Tôi đưa ngón tay lên cọ xát bờ má. Một hành vi vô thức.
“… ấy.”
Làm cái gì vậy không biết. Lúc này ở đấy làm gì có twintail.
“Thành con gái nhiều quá nên quen tay đây mà… Phải cẩn thận hơn mới được.”
Bụng bảo dạ thế thôi, chứ khóe miệng tôi vẫn nhếch lên thành nét cười nhăn nhở.
Một mình rảo bước trên tòa nhà Câu lạc bộ, lời đáp tường minh cùng cảm giác thành tựu làm tôi không khỏi cảm thấy phơi phới trong lòng.
Không phơi phới mới lạ–––
Cổ nhân có câu “Có công mài sắt có ngày nên kim”, ngặt nỗi… thời đại ngày nay, cái câu “Chỉ cần không bỏ cuộc, rồi sẽ có ngày đạt được ước mơ” nghe thật viển vông quá chừng.
Ấy thế mà, vừa bước chân qua ngưỡng cửa cấp ba chưa được bao lâu, ước mơ của Mitsuka Souji tôi đây đã trở thành hiện thực.
Ước mơ này được hiện thực hóa, một phần công sức không nhỏ thuộc về cái tâm hồn tôi hằng nuôi dưỡng từ cái thuở thò lò mũi xanh.
Nói cho dễ hiểu là: tình yêu tôi dành cho twintail đã lớn đến mức một ngày kia, đùng cái tôi đã hóa thân thành twintail.
Không phải cố chấp nuôi tóc mặc cho không hợp với ngoại hình, hay là giả gái gì đó, mà là “trở thành twintail” chính hiệu con nai vàng, thuộc mức thượng phẩm là đằng khác.
Nói đúng ra thì đây là thành quả khi sử dụng siêu công nghệ đến từ dị giới. Bản thân tôi còn phải biến thân thành con gái, rồi là đứng lên chống lại quân xâm lược đến từ dị giới nữa cơ. Chuỗi ngày như trong mộng theo-một-nghĩa-hoàn-toàn-khác đã mở màn như vậy đấy.
Tuy đơn thuần là cảm xúc yêu quý twintail không có gì đặc biệt, chỉ cần đứng đầu thiên hạ là sẽ bảo vệ được cả thế giới.
Từ dạo đó trở đi, mỗi ngày trôi qua tôi đều cảm thấy lạc lối, thế nhưng… sau khi lắng nghe tâm tư của cô gái đã giao lại cho tôi sức mạnh này, sau khi giao kiếm với tên cường địch sẻ chia cùng một tình yêu với kiểu tóc này – mặc cho mục đích và lối sống của chúng tôi khác biệt một trời một vực, cuối cùng tôi cũng thông suốt.
Tôi quyết chí đoạn tuyệt khỏi cái thằng tâm niệm yêu quý twintail là điều đáng xấu hổ, tiếp tục ươm mầm tình yêu dành cho twintail lớn thêm từng ngày. Phải, nguyện ước thiết tha trong tôi lúc này là như vậy đấy.
Và hôm nay sẽ là cột mốc quan trọng, là cái ngày để tôi tuyên bố quyết tâm kể trên.
Cho dù chỉ tính riêng Học viện tư thục Yougetsu – với hệ thống liên thông từ tiểu học đến tận đại học – thì khối cấp ba vẫn tự hào là cơ sở đông học sinh nhất trong khu vực, kéo theo đó là số lượng Câu lạc bộ đông đảo vượt bậc.
Danh sách Câu lạc bộ trong trường vốn đã dài dằng dặc, ngày hôm nay sẽ lại chào đón thêm một Câu lạc bộ mới khai sinh. Đó là Câu lạc bộ Twintail––– Câu lạc bộ của chúng tôi.
Tôi đã dùng trọn giờ nghỉ để hoàn thiện một mạch tất tật các thủ tục giấy tờ, nên giờ chỉ còn lại mỗi việc chờ người ta chấp nhận đơn xin thành lập nữa là xong.
Một tay rút tấm biển đề tên “Câu lạc bộ Twintail” ra khỏi cặp, lòng tôi chợt rộn lên biết bao xúc cảm.
Tấm biển tên mới toanh, vừa mới ra lò từ phòng sản xuất kỹ thuật hồi nghỉ trưa. Đầu ngón tay tôi khẽ lướt trên lớp ngà voi nhẵn mịn, chầm chậm lần theo từng nét chữ được chạm khắc tỉ mỉ trên đó.
Chữ Twintail được viết bằng nét chữ đậm tạo ấn tượng dễ thương rất là trực quan, nhưng Twintail viết bằng nét thanh thế này lại có cho mình vẻ uy nghiêm cùng sức lôi cuốn thầm lặng, chỉ ngắm thôi mà lưng tôi tự động ưỡn ra thẳng tắp tặp.
Tới cuối dãy nhà Câu lạc bộ, tôi dừng chân.
Hơi xa lớp học một tí, nhưng từ nay nơi này sẽ là phòng Câu lạc bộ của chúng tôi.
Tôi vươn lên, thay tấm biển tên trống trên cửa vào bằng tấm biển mới vừa rồi.
“Câu lạc bộ Twintail… à…”
Twintail, quả là một ngôn từ kỳ lạ.
Nói ra miệng, cảm nhận được từ ngữ ấy trôi đi trong cổ họng mà tôi thấy khoan khoái hết cả người.
Làm người ai chẳng có lúc cao hứng ngâm nga ca khúc nào đấy khi tắm rửa hoặc giải quyết nỗi buồn. Cùng tình huống trên, tôi lại thường muộn màng nhận ra cái mỏ mình vừa tụng một tràng “twintail” liên tu bất tận.
Lại nói, nhìn vào chuỗi ký tự này làm tôi cảm thấy thoải mái khôn tả, cứ như tư biện về vũ trụ quanh ta.
Ngay cả khi đã trở thành twintail, mỗi ngày trôi qua tôi đều khám phá được một điều mới mẻ. Đảm bảo, trong quá trình hoạt động Câu lạc bộ tôi sẽ còn khám phá được thêm nhiều điều hơn nữa cho coi.
“Được lắm, thế này là thành Câu lạc bộ chính thức rồi. Phải chuẩn bị tinh thần rồi hoạt động thật hăng say mới được!”
Cùng quyết tâm phơi phới trong lồng ngực, tôi mở cửa phòng ra–––
“A, Souji-sama!! Anh tới đúng lúc quá! Anh dạy dỗ lại con thú hoang này hộ em với!! Bảo là ‘Cô còn không mau hành xử cho giống con người đi, tôi tống sang Câu lạc bộ Chăn nuôi cho biết mặt!’ đi anh ơi!”
–––thì chào đón tôi là cảnh tượng hai cô bạn đồng chí đang chí chóe vật lộn, làm tinh thần cháy bỏng hồi rồi bay cái vù về chân trời xa xăm.
Mà không… trông cảnh một người nằm lăn lê bò toài ra mặt sàn bất chấp khí thế hừng hực, với người còn lại thì cưỡi cô nàng như cưỡi ngựa hòng không cho chạy thoát thế kia thì ai mà gọi là <<trận chiến>> (fight) ngang tài ngang sức được cho nổi, phải là động vật ăn thịt xé xác con mồi mới đúng.
“Chứ cô thì không cầm thú chắc! Đang yên đang lành đi phô ngực ra làm gì?!”
Người vừa quát tháo ầm ầm là bạn thuở nhỏ của tôi, thấu hiểu twintail thứ hai thì không ai dám tranh Chủ Nhật, Tsube Aika. Bà nội này sắm vai động vật ăn thịt.
“Tôi định đợi tới lúc Souji-sama bước vào phòng sẽ kéo trễ váy áo xuống rồi quay người lại ở góc độ nhìn được thoáng qua nội y và hét lên một tiếng ‘KYA!’ thật kêu mà Aika-san có chịu để tôi làm đâu!”
Còn đây là Twoearle, vị khách đến từ dị giới đã tin tưởng trao lại twintail của bản thân cho tôi, kiêm luôn người khởi xướng cái vụ tôi biến thành twintail vừa kể dứt lời. Váy áo cô nàng trên dưới mỗi chỗ hở hang một tí, chắc là tàn dư của trận chiến khốc liệt vừa xong. Nói thêm, cô nàng sắm vai con mồi.
Hai mẹ trẻ này vẫn vui đùa thân thiết như mọi ngày ha.
Sàn nhà, cửa sổ, tường phòng… căn phòng Câu lạc bộ tôi đã dành nguyên giờ nghỉ để cần mẫn lau dọn đến sáng choang… chưa chi đã bị biến tướng thành sàn đấu chuyên dụng mất tiêu rồi.
“Mà cô nữa, lên trường tự nhiên như ruồi ấy nhỉ! Thủ tục hành chính xong xuôi chưa không biết?!”
“Cô cứ lo hão! Bài thi với thủ tục giấy tờ xong lâu rồi, còn mỗi việc ung dung chờ ngày nhập học nữa là hết! Aika-san à, ít nhất thì ở trường mong cô hãy tự trọng, bớt bớt cái thói thượng tay hạ chân vô tội vạ như lũ trẻ trâu ba tuổi đi biết chưa! Nói cho cô hay, điều làm tôi đau buồn nhất lúc này đây là bị Aika-san đè ngửa ra chơi cưỡi ngựa đấy nhé!!”
“L-Liên tha liên thiên!! Cưỡi thôi chứ cưỡi ngựa quái gì?! Ai lại đi cưỡi ngựa với cô bao giờ…”
“Á à đỏ mặt luôn! Vừa tưởng tượng ra đấy phải không đồ dâm ngầm! Trong đầu vừa hiện lên cảnh cưỡi lên người anh nào chứ gì?! Mỗi tội thiếu nguyên hai quả đào tiên lắc lư qua lại nên là chưa đủ tuổi đú đởn trò cưỡi ngựa đâu nha, trăm năm nữa hẵng còn sớm chán!!”
“……………… Cũng đúng. Được cái là tôi giỏi lắc lư người khác ra phết.”
“Ấy đừ… chờ… khoa… não tôi lắc la lắc lắc………!!!”
Giữ nguyên tư thế cưỡi ngựa hoàn hảo hòng ngăn Twoearle bỏ trốn, Aika liên tiếp tung đòn lên tấm thân có phần hở hang của cô nàng. Không không, bà cũng lắc lư luôn kìa Aika. Twintail của bà ấy.
“Thôi chịu thua đi Twoearle à… Còn Aika nữa, bà không nhẹ tay hơn tí được à?!”
“Chịu thua…? Này có phải thi đấu thể thao đâu, chịu thua cái gì ở đây?”
“Phải có chứ! Có đi giùm tôi cái!!”
…… Đúng chuyện thường ở huyện.
Ngày hôm nay cảnh tượng ấy vẫn thiếu hẳn đi tính gợi dục, nhưng thôi, cứ đà này thì chẳng mấy chốc Twoearle sẽ làm quen với trường ngay ấy mà.
Buồn một nỗi, “làm quen” ở đây, có cả nghĩa tích cực và nghĩa không tích cực cho lắm.
Tôi và Aika đã chuyển hóa tình yêu dành cho twintail thành sức mạnh để biến thân thành “Twintails” và chiến đấu chống lại bè lũ xâm lược đến từ dị giới, Ultima Guil. Sáng sớm hôm nay cũng vậy, trên đường tới trường chúng tôi đã đánh bại một tên quái vật––– một tên Elemerian tuyên chiến với cả thế giới. Kẻ địch lần này có tướng mạo giống hổ, bị ám ảnh bởi đồ bơi học sinh.
Chuỗi ngày chinh chiến triền miên ấy đã tạm thời lắng xuống sau trận chiến với tên đại tướng ngày hôm trước, và Twoearle quyết định nhập học vào Học viện Yougetsu cùng chúng tôi.
Đáng lý ra cô ấy phải chính thức nhập học từ hôm nay cơ, nhưng do trận chiến với tên Elemerian kia lâu la hơn dự kiến, khổ chủ bảo đã lỡ mất thời điểm vàng nên đành ngậm ngùi dời ngày nhập học sang hôm khác. Nghe cô nàng bảo đã chuẩn bị đầy đủ hết phần giới thiệu bản thân này nọ lọ chai rồi mà ruột tôi nó quặn hết cả lên.
Thế rồi, coi như là dấu chấm hết cho một phần câu chuyện, tôi đã chính thức thành lập Câu lạc bộ từng lỡ tay điền vào tờ phiếu khảo sát Câu lạc bộ nguyện vọng vào hôm đầu lên trường… tức Câu lạc bộ Twintail.
“Bảo vệ twintail để bảo vệ thế giới, đó sẽ là hoạt động của Câu lạc bộ Twintail chúng ta. Ba chúng ta cùng nhau phấn đấu hết mình thôi nào.”
Aika đứng dậy, giải phóng Twoearle khỏi tư thế cưỡi ngựa chết chóc.
“Thôi thì cũng hết cách. Bọn biến thái ấy cứ lũ lượt chường mặt ra liên hồi kỳ trận. Đã muốn xử thì phải xử cho triệt để mới mong yên thân được.”
“Thói cuồng tay của Aika-san cũng triệt để với liên hồi kỳ trận kém gì đâu, biết phải phấn đấu đến bao giờ đây hả trời? Cảm giác như từ tâm hồn đến xương cốt tôi sắp vỡ vụn cả lượt rồi đây này…”
Twoearle vừa được giải phóng khỏi đợt mưa bom bão đạn của Aika thì lập tức điều chỉnh lại tư thế với khả năng siêu hồi phục đáng nể thường thấy.
