Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 3 - Chương 30: Quyết Định của Các Cô Gái và Chút Ghen Tuông Thoáng Qua

Ba ngày đã trôi qua kể từ khi chú tôi trở về.

Hiện tại, tôi đang rơi vào một tình huống khá đau đầu.

── Đó là chuyện về "dấu ấn tồn tại – Stigmata".

Nếu tất cả thành viên tham gia không có được nó, chúng tôi sẽ không thể tiến vào bên trong "Mê cung Phản chuyển Tenebre".

Nếu không, chỉ cần chạm vào bức tường đen đó, sự tồn tại của họ sẽ bị lộn ngược và biến thành ảnh nhân – Shadow Stalker.

Nhưng việc truyền lại dấu ấn này giống như cách tôi đã làm với Rain thực sự rất khó.

Không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận được phương pháp đó.

"Vậy nên anh muốn bàn với em đây. Run, có cách nào khác không?"

"À, dạ. Nếu dùng sức mạnh vương giả 'Hoàng kim' mà em được truyền lại thì việc trao 'dấu ấn tồn tại – Stigmata' cũng không phải là không thể ạ."

"Tốt quá."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sức mạnh của "Hoàng kim" về bản chất là sự kéo dài của ma pháp của tôi, tức là sức mạnh bắt nguồn từ '"Chúc phúc của Persephone".

Người dân thế giới của Nibelrun đã sử dụng sức mạnh đó như một hệ thống hoàn thành ước nguyện.

Tôi đã nghĩ rằng, có lẽ với nguồn gốc như vậy, việc chia sẻ dấu ấn cũng không phải là bất khả thi, và thực tế là có thể.

Dù là một sức mạnh đáng sợ, nhưng hiện tại, khi "Hoàng kim duy nhất" đã không còn, nó đã biến thành một thứ nằm dưới quyền kiểm soát của chính Nibelrun.

Vốn dĩ, đó là sức mạnh có thể thay đổi cả một thành phố và biến nó thành dạng tồn tại đủ để vượt qua các thế giới khác.

Nếu chỉ trao cho vài người thì khả năng cao là sẽ không gặp phải tác dụng phụ.

Mà xét cho cùng, "Chúc phúc của Persephone" về bản chất là một dạng nguyền rủa liên quan đến cái chết.

Nếu không còn cách nào khác thì cũng đành chấp nhận, nhưng nó vốn không phải thứ nên tùy tiện chia sẻ.

Hơn nữa, bản thân việc truyền lại dấu ấn này cũng có nhiều vấn đề.

Rain đã tự nguyện đón nhận nó, nhưng không có gì đảm bảo rằng những người khác cũng sẽ chấp nhận như vậy.

"Nhưng mà, sao không trao 'dấu ấn tồn tại – Stigmata' của anh luôn đi?"

Run nghiêng đầu, thắc mắc.

"À... ờ... có nhiều lý do lắm."

Tôi giật mình trước câu hỏi bất ngờ của Run và vội vàng lảng tránh.

Chuyện này không phải thứ có thể nói với một đứa trẻ.

"Run nghĩ, trước hết vẫn nên xác nhận cho rõ thì hơn ạ."

"Ừ... có lẽ vậy."

"Ừm. Nếu không còn cách nào khác, Run sẽ dùng sức mạnh 'Hoàng kim'. Nhưng trước hết, hãy nói chuyện với các chị rồi quyết định xem cách nào tốt hơn."

Run trả lời một cách đầy chín chắn, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

Cô bé này vốn đã thông minh từ lúc mới gặp, nhưng gần đây lại càng thể hiện rõ sự tự lập và quyết đoán.

Có lẽ, cô bé đã chịu ảnh hưởng từ Mastoma.

Dù sao đi nữa, Run cũng là người mang trong mình dòng máu vương gia.

"Được rồi. Anh sẽ thử nói chuyện với mọi người."

"Anh cố lên nhé! Các chị chắc chắn sẽ hiểu mà."

Cô bé tiễn tôi ra cửa, không quên gửi lời động viên.

Tôi khẽ quay lại, gật đầu, rồi bước ra ngoài.

── Và đúng lúc đó, một giọng nói vang lên bên tai.

"Xong rồi à?"

"Uwah! Ra, Rain?!"

