Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 8

Vol 3 - Chương 28: Dấu Ấn Tồn Tại và Suy Tư của Người Chú

"Đúng là chỗ ở khang trang. Yuke giờ đã thành người thành đạt rồi."

Chú Saga vừa nhìn lên tòa dinh thự nhà Feldio vừa xoa đầu tôi.

Cảm giác này gợi nhớ đến ngày xưa, nhưng tôi không còn là trẻ con nữa.

Hơn nữa, trước mặt Silk thế này thì chú cũng nên giữ ý một chút.

"Thôi đi chú. Cháu cũng đã trưởng thành từ lâu rồi."

"Biết chứ, 'Dũng Giả' Yuke Feldio. Tiếng tăm của cháu vang xa lắm đấy, khắp nơi đều nghe kể."

Đúng là không còn gì xấu hổ hơn khi những chuyện đó lại lọt vào tai người này.

Không biết lát nữa sẽ bị trêu chọc thế nào đây, nghĩ thôi cũng thấy ngán ngẩm.

"Ah, Yuke! Silk! Về rồi à! Mà… ai thế?"

Người ra đón chúng tôi ở cửa là Marina, cô nàng hơi nghiêng đầu khi thấy chú tôi.

"Về rồi đây. Đây là chú tôi."

"À! Là thầy của thầy mà anh hay kể à!? Chào chú! Cháu là Marina!"

"Marina, mặc cái gì vào đi đã."

Có lẽ cô vừa tắm xong, tóc đỏ vẫn còn ướt, áo mỏng dính ướt sũng dán chặt vào cơ thể đẫy đà.

Dù đã quen với cảnh này nhưng trước mặt chú tôi thì vẫn hơi quá sức chịu đựng.

"Ah… ahaha, xin lỗi ạ! Vậy, lát nữa gặp nhé!"

Có lẽ lần này sự xấu hổ hiếm hoi đã chiến thắng, Marina vội vã chạy biến vào trong.

Khi tôi định bước vào cùng chú, ánh mắt chú đột nhiên trở nên khó hiểu.

"Sao thế chú?"

"Khoan đã, Yuke. Cháu đang sống chung với cả Silk và cô gái vừa nãy à? Chuyện gì thế?"

"…Để lát nữa cháu kể ạ. Thôi, vào trong trước đã."

"Vậy để em đi chuẩn bị rượu."

Vừa bước vào tiền sảnh, Silk đã nhẹ nhàng tách ra đi về phía nhà bếp.

Dù mấy chuyện này vốn là việc của người hầu, nhưng có lẽ cô ấy muốn tạo không gian để tôi dễ nói chuyện hơn.

"Chào mừng cậu chủ đã về. Và xin chào quý khách."

Vừa lúc đó, một quản gia bước ra chào đón, khẽ cúi đầu.

"Đây là chú tôi. Chú sẽ ở lại đây một thời gian, phiền ông chuẩn bị phòng cho chú."

"Vâng, thưa cậu chủ. Khi nào phòng sẵn sàng, tôi sẽ báo lại."

"Nhờ ông nhé."

Tiễn quản gia rời đi, tôi quay lại định dẫn chú vào phòng, nhưng thấy chú vẫn đứng sững như trời trồng bên cạnh.

"Chú?"

"Cháu có biết cảm giác của một người đi ngao du trở về, phát hiện ra thằng cháu của mình đã thành quý tộc không?"

"Rồi rồi, để cháu nghe chuyện phiêu lưu của chú sau. Mà chuyện này cũng đâu phải vô can với chú đúng không ạ?"

"Như mọi khi, cháu nhạy bén thật đấy."

"Nhờ có một người thầy giỏi mà."

Tôi đùa một câu, nhưng lòng không khỏi nghi ngờ.

Chú tôi xuất hiện vào thời điểm này, chắc chắn không phải tình cờ.

Hơn nữa, tôi cũng cảm nhận được.

Cơn ngứa âm ỉ nơi vết bớt khẽ nhói lên khi ở gần chú.

Điều đó chỉ có thể nghĩa là, chú tôi cũng giống như tôi – một kẻ không còn hoàn toàn thuộc về thế giới này.

Tôi kính trọng và tin tưởng chú, nhưng cũng không thể không đề phòng.

Dù sao, tôi cũng không còn là đứa trẻ ngây thơ chỉ biết thần tượng chú như ngày xưa nữa.

Dẫn chú vào phòng khách, tôi mời chú ngồi xuống ghế sô pha.

Vừa ngả người xuống, chú cởi áo khoác và bất ngờ nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.

"Vậy thì── cô nào là chính thức?"

"Hả?"

"Silk đáng yêu kiểu thanh lịch, Marina tràn đầy sức sống… Cháu chọn ai?"

Chú cười nham nhở, khiến tôi bất giác nhớ lại những ngày xưa.

Đúng là lúc còn ở quê, chú cũng đã thế này rồi.