Twoearle mình đồng da sắt đến từ dị giới, Aika đầu óc chưa thông tay đã xuất chưởng, cứ như trời sinh một cặp. Mỗi ngày trôi qua hai người này đều vui vẻ thắm thiết y chang cặp chị em đam mê cãi vã.
Giờ đã đảm bảo được phòng Câu lạc bộ rồi, trước hết có điều này tôi cần đề xuất với Twoearle.
“Twoearle này, tôi có chuyện muốn nhờ tới cô, không phiền chứ?”
“Em biết rồi ạ! Để em cởi!”
Twoearle hăng hái giơ tay lên, để rồi cánh tay ấy bị Aika túm chặt, vòng qua bờ eo mảnh dẻ và quay hai… à đâu, ba lần trước khi quật mạnh xuống sàn.
“Thế Souji, ông muốn nhờ mụ này chuyện gì?”
“Tôi cũng vừa nảy ra chuyện cần nhờ bà luôn. Làm ơn sống bình lặng lại giùm tôi cái.”
“… Nói, nữa đi, anh… Bình lặng, như cái đồng bằng, nhà cô, ấy…”
Twoearle yếu ớt châm chọc. Khuôn mặt cô nàng quặn lại, có bảo là nạn nhân bị dính lời nguyền trong phim kinh dị khéo tôi cũng tin.
“Còn Twoearle, cô có thể cải tạo căn phòng này cho giống căn cứ dưới lòng đất được không? Tôi nghĩ ta cần thiết bị dịch chuyển dùng để di chuyển trực tiếp tới căn cứ, với mấy thứ linh tinh khác… Mà đầu tiên ta cần đổi sàn nhà sang vật liệu mềm mại hơn trước đã, không là chết người như chơi chứ đùa.”
“Cảm ơn Souji-sama vì đã quan tâm đến em! Anh nói đúng, phải cải tạo lại thôi! Sự việc vừa qua đã khiến em nhận thức mạnh mẽ về tầm quan trọng của thiết bị an ninh, đơn cử như mìn chống mọi rợ đấy ạ!!”
Twoearle đứng phắt dậy, ánh mắt cô nàng lóe lên một cái. Trông cái thái độ dửng dưng của Aika mà tôi phát hãi, nhất là khi “mọi rợ” cô nàng vừa đề cập mười mươi là để ám chỉ bà nội này.
Aika hiếu thắng bao nhiêu thì Twoearle máu chiến bấy nhiêu luôn nhở, lại chuyên dùng khoa học để bổ trợ tấn công thay vì phòng thủ nữa chứ.
Tôi và Aika dựa lưng vào bức tường dọc hành lang, chờ cho Twoearle cải tạo xong phòng Câu lạc bộ.
Căn cứ dưới lòng đất rộng thênh thang là thế mà còn hoàn thành được trong một đêm, cải tạo mỗi cái phòng Câu lạc bộ có khi chẳng đến một tiếng.
Twoearle một mực yêu cầu chúng tôi không được dòm trộm vào bên trong trong quá trình cải tạo, đúng kiểu cóp nguyên xi từ chuyện “Hạc trả ơn”.
Có chuyện này tôi đã lờ mờ dự liệu được, và y như rằng, giống hệt cái đêm xây căn cứ, trong phòng Câu lạc bộ cũng vang ra đủ thứ thanh âm quái gở.
Urisekehhe
Nyakeroppa. Shohahaaa.
Karopereperepopuuu.
Fumoememe, komiinmyoimyoi.
“… cái tiếng động quái thai đến độ viết ra mặt chữ còn làm người ta phải nghi ngờ năng lực cảm âm này là thế nào vậy hả?!”
Thấy cảm quan của mẹ trẻ này vẫn giống với người bình thường làm tôi nhẹ nhõm khôn tả xiết, phải cái Aika lại cứ nhất quyết đòi mở cửa ra, báo hại tôi phải cuống cuồng cản mẻ lại. Không có chuyện mở cửa ra cái là cô nàng bay về dị giới liền đâu ha?
“…… mà nói, căn phòng tốt thế này sao lại để trống nhỉ?”
Bà ấy hỏi thế cũng chẳng có gì lạ. Ừ thì tổng thể trường tôi nó rộng khủng bố, nhưng tòa nhà trong trường có rộng mấy cũng chỉ có hạn. Giữa cái thời điểm tháng Tư gần kết thúc này, một Câu lạc bộ mới toanh chỉ có vỏn vẹn ba thành viên lại được nhận phòng riêng, phải nói là kỳ tích của kỳ tích.
À thì, cũng không phải là không có lý do chính đáng.
“À, chỗ này bị bị phong tỏa đó giờ, nghe bảo là hồn ma lũ lượt xuất hiện hay gì đấy. Tin đồn thì đủ thể loại, dạng như nữ sinh treo cổ tự vẫn từ xưa xửa xừa xưa chẳng hạn.”
“Khoan, chuyện này tôi mới nghe lần đầu đấy nhé! Chỗ ám muội như thế sao tự dưng giờ lại mở cửa?!”
“Lúc hay tin thành viên Câu lạc bộ có cả Aika thì cô giáo mới bảo ‘Thế thì không sao rồi~’ xong cho tôi dùng phòng luôn.”
Chủ nhiệm lớp tôi tương đối là tùy hứng, dăm ba chuyện cỏn con chẳng thèm để vào mắt, muốn thuyết phục cổ cũng chẳng mấy tốn công.
“Ông nghĩ tôi là cái gì vậy hả?! Lại được cả cô chủ nhiệm nữa!!”
“Để yên tôi nói. Elemerian về cơ bản cũng chỉ là dạng sống do sức mạnh tâm hồn hiện thực hóa, khác gì đồng loại với hồn ma đâu. Như mình bây giờ thì việc gì phải sợ tụi nó?”
Aika thở dài thườn thượt, đoạn liếc mắt nhìn tôi.
“… Thế, nhỡ có ma thật… thì ông phải chịu trách nhiệm, bảo vệ tôi đấy biết chưa?”
“Hả? À, ừ…”
Bỗng chốc trông bả nhu mì thấy rõ, khác hẳn mọi khi. Trước giờ Aika vẫn sợ ma thế này hả ta?
Ngẫm lại mới thấy, ở bên nhau từ bé tới giờ rồi mà tôi chưa từng thấy mẹ trẻ này sợ hãi cái gì lần nào cả.
“Đằng này hoàn thành rồi đây~ Vẫn còn gà lắm, tuổi gì đòi bày trò ăn mảnh với tôi~”
Twoearle mở cửa, tay vẫy vẫy mời gọi. Tôi với Aika thấy thế liền rảo bước vào phòng. Nửa đường chẳng hiểu sao Aika lại tặc lưỡi một cái rõ to.
“Như hai người thấy đấy, lớp ngụy trang siêu cấp hoàn hảo luôn!”
Tấm bảng trắng tinh, giá sách bằng thép, chiếc bàn dài kèm đôi ba cái ghế gấp cùng một chiếc tủ khóa.
Căn phòng giản dị với số lượng vật tư ở mức tối thiểu, nhìn cái biết ngay phòng Câu lạc bộ văn hóa, nhưng nghe ra tất cả đều đã được công nghệ khoa học siêu đẳng của Twoearle cải tiến hết sạch.
“Sao lúc cải tạo không cho bọn này xem?”
Aika phồng má.
“Vì đó là bí mật chứ sao ♪”
Twoearle nháy mắt, một ngón tay đưa lên chạm nhẹ vào môi.
Tôi nhận thấy thái dương Aika giật lên điên cuồng, răng còn nghiến ken két. Như thường lệ, bàn nội này vẫn chẳng chịu hành xử nữ tính hơn tẹo nào, như kiểu kỵ lắm không bằng.
“Souji thì sao? Ông không muốn xem cô ta làm việc kiểu gì chắc?!”
“À thì, hỏi có tò mò không thì vẫn có, chỉ là…”
Tất nhiên là có, cơ mà tôi nghĩ không nên biết thì hơn. Chỉ sợ là đến lúc biết rồi không còn quay đầu được nữa thì chết dở…
“Vậy bù lại, để em cho mọi người thấy một trong những chức năng của căn phòng này nhé. Aika-san, phiền cô ngồi lên chiếc ghế đằng kia được chứ?”
“… cái này hả?”
Sau khi đảm bảo Aika đã an tọa trên chiếc ghế có tay vịn, Twoearle thoắt cởi chiếc cúc trên cùng áo bờ lu đồng phục rồi lôi ra một chiếc điều khiển cầm tay từ giữa khe ngực. Sao cô nàng không bỏ vào túi áo như bình thường được nhỉ?
“Switch ON!!”
Cùng lúc cô nàng thao tác điều khiển, bốn cái chân của chiếc ghế Aika đang ngồi bỗng bị một thứ gì đó như bẫy gấu trồi lên từ sàn nhà kẹp chặt, còn cổ tay Aika lại bị đôi còng tay bật ra từ hai chiếc tay vịn khóa lấy.
“…… cái gì đây?”
Aika liếc xuống bộ dạng bị khóa chặt mà cất giọng lạnh tanh lạnh ngắt.
“HA HA HA HA!! Chịu thua tính hiếu kỳ rồi buông lỏng cảnh giác rồi nhỉ Aika-san! Bị trói thế thì có mà thoát đằng trời! Xin được giới thiệu với cô, Anti-Aika System Số II, Tomgon Aika!”
Twoearle đột ngột cất giọng đầy hào hứng, lấy ngón tay chỉ thẳng mặt Aika như con quỷ vừa bị cô nàng đoạt đầu.
“Nào~thì, giờ làm gì đây ta? Hay là vẽ vời lên tấm thớt phẳng lì vừa chuẩn làm bảng tô màu cho mấy bé mẫu giáo này ta? Hoặc cho cô mặc áo ngực của tôi để gây chấn thương tâm lý không thể bình phục nghe cũng thú vị lắm chứ…”
Aika bị cố định vào ghế nom y chang phạm nhân bị trói lên ghế điện. Lạ một nỗi, mặc cho Twoearle từng bước tiến lại gần nhằm chơi khăm mình, bả lại chẳng tỏ vẻ hoang mang gì hết.
Phù… Bả hít một hơi thật sâu…
“HƯM!!”
rồi, lóe lên một tia sáng quyết tâm, Aika bắt chéo hai tay trước ngực và xé toạc đôi còng tay (nhìn là biết được cố định rất chặt) ra khỏi tay vịn và phá nát cả hai thành từng mảnh vụn.
“Đ… Đùa chắc, cô phá được cả Anti-Aika System Số II ư?!”
Trong lúc Twoearle còn chưa hết bàng hoàng, Aika lại chỉ thong thả đứng dậy. Phỏng chừng lòng tự tôn của Aika không cho phép bả biến thân khi đối mặt với Anti-Aika System.
“Dăm ba cái điều khiển từ khe vếu lôi ra mà cũng đòi bắt được con này á?”
Aika vận lực xé bỏ nốt chỗ còng còn vương lại trên tay, ném bộp xuống sàn.
Nhận thấy ánh nhìn áp lực nọ cứ dán chặt lấy “thung lũng” của bản thân, Twoearle vội đảo mắt đi, lấy hai tay che ngực, bộ dạng nom đầy bẽn lẽn.
“Trời Aika-san thiệt tình, dê quá đi à ☆”
Một quyền sắc bén, Twoearle lăn quay đơ dưới sàn nhà. Cái ☆ hình như vừa được thêm vào cuối câu trên giờ lại bay tung tăng trước mắt cô nàng.
Thế bất nào mấy người này còn vận động ác liệt hơn cả Câu lạc bộ thể thao hay thế không biết.
Twoearle rút ra một chiếc hộp cỡ hộp đựng pizza từ trong túi áo bờ lu rồi đặt lên bàn. Lại là chiếc túi siêu công nghệ đến từ thế giới khác như mọi lần.
“Hừm, biết ngay, to cỡ này thì có mà vừa khe vếu bằng niềm tin.”
Aika ngồi phịch xuống ghế, vắt chân chữ ngũ mà nở nụ cười đắc thắng.
“Làm gì mà vênh mặt lên thế kia…”
“Không sao đâu Souji-sama ơi. Nghĩa vụ của người vếu bự là ôn tồn chấp nhận bọn chó thua sủa bậy mà anh.”
“Hự, hừ…”
Chắc cũng nhận thức được chính mình vừa cạnh khóe người ta nên Aika chỉ bấu chặt lấy bắp tay mà nghiến răng chịu đựng.
“<<Noblesse Oblige>> (Nghĩa vụ của bờ vếu cao sang)… Người được trời phú cho bờ ngực quý phái cần tỏ lòng bao dung với những kẻ suy dinh dưỡng vòng một… Sở dĩ em chưa lần nào chấp nhặt bản tính ngông cuồng của Aika-san, âu cũng là nhờ có cách ngôn ấy ngự trị trong lồng ngực. Trong, lồng ngực, đồ sộ này này.”
Vừa nói, Twoearle vừa đưa tay xuống dưới hai trái dưa hấu rồi tâng lên, bằng động tác như tâng bóng chuyền ngược.
Aika nhìn cảnh này mà máu tươi ồng ộc chảy ra khỏi môi, làm tôi thiếu điều tưởng bả đang ói ra máu.
“Tôi hiểu rồi… Vậy ra ngực càng lớn thì trách nhiệm càng cao…”
“Không sai ạ! Mà ôi kìa, ôi kìa kìa? Souji-sama, đang hứng thú với vếu đó sao?!”
“Hả? À đâu… Quan trọng hơn, cái hộp kia có gì thế?”
Câu cách ngôn kia nghe cũng xuôi tai làm tôi vô thức gật đầu hưởng ứng, chứ thật chất tôi quan tâm cái hộp kia hơn.
“Vâng, em làm ra những thứ này để kỷ niệm ngày thành lập Câu lạc bộ Twintail ạ!”
