanh lại chìm vào tĩnh lặng.
Xét theo một góc độ nào đó thì đây đích thị là cực hình. Mồ hôi lạnh túa ra, chạy dọc bờ má Fenrir Guildy.
“HYAUUUUU, ĐỒ DÊ CỤ!!”
Màn hình game hiện lên một CG sự kiện. Trên đó là hình ảnh nhân vật chính sơ ý vấp phải một hòn đá trên đường tới trường, sơ ý đẩy nữ chính xuống và sơ ý nắm lấy một bên ngực cô nàng.
Kịch bản huyền diệu, diễn xuất chân thực, kết hợp với bàn tay nghệ nhân của đội ngũ thiết kế đồ họa đã khắc họa rõ nét nội tâm nhân vật nữ chính không mấy ghét bỏ hành động trên, tạo thành một khung cảnh đáng nhớ khiến ai đọc tới đây cũng phải nhoẻn miệng mỉm cười.
“Hừ…”
Khóe mắt khẽ hạ, bờ môi cong lên, hiện hữu trên gương mặt thiếu nữ ấy là một nụ cười quái đản.
Trước cảnh tượng ấy, lạ lùng thay, toàn thân Fenrir Guildy lại run lên vì khiếp đảm.
(S-Sẽ được!!)
Chơi eroge trước mặt người khác, tự thân việc này đã là cam go tột bậc.
Đằng này, đối tượng còn chẳng phải bạn bè thân thiết gì sất, mà là một người xa lạ vừa giáp mặt lần đầu.
Bình thường, làm gì có ai muốn người ngoài thấy mình cười hềnh hệch khi chơi eroge bao giờ. Ai cũng muốn gồng cơ mặt hết mức để tỏ vô cảm nhất có thể, đến độ mà xịt keo lên để giữ được nguyên trạng thì càng tốt.
Nói thêm, đây còn là hành vi vô thức. Không việc gì phải xấu hổ. Chẳng qua là bản năng tự vệ có ở mọi loài sinh vật sống, tương tự bạch cầu ngấu nghiến vi rút gây bệnh thôi mà.
Có điều, thiếu nữ này thì đã vượt xa cái thứ gọi là “bản năng”, mạnh bạo tuyên bố dăm ba cái “tự vệ” kể trên chỉ dành cho bọn nhu nhược.
(Hiểu rồi… cái danh “chiến binh trực thuộc Thủ lĩnh” quả thật không phải để trưng… Chí ít, con nhỏ này không hề vươn lên vị trí đó chỉ bằng tài dẻo mỏ…)
Nghĩ vậy khiến Fenrir Guildy xốc lại nhận thức, bèn tập trung vào thiếu nữ trước mặt mình hơn là màn hình máy tính.
Như nhận thức được ánh nhìn nơi y, thiếu nữ nọ ngoái đầu sang một bên, khẽ nheo mắt lại mà nở nụ cười nhàn nhạt.
“Hừm, cứ hễ thấy một tên lính mới vừa khởi động game đã nhanh nhanh nhảu nhảu vào phần cài đặt chỉnh tốc độ chạy chữ lên mức tối đa, ta đây lại chỉ muốn cười khẩy.”
“! Cái…”
Tham vọng của y đã bị nhìn thấu. Nhớ lại khi nãy còn hí ha hí hửng rảo bước tới căn phòng này mà y thấy tự thẹn với chính mình. Đã vậy còn bị một đứa con gái chẳng đáng tuổi mình đối xử như thằng oắt con—— lòng tôn trọng y dành cho cô nàng vốn đã chẳng được bao nhiêu, nay còn bị cơn sôi gan nổi mật lấn át đi toàn bộ.
“Đ-Đừng tưởng ta hiền mà thích nói gì thì nói… HỰỰỰỰỰỰ!!”
Fenrir Guildy không còn nhẫn nhịn được nữa, lôi phứt ra thanh trường đao giấu trong đuôi.
“… bị nói trúng tim đen nên quẫn trí sao?”
“Im ngay nha đầu kia! Phải cậy nhờ tới công nghệ của Ultima Guil chúng ta mới có được sức mạnh mà cứ ra vẻ ta đây, đúng cái thứ mặt dày trơ trẽn! <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) trong ngươi, ta đây sẽ tiếp nhận hết!!”
Độ xốc nổi của tuổi trẻ đã đạt đến cùng cực, gạt phắt đi nguyện vọng thăng tiến rồi sớn sác đâm đầu vào lựa chọn phản loạn. Niềm kiêu hãnh cùng lòng tự tin ngút trời đã cướp đi vẻ điềm tĩnh vốn có của Fenrir Guildy.
“Hả……?!”
Phía sau lưng cô gái––– là hình bóng Tử Thần, tay cầm <<Death Scythe>> (Lưỡi Hái Tử Thần) và nở nụ cười quỷ dị.
Khắc sau… một vệt sáng chạy dọc thanh trường đao y vừa vung lên, từ mũi xuống tận cán, thanh đao vỡ ra thành nhiều phần bằng nhau, với hình dáng từa tựa mảnh giấy tanzaku.
Hay chính xác hơn, thanh đao y cầm trên tay vừa bị chém ra thành từng mảnh.
Thiếu nữ nọ đứng dậy. Nhác thấy bộ giáp tỏa sáng bên dưới lớp y phục đen tuyền kia mà Fenrir Guildy không sao tin được vào mắt mình.
(Không thể nào, kia là–––!!)
“Kính mắt của ta, thấu tường vạn sự.”
Mắt kính thiếu nữ lóe lên, nụ cười trên môi cô hóa lạnh lẽo.
“… ngay từ lúc đặt chân vào căn phòng này, ta đã nhìn ra mong muốn mưu phản ở nhà ngươi rồi-noja.”
