Khi vừa xuống xe ngựa thì một lượng lớn ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt tôi.
Đây là dinh thự của Finn-sama sao!?
Quả nhiên là Quang ma pháp, tôi chưa từng thấy dinh thự nào tỏa sáng đến vậy.
Tôi hoa cả mắt. Tôi muốn có cái kính râm, nhưng ở thế giới này không thể nào có đâu nhỉ.
“Al, Henry, Alan! Chào mừng mọi người!!”
Một thiếu niên tươi cười chạy ra chỗ chúng tôi.
“Alicia, cảm ơn em đã đến đây! Vì muốn nói chuyện với em nên anh đã nhờ Alan dẫn em đến đó.”
Finn-sama tươi cười rạng rỡ và nói.
Ah, nụ cười này sẽ quyến rũ toàn bộ shotacon trên cả nước đấy nhỉ. Thật là một nụ cười tỏa sáng mà.
“Cảm ơn anh đã mời em đến đây.”
Tôi nâng nhẹ váy lên và cúi đầu chào.
Finn-sama bảo tôi không cần phải tỏ ra trịnh trọng đến vậy mà hãy thoải mái đi, nhưng một nữ phản diện sẽ không lơ là bất cứ lúc nào.
Chúng tôi được dẫn đến phòng dành cho khách. Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên các anh đến thăm nhà Finn-sama.
“Mời vào.”
Finn-sama mở cánh cửa to ra. Nhìn qua thì như thiếu niên nhưng thực tế lại là một người lịch thiệp nhỉ.
Tôi đáp lễ rồi bước chân vào phòng.
Trong phòng có Curtis-sama, Eric-sama, Gayle-sama, và Duke-sama đang ngồi trên cái ghế sofa lớn xung quanh bàn.
Có lẽ nào từ hôm nay tôi sẽ được nhập hội không?
Nếu thế thì rắc rối đây, nữ phản diện sẽ không kết bạn với người khác đâu.
Trên bàn có tấm bản đồ. Tại sao lại là bản đồ? Có khi nào tôi sắp bị trục xuất ra nước ngoài?
Tôi đã làm việc gì xấu đến mức đó à. Nếu làm việc xấu ở nơi mình không nhớ thì đúng là nữ phản diện tuyệt vời nhỉ.
Chặng đường ngắn đến bất ngờ.
“Thoải mái đi.”
Finn-sama nói vậy với một nụ cười lấp lánh, nhưng tình hình này làm tôi không thể thoải mái được.
Có tiếng ai đó gõ cửa cộc cộc. Và rồi cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Trong giây lát, tôi nhận ra sống lưng của mình cứng đờ.
Tôi không tin vào mắt mình. Đúng hơn là không thể không nghi ngờ.
Tại sao quốc vương lại tới đây? Không phải là giả mạo đâu nhỉ.
Chắc chắn là người thật rồi. Tại vì, sự uy nghiêm kia không phải dạng vừa đâu.
Các anh cúi đầu xuống. Tuy hơi chậm nhưng tôi cũng cúi đầu.
Chờ chút, chẳng lẽ tôi đã phạm tội gì đến mức đích thân quốc vương phải ra mặt trực tiếp như này sao.
“Ngẩng mặt lên.”
Một giọng nói đầy uy nghiêm vang vọng trong căn phòng. Chúng tôi ngẩng đầu lên.
Cho dù đã có tuổi nhưng quả nhiên là một người tuấn tú nhỉ.
Đôi mắt ngài đậm màu hơn Duke-sama một chút, chẳng hiểu sao lại thấy rất thông thái.
“Khanh là Alicia à.”
Tôi nhìn chằm chằm quốc vương, rồi ngài mỉm cười hiền từ, vừa nhìn tôi vừa nói.
Nụ cười của người lớn có phần nào đó đó rộng lượng, tuyệt thật đấy.
“Xin chào quốc vương bệ hạ.”
Tôi cúi chào quốc vương bệ hạ giống như đã làm với Finn-sama.
“Ta đã nghe về khanh.”
“Về thần ư...?”
Tôi bất ngờ đến nỗi giọng nói yếu dần.
“Ta hỏi một chút chuyện được chứ?”
Tôi không biết chuyện gì nhưng vẫn trả lời là vâng.
Ngài quốc vương ngồi xuống ghế sofa, các anh cũng ngồi xuống theo.
Ấy chà, tôi bị cho ra rìa rồi?
Tôi đứng nguyên như vậy và nhìn tình hình.
Quốc vương nhìn bản đồ một lát rồi quay mặt sang phía tôi.
Tôi thấy ánh mắt ngập tràn trí thức ấy đang có ý định thử tôi.
“Alicia, khanh nhìn nhận như thế nào về vị trí của vương quốc này trên thế giới?”