Mở hộp ra, bên trong là ba thứ dụng cụ hình chữ nhật kiểu như smartphone xếp ngay ngắn thành hàng.
“Là dụng cụ của Twintails đấy ạ. Có đủ phần cho cả ba người, nên mỗi người giữ một cái nha.”
“Ồ!!”
Tôi dù gì cũng là đàn ông con trai, thấy máy móc mới toanh thì con tim không đập lên rộn ràng mới lạ, tuy nhiên… điều khiến tôi vui mừng hơn cả lại là những câu từ rất đỗi vô tư của Twoearle: “Đã chuẩn bị ba món dụng cụ dành cho Twintails”. Điều này chứng tỏ cô nàng vẫn nhớ những lời tôi từng nói, rằng Twintails là ba người chúng tôi, tính cả Twoearle.
“Đây là thiết bị liên lạc siêu cao cấp, em đặt tên là ‘TwoearlePhone’!”
“… TwoearlePhone… Đặt tên thế mà cô không thấy ngượng à?”
“Ngượng gì cơ?”
Cô nàng đáp lại ráo hoảnh, đâm ra Aika chẳng biết phải nói gì hơn.
Hết series Anti-Aika đã bị phá hủy đến cái số II, giờ lại đến TwoearlePhone. Dễ sau này lại lòi ra thêm cái gì đấy đặt theo tên tôi lắm.
“Ngoài điểm mạnh là không lo bị mất tín hiệu cho dù là dưới lòng đất, dưới biển sâu hay ngoài không gian vũ trụ, thứ này còn có chức năng thay đổi giọng nói, phân tích cấu tạo thành phần cùng vô vàn chức năng khác nhau, và sẽ còn được bổ sung nhiều chức năng mới qua các phiên bản cập nhật sau này.”
Từ lúc giới thiệu Tail Gear tôi đã thắc mắc rồi, hà cớ gì cô nàng này lúc nào cũng chế đồ với tiền đề có thể sẽ phải chiến đấu ngoài không gian thế?! Bất thần, tôi <<tưởng tượng>> (simulation) ra viễn cảnh twintail chuyển động trong môi trường không trọng lực bằng Lực Twintail.
Twoearle cầm lên một chiếc TwoearlePhone rồi giơ ra cho chúng tôi xem.
“Cứ liên lạc thông qua Brace như vừa qua, nhỡ lại đúng lúc đang ở nơi đông người sẽ đáng nghi lắm phải không nào? Một trong những điểm ăn tiền của chiếc TwoearlePhone này là nó có thể ‘mã hóa nội dung cuộc đối thoại theo thời gian thực’. Suy cho cùng, giọng nói cũng là một trong những khuyết điểm chính của thiết bị cản trở nhận thức mà.”
“Nghe đỉnh vãi!”
“Hả? Nghĩa là sao cơ?”
Aika không mấy rành rẽ chuyện máy móc, nghe giải thích vậy chỉ biết nghiêng đầu.
“Nói đơn giản là… giả sử Souji-sama hét lớn ‘Ultima Guil xuất hiện rồi á?!’ ngay giữa thanh thiên bạch nhật nhưng lại vào TwoearlePhone đi. Những gì anh ấy nói vẫn sẽ truyền tải tới TwoearlePhone của chúng ta như thường, nhưng người xung quanh sẽ nghe được một điều khác hoàn toàn, tỷ dụ như ‘Tối nay ăn gì vậy?’ chẳng hạn.”
Công nghệ gì mà vừa đỉnh cao vừa dễ hiểu.
“Đỡ cho tôi quá, Twoearle à. Cứ phải dè chừng đủ thứ chỉ để không bại lộ danh tính nó mệt mỏi lắm. Vấn đề liên lạc được giải quyết ổn thỏa thế này, đúng là nhẹ hết cả người.”
“Hì hì, xin anh hãy xoa vếu để khen thưởng em đi ạ.”
“Xin lỗi~ cô giải thích chi tiết hơn chút nữa được không ạ~”
Aika vội xen ngang hòng ngắt lời Twoearle.
“… Thôi cũng được. Thao tác nghe gọi cơ bản vẫn giống smartphone thông thường. Souji-sama, anh thử gọi cho em đi ạ.”
“Tôi biết rồi, để tôi gọi cho cô.”
“Vâng! Anh cứ bắn lên em bao nhiêu tùy thích!”
Chẳng hiểu kiểu gì mà đôi mắt cô nàng vằn đầy tơ máu xong mặt lại đỏ gay đỏ gắt, nhưng thây kệ vậy. Tôi thử bấm gọi số của Twoearle được lưu sẵn trong máy.
“Twintail twintail, twintail? (Cô bảo Ultima Guil xuất hiện rồi á?)”
“Hớ~, hớ~, Twoearle-chan em đang phô bờ vếu bọc trong nội y đen trong suốt ngay sau lưng anh đây ạ (Souji-sama, anh phải xuất kích ngay lập tức!)”
Ngon. Từ TwoearlePhone vẫn phát ra lời đáp đàng hoàng, mà tôi cũng loáng thoáng nghe được âm thanh bị biến đổi phía Twoearle nữa. Cái gì mà trong suốt này nọ… tiếc là tôi lại không nghe được giọng mình bị biến đổi ra sao.
“Giọng Souji bị biến đổi thành cái quái gì đấy?! Cổ ngữ Twintail chắc?!!”
“Tại tôi nghĩ, đằng nào người ta cũng biết Souji-sama cuồng twintail đến vô phương cứu chữa rồi nên làm thế này sẽ đỡ đáng ngờ hơn…”
Cổ ngữ Twintail cơ à? Nao lên đại học nhất định tôi sẽ vào ngành này, có cái dùng trong giao tiếp hằng ngày thì lại không ổn cho lắm. Ngụy trang được đến đâu còn chưa biết, khéo bị người ta chú ý nhiều hơn thì có.
Aika theo đó mà cầm lên chiếc TwoearlePhone của mình.
“Thế Souji, gọi cả tôi nữa đi.”
“Có ngay… để xem, số Aika là…”
Số của Aika được lưu thứ hai, ngay phía dưới Twoearle trong danh bạ. Không biết là lỗi đánh máy hay gì mà cứ hễ gõ “Tsube Aika” là nó lại ra chữ “Lẳng Lơ”. Thôi thì cứ gọi thử phát đã.
“Twin twin twintail, twitwitwin, twintail!! (Aika, mau tới hiện trường thôi!)”
“GE HA HA HA HA HA! BÀ MÀY THÈM THỊT SỐỐỐỐỐỐỐNG! ĐỒ TƯƠI ĐÃ LẮM ẤY CÁC CHÁU Ạ!! PHẢI TƯƠI NÓ MỚI SƯỚNG!! TẠI SAO Á?! TẠI BÀ MÀY LÀ ĐĨ CHÍNH HIỆU CHỨ SAO NỮA!! (Sao rồi? Nghe được không? Chưa nghịch dại cái gì đấy chứ?)”
Trước cái ngôn ngữ Ma Giới chạm vào bên tai không nghe TwoearlePhone kia, Cổ ngữ Twintail nhà tôi còn chẳng đáng hạng con tôm con tép.
“Ừm! Giọng nói của Aika-san cũng đã được biến đổi chuẩn chỉ, không có gì kỳ lạ hết!”
“Vậy cơ, đâu coi nào.”
Aika lôi chiếc điện thoại cá nhân từ trong túi váy, đoạn thao tác cái gì đó.
“Khoan… Aika-sa… Đừng bảo là cô…”
“GE HA HA HA HA HA! BÀ MÀY THÈM THỊT SỐỐỐỐỐỐỐNG! ĐỒ TƯƠI ĐÃ LẮM ẤY CÁC CHÁU Ạ!! PHẢI TƯƠI NÓ MỚI SƯỚNG!! TẠI SAO Á?! TẠI BÀ MÀY LÀ ĐĨ CHÍNH HIỆU CHỨ SAO NỮA!!”
Coi bộ Aika đếch chịu tin tưởng Twoearle gì sất, và đã bí mật bật chức năng ghi âm lên để ghi lại giọng nói ngụy trang. Ngẫm lại mới thấy, nhớ hôm nọ bả cũng dạy tôi cách dùng chức năng ghi âm thì phải…
“UORAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Aika làm tư thế ném bóng toàn thân gợi nhắc tới hiệp cuối trong trận chung kết bóng chày diễn ra tại Koushien và phi thật lực TwoearlePhone vào tường.
“TwoearlePhone ơơơơơơơơơơi!! Đáng lẽ ra thứ này phải được liên kết với Tail Brace rồi nâng cấp lên thành điện thoại biến thân cơ mà!!”
“Hẳn là điện thoại biến thân luôn!! Cô chỉ muốn rút gọn thành ‘biến thái’ thôi chứ gì?!”
“… Bà định gây hấn với toàn bộ siêu anh hùng sử dụng điện thoại để biến thân trên khắp thế giới đấy à…”
Tôi nhặt lên chiếc TwoearlePhone Aika vừa ném. Ơn giời là nó chưa bị hỏng.
Chịu được cả đòn ném của Aika, chứng tỏ có ở dưới lòng biển hay ngoài không gian nó vẫn hoạt động ngon ơ.
“Aika này, đã mất công cô ấy chế tạo rồi, bà làm thế không được đâu. Chỉ cần đổi phần giọng bị biến đổi đi là được chứ gì?”
“Ông được đổi sang ngôn ngữ ưa thích thì làm sao hiểu được, chứ còn tôi…”
“–––Khoan đã Aika. Yên lặng chút…”
Đột nhiên có cảm giác nhẹ nhàng chạy dọc toàn thân, tôi vội ngắt lời Aika mà đứng bật dậy.
“…… có khí của twintail. Đang tới gần chỗ ta.”
“Gìì?! Đang không đâu lại đi nói chuyện y chang bọn Elemerian!!”
“Bà nói được câu đấy cũng giỏi!!”
So với Aika quanh năm suốt tháng mài giũa cả năm giác quan, đạt đến trình độ cảm thức được nguy hiểm từ khí của những người xung quanh mà chẳng thèm dựa dẫm vào thị giác, tôi đây vẫn còn bình thường chán.
Khắc sau, phía ngoài cửa vang lên hai tiếng cốc cốc khe khẽ.
“Mình là Chủ tịch Hội học sinh, Shindou Erina đây. Mình có thể vào được chứ?”
“––––––HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?!!”
Một vị khách nằm ngoài dự liệu ghé thăm làm tôi thoáng chút hoảng loạn.
“X-Xin chị chờ một lát ạ!!”
Vừa dứt lời trì hoãn, tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh. TwoearlePhone thì còn gạt được, chứ nhỡ để lộ cái gì người ngoài không nên thấy thì có mà giải thích đằng trời…!!
“Twoearle, cô có phải giấu cái gì không?!”
“Thưa không, có mỗi cái này thôi ạ!”
Twoearle chỉ tay về phía Aika. Không chút bỡn cợt.
Aika huých một phát vào mặt Twoearle rồi khóa đầu cô nàng lại. Đang lúc khẩn cấp thế này thì tôi chẳng còn hơi đâu bận tâm chuyện thường ở huyện nữa. Công tâm mà nói, xét tới tình huống Chủ tịch Hội học sinh ghé thăm thì lời Twoearle nói cũng không hẳn là không có cơ sở.
“M-Mời chị vào!”
Mặc cho trong phòng vẫn chưa hết bát nháo, tôi đành cam chịu mời Chủ tịch vào phòng.
“Mình xin phép làm phiền nhé.”
Cánh cửa mở ra, và bầu không khí––– thoắt biến đổi.
Bước chân quá chừng tao nhã, tưởng đâu phát ra được cả hiệu ứng âm thanh.
Chủ tịch bước vào phòng, sau lưng còn có một cô hầu gái kề cận, nom mà ngỡ như nàng công chúa đến từ đất nước xa xôi nào đó.
Trong căn phòng này chị trông sao mà thật lạc lõng, tựa hồ vị vương nữ thanh liêm chính trực đặt chân vào đấu trường tanh tưởi toàn mùi máu tươi.
Chủ tịch Shindou Erina.
Chủ nhân của mái tóc twintail tỏa sáng từng hớp hồn tôi hồi mới nhập học.
Mái tóc twintail vàng kim buộc thành hình chữ Bát tô điểm cho bờ lưng chị, làm tôi thấp thoáng nhìn nhầm thành khăn voan cô dâu.
“A… Aaaa…”
Có ngắm bao nhiêu lần cũng chẳng làm quen nổi. Trau chuốt tới độ rùng hết cả mình.
“…… Bạn kia là–––”
Có lẽ là do ngoại hình quá nổi bật, nên dù có cố gắng ra vẻ là một học sinh bình thường thì Twoearle vẫn bị Chủ tịch chú ý đến. Trước khi tôi kịp phân trần, Chủ tịch đã tiếp lời.
“Mình có nghe nói hôm nay có một học sinh nữ vừa hoàn thành thủ tục nhập học, phải chăng đó là bạn?”
“Dạ vâng. Cậu này là họ hàng của em, mới từ nước ngoài chuyển về. Thật áy náy quá, tại cậu ta cứ nằng nặc đòi em dẫn đi tham quan trường trước khi chính thức nhập học…”
Tôi buột miệng tuôn một tràng “bối cảnh” mà ba chúng tôi đã chuẩn bị từ trước. Quả không hổ là Chủ tịch Hội học sinh đã thuộc nằm lòng thông tin cá nhân của từng học sinh trong trường, đến cả học sinh chuyển trường cũng chẳng thoát khỏi tầm mắt chị.
“Mình hiểu rồi. Hy vọng khi đã tham quan từng ngóc ngách trong trường, bạn sẽ sinh lòng yêu quý Học viện Yougetsu.”
