Nơi mà ông bác đã nhặt tôi và dẫn đi tới chính là kỹ lâu mà tôi vừa tựa lưng vào lúc nãy.
Bất ngờ thay, có vẻ như bức tường mà tôi tựa vào sát tại phòng ông bác. Thường thì nơi đó không có tiếng động gì, nhưng ông lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ và đi kiểm đi kiểm tra thì thấy tôi ở đó.
Tôi được ông bác dắt tay dẫn vào từ cửa sau của kỹ lâu, rồi đưa thẳng đến một căn phòng ở phía sâu trong.
Trên đường đi ông bác được mấy người đẹp trai ăn vận bảnh bao chào hỏi 『Là người mới đó à?』và『Ồoo, lại có thêm nhóc trông khá ha』, nhưng ông lại lờ họ đi và lầm lũi bước nhanh qua hành lang.
Điểm đến là một căn phòng kiểu Nhật ấm áp rộng chừng mười chiếu tatami. Nhưng có vẻ đây là nơi ông bác vẫn sinh hoạt hằng ngày, vì trên chiếc bàn thấp đặt ở giữa phòng còn có tách trà đang uống dở và một chiếc ống điếu vẫn đang tỏa khói, dường như vừa mới hút xong, được đặt trên một chiếc đĩa gốm.
Ông bác lấy ra một chiếc đệm ngồi và ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.
Ông ngồi xuống chỗ đối diện với tôi và cầm lấy chiếc ống điếu vừa hút dở, hướng ánh nhìn về phía tôi.
「Nhóc bao nhiêu tuổi?」
Kể cả có hỏi tuổi của tôi thì... Dù tôi biết mình là một đứa trẻ nhưng tôi không biết rỗ tuổi của mình. Thêm nữa tôi mới chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của mình một chút lúc nhìn xuống dòng sông thôi, nên là tôi cũng mơ hồ lắm.
「Ahh, vậy nhóc có hiểu tiếng không?」
「…C,có ạ」
「Vậy thì ổn rồi.」
Có vẻ như ông đã tưởng tượng ra một quá khứ khắc nghiệt nào đó trong cuộc đời tôi, rồi chỉ nhăn mặt đầy ái ngại và bỏ qua việc tôi không trả lời câu hỏi.
「Theo những gì ta thấy thì nhóc có vẻ khoảng năm tuổi… và là một bé gái.」
Vậy tuổi ước đoán của tôi là năm.
Tôi có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi nghĩ. Hơn nữa miệng tôi không được linh hoạt lắm nên tôi không thể nói trôi chảy được. Trẻ năm tuổi có nói ngọng như vậy không ta?
「Nhóc có hiểu hay không thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Trước mắt, Việc của nhóc làm ở Thiên Nguyệt Kỹ Lâu này, ờm, ta sẽ để nhóc làm kamuro」
「Kamuro?」
Tôi nghiêng đầu trước từ vựng xa lạ.
「Đó giống như vị trí theo làm việc vặt cho các nii-san ở trên đó. Cũng có thể gọi là kỹ nam học việc. Nhóc còn nhỏ, người khác cũng khó mà nhận ra nhóc là con trai hay con gái ngay lập tức được. Thật ra, ở đây có rất nhiều người mà không ai phân biệt được rõ là nam hay nữ.」
「Haa,」
「Trông nhóc cũng khá được nữa.」
Nói vậy xong ông xoa mạnh đầu tôi.
Trái ngược với vẻ bề ngoài, ông bác có vẻ là người khá tốt bụng.
Dù tôi có biết được rằng ông bác là người tốt, nhưng tôi vất chưa biết chính xác được nơi này là đâu. Vấn đề gốc rễ vẫn còn là dấu hỏi.
Mà các nii-san, ý ông ấy là những người đàn ông phía sau song cửa sao?
Dù là trẻ con, nhưng tôi vẫn giữ phép và hỏi.
「Ưm」
「Hửm?」
「Nơi này, là nơi nư tế nào vậy ạ?」
A, tôi bị ngọng mất rồi.
Trước câu hỏi của tôi, ông rít một hơi từ ống điếu 『aa, bắt đầu từ đó…』và liếc mắt nhìn lên.
Sau khi gõ nhẹ tro thuốc lên chiếc đĩa gốm, ông bắt đầu từ từ giải thích.
「Nơi đây là… 」
Lời giải thích mà tôi nhận được là nơi này là một nơi phỏng-Yoshiwara, nơi đàn ông phục vụ như những kỹ nam. Đó là điều hiển nhiên trong thế giới này.
Khi tôi hỏi “Có chỗ nào để đàn ông mua phụ nữ không?”, thì ông trả lời rằng có, nhưng chỉ có một chỗ duy nhất, và không phổ biến lắm.
Đúng là một thế giới kỳ lạ mà.
Trong thế giới kỹ lâu nam này, vốn dĩ không có người phụ nữ nào làm công việc như vậy cả, không phải là bị cấm, nhưng trật tự sẽ trở nên rối rắm và hỗn loạn, vậy nên ông đã giải thích với biểu cảm nghiêm trọng.
Vậy tại sao ông ấy lại tuyển mình nhỉ? Tôi thắc mắc.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi,
「Cho nhóc giả năm cũng thú vị mà?」
Ổng cười xấu xa và khúc khích như lúc ổng nhặt tôi phía sau kỹ lâu.
「Và, ta sẽ không để nhóc bán thân đâu nên đừng lo lắng. Kể cả không bán thân, để mà nhóc có thể kiếm được thu nhập khấm khá, ta sẽ nuôi dạy nhóc thành một geisha thật giỏi.」
Và như vậy, tôi đã bước vào thế giới của kỹ lâu nam.
Kamuro (女童) là những bé tầm 10 tuổi, được huấn luyện trở thành Oiran (aka kỹ nữ hạng sang) trong tương lai. Khác với Shinzou chỉ được huấn luyện để trở thành Yujyo (kỹ nữ bình thường). Có thể hiểu là Kamuro sẽ được huấn luyện cao cấp cầm kỳ thi họa từ nhỏ và sẽ trở thành Oiran trong tương lai, còn với Shinzou thì đa số sẽ trở thành Yujou thôi và nếu muốn lên Oiran thì vô cùng vất vả là tên của một khu đèn đỏ nổi tiếng ở thành phố Edo (nay là Tokyo), Nhật Bản. Khu này được thành lập vào năm 1617 và từng là một trong ba khu đèn đỏ được phép và nổi tiếng nhất do triều đình Tokugawa thiết lập, cùng với Shimabara ở Kyoto (1640) và Shinmachi ở Osaka. Geisha (藝[芸]者 - Nghệ giả, nghĩa đen là "con người của nghệ thuật") là nghệ sĩ vừa có tài ca múa nhạc lại vừa có khả năng trò chuyện, là một nghệ thuật giải trí truyền thống của Nhật Bản. Theo lý thuyết thì nghề này làm việc ở kỹ lâu nhưng chỉ bán nghệ không bán thân.