Tôi ở trong góc thôi là được rồi, không cần bận tâm đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 7

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 23

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 21

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Chỗ này để đọc - Những ngày đầu: Cuộc sống thường nhật (3)

Đã được nửa năm kể từ khi tôi tới nơi này.

Hiện tại tôi đã học được vài điều.

Đầu tiên thì khu phố này tên là.... chính cái "Yoshiwara" đó. Niên đại thì vào khoảng thời Edo. Riêng theo tôi, nơi đây trái ngược hoàn toàn với hình ảnh nơi sống mà tôi có, nên tôi cứ nghĩ nơi này sẽ tên là "Warayoshi" hay gì đó cơ.

Nhưng tôi đã sai hoàn toàn.

Nó vẫn như bình thường.

Càng hiểu thì tôi lại càng không hiểu được thế giới này.

Tôi đã tưởng vị trí của nam giới và nữ giới sẽ đảo ngược, nhưng bất ngờ là nó không thực sự như vậy, đàn ông vẫn nắm quyền lực và là trụ cột của gia đình cũng như làm hầu hết các công việc. Nhưng cũng đúng một điều rằng tỉ lệ phụ nữ đi làm cao hơn bình thường.

Nhưng thứ thứ khác biệt nhất ở đây chính là việc phụ nữ đi chơi đêm được coi là bình thường và trên thực tế, người ta lại quan niệm rằng phụ nữ mà không như vậy thì không đáng mặt phụ nữ.

Tôi không hiểu được.

Nói một cách đơn giản thì, những câu như『Đàn ông trăng hoa là chuyện thường tình』『Đàn ông có sinh lý dồi dào mà』『Tán gái mới thể hiện được đẳng cấp của phái nam』là điều không thể tồn tại ở thế giới này, thay vào đó『Phụ nữ trăng hoa là chuyện thường tình』『Phụ nữ có sinh lý đôi dào mà』『Tán trai mới thể hiện đẳng cấp của phái nữ』mới là điều bình thường ở đây.

Kể cả khi đã được dạy về nó thì tôi cũng không hiểu.

Vì từ những thứ nền tảng cơ bản đã quá khác biệt rồi.

Tôi cũng đã hỏi các anii-sama rằng tại sao họ lại nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên là các anh ấy không hiểu được suy nghĩ đối lập lại.

Số tiền dành để mua vui từ kỹ nam thường đến từ tiền chồng họ kiếm được hoặc sẽ từ chính họ nếu họ có thu nhập. Những người có bối cảnh gia đình khá giả sẽ dùng tiền từ đó để dùng.

Ể, chồng của họ ổn với vụ đó sao?

Nhưng, ngay cả vậy thì nữ giới cũng không hề có thái độ hống hách.

Những vị khách mà tôi từng thấy cho đến giờ, ít nhất đều là những người phụ nữ dịu dàng. Họ thường dịu dàng tựa vào các kỹ nam, nũng nịu với họ hoặc lặng lẽ thủ thỉ lời âu yếm thôi. Tuy với những kamuro như tụi tôi thì về cơ bản không được phép ra ngoài khi khách đang được tiếp ở phòng chính, nên đây chỉ là ấn tượng thoáng qua khi lén nhìn thôi... Nhưng họ cũng chỉ là những người phụ nữ bình thường, không có gì đặc biệt cả.

Dù tôi vẫn chưa thể quen được với thế giới này, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.

「Em nhỏ quá đó noguku àaa.」

「Là tại Ramon-aniisama cao lớn quá thui.」

「Ồ, em học được cách cãi lại rồi kìa.」

Khi tôi đang ngồi quỳ và ôm cây đàn shamisen, đầu tôi đã bị vò mạnh. Nhiều lúc tôi nghĩ là mọi người trong kỹ lâu chắc là thích xoa đầu người khác lắm.

Tôi nhìn vào anii-sama sẽ dạy kỹ nghệ cho tôi hôm nay.

Người này là oiran Ramon. Anh ấy 17 tuổi, lớn hơn Kiyomizu-aniisama 2 tuổi.

Về ngoại hình thì anh ấy có làn da trắng khỏe mạnh, mái tóc xanh lục dài ngang vai, đôi mắt đen dịu dàng hơi cụp xuống cùng một nốt ruồi lệ bên mắt phải. Ngay cả khi chẳng cần làm gì thì anh ấy vẫn toát lên vẻ quyến rũ.

Cánh tay rắng rỏi có thể nhìn từ ống tay áo khiến cho phái nữ cảm nhận thật rõ ràng sức hút nam tính... Không hổ là người thuộc đẳng cấp oiran, anh ấy quả thật là một mỹ nam mà.

Tuy tính cách thường ngày có hơi thô lỗ, nhưng đối với người cùng mình trải qua một đêm mộng mị, dù chỉ là một đêm thôi, anh ấy vẫn dâng trọn tình yêu tối cao và đam mê cháy bỏng từ tận đáy lòng. Chính vì thế, anh ấy nổi tiếng chẳng thua kém gì oiran Kiyomizu đâu.

「Quả nhiên cây shamisen vẫn quá to với Nogiku.」

「Đúng vậy, cũng đành chịu thôi. Được rồi! Hôm nay anh sẽ dạy cho các em cách đánh shamisen, và cả những điều cần chú ý khi lên phòng tiếp khách nữa.」

Bây giờ, tôi đang nghe Ramon-aniisama giảng về kỹ nghệ cùng