Chủ tịch nói cùng một nụ cười tươi tắn, và Twoearle lặng lẽ gật đầu. Chúng tôi đã trù bị sẵn cả kịch bản bị chị ấy quở trách vì cho Twoearle lúc-này-vẫn-đang-là-người-ngoài vào trường, may mà không phải dùng tới.
Tuy nhiên, ngay lúc đảo mắt xuống tập tài liệu đang cầm trong tay, vẻ mặt tươi cười của chị thoắt cái đã hóa nghiêm nghị. Trên đường tới trường, chị ấy đã dịu dàng gọi tôi lại, bày tỏ niềm tin vững vàng dành cho Tail Red; song, Chủ tịch lúc này đây lại có cho mình ánh mắt của một người lãnh đạo, một Chủ tịch Hội học sinh mẫn cán hoàn thành trách nhiệm của bản thân.
“Mình đã thấy giấy tờ yêu cầu thành lập Câu lạc bộ mới của bạn, và có hơi tò mò một chút. Do muốn tự mình kiểm chứng để cấp phép thành lập nên mình đã tới đây.”
“X-Xin lỗi vì đã làm phiền chị.”
Tôi ấp úng, mãi mới nặn ra được đôi câu ba chữ.
“Trong phần Hoạt động Câu lạc bộ có ghi, các bạn sẽ nghiên cứu và dõi theo twintail.”
“Không sai ạ.”
Chẳng cần giấu giếm làm gì. Trưng ra vẻ mặt nghiêm nhất có thể, tôi nhìn thẳng vào twintail của Hội trưởng mà trả lời.
Nhìn thẳng vào mắt người khác khi giao tiếp, ấy là một trong những phép lịch sự không ai không biết. Thế nhưng tôi lại nghĩ, nhược bằng đối tượng trò chuyện có để tóc twintail thì phải nhìn vào twintail để giao tiếp mới là chuẩn lịch sự.
Giờ mà hành xử bất nhã, khéo chị ấy sẽ sinh nghi về cái Câu lạc bộ quái đản từ cái tên đến nội dung hoạt động này mất. Có bảo đây là trận quyết chiến một mất một còn cũng không ngoa.
“Mitsuka-kun, bạn… thích twintail lắm sao?”
“Yêu là đằng khác ạ.”
Tôi ứng đáp trôi chảy, còn chẳng bợn chút xíu do dự. Chẳng rõ vẻ chân thành nơi tôi đã chạm được tới chị hay chưa mà Chủ tịch vẫn tiếp tục đặt câu hỏi.
“Tại sao bạn lại thích twintail đến thế? Đến mức độ, lập ra cả Câu lạc bộ?”
“Yêu quý twintail còn cần phải có lý do hay sao ạ?”
Tôi vừa đáp xong, thấy chừng twintail của Chủ tịch đã rung động đôi chút.
Sở hữu mái tóc twintail tuyệt mỹ như thế nên tôi cứ đồ rằng chị sẽ đồng cảm với mình, vậy mà… Sao vậy nhỉ? Chị ấy bỗng nhiên nín lặng, trên gương mặt hằn rõ vẻ phức tạp.
À đâu… hay chính vì sở hữu mái tóc twintail tuyệt mỹ như thế nên chị ấy mới muốn thử tôi?
Thử xem khi đứng trước mái tóc ấy, liệu tôi còn có thể đao to búa lớn được nữa hay không.
Em không thua đâu, Chủ tịch ạ.
Nhìn em đi! Đôi mắt này có giống như đang nói dối không?!
Và cả mái tóc twintail được mệnh danh là đỉnh nhất quả đất ngự trị trong tâm hồn này nữa, chị hãy nhìn cho kỹ đi–––
Cuộc giằng co khốc liệt giữa twintail và twintail, đã đi đến hồi kết với một cái gật đầu từ Chủ tịch.
“… Là vậy sao… Được, mình hiểu rồi.”
Dường như để ý thấy lời đáp đó có hàm chứa ẩn ý sâu xa, Aika bên cạnh tôi cất lời hỏi chị.
“Nội dung hoạt động của chúng em có điểm gì bất cập sao ạ?”
“Ôi không, không có bất cập gì cả. Chỉ là mình nghĩ, một Câu lạc bộ yêu quý twintail, chắc hẳn sẽ ủng hộ Twintails nhiệt thành thôi ấy mà.”
Chuẩn. Nói toạc móng heo ra thì không phải tôi chưa tính đến chuyện đó bao giờ. Trong bối cảnh toàn trường thi nhau cổ vũ cho Twintails thế này, ai lại đi khước từ một tờ đơn thành lập Câu lạc bộ tìm hiểu về twintail cơ chứ.
“… Ôi kìa?”
Chủ tịch chăm chú nhìn xuống cổ tay phải tôi.
“Mitsuka-kun, có là trong phòng Câu lạc bộ đi chăng nữa, quy định trường ta vẫn cấm đeo trang sức loè loẹt đấy nhé.”
“……?!”
Tôi hốt hoảng đưa tay phải lên ngực để bảo vệ nó.
“Là phục sức thiết kế dựa trên Tail Red đấy nhỉ? Gần đây mình cũng thấy nhiều lắm.”
Lại thêm một phát ngôn chấn động, báo hại tôi không tài nào bắt kịp được tình hình.
Thời gian gần đây, đủ loại sản phẩm và phục sức ăn theo nhóm Twintails cứ lũ lượt được tung ra thị trường, nên kể cả khi tôi có đeo vòng tay với thiết kế tương đồng thì cũng chẳng ai lấy làm đáng ngờ. Nhưng cái oái oăm không nằm ở đấy.
Theo phản xạ, tôi liếc sang Aika thì y như rằng, bả cũng giấu cổ tay ra sau lưng.
“Thưa tiểu thư, đến giờ rồi ạ.”
Nghe cô hầu gái theo sau thúc giục, Chủ tịch gật đầu một cái thật nhẹ.
“Em biết rồi. Nguyện cho Câu lạc bộ Twintail các bạn sẽ có bước tiến vượt bậc trong tương lai.”
Xem ra Chủ tịch đã dành thời gian rảnh hiếm hoi trong lịch trình dày đặc để hạ cố ghé qua nơi này. Miệng vẫn chưa ngậm lại được, mặt cứ đờ ra, may sao tôi vẫn vẫy được cái tay để tiễn chị đi.
Cô hầu gái thì đứng đối diện với tôi mà nói.
“Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người. Tiện nói, ánh mắt của cậu vừa rồi được lắm đấy. Thế là đủ biết cậu nghiêm túc dường nào.”
“C-Chị thấy vậy ạ?”
Sau khi buông lời cảm ơn bằng chất giọng nghiêm nghị đúng chuẩn giáo viên, cô hầu liền theo bước Chủ tịch đi ra khỏi phòng.
Được chị ấy khen cũng chẳng khó chịu gì… nhưng giờ chuyện đó không quan trọng.
“N… Này, thế là sao hả Twoearle?! Tôi tưởng trước khi biến thân thì Tail Brace vô hình trong mắt người khác cơ mà?!”
“Đúng ra phải vậy chứ!”
Nhờ có <<Imagine Chaff>> (Thiết Bị Gây Rối Loạn Nhận Thức) mà chiếc vòng tay luôn luôn vô hình trong mắt người thường. Chẳng nói đâu xa, ngay cả lúc tôi thay đồ để chuẩn bị cho tiết thể dục cũng có ai phát giác ra chiếc vòng tay quái đâu.
“Biết đâu lại có một điểm yếu nào đấy mà Twoearle không lường trước được thì sao? Kiểu như, <<Imagine Chaff>> (Thiết Bị Gây Rối Loạn Nhận Thức) hoạt động dựa trên Core của Tail Gear… nói cách khác là Thuộc Tính Twintail, nên những ai nắm giữ Thuộc Tính Twintail giống thế sẽ ít bị ảnh hưởng hơn chẳng hạn?”
“… nếu như chỉ cần nắm giữ Thuộc Tính Twintail là thỏa mãn điều kiện thì học sinh toàn trường cũng phải thấy cả rồi chứ? Do ảnh hưởng của Tail Red mà hiện tại ai ai cũng đều sở hữu Thuộc Tính Twintail cả mà anh.”
“Nghĩ lại đi, Thuộc Tính Twintail của Chủ tịch mạnh đến mức bị bọn Ultima Guil theo đuổi ráo riết đấy.”
Twoearle trông như muốn phản bác gì đó, nhưng tạm thời cô nàng đã gật đầu đồng tình.
“… Anh nói cũng phải. <<Imagine Chaff>> (Thiết Bị Gây Rối Loạn Nhận Thức) là thiết bị tối quan trọng để đảm bảo cuộc sống thường nhật của nhóm Souji-sama. Để cho chắc ăn, tối nay em sẽ bảo dưỡng cả hai chiếc vòng tay vậy.”
“Ừ, nhờ cô.”
Tự tôi cũng biết cách mình đối xử với Twoearle không mấy hay ho, chẳng khác nào ông sếp chuyên môn bóc lột sức lao động của nhân viên cả.
Song, chỉ riêng chuyện này thôi là tôi không thể gạt phăng đi, tự nhủ rằng do mình hiểu lầm được. Còn tùy trường hợp mà khéo chuyện bé lại xé ra to chứ chẳng đùa.
“Đặc biệt là của Aika-san, tôi sẽ bảo dưỡng cho cô thật thấu đáo.”
“Hả, mình tôi thôi á? Bị trục trặc gì à?”
“Phải. Xem xét các trận chiến từ trước tới nay, tôi nhận thấy rằng sức phòng thủ của Tail Gear đang ở mức quá cao. Tôi định sẽ điều chỉnh xuống mức độ mà chỉ cần dùng ngón tay kéo ra tí tẹo là phần ngực sẽ rách toạc cả ra, giống trong anime 18+ ấy.”
“Rảnh háng lắm hay sao mà đi bắt chước cái thứ đó?!”
“Cô vẫn còn bận lòng chuyện chỉ mình Tail Blue là còn vô danh tiểu tốt đó thôi. Đằng nào cũng vậy rồi, chẳng thà cứ phất lên trên danh nghĩa nhân vật dễ bay đồ còn hơn! Có là cái bộ ngực phẳng phắn hơn cả cái khay đặt giấy máy in kia, đến lúc phô ra kiểu gì chả thu về được đôi ba ông fan trung thành!”
“Úi cha TwoearlePhone tự dưng tung bay uốn lượn trên trời cao!!”
“GUREII?!!”
Chiếc điện thoại vừa hóa thân thành vật thể bay không xác định chưa được bao lâu đã phải đáp lún xuống mặt Twoearle. Động lực để nó bay lên chẳng phải thứ năng lượng bí ẩn nào khác, mà chỉ đơn giản là lực tay của một con người.
Tôi cũng mong chỉ là do mình thần hồn nát thần tính lắm chứ… phải tội, chuyện này xảy ra đâu phải mới lần một lần hai. Cái lúc đàm đạo về Tail Red, vì lý do nào đó mà Chủ tịch đã nhìn tôi chòng chọc, như cảm nhận được có gì đó không đúng…
Chẳng lẽ, Chủ tịch Shindou… bắt đầu nghi ngờ tôi rồi sao–––?!
◇
Bên ngoài kia có tồn tại hằng hà sa số các thế giới.
Không phải Nhật Bản, không phải Địa Cầu, càng chẳng phải dải Ngân Hà.
Mà tự thân vũ trụ bao hàm toàn bộ những điều này, tồn tại với số lượng khổng lồ dưới dạng thế giới song song.
Ai mà tin được cho nổi. Rằng vũ trụ bao la rộng lớn chưa ai khám phá được điểm tận cùng, hóa ra chẳng hơn gì một đốm sáng nhỏ nhoi, nằm gọn lỏn trong hàng triệu đến hàng chục triệu bậc chuyển sắc trong bản đồ sắc màu.
Nhân loại, chỉ đơn thuần là không nhận ra.
Về những thế giới tương tự đang tồn tại ngay kề cận mình, chỉ cách nhau một bức tường mỏng dính.
Đồng thời, về những con quái vật biết rõ sự thật về thế giới ấy, hiện đang ngang nhiên xâm lược từng thế giới một như chốn không người.
–––Quân đoàn xâm lược đến từ dị giới, Ultima Guil.
Tổ chức tập hợp một toán quái vật sinh sống bằng <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) – hay năng lượng tâm hồn của con người – được biết đến với cái tên Elemerian.
Bọn chúng được sinh ra tại một thế giới khác, một thế giới nơi nền văn minh khoa học đủ tiên tiến lấy năng lượng tinh thần của con người làm nguồn năng lượng vận hành mọi thứ. Dần dà, bọn chúng gia tăng về số lượng, thành lập tổ chức và ngày một bành trướng với một tên thủ lĩnh cầm đầu.
Mục tiêu tối thượng của Ultima Guil, là tước đoạt toàn bộ Thuộc Tính Twintail từ tất cả các thế giới.
Để đạt được điều này, bọn chúng đã lập ra một kế sách tuyệt mật.
Mỗi lần xâm lược thế giới nào, bọn chúng sẽ cố tình để lộ ra một phần công nghệ siêu việt của Ultima Guil cho kẻ nắm giữ Thuộc Tính Twintail mạnh nhất thế giới ấy, hòng dựng nên một hình tượng chiến binh đối địch với tổ chức.
Để rồi khi nhân loại trên toàn thế giới sinh lòng ngưỡng mộ vị <<Hero>> (Thủ Hộ Giả) vừa mạnh mẽ lại vừa dễ thương và bắt đầu nảy sinh Thuộc Tính Twintail trong tâm hồn, bọn chúng sẽ quơ gọn tất cả trong một lần duy nhất––– Ấy chính là kế sách tất thắng do bè lũ Ultima Guil thảo ra. Thực tế mà nói, tất thảy những thế giới bọn chúng từng ghé qua đều đã bị kế sách này bào mòn tới tận gốc rễ, chỉ ngoại trừ…
–––Tail Red.
