Cơn sốt thuyên giảm chỉ trong một ngày, và tôi trở nên khỏe hẳn.
Khi bị bệnh thì mới hiểu được tầm quan trọng của việc luôn khỏe mạnh.
Hôm qua Duke-sama… thôi tôi sẽ không suy nghĩ sâu hơn về việc ngài ấy cứu người đâu.
Hơn nữa còn một vấn đề, đó là nữ chính đã ở trong học viện ma pháp.
Việc quan trọng nhất mà tôi lại quên béng mất. Nếu quên mà giờ mới hối hận thì cũng chẳng làm được gì.
Phải suy nghĩ về hiện tại. Giờ tình hình như nào rồi nhỉ.
Nữ chính chắc chắn sẽ tiếp xúc gần với các đối tượng chinh phục phải không nhỉ?
Nhưng tôi chưa từng nghe anh Albert nói về nữ chính một lần nào cả.
Liệu cô ấy đã nhập học vào học viện ma pháp chưa.
Vừa là thường dân, lại sử dụng được tất cả các loại ma pháp thì chắc chắn sẽ gây náo động mà.
Có khi nào, tự dưng hết tiền nên cô ấy không vào học viện ma pháp được chẳng hạn…
Nhưng nữ chính có học bổng nên việc đó không liên quan đâu nhỉ.
Aah, rốt cuộc là như nào vậy, tò mò quá đi…
Nếu hỏi anh Albert, rồi bị ảnh hỏi tại sao lại muốn biết thì tôi sẽ khó xử lắm.
Tôi không thể nói thật một cách ngu ngốc rằng muốn bắt nạt nữ chính được.
…Đã đến nước này thì chỉ còn cách đột nhập vào học viện ma pháp thôi!
Phải tự mình thu thập thông tin chứ. Một nữ phản diện không thể trông chờ người khác được đâu.
Nếu lẻn vào đó, tôi vừa có thể nhìn nữ chính ngoài đời thật, hơn nữa đột nhập là một việc xấu… Một mũi tên trúng hai đích mà.
Aah, cuối cùng tôi cũng gặp được nữ chính rồi. Thật là một chặng đường dài. Tim tôi đập nhanh quá.
Tôi chạy nhanh đến chuồng ngựa.
Tôi không ngậm mồm lại được.
Rốt cuộc học viện ma pháp tốn bao nhiêu tiền xây dựng vậy…
Tôi có thấy trong game rồi, nhưng chứng kiến ngoài đời thật mới thấy thật ấn tượng.
Quả nhiên là chỉ có mỗi quý tộc đến đây nhỉ.
Cửa sổ toàn là kính màu, nếu có ai đó chơi bóng rồi làm vỡ thì tính sao nhỉ.
Tôi xuống ngựa, đi về phía cổng chính.
Vào từ cổng chính có sao không nhỉ? Sẽ không bị bắt đâu nhỉ?
Nhưng tôi không thích việc lén lút vào từ cổng sau. Nữ phản diện phải đường đường chính chính chứ!
Hơn nữa, tôi chưa từng nghe nói học viện cấm không cho người ngoài vào.
Nhất định là không sao đâu, vào được mà.
Tôi thẳng lưng lại, tiến về phía cửa.
“Em kia!”
Có nhanh quá không vậy.
“Gì thế ạ?”
Tôi mỉm cười rạng rỡ, nhìn về phía người trông giống như bảo vệ.
Người này là một người bình thường à?
“Em không phải là học sinh ở đây đúng không?”
“Đúng.”
“Nếu vậy thì không được phép vào trong.”
Ây, không phải là học sinh của trường thì bị cấm vào à?”
Nếu là vậy thì tôi rất muốn họ viết vào trong sách hướng dẫn chơi game quá.
Vậy thì chuyển sang phương án B.
Thật sự thì tôi không hề muốn dùng đến thủ đoạn gian xảo như này nhưng…
“Tôi là Alicia thuộc gia tộc Williams. Tôi đến đưa đồ mà anh tôi bỏ quên. Ông định đuổi tôi đi hả?”
Tôi vừa lườm vừa nói với người bảo vệ kia. Tất nhiên chỉ là nói dối thôi.
Mặt người bảo vệ kia chợt xanh mét.
Bị một thiếu nữ từ mỉm cười chuyển sang lườm mà người đó đã làm ra vẻ mặt sợ sệt đến thế này rồi à…
Ôi vui quá đi. Cảm ơn vì đã trưng ra vẻ mặt đó nhé. Giờ tôi đã có cảm giác mình là một nữ phản diện thực sự rồi.
“Gia tộc Williams…”
Người bảo vệ vừa lùi lại vừa lẩm bẩm.
Hửm? Có lẽ nào người đó sợ vì mình thuộc gia tộc Williams sao?
Trả lại niềm vui lúc nãy cho tôi. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy thất vọng.
Rốt cục là do tên gia tộc nhỉ.
“Xin mời vào”
Tôi bước vào trường với tâm trạng chùng xuống.
Giới tính không rõ ràng nên đành để tạm