Tôi giật bắn người khi nghe thấy giọng của Rain ngoài cửa.

Có lẽ cô ấy đã nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi.

"Run đúng là nghiêm khắc nhỉ?"

"Ừ, đúng là vậy..."

"Có lẽ, nên nói thẳng. Thật lòng."

Rain khẽ ôm lấy tôi, ánh mắt ngước lên đầy kiên định.

Có lẽ với cô ấy, đây cũng là một quyết định khó khăn.

"Vì em sẽ luôn ở bên anh. Vậy nên, chúng ta cùng đi nói với mọi người thôi."

"Ừ, phải rồi. Làm thôi."

Tôi ôm lấy cô ấy, quyết tâm đã rõ ràng hơn bao giờ hết.

Rain, người đã nguyện đi cùng tôi cả khi chết, đã nói vậy.

Nếu vậy, tôi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

Quyết ý trong lòng, tôi cùng Rain tiến về phòng sinh hoạt chung, nơi mọi người đang chờ đợi.

"......"

Đứng trên ban công, tôi lặng lẽ uống một ngụm rượu mật ong nặng, ánh mắt hướng về mảnh trăng khuyết trên bầu trời.

Rain ngồi đối diện, nghiêng đầu khó hiểu.

"Sao thế, Yuke? Anh trông như đang thẫn thờ vậy ạ?"

"À... ừm. Chỉ là... mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, nên tôi vẫn chưa tiêu hóa hết được."

"Vậy sao? Em thì không thấy bất ngờ lắm."

"Với tôi thì đúng là rất bất ngờ đấy."

Sau đó, tôi đã kể với mọi người về "dấu ấn tồn tại – Stigmata".

Nói rõ về cách thức và bản chất của dấu ấn mà tôi đã trao cho Rain.

Rồi đề cập đến việc Run có thể sử dụng "Hoàng kim" để trao dấu ấn an toàn hơn cho mọi người.

Thế nhưng, mọi người lại chọn con đường chia sẻ "Chúc phúc của Persephone" cùng tôi.

Dù tôi đã cố gắng thuyết phục rằng họ không cần phải mang theo một nguyền rủa như vậy.

Nhưng các cô gái chỉ khẽ lắc đầu, khẳng định rằng không phải vì sợ "Hoàng kim".

Mà chỉ đơn giản là, họ cũng muốn được "yêu" như Rain đã được.

"Cuối cùng, quyết định vẫn là ở anh đấy, Yuke."

"Giá như không phải trong tình huống này thì tôi đã thấy thoải mái hơn rồi..."

"Chính vì là tình huống này, nên mới vậy."

Rain nhẹ nhàng đứng lên, vòng tay ôm lấy tôi.

"Anh sợ, đúng không ạ? Bọn em cũng sợ. Nhưng dù có chết, nếu được ở bên anh... bọn em sẽ không còn sợ hãi."

"Rain..."

Bên trong "Mê cung Phản chuyển Tenebre" có lẽ sẽ là một vùng "Thấu Minh Ám" hoặc một mê cung do "Tháp" tạo nên.

Cũng không loại trừ khả năng đó là một "Vương miếu" được khuếch đại lên vô tận.

Dù thế nào đi nữa, cuộc hành trình lần này sẽ nguy hiểm hơn bao giờ hết, cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Cả với tôi lẫn họ.

Vậy tôi phải đáp lại sự quyết tâm cùng tiến vào tử địa này của họ thế nào đây?

"Anh uống nhiều quá rồi đấy. Thôi, đi ngủ nào?"

Rain khẽ cười, nắm lấy tay tôi và kéo dậy.

Có lẽ tôi đã uống quá chén, loạng choạng bước theo cô ấy về phía giường rồi đổ gục xuống.

"Anh cứ suy nghĩ nhiều vào. Hôm nay, em sẽ ở bên anh."

"Rain, em... thật sự ổn chứ?"

"Em... ừm, ổn mà."

Rain im lặng một lúc rồi khẽ nói, giọng nhỏ như tiếng thì thầm.

"Chắc là... em có hơi ghen một chút."

Câu trả lời nhẹ nhàng ấy khiến lòng tôi bỗng trở nên ấm áp.

Tôi lặng lẽ vòng tay ôm lấy cô ấy, để hai trái tim cùng hòa nhịp trong đêm dài.