Chiến binh trẻ tuổi mang trong mình Thuộc Tính Twintail mạnh nhất thế giới đã gạt phăng tuyệt vọng và chiến đấu ngoan cường, nhằm dẹp tan âm mưu tàn ác của Ultima Guil.
Ultima Guil đã tính sai hai điều. Trước hết là việc Twoearle – cư dân sinh sống tại thế giới từng bị kế sách tất thắng của Ultima Guil hủy diệt – đã hành động trước một bước và giao lại <<công nghệ>> (sức mạnh) cho Souji trước bọn chúng. Và thứ hai, là việc Tail Red - hay Mitsuka Souji - là một tên cuồng twintail vô phương cứu chữa.
Đội trưởng chỉ huy đoàn quân xâm lược thế giới này, Drag Guildy có nằm mơ cũng chẳng ngờ thân phận của Tail Red lại là một tên con trai. Ông đã bỏ mạng trong trận quyết chiến cuối cùng, báo hiệu hồi kết cho cuộc xâm lược thế giới của nhóm Souji––– hay đáng ra phải là như thế.
Ultima Guil là tổ chức xâm lược tự hào với quy mô khổng lồ vượt bậc. Đứng đầu một thủ lĩnh độc nhất vô nhị, dưới trướng là vô thiên lủng các đại đội phăng phăng xâm lược nhiều dị giới khác nhau.
Và những phân đội ấy, đang thi nhau tập trung lại thế giới của Souji–––
Tại căn cứ của đơn vị Drag Guildy quá cố.
Trong căn phòng hội nghị rộng thênh thang bát ngát, có một Elemerian đang an tọa cùng nét mặt sa sầm. Y là Sparrow Guildy, chiến binh có ngoại hình ôn hòa tựa chim sẻ, song đâu đó vẫn toát lên một nét lão luyện đầy mưu trí.
Bờ vai y còn chùng xuống hơn nữa khi thấy thuộc cấp xồng xộc vào phòng báo cáo.
“Báo cáo! Tiger Guildy-dono, đã bại trận dưới tay Twintails rồi ạ!”
“Hừ… quả nhiên là thế…”
Kẻ được mệnh danh là Chúa sơn lâm trong hàng ngũ <<School Swim>> (Thuộc Tính Đồ Bơi Trường Học), Tiger Guildy. Y là Đội trưởng Đội chi viện vốn đã hội quân với đơn vị tại thế giới này từ sớm, song xét về thực lực lại thua xa đồng chí là Drag Guildy, thành thử trận này có để thua Twintails cũng chẳng có gì là lạ.
“Ngài ấy bị mê mẩn trước twintail… và không phô diễn được thực lực…”
“Thêm vào đó, tôi đồ rằng nguyên nhân ngài ấy thất bại, một phần là do trang phục của Tail Red dễ gây liên tưởng tới đồ bơi trường học ạ!”
Một tên thuộc cấp chiếu lên đoạn phim do <<Ultiroid>> (Chiếu Đấu Viên) ghi lại lên màn hình trong căn phòng rộng lớn.
Trên đó hiện lên hình ảnh Tiger Guildy nằm ngửa bụng trước mặt Tail Red, rành rành là tư thế quy phục.
Giả như là một chú mèo con làm điều tương tự thì đây ắt sẽ là một cảnh tượng đáng yêu tới độ ngay cả một ông chú mặt mũi hằm hằm cũng phải nhoẻn miệng mỉm cười. Đắng lòng thay, kẻ đang quăng quật tứ chi bừa bãi khắp nền đất kia lại là một gã người hổ vai u thịt bắp.
Màn hình chuyển qua hình ảnh Tail Red lùi lại một bước vì khiếp đảm.
“M-Mày bị cái gì đấy… Đang không đâu lại đi phơi bụng…”
“Hỡi cô bé vận lên mình bộ đồ bơi trường học kiều diễm kia! Ta cầu xin nhóc! Hãy coi bụng ta là đại dương xanh thẳm mà tung bơi thỏa thích đi!!”
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAA BIẾN THÁI KÌAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Tail Red hét váng lên. Trái lại, Tail Blue sau lưng cô bé lại xoay tròn cây thương không khác gì dùi cui, bộ dạng vẫn điềm tĩnh như thể đã quen với diễn biến này từ lâu.
“Bọn này lúc nào chẳng thế!”
Ngay khi bắt gặp bộ dạng hở hang của Tail Blue, Tiger Guildy gầm lên, không thèm giấu đi vẻ cáu bẳn.
“Cút đi thứ dơ bẩn! So với đồ bơi trường học thì thứ đồ bơi thiếu vải kia chẳng hơn gì giấy chùi đít! Xin lỗi ngay! Xin lỗi cô bé này ngay cho ta, càng thành khẩn càng tốt!!”
Y vừa dứt câu, video liền chuyển sang quay cận khuôn mặt Tail Blue nhướng mày trợn tròn mắt đúng kiểu bọn đầu trâu mặt ngựa, rồi tắt ngúm.
“… sau đó, cô ả chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng xuống tay hạ thủ Tiger Guildy-sama… Tail Blue vẫn là một chiến binh máu lạnh đến rùng mình, hệt như mọi lần…”
Nghe thuộc cấp báo cáo xong, Sparrow Guildy liền lấy tay ôm đầu.
Tiếp nhận toàn quyền điều hành đơn vị từ Drag Guildy quá cố, hừng hực khí thế tiêu diệt Twintails––– nghe thì có vẻ đao to búa lớn lắm, chứ kỳ thực y đã nửa phần buông xuôi.
Twintails, quá mạnh.
Đã phụng sự kề cận Drag Guildy suốt bao nhiêu năm ròng, thậm chí còn được coi là <<tham mưu>> (bộ não) của ông ta, cố nhiên Sparrow Guildy cũng được biết về kế hoạch thật sự đằng sau cuộc xâm lược, kế hoạch bành trướng <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) nhằm nhằm tới mức hiệu quả cao hơn.
Vì vậy, khi mà chiến binh mạnh nhất kiêm sĩ quan chỉ huy vốn dĩ đóng vai trò đặt dấm chấm hết cho kế hoạch là Drag Guildy đã bị tiêu diệt, tham mưu Sparrow Guildy nói riêng và toàn đơn vị nói chung coi như chẳng còn đường thắng nào nữa.
Những tên thuộc cấp trẻ tuổi không rõ sự tình thì căng tràn sĩ khí do cứ ngỡ đây là trận chiến báo thù, nhưng cứ cái đà này thì bọn chúng sẽ thật sự bỏ mạng vô ích mất thôi.
Đội trưởng Đội tiếp viện Tiger Guildy đã bị đánh bại, chứ thành viên trong đội thì vẫn còn đây. Sparrow Guildy bị đặt vào thế phải quản lý chặt chẽ thành viên của cả hai đơn vị, song đối với một kẻ không mấy tự tin vào năng lực chiến đấu như y, kẻ địch này quá sức khó xơi.
“Quả báo nhãn tiền đây sao…”
Cho tới nay, y chỉ chăm chăm nâng cao hiệu suất mà xao lãng nhiệm vụ huấn luyện thuộc cấp, vô hình trung khiến cho đội hình đơn vị trở nên ọp ẹp, một kẻ mạnh thì trăm kẻ yếu.
Các đơn vị khác cũng chịu chung cảnh này. Chẳng trách, đâu phải đội trưởng nào cũng hào kiệt được như Drag Guildy.
Chỉ đến đây thôi sao… Tới lúc phải xoa dịu đám thuộc cấp, rồi tính tới chuyện rút lui khỏi thế giới này rồi sao?
Vào thời khắc y vô thức thả mình vào vực thẳm thoái chí–––
Cũng là lúc một tên thuộc cấp khác hớt hải xông vào phòng.
“S-Sparrow Guildy-dono! Có đơn vị mới vừa ghé qua!”
“…… vậy sao…… có điều là…”
“Là đơn vị của Levia Guildy-sama ạ!!”
“Hô?!”
Sparrow Guildy nghe thế liền đứng phắt dậy.
Nhắc đến Levia Guildy là phải nhớ tới người đồng chí từng đồng hành cùng Drag Guildy trong thời gian tu luyện, xét về thực lực có thể nói là một chín một mười so với ông.
“C-Còn một đơn vị nữa–––”
Vừa thấy được chút tia sáng le lói, Sparrow Guildy lại nhận về thêm một tin động trời.
“Đơn vị của Krake Guildy-sama, cũng vừa tới nơi ạ!”
“Cái gì?! Thông tin này không sai chứ?!”
“Vâng…! Không thể sai được!”
Mặt khác, Krake Guildy lại là chiến binh ôm trong mình lòng ganh đua âm ỉ dành cho Levia Guildy. Y nổi tiếng là kẻ hết mực trọng thực chiến, thay vì dựa hơi vào kế sách tất thắng, y lại lựa chọn thân chinh xông pha ngoài tiền tuyến, nhờ đó lập nên không ít chiến công vang dội.
“Hừm, thế này là sao… Đã là binh sĩ Ultima Guil thì ai mà không biết hai vị này như nước với dầu… vậy mà lại đi ghép cả hai vào chung một đơn vị…”
Quyết định ấy chính là điềm báo, về những tai ương sắp sửa xảy đến với đơn vị này.
◇
Tôi mở cửa quán cà phê – cũng là nhà mình, khiến chiếc chuông treo trên đầu vang lên se sẽ.
“Mẹ ơi, con về rồi.”
“Sou-chan về rồi hả con~”
Đón tôi về xong, mẹ lại tất tả chạy ngược chạy xuôi, hết quầy uống lại ra bàn cho khách.
“Ủa?”
Bất ngờ chưa, ngoại trừ quầy uống ra thì bàn nào bàn nấy cũng chật kín khách hàng kìa.
Nói thế này thì hơi buồn cười, chứ xưa nay quán cà phê này chưa từng biết hai chữ “đông khách” nó tròn méo ra sao (đặc biệt là khi chủ quán điều hành theo sở thích), cơ mà dạo này thấy lượng khách ghé quán cứ tăng dần đều thì phải. Biết thế nãy tôi vòng vào bằng cửa sau.
“Sou-chan nè, con phụ chút được không?”
“Đ-Được!”
Một mình mẹ thì khó mà quản được hết, nên tôi phải vào phụ.
“Vâng! Mẹ (chồng) đáng kính ơi, để con giúp nữa!”
Twoearle hăng hái xung phong như một lẽ hiển nhiên.
Aika thì không phải lần đầu phụ quán, nên cái lúc mẹ nhờ tôi thì bả đã xắn tay chuẩn bị tự lúc nào.
“Không mượn! Cô mà đổ bậy bạ vào cốc khéo sập tiệm có ngày!!”
“Đối với những người khác ngoài Aika-san thì tôi bình thường lắm à nha!”
“Còn đối với Souji thì trên Trái Đất này chẳng đào đâu ra mụ nào bất thường hơn cô!!”
Thấy hai người này lại cãi nhau ỏm tỏi, tôi vội dùng ánh mắt cản lại. Lạy người, khách hàng bình thường còn đang ở đây mà cứ quần nhau tung tóe thì còn ra thể thống gì nữa.
“Để quý khách phải chờ rồi~”
Twoearle vận lên mình tạp dề của quán, hiện đang bưng cà phê ra bàn cho khách cùng chuyển động mượt mà thanh thoát không thua gì tuyển thủ trượt băng nghệ thuật. Đôi gò bồng đảo trù phú ép chặt vào lớp vải, chỉ vừa suýt soát để chiếc tạp dề còn ra hình dáng tạp dề… có cái bên dưới vẫn mặc định khoác chiếc áo bờ lu.
“Cà phê của quý khách đây ạ.”
Phía đằng này, Aika lại phục vụ cà phê cho một bàn khác cùng thái độ cực kỳ thương mại. Tạp dề đằng đó thì không chịu áp lực gì mấy, bình lặng phẳng phiu tựa mặt hồ giữa thu.
Đương xoay cối nghiền hạt ở quầy uống, mẹ tôi dõi theo hai người họ cùng nụ cười ấm áp trên môi.
Nói đến đây… không biết có phải tôi nhạy cảm quá hay không…
Mà hình như bầu không khí trong quán, có gì đấy quái quái.
Không phải do hiếm khi thấy nữ hầu bàn trong quán, mà cảm giác này… mười phần thì phải tám chín phần xuất phát từ phía khách hàng. Chết dở, hay tại tôi can muộn quá, bọn họ thấy Aika và Twoearle đấu khẩu mà sợ mất mật mất rồi?
Trong khi tôi khẽ nghiêng đầu nghi vấn bâng quơ, cửa chính bỗng bật mở ra, một vị khách nam lững thững bước vào trong quán.
“Xin lỗi bà chủ… cho tôi cốc nước… với một tờ báo… Cho tôi xem tờ báo hôm nay!”
Người này chẳng chịu nói cho tròn câu, cứ hùng hục chạy tới quầy uống, tu ừng ực cốc nước lạnh mẹ đưa cho.
Bộ vét nhăn nhúm, cà vạt xộc xệch, râu ria lởm chởm, chuẩn hình mẫu nhân viên văn phòng làm khuya về hôm điển hình.
“…… của anh đây…”
Biểu cảm đanh lại, người này nhận tờ báo mẹ tôi đưa cho mà tay run bần bật.
“…… ngày 25… tháng Tư… Tốt quá… có thể về được rồi……”
Hả, gì cơ?
Người này vừa nói cái gì đấy?