Saga Feldio, một người đàn ông rắc rối với tính tình thích tám chuyện và sở thích hơi quá đà.

Tôi đã lãng quên khía cạnh này của chú, có lẽ vì kỷ niệm đẹp thường bị lý tưởng hóa quá mức.

"Yuke, về rồi à. Anh giới thiệu một chút được không ạ?"

"À, tôi về rồi đây, Rain. Đây là chú tôi, Saga. Chú sẽ giúp chúng ta trong vụ này."

"Rất hân hạnh, thưa chú Saga. Cháu là Rain, thuộc 'Clover'. Mong được chú chỉ giáo."

Trước lời chào có phần gượng gạo của Rain, chú tôi bỗng ngẩn người như thể bị sốc.

"Chú?"

"À… không có gì. Rất hân hạnh được biết cháu. Saga Feldio, rất mong được giúp đỡ."

Đáp lại một cách lễ độ, chú bỗng quay sang tôi, ánh mắt sắc lạnh chưa từng thấy.

"Này, Yuke. Đây là chuyện đáng bị mắng đấy."

"Hả? C-chuyện gì cơ ạ?"

"Cháu… dám chia sẻ 'Dấu Ấn Tồn Tại' của mình với một cô bé như thế này sao?"

Tôi mất vài giây mới hiểu chú đang nói gì.

"Thất lễ rồi. Cháu còn lớn tuổi hơn Yuke, đấy nhé."

"…Thật sao?"

"Đúng vậy ạ. Chỉ nhiều hơn vài tháng thôi."

Chú tôi nheo mắt, rồi lắc đầu như để dẹp bớt sự ngạc nhiên.

"Không, không phải chuyện đó. Vấn đề là 'Dấu Ấn Tồn Tại' kìa."

"'Dấu Ấn Tồn Tại'?"

Tôi lặp lại trong vô thức.

Đây là lần đầu tôi nghe đến cụm từ này.

"Đơn giản mà nói, đó là thứ biến một người thành kẻ không còn hoàn toàn là con người nữa. Cháu có thấy quen không?"

Chú tôi chạm vào má mình, rồi nhìn tôi gật đầu khi tôi cũng làm theo một cách vô thức.

"…Là cái này sao?"

"Không phải 'Chúc phúc của Persephone' sao ạ?"

Rain ngơ ngác hỏi, khiến chú tôi ngạc nhiên lần nữa.

"Cháu từng đối mặt với 'Bất Tử Giả Vương Xanh Nhạt' sao? Đúng là xui xẻo."

"Đúng vậy ạ. Lần trước khi điều tra 'Tháp'… Nhưng 'Dấu Ấn Tồn Tại' là gì chứ…"

Đầu tôi bắt đầu rối tung lên.

Đúng là tôi từng suy đoán rằng vết bớt này có liên hệ với các mê cung.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã trở thành thứ gì đó không còn hoàn toàn là con người.

"Nói ngắn gọn, đó là 'giấy chứng nhận' rằng cháu vẫn tồn tại ngay cả ở những thế giới khác."

"Chứng nhận sao..."

"Đúng vậy. Những kẻ chỉ có định nghĩa tồn tại trong thế giới này, nếu chạm vào 'Vô Sắc Ám' – thứ chứa đựng yếu tố từ các chiều không gian khác – sẽ đánh mất bản chất con người của mình. Nhưng những ai mang 'Dấu Ấn Tồn Tại' thì khác."

Chú tôi liếc nhanh về phía sau lưng tôi.

"Xin hãy nói tiếp, chú Saga."

Quay lại, tôi thấy Silk đang đứng đó, trên tay là khay rượu, ly và vài món nhắm.

Khuôn mặt cô có nét phức tạp, phảng phất chút lo sợ.

Silk hiếm khi để lộ cảm xúc như vậy, nên chắc hẳn cô ấy đang cố gắng che giấu điều gì đó.

"Yuke. Chuyện này có nên để cô ấy nghe không?"

"Cũng hơi lấn cấn, nhưng vài khắc trước cháu đã quyết định sẽ không giấu diếm nữa ạ. Silk, phiền em gọi mọi người lại đây nhé. Tôi cũng muốn giới thiệu chú với họ."

"Em hiểu rồi ạ. Xin đợi một chút."

Silk đặt khay xuống bàn rồi nhẹ nhàng bước đi.

Nhìn theo bóng cô khuất dần, tôi khẽ thở ra.

Chú tôi bắt gặp ánh mắt đó, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười ý vị.

"Sao thế ạ?"

"Không có gì. Chỉ là thấy thằng nhóc ngày xưa đã lớn thành một người đàn ông thật sự. Chú mừng cho cháu."

Người đàn ông từng là thầy lẫn người thân như cha của tôi, giờ đây đang mỉm cười, đôi mắt ánh lên chút tự hào và hài hước.