“C-Chuyện đó…!”
“Thế nhưng, ngươi hiểu, phải không nào? Ngươi bị hành quyết tại đây… không phải là vì ta, mà là vì tội chống đối Thủ lĩnh tối cao!!”
Đến nước này, y mới vỡ lẽ rằng mình vừa bị kết tội mình không hề phạm phải. Fenrir Guildy vươn tay ra, chới với chút hy vọng cuối cùng.
“Ngài, hiểu lầm rồi… Sao tôi dám âm mưu chống đối…”
“Ngươi từng bảo, ‘Thuộc Tính Twintail là không cần thiết’.”
“!”
Tại sao, ả ta lại biết? Từ lúc ghé qua căn cứ tới giờ, y mới khua môi múa mép chuyện này đúng một lần, người nghe chỉ có mình Krake Guildy… và biết tính kẻ khắc kỷ mang tinh thần hiệp sĩ này, không đời nào có chuyện hắn lại đi bày trò bỉ ổi như mách lẻo bao giờ.
Nói vậy thì chẳng lẽ–––
Thiếu nữ đen nhánh kia––– thật sự thấy được vạn sự thông qua mắt kính ư?
“Muốn theo đuổi thuộc tính của cá nhân, trước hết phải cướp được Thuộc Tính Twintail!! Khó hiểu gì đâu mà sao ngươi lại đi hiểu sai được vậy… Một đám hồ đồ, cứ thả ra một tí là tên nào tên nấy cũng kênh kênh kiệu kiệu.”
“T-Tôi…”
“Trên hết, tuyên bố ‘Thuộc Tính Twintail là không cần thiết’… cũng là phỉ nhổ vào Thủ lĩnh, phỉ nhổ vào Chúa trời!! Là trọng tội cần phải trả giá bằng cái chết-ja!!”
“Tôi chỉ… không quá đam mê Thuộc Tính Twintail thôi… chứ nào có ý định làm phản Thủ lĩnh tối cao!!”
Mắt kính của thiếu nữ nọ tỏa sáng gay gắt. Ánh sáng từ hai vòng tròn mỗi lúc một lớn dần, chẳng mấy chốc đã phủ kín tầm nhìn y.
Hình dạng đó, đích thị là vô hạn… là <<∞>> (Infinity)!!
“<<Chaosic Infinite>> (Hỗn Loạn Vô Cùng Từ Kính Mà Ra)!! Chống mắt lên nhìn cho thật kỹ, vực thẳm <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) do kính mắt ta đây đản sinh!! Đã đến lúc, đối mặt với bóng tối trong chính nhà ngươi rồi đấy!!”
Fenrir Guildy dần dà bị hòa tan vào vòng tròn ánh sáng, rồi chìm nghỉm sang một không gian hoàn toàn khác.
Hây hô hây hô, từ đâu vang lên tiếng hô ồm ồm lọt vào tai y.
“Đ-Đây là!!”
Trong tâm tưởng một kẻ dành trọn tình yêu cho nội y xinh đẹp của phụ nữ như Fenrir Guildy, có một thứ khiến hắn ghét cay ghét đắng, ghét đến muốn chết quách đi cho xong… chính là nội y đàn ông.
Một toán đàn ông cuồn cuộn bắp thịt, mỗi người chỉ bận độc một chiếc khố, nghênh ngang diễu hành lấp kín cả mặt đường, mồ hôi lấp lánh tuôn ra như thác cùng hơi thở phì phò đều đặn.
Không gian độc mỗi đàn ông, gọi tắt là Dimensi-ông, bành trướng ra và ôm trọn lấy Fenrir Guildy. Bốn phương tám hướng nồng nặc thứ Mùi đàn ông nghẹt thở khiến cho y phải kinh hồn bạt vía.
“Tha cho tôi! Xin ngài tha thứ cho tôi!! Dark Grasper-sama!!”
Mồ hôi của đám đàn ông bốc hơi, dâng lên tận trời, hình thành Mây đàn ông, từ đó dựng nên Cầu vồng đàn ông.
Cho dù đã vứt bỏ mọi tham vọng và khẩn khoản xin tha thứ, giọng nói của Fenrir Guildy… lại bị những tiếng “hây hô hây hô” lặp đi lặp lại nuốt chửng, tan biến cùng không gian tách biệt.
Thích khoe mẽ, cho phép.
Làm trò hề, không sao. Tự ý hành động, không thành vấn đề.
Ngay cả tham vọng, cũng có thể nhắm mắt cho qua.
Tuy vậy, tại Ultima Guil này––– xem nhẹ Thuộc Tính Twintail là trọng tội tuyệt đối không được phép dung tha…
“Giờ thì…”
Thiếu nữ nọ dùng ngón giữa đẩy gọng kính lên.
Y phục đen tuyền bay phấp phới như thiếu điều bung ra khỏi người, bỗng chuyển hóa thành từng hạt phân tử li ti rồi bị hút cả vào trong cặp kính.
Thoắt chốc, ánh mắt ẩn dưới cặp kính kia cũng biến chuyển rõ rệt.
Đôi mắt rủ xuống, bờ môi nhoẻn lên thành nụ cười ôn hòa. Kẻ hành quyết lạnh lùng Dark Grasper, như hóa thân thành một con người hoàn toàn khác.
“G-Giờ thì… hết chuyện vướng bận rồi, chơi tiếp thôi.”
Cô rón rén đặt tay lên con chuột trên bàn.
“Phải nỗ lực học hành, và trở thành mẫu con gái lý tưởng. Mẫu con gái, xứng đôi với người ấy.”
Trong căn phòng vừa lấy lại vẻ tĩnh mịch, âm giọng chói tai của nữ chính trong eroge vẫn cứ đều đều vang lên…