Tôi bối rối nhìn quanh, thì thấy chẳng một vị khách nào chú ý tới người này hết.
Chỉ có mình tôi… và Aika là mắt tròn mắt dẹt.
Khi vị khách xoay sở mãi mới ngồi được xuống ghế quầy uống, gương mặt dịu hẳn đi như vừa thoát cảnh vong nhập, mẹ tôi mới đặt một cốc cà phê trước mặt anh ta.
Người khách lặng lẽ đưa tách cà phê lên miệng… đôi mắt nhìn về chốn hư không, rồi cười nhẹ “Hừ…” một cái. Ờm, cho hỏi anh đang nhìn đi đâu vậy?
“Bà chủ, tôi…”
Như muốn ngắt lời vị khách, mẹ tôi lên tiếng thật nghiêm trang, lại còn đi hạ cái cốc trên giá xuống đánh bóng kin kít, chẳng biết để làm gì.
“… Những khi lạc lối trên <<đường đời>> (dòng thời gian), anh hãy cứ tìm về nơi đây. Dù có là <<quá khứ>> (ngày xưa)… <<hiện tại>> (ngày nay) hay <<tương lai>> (mai sau) đi chăng nữa, chỉ duy <<cà phê>> (kim chỉ nam) của cửa tiệm này là sẽ chẳng bao giờ đổi thay…”
“Cảm ơn bà chủ nhiều lắm… Tôi sẽ lên đường, để được là chính mình–––”
Vị khách phấn khởi đặt tờ mười ngàn yên lên quầy uống rồi cất bước rời đi, hòa mình vào ánh sáng soi rọi từ cánh cửa để mở trong quán.
Nhanh thế. Ngồi còn chưa ấm ghế nữa luôn. Người này tới đây làm gì không biết.
“Mẹ này… Người kia, nghe chừng hoàn cảnh thế… Mẹ quen à?”
“Đâu, người lạ đấy con.”
“THẾ THÌ ĐẤY LÀ AIIIIIIIIIIIIIIIII?!!”
Hòa mình vào ánh sáng cái chết tiệt, có mà hòa vào chốn hư không bất định mới đúng!!
Với tôi cảm giác cuộc nói chuyện vừa rồi mẹ nhét vô được cả một nùi chữ nhỏ luôn!!
“Mẹ không biết gì về người ta mà tiếp chuyện như thật được hay thế?!”
“Đại khái thì mẹ vẫn biết. Biết anh ta đang mong chờ câu trả lời như thế nào ấy. Ngày trước, hôm nào mẹ cũng nói chuyện với bố con như thế cả mà.”
“……!!!”
Đừng bảo là… bản chất của bầu không khí quái gở bao trùm trong quán lại là…
Cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, tôi thăm dò từng vị khách một đang có mặt trong quán.
Một quý ông vận tuxedo kèm mũ chóp cao đưa tách cà phê lên mũi nhằm tận hưởng hương thơm ngào ngạt dậy lên từ đó. Bảo là ổng dồn hết tâm huyết phối đồ để làm bộ ta đây là ma cà rồng liệu có vô duyên quá không nhỉ?
“…… chỉ có mùi hương này, là đủ sức kiềm hãm bản tính khát máu trong ta…”
Cà phê bình thường thôi cha nội…
Tự dưng muốn phục vụ thêm mỳ ống xào tỏi cho vị khách này quá đi mất.
Phía kia thì lại có một vị khách hăng say hí hoáy máy tính xách tay, chắc là nhà văn chăng?
“Hừ hừ… Ok ok, ngoan lắm bé yêu… YES! Thành công rực rỡ! Hyuuu, lâu lắm rồi mới thấy lạnh gáy thế này, chắc phải từ cái hồi vào web người lớn rồi bật ra một lô một lốc cửa sổ con ấy nhỉ!”
Lối nói cường điệu, nghe na ná giọng lồng tiếng trong phim nước ngoài, mà cái việc anh ta vừa làm xong nom không giống viết lách cho lắm. Nghía qua màn hình một chút, lọt vào mắt tôi là một chuỗi ký tự tầy huầy như vừa cào phím mà ra. E rằng, người này vừa phải đương đầu chống lại bức tường bảo mật vững chãi mà chỉ mình anh ta mới phá sập được.
Chẳng cần soi xét kỹ lưỡng làm gì, nhìn qua là biết, mỗi khách hàng trong tiệm đều đang lẩm bẩm điều quỷ ma gì đó chỉ mình họ mới hiểu.
Ờ… thì…
À không, sự thật đã sờ sờ ra đấy rồi, chỉ là tôi, có đánh chết cũng chẳng muốn chấp nhận.
Ngay lúc tìm ra được điểm chung duy nhất ấy, cái cảm cảm quái quái mới rồi cũng theo đó mà tiêu biến cái phụp.
Tôi đưa tay lên ôm đầu, trong lòng buông xuôi.
–––Chỗ này, thành quán cà phê chuuni hồi nào đấy…!!
Twoearle theo dõi cảnh tượng này mà miệng cười hềnh hệch, đoạn nhỏ giọng giải thích cho tôi.
“Em đoán là do Thuộc Tính Hội Chứng Lớp Tám của mẹ (chồng) đáng kính đang càng ngày càng mạnh mẽ đấy ạ. Những người nắm giữ cùng một Thuộc Tính thường có xu hướng tập trung lại xung quanh người có <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) mạnh mẽ nhất mà.”
“Xin luôn đấy… Chắc cô nói không sai đâu, nhưng tôi đã cố tình làm ngơ <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) của mẹ rồi thì đừng có nhắc tới nữa…!!”
Tuyệt đối không thể để mẹ biết, rằng trong mẹ tồn tại một <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) mạnh đến kinh thiên động địa. <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) của mẹ gia tăng khủng khiếp như thế, nhiều khả năng là do sự xuất hiện của Twintails kích động…!
Không phải là tôi không hiểu… Theo một cách nào đó, tôi cũng giống mẹ, đều có ước mơ trở thành hiện thực.
Vấn đề là, như này có khác gì việc khách hàng vào quán cà phê hầu gái lại phải mặc đồ hầu gái đâu. Thể loại gì lại tự đi mặc lên mình vậy không biết.
“Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mẹ mừng lắm.”
“M-Mẹ à…”
Trước quán cà phê đã bị biến tướng thành chốn dị giới quái đản, lạ chưa, đôi mắt mẹ tôi lại đong đầy vẻ trìu mến.
“Bệnh chuuni thường hay bị coi là điều xúi quẩy, chứ mẹ thì lại thấy, phải như vậy mới mạnh mẽ, mới dịu dàng hơn bất kỳ điều gì. Bởi đây là minh chứng rõ nét cho thấy con đã dồn hết tâm huyết cho điều mình yêu quý, và tận hưởng thanh xuân một cách trọn vẹn nhất.”
Dồn hết tâm huyết cho điều mình yêu quý.
Đó–––
“Đâu phải ai cũng được trải qua một thời thanh xuân nồng cháy. Đến khi trưởng thành, sẽ có lúc người ta bồi hồi về một thời đã qua. Những khi mệt mỏi vì công việc chồng chất và cuộc sống xô bồ, mẹ thật lòng muốn được gợi cho họ nhớ về những xúc cảm hồn nhiên ngày nào.”
Đó––– Xúc cảm đó, chính là điều tôi muốn bảo vệ hơn tất thảy, với tư cách một thành viên trong nhóm Twintails.
Nói gì thì nói, người này… vẫn là mẹ tôi.
Và tôi, vẫn là con trai của mẹ.
“…… Đoạn thoại vừa xong, con ghi nhớ rồi chứ?”
“Hả? À, ư… ừm.”
Lồng ngực tôi vừa nhen nhóm hơi ấm dịu êm, bỗng mẹ rướn người qua từ phía bên kia quầy uống, dí sát mặt vào tôi mà nói.
“Thế, nhỡ có lúc nào mà gặp phải đại họa tầm cỡ Drag Guildy là phải nhớ lại hết đấy nghe chưa! Biết đâu lời mẹ nói lại là chìa khóa giúp con thoát khỏi hiểm cảnh thì sao?!”
“Đang bảo sao văn vẻ thế thì y như rằng!!! Mà mẹ nói to quá đấy!! Với sao mẹ nhớ tên kẻ địch chuẩn thế?! Muốn sửa lưng lại hết trong một câu còn không được nữa đây này!!”
Ờ mà, quán xá đang thế kia thì chắc không lộ được đâu, mỗi tội là… yêu cầu này khó quá trời quá đất.
“Mẹ có một ước mơ… về một viễn cảnh khi nhân vật chính bị dồn đến mép vực sinh tử thì đột nhiên hồi tưởng lại những lời nữ chính – cũng là mẹ ruột – từng nói, từ đó vùng lên lật ngược thế cờ, chỉ tiếc là… những lời này lại không đến từ nhân vật nữ chính trong câu chuyện của Sou-chan, mà lại từ nhân vật người mẹ mất tiêu rồi… nhỉ.”
“Rồi con biết rồi!! Khi nào có dịp con sẽ tìm cách hồi tưởng lại sau!!”
“Nhớ phải là lúc mấp mé bờ vực sinh tử đấy nhé.”
“Thèm nhìn thằng con ruột hấp hối gớm nhỉ bà mẹ kia?!”
Twoearle sụt sịt, lấy tay áo bờ lu lau đi khóe mắt bằng thái độ hết sức cường điệu.
“Ghen tỵ quá đi thôi… Con, lớn lên mà không hề biết đến hơi ấm gia đình… nên nhìn mẹ (chồng) đáng kính và Souji-sama trò chuyện với nhau thế này, trông thật là dịu dàng biết bao…”
“Twoearle-chan! Con đã là con gái cô rồi còn gì! Cứ làm nũng cô nữa đi con!”
“Ôi… mẹ (chồng) đáng kính, mẹ không biết những lời đó khiến con nhẹ lòng đến nhường nào đâu ạ!”
“Tiện cho cô hỏi, từ đó tới nay sắp tròn một tháng rồi, mà cái chuyện kia vẫn u như kỹ là thế nào vậy con?!”
“Con không có lời nào để bào chữa. Của đáng tội, cứ đêm nào con lên đường ‘tấn công’ anh ấy, là đêm đó còn lại bị thứ man di ‘tường đồng vách sắt’ kia ngáng đường…”
U như kỹ… là đang nói chuyện gì vậy không biết.
Tôi chợt để ý nãy giờ chẳng thấy Aika có động tĩnh gì, bèn quay đầu lại kiểm tra, thì thấy bả đã bị bầu không khí trong quán nuốt trọn và hóa thành đá tảng từ đời nào.
Thiếu sức đề kháng cái là biết mặt nhau ngay…
Nhìn Aika như thế, tôi bỗng muốn thử mở một quán cà phê twintail, một nơi tất cả nhân viên đều để tóc twintail.
Dòng suy nghĩ trong tôi cứ thế trôi nổi trong chốn <<Paradise>> (Lạc Viên), thầm mong một ngày nào đó sẽ thành hiện thực tại quán cà phê này.
◇
Cô hầu phụng sự gia tộc Shindou, Sakuragawa Mikoto khẽ buông tiếng thở dài.
Đứng trước cô đây là Shindou Erina – vừa là vị chủ nhân cô phục vụ hết lòng, vừa là đối tượng cô cần hộ tống – mỉm cười tươi tắn trong khi xếp hàng chờ tại quầy thu ngân.
Do đang là sáng sớm thứ Bảy nên tại ki ốt bán đồ chơi trực thuộc khu mua sắm khổng lồ này có một hàng dài khách hàng cầm theo vé đánh số thứ tự.
Một ngày cuối tuần ngay trước thềm Tuần Lễ Vàng.
Các công ty sản xuất đồ chơi đã dự đoán được nhu cầu từ khách hàng, và tận dụng cơ hội này để tung ra một loạt các sản phẩm mới coong. Nào là vật phẩm nâng cấp, nào là robot mới toanh, báo hại các bậc cha mẹ bị trẻ con vòi vĩnh cùng các fan cứng dòng phim tokusatsu phải mướt cả mồ hôi ra mới giành được món mình cần.
Tiện nói thêm, chuỗi trung tâm mua sắm quy mô toàn quốc này có bán kèm một loại sản phẩm độc quyền khi mua hàng tại cửa tiệm có trong chuỗi. Đây cũng là lý do Erina lựa chọn nơi đây, song Mikoto đời nào biết được điều đó.
“Tiểu thư muốn mua đồ thì cứ giao lại cho tôi là được rồi mà…”
Những lời này cô từng nói đi nói lại với Erina không biết bao nhiêu lần, và trăm lần như một, cô chỉ nhận lại đúng một lời đáp duy nhất.
Phải tự mua em mới thấy gắn bó chứ, vậy đấy.
Thân là hầu gái, cô không định bình phẩm về sở thích của chủ nhân.
Hay đúng hơn, được thấy tiểu thư toàn tâm toàn ý yêu thích một thứ gì đó mặc cho nếp sinh hoạt đầy áp lực trên cương vị Chủ tịch Hội học sinh cũng như người kế thừa gia tộc Shindou, cô mừng còn không để đâu cho hết ấy chứ.
Tréo ngoe thay, kể từ khi Ultima Guil xuất hiện trên thế giới, Erina đã bị bọn chúng nhắm làm mục tiêu hết lần này đến lần khác. Vô hình trung, cô không còn thảnh thơi ra ngoài được nữa.
Bảo cô gái ngồi lì trong nhà để tránh hiểm nguy có lẽ cũng hơi quá, nhưng những việc lặt vặt như ra ngoài mua đồ, cô vẫn mong tiểu thư cứ ngồi nhà rồi để gia nhân giải quyết hơn.
“Tiểu thư, mê mẩn Twintails quá đây mà…”
Chẳng trách được. Erina trước nay vẫn ôm lòng ngưỡng mộ các anh hùng, giờ đây còn được gặp mặt anh hùng thứ thiệt, con tim không nhảy cẫng lên mới là chuyện lạ.
Có gặp nguy hiểm vẫn một lòng vững tin nhóm Twintails sẽ tới cứu mình. Thân là hộ vệ, lối suy nghĩ ấy của tiểu thư làm cô có chút phức tạp, nhưng không thể phủ nhận rằng Tail Red bao giờ cũng có mặt kịp thời để cứu giúp Erina.
Thay vào đó, Mikoto lại bận lòng về một mối lo khác hẳn.
“… Chắc, tiểu thư không… tự lao đầu vào nguy hiểm để lâm vào tình thế đó đâu nhỉ…”
Đôi mắt Mikoto không rời Erina lấy một giây. Mặt khác, tại khóe mắt cô vẫn khéo léo để mắt đến cánh đàn ông vãng lai trong ki ốt.
Một nhóm nam sinh hoa hòe hoa sói, phỏng chừng là sinh viên đại học. Một tay mặc vét thoạt nhìn đã thấy lầm lì. Để cho chắc ăn, cô còn nhìn theo cả đám con nít vòi bố mẹ mua đồ chơi nữa.
Phong cách sống đã có nhiều biến chuyển, và cụm từ “tuổi cập kê” cũng dần phai nhòa qua năm tháng thời gian, nhưng con người mà, càng thêm tuổi mới càng dễ bị hai chữ “kết hôn” trêu ngươi bụng dạ.
Hai mươi tám cái xuân xanh. Sakuragawa Mikoto, đang phải dấn thân vào <<trận chiến cuối cùng>> (final battle)–––
Đối với một người mong muốn kết hôn sớm phút nào hay phút ấy như cô, quan sát con người cũng tương đương với việc truy tìm ý trung nhân. Cứ hễ có cơ hội là cô lại đưa mắt kiếm tìm bạn đời tương lai.
Dẫu vậy, công việc vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu, vượt lên trên cả ước vọng kết hôn. Vào khoảnh khắc chiếc tai nghe phát ra sóng nhiễu báo hiệu nhận tin nhắn, cô nhanh chóng trở lại với thái độ chuyên nghiệp vốn có.
“Hầu gái trưởng! Xin chị hãy đưa tiểu thư ra khỏi đó ngay lập tức!!”
Tiếng hét của cô hầu gái dưới quyền vang lên, cũng là lúc Mikoto phóng vụt đi.
Tình hình ra sao, không cần thiết phải hỏi.
Erina chỉ vừa mới thanh toán xong, toan rời khỏi quầy thu ngân.
“Tiểu thư!”
“Mikoto?”
Do quá nóng vội nên cô không nắm tay Erina nữa mà bế hẳn kiểu công chúa, mặc kệ ánh nhìn hiếu kỳ quanh đó rồi chạy dọc hành lang, chớp mắt đã chạm tới cầu thang. Ngặt nỗi, giờ mới lật đật chạy xuống thì chậm chân là cái chắc. Vậy nên–––
“Mong tiểu thư chú ý, chớ có cắn phải lưỡi!”
Mặc dù trọng lượng chỉ tương đương với một đứa trẻ, cô vẫn nhảy bổ xuống bậc thang trong khi bế trên tay một con người.
Do vừa đứng trên tầng ba, nên cô cần đáp xuống chiếu nghỉ tới bốn lần. Ngay khi đặt chân xuống tầng 1, cô không thèm nghỉ ngơi lấy một khắc mà liền lao vụt đi, quả là thể lực phi nhân loại. Mikoto vừa phát huy tối đa lực chân khỏe khoắn xứng đáng với chức danh vệ sĩ.
Cô khéo léo trượt người qua cánh cửa tự động vừa mở và rời khỏi trung tâm mua sắm, để rồi khi đặt chân tới bãi đỗ xe… Mikoto mới nghiến răng ken két, cay đắng nhận ra mình đã chậm một bước.
“Chó, bọn này vòng ra trước…!”
Đám quái nhân dị hình đen thui cô đã đụng mặt nhiều lần đến phát ngán, bỗng từ đâu lao ra án ngữ trước mặt cô cùng tiếng hét dị hợm đinh tai nhức óc.
“MOKEE!”
“MOKEKE!!”
Và cái thứ điềm nhiên cất bước sau lưng bọn chúng, là một con quái vật mang hình hài con cua đứng thẳng.
“Ái chà, tiềm năng bé gái đây rộng mở quá đi chứ… Thuộc Tính Twintail cường đại cỡ này, chứng tỏ cái đó của cô nhóc cũng tuyệt diệu chẳng kém cạnh!”
Thuộc Tính Twintail.
Cô vẫn chưa hiểu cụm từ đó ám chỉ điều gì, song rõ ràng bọn quái vật này tấn công Erina vì mái tóc twintail của cô gái.
Muốn thoát khỏi tình thế ngặt nghèo này, cách nhanh nhất và an toàn nhất vẫn là rũ bỏ twintail và đổi sang kiểu tóc khác, khốn nỗi… Shindou Erina lại có sự tình riêng, không làm theo cách này được. Nghĩ mà cô phát bực cả người.
“Tên ta là Crab Guildy! Ta ngày đêm theo đuổi <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) mỹ lệ, đặc điểm luôn luôn song hành cùng Thuộc Tính Twintail, <<Nape>> (Thuộc Tính Sau Gáy)!”
“Nape… Hả?! Gáy ư?!”
Lại nữa. Mang tiếng là quái vật mà cứ mở miệng ra là lại ăn nói nhăng nói cuội.
Đám thuộc hạ nãy giờ chỉ trực chiến gần đó, bỗng nhất loạt nhào về phía Mikoto.
“Tiểu thư Erina mau chạy đi! Để tôi cầm chân bọn chúng!”
Mikoto giao lại Erina cho cấp dưới, đoạn bước lên đương đầu với con quái vật.
“Hô, bà cô tồn kho kia, nhà ngươi cũng có hứng thú với twintail sao?!”
“Tồn kho!! Đồ quái vật chết tiệt!!”
Mikoto, có để tóc twintail.
Mái tóc bồng bềnh uốn lượn được buộc lên sao cho trải dài từ gần đỉnh đầu xuống tận ngang vai. Với độ dài chạm tới tận cổ, mái tóc twintail ấy như muốn tự khẳng định bản thân, trở thành hiện thân của bốn chữ “căng tràn sức sống”.
Đúng như con quái vật vừa nói, năm nay Mikoto sẽ bước sang tuổi 28. Không phải cô không nôn nao, nhưng kể từ ngày thề nguyện sẽ phụng sự gia tộc Shindou, cô chưa từng thay đổi kiểu tóc này lấy một lần. Có thể nói, đây là một trong những điều Mikoto cảm thấy tự hào nhất.
Và khi niềm tự hào ấy bị nhạo báng, đời nào có chuyện cô lại để yên.
“Đồ quái vật! Loại như mi lấy tư cách gì mà đòi đánh giá ta!!” – Bừng bừng lửa giận, Mikoto quả cảm bước lên khiêu chiến con quái vật – “Cứ nhè tiểu thư nhà này ra mà săn đuổi, ngứa hết cả mắt! Khỏi cần đến Twintails, để đích thân ta dạy cho bọn mi một bài học!”
Không khoan nhượng, cô liên tiếp tung cước vào thân thể tên quái vật.
Nhiều người cho rằng, trang phục hầu gái mà không có váy dài thì không phải trang phục hầu gái. Thế nhưng, trông cái cách Mikoto không ngừng tung cước với diềm xếp chiếc váy ngắn tung bay trong gió, hẳn ai ai cũng phải gật gù đồng tình rằng cô nàng là một hầu gái <<bậc nhất>> (professional).
Trang phục hầu gái được tùy chỉnh để chiến đấu, để bảo vệ chủ nhân.
Ý thức nghề nghiệp cứng cáp tựa cang thép.
Có bảo cô đang trang bị chính cái “tinh thần hầu gái” này lên người cũng không ngoa.
Đợt tấn công liên hoàn tựa vũ bão chưa có dấu hiệu dừng lại. Cách vung chân đó tuyệt không thể thuộc về tay mơ. Cước pháp lợi hại cỡ này, phải nói là một chín một mười với các võ sư hạng nhất.
Oái oăm thay, Crab Guildy lại chẳng thèm ngó ngàng đến cô, mà chỉ có Mikoto phải thu chân xuống rồi oằn mình lại.
“Hự…! S-Sao lại cứng thế này…?! Bộ cơ thể mi được làm từ kim loại chắc?!”
Đến cả khi thụi vào phần thân có-vẻ-mềm-mại mà con quái vật hình cua còn chớ hề nhúc nhích, huống chi là phần mai cứng băm chẳng lỗ bổ chẳng vào.
“KYAAA!!”
Phía đằng kia, đám <<Ultiroid>> (Chiến Đấu Viên) đang dùng vũ lực kéo Erina ra khỏi đoàn hầu gái cận vệ. Một phần là do Erina cố tình tách ra để các cô hầu không bị liên lụy nữa.
“Tiểu thư! Mau chạy đi!!”
Mikoto cũng bị bọn <<Ultiroid>> (Chiến Đấu Viên) lợi dụng sơ hở mà đè nghiến xuống, không thể nào cử động được.
“Hự! Bọn này, người thì còm nhom mà khỏe quá thể! T-Tiểu thư…!!”
“Không sao đâu Mikoto. Nhất định… Nhất định cô bé đó sẽ…”
Đôi mắt Erina đong đầy niềm tin sáng chói, không vương chút ngờ vực.
(Biết lắm mà, tiểu thư muốn lợi dụng tình huống này–––)
“Được lắm, quay lưng ra đây!!”
Đám <<Ultiroid>> (Chiến Đấu Viên) nắm chặt cả hai vai Erina rồi quay cô 180 độ.
Crab Guildy thấy vậy, bèn khoanh đôi tay càng cua lại mà gật đầu, ra chiều hài lòng lắm.
“N-Ngươi đang nhìn cái gì vậy hả?!”
Ngay cả Erina còn thấy khó hiểu trước hành động này, liền nghiêm nghị đặt nghi vấn.
“Nhìn gáy chứ còn nhìn gì! Nghe cho kỹ đây, một khi đã buộc tóc kiểu twintail, hẳn nhiên phần gáy sẽ lộ ra rõ mồn một! Vẻ đẹp càng được tôn lên, càng thêm rực rỡ! Ta khi nào cũng mong mỏi được truyền bá mối quan hệ cho-nhận trác tuyệt này đến với các đồng chí thân cận! Và ta cũng muốn các ngươi hiểu ra được điều ấy luôn!”
“Ta không việc gì phải học từ các ngươi hết!”
Những lời cuồng ngôn loạn ngữ đầy bại hoại của con quái vật, Erina chỉ thẳng thắn gạt phắt đi.
“Hàm hồ! Đàn ông nói chuyện bằng lưng! Đàn bà nói chuyện bằng gáy! Không hiểu được đạo lý này, chứng tỏ đầu óc ngươi cũng ấu trĩ không khác ngoại hình là bao!!”
“Cái…! T-Ta…!”
Erina nãy giờ vẫn kiên định là thế, thốt nhiên lại lộ rõ vẻ dao động.
“Đồ quái vật khốn kiếp! Ai cho mi lăng mạ tiểu thư!!”
“Thứ đàn bà luống tuổi, có là gáy thì ta đây cũng không thèm! Mau cút về nhà tìm cách đối phó với đường pháp lệnh đi cho ta!!”
Bị đâm chọt đúng chỗ ngứa, Mikotođỏ mặt tía tai, miệng gầm lên quát tháo dữ dội.
“Ta đây vừa 28! Chỉ giỏi trêu ngươi người khác! Không giết mi ta không phục!”
Mức độ giận dữ này, khéo khi còn mãnh liệt hơn cả lúc chủ nhân cô nàng bị thóa mạ ấy chứ.
“Nào, cho ta xin Thuộc Tính Twintail của cô nhóc nhé!”
Crab Guildy bước lại gần Erina, từng cái giậm chân đều uy lực đến độ làm rung chuyển cả mặt đất.
“Tiểu thư! …… Hự…!!”
Một tên <<Ultiroid>> (Chiến Đấu Viên) chặt nhẹ vào gáy Mikoto, làm cô bất tỉnh.
“M-Mikoto… Chỉ vì em mà chị…!”
Trong tay siết chặt món đồ chơi siêu nhân vừa mua, Erina gắng gượng đè nén nỗi sợ trước áp lực rung chuyển mặt đất đương lại gần mình từ phía sau lưng.
Anh hùng có tồn tại.
Cô biết điều đó.
Bởi vậy, lấp đầy lồng ngực cô lúc này đây không phải nỗi sợ, mà là niềm tin vô bờ–––
“<<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính)–––––– <<Rabbit>> (Thuộc Tính Tai Thỏ)!!”
“MOKEEE?!”
Hai tên <<Ultiroid>> (Chiến Đấu Viên) nắm vai Erina đột ngột bị thổi bay đi.
“Hả?!”
Erina tròn mắt sững sờ.
Tận dụng tối đa lực nhảy kinh hoàng mà <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) <<Rabbit>> (Thuộc Tính Tai Thỏ) mang lại, chiến binh xanh biển liên tục tung cước vào đám <<Ultiroid>> (Chiến Đấu Viên) với tốc độ trông mà tưởng như phân thân chi thuật.
Và rồi–––
“Blue! Người kia nhờ bà!”
Erina giật mình ngoảnh mặt lại, và hiện hữu trước mắt cô là dáng hình một cô bé nhỏ nhắn – như thể từ trên ti vi bước ra – đối mặt với con quái vật trong tư thế hiên ngang bệ vệ.
◇
Sau khi biến thân thành Tail Red, tôi gấp rút phóng tới hiện trường cùng Aika.
“Ôi…! Cuối cùng các bạn cũng tới rồi!”
Biết ngay, mục tiêu số một vẫn cứ là Chủ tịch Shindou ha…
Lần thứ tư rồi đấy. Do nắm giữ Thuộc Tính Twintail cường đại mà Chủ tịch đã chính thức trở thành mục tiêu cốt yếu để Ultima Guil săn đuổi.
Bất luận là vậy, Chủ tịch vẫn không thôi để mái tóc twintail tráng lệ. Vì thế tôi muốn bảo vệ chị ấy. Nghĩa vụ của tôi, là bảo vệ chị ấy.
Đó là lý do mà, bao nhiêu lần cũng được, em sẽ luôn phóng tới cứu chị, Chủ tịch ạ.
Nào thì, ngày nghỉ thứ Bảy hay cái khỉ mẹ gì cũng được, ta bắt đầu hoạt động Câu lạc bộ Twintail ngay thôi!
Tôi vỗ lên chiếc ruy băng để triệu hồi thanh Blazer Blade, đoạn chĩa thẳng vào tên Crab Guildy.
“Ra mặt rồi đó sao, Tail Red?! HƯ HA HA, thật tráng lệ… Sức mạnh của ngươi, vẻ đẹp của nhà ngươi! Thử hỏi trên thế gian này còn mấy ai không biết đến nữa đây!”
“Vinh hạnh cho tao quá! Cứ tuyên truyền thỏa thích đi, càng lớn giọng càng tốt! Rằng ‘Thế giới này đã có Twintails bọn ta bảo vệ rồi, nên mau buông bỏ ý định xâm lược đi!’”
“Ngông cuồng! Không trả thù cho Tiger Guildy-sama thì bọn ta còn lý do gì để mà sống tiếp?!”
“… Tiger Guildy, ý là cái tên giống hổ bọn tao xử hôm nọ ấy hả…?”
Nghe bảo tên này là bạn Drag Guildy nên hôm ấy tôi mới cảnh giác, đồ rằng năng lực tên này ít nhiều gì cũng phải ngang ngửa hắn ta, ai dè Aika tẩn cho mấy phát là êm xịt…
Ấy thì, bảo là năng lực không tương xứng thì không gọi nhau là một tiếng bạn bè được, nghe cũng không đúng cho lắm…
“Cho mày chết!!”
Blazer Blade phanh thây Crab Guildy ra làm đôi.
Lạ thay, tôi chẳng cảm nhận được phản ứng gì.
Crab Guildy tưởng chừng vừa bị tôi phanh ra làm đôi, bất chợt đung đưa rồi biến mất vào không khí.
“Hừ…! Đó chỉ là dư ảnh thôi.”
“Cái gì?!”
Thình lình có tiếng nói vang lên phía sau lưng làm tôi thảng thốt nhìn lại. Chẳng biết tự lúc nào tên Crab Guildy đã vòng được ra sau lưng tôi.
Tên này… nhanh quá!
“Lại chẳng. Luận về tốc độ vòng ra sau lưng đối thủ, dám khẳng định rằng ngay cả các Đội trưởng cũng khó lòng vượt qua được ta.”
Nói xong, Crab Guildy thoắt đưa mặt lại gần gáy tôi.
“Tuyệt hảo! Thổ nhưỡng ươm mầm cái đẹp từ phía sau lưng…! Vùng biển mát lành mang lại sự sống cho Đức Mẹ Đại Địa! Thì ra sở hữu Thuộc Tính Twintail tối thượng sẽ đem lại bờ gáy xinh đẹp nhường này sao?!”
Sau một tràng lẩm bẩm tào lao bí đao gì đấy tôi không tài nào tiêu hóa nổi, lại đến lượt nước mắt tên này trào ra như nước sông nước suối. Đôi tay hình kéo còn thi nhau cắt cách cách nhằm biểu đạt vẻ phấn khởi của chủ nhân.
“VỪA TỐC ĐỘ BÀN THỜ VỪA BIẾN THÁI VÔ BIÊN!!”
Trước giờ tôi vẫn thường hay phải đối đầu với kẻ địch cầm kiếm, nhưng tên này có gì đó nguy hiểm hơn nhiều. Có khi là tại “kéo” là thiên địch của <<tóc>> (twintail) chăng?
Tôi quýnh quáng quay người lại vung kiếm, song Crab Guildy đã sớm vòng ra sau lưng tôi.
“Chỉ là dư ảnh thôi.”
“Thằng chó!!”
“Chỉ là dư ảnh thôi.”
“ĐỪNG CÓ NHÌN GÁY TAO NỮAAAAAAAA!!”
“Chỉ là dư ảnh thôi. Và ta cứ ngắm đấy.”
Đúng kiểu vòng quay ngựa gỗ, tôi thì cứ quay đi quay lại, hắn thì cứ vòng ngược ra sau lưng tôi. Từ ngoài nhìn vào chắc trận chiến bên tôi nó buồn cười phải biết.
“Uây! Cái này vui nha!”
Về phần Aika, bả đang dùng năng lực của <<Rabbit>> (Thuộc Tính Tai Thỏ) có được từ <<Elemerition>> (Thiết Bị Chuyển Hóa Quả Cầu Thuộc Tính) để nhảy lung tung loạn xạ, sút từng tên <<Ultiroid>> (Chiến Đấu Viên) một thành tro bụi. Này thì khó mà mong bả tới chi viện được rồi. Chỉ mong sao bả đừng sút phải cô hầu nào nằm gần đó là được…
“Souji-sama, quả thực tên này rất tốc độ khi vòng ra sau lưng đối thủ, nhưng ngoài đó ra thì hắn không có gì khác biệt so với Elemerian thông thường hết! Anh hãy lợi dụng cái thói vòng ra sau lưng của hắn đi ạ!”
Twoearle liên lạc với tôi.
… Hiểu rồi!
Tên này là ngữ biến thái nhất hạng, chỉ thành thục và mài giũa đúng một trò là vòng ra sau lưng đối thủ ngắm gáy người ta. Đã vậy thì tội gì tôi không lợi dụng điều đó để lật ngược thế cờ?!
“<<Break Release>> (Giải Phóng Hoàn Toàn)!!”
Blazer Blade mở rộng, kéo dài ra, bùng lên sóng nhiệt gay gắt.
Tôi giương cao thanh trường kiếm lên quá đầu, vung xuống chém vào Crab Guildy.
Nhát đầu tiên, là để nhử–––!!
“Chỉ là dư ảnh thôi.”
Và đương nhiên, với nhát thứ hai hắn vẫn tiếp tục vòng ra sau lưng tôi.
Song, tại nơi nhát đầu vừa chém hụt… tại không gian mà nhát chém đầu tiên của tôi bị hụt, là một trái cầu hỏa diễm vẫn còn lơ lửng trên không.
“AURA PILLAR!!”
Trước mệnh lệnh của tôi, lửa cháy dâng trào, tạo nên kết giới hình cột trụ.
“CÁI GÌ?!”
Aura Pillar vừa được phát động, tức thì trùm lấy Crab Guildy khiến hắn gầm lên đinh tai nhức óc.
“ÔÔÔÔÔÔÔ!! GÁY! TA KHÔNG THẤY GÁY ĐÂU HẾT!!”
“GRAND BLAZEEEEEEEEEER!!!”
Viêm đao nổ tung.
Lần này Crab Guildy không còn vòng ra sau lưng tôi nữa, mà tan biến trong ngọn lửa cháy hừng hực.
“Cái đẹp song hành cùng twintail… gáy… à…”
Tuy không phục là mấy, nhưng nói về những yếu tố làm tôn lên nét đẹp của twintail thì đây quả là điểm đáng học hỏi.
Thu thập <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) – <<Nape>> (Thuộc Tính Sau Gáy) xong xuôi, tôi bèn đưa Blazer Blade về lại chiếc ruy băng, đoạn cất bước về phía Chủ tịch. Toàn bộ trận chiến đã được chị dõi theo từ đầu chí cuối.
“Chị hầu gái kia có sao không ạ?”
“Không sao đâu, chị ấy chỉ bất tỉnh thôi.”
Trước lúc tới được <<nơi này>> (hiện trường), tôi có nghe Twoearle thuật lại sự tình, bảo các cô hầu đang bị tấn công nên mới tức tốc phóng tới đây, nhưng nhìn qua thì chẳng có vết thương nào đáng kể. Bọn này không bao giờ hãm hại con người. Phản kháng dữ lắm thì bọn chúng cũng chỉ đánh cho bất tỉnh là cùng.
Đoán chắc đây là cái… mỹ học, dành cho những kẻ tồn tại bằng năng lượng tinh thần như bọn chúng. Trên một phương diện nào đó, tinh thần này cũng gần giống với tín nhiệm.
Nói thì nói thế, chứ chẳng có gì đảm bảo trong tương lai cũng sẽ được như vậy.
Mặt khác, tôi cũng không thể bảo tuyên truyền rằng “Tình thế hiện tại nguy ngập lắm, mọi người hãy bỏ kiểu tóc twintail đi” cho được. Làm vậy sẽ khiến Chủ tịch Shindou nhận thức được nguy hiểm mất.
Cứ nghĩ tới việc twintail là điều nguy hiểm, là điều đáng buồn, con tim tôi lại nhói lên từng hồi. Có điều… chuyện này mà cứ tiếp diễn, không nói đến người dân trên toàn thế giới, mà bản thân người bị đích danh săn lùng như Chủ tịch kiểu gì cũng sẽ tâm niệm như vậy thôi.
Trong lúc tôi còn chưa hết khổ não, Chủ tịch lại mỉm cười vô cùng tươi tắn.
“Một lần nữa, em lại tới cứu chị…”
Nụ cười ấy, cùng mái tóc twintail ấy đã gạt phăng tâm tư hèn nhát ra khỏi tâm hồn tôi.
“Sau năm lần bảy lượt bị nhắm làm mục tiêu, chắc hẳn chị phải sợ hãi lắm. Tuy vậy… xin chị đừng tuyệt vọng. Bằng mọi giá tôi… à không, em sẽ bảo vệ chị.”
“Được. Chị không sợ hãi gì hết. Chị tin vào em mà.”
“Miễn là tình yêu của chị dành cho twintail vẫn còn đó, em sẽ luôn luôn tới cứu chị.”
“Tình yêu… dành cho twintail…”
Lần nào cứu chị xong tôi cũng nhai đi nhai lại đúng một câu, chắc giờ chị ấy phải thuộc nằm lòng rồi. Nhìn chung thì tôi đã quyết định dùng đây làm câu cửa miệng, phải cái thấy mỗi lần nghe là một lần sắc diện Chủ tịch tối dần đi.
Phải, ngay từ trận chiến đầu tiên đã như vậy.
Không, tôi không muốn tin đó là sự thật.
Khi trước, Chủ tịch từng bộc bạch với tôi, rằng chị rất ngưỡng mộ các anh hùng có mặt trong chương trình ti vi dành cho con nít.
Mà đã nói đến anh hùng, quan trọng nhất còn có thể là gì khác ngoài câu cửa miệng.
Hay là tại nghe không bắt tai ta… Thôi thì đành quyết tâm một lòng, đập đi xây lại vậy.
Nói chứ chỉ riêng phần “twintail” là không bỏ được… nên đành phải xử lý phần “tình yêu” thôi… Hừm hừm…
“Em ơi…”
Uây, nói không phải đùa chứ, twintail của Chủ tịch nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp tuyệt trần.
“…… E-Em ơi!”
“Hả…! A, AAAAA!!”
Thấy mẹ. Đương bận ngẫm nghĩ câu cửa miệng, tôi đã nắm lấy twintail của Chủ tịch lúc nào chẳng hay.
Tôi hoảng hốt buông tay ra, còn Chủ tịch chẳng hiểu sao lại thu mình đầy áy náy.
Nhìn thế nào cũng thấy như vừa xong là quá thân mật! Cứ giữ nguyên khoảng cách này, không khéo chị ấy phát hiện ra danh tính của tôi thì khốn.
“X-Xin lỗi Chủ tịch… Em xin phép!”
Tôi vội vã chạy khỏi hiện trường.
Về bọn <<Ultiroid>> (Chiến Đấu Viên), ngó bộ đã bị Blue quét dọn sạch bách bằng cái kiểu chiến đấu khoan thai như chơi đệm nhún trong công viên.
“Blue, nhờ bà!”
“Càng ngày tôi càng giống máy bay chở hàng rồi đấy nhá! Lâu lâu dùng <<Elemera Orb>> (Quả Cầu Thuộc Tính) đi cho tôi nhờ cái!”
Blue lấy ra quả cầu bên trong <<Elemerition>> (Thiết Bị Chuyển Hóa Quả Cầu Thuộc Tính), thế vào đó là <<Ribbon>> (Thuộc Tính Nơ Buộc Tóc) để biến đổi phần ruy băng thành đôi cánh, bay tới tóm lấy tay tôi.
Cứ như vậy, chúng tôi bay vút lên trời tựa hồ máy bay phản lực và rời khỏi hiện trường.
Đương vút bay trên bầu trời, nét mặt của Chủ tịch lúc phải chia tay bất đắc dĩ vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
Đôi mắt chị mở lớn vì bất ngờ, miệng lại lầm bầm điều gì không rõ.
Là do tôi tự ý nắm lấy twintail của chị chăng?
Tôi nhìn chăm chăm vào đầu ngón tay vừa chạm vào twintail của Chủ tịch.
Không hiểu tại sao… tôi lại có cảm tưởng, rằng twintail của Chủ tịch đang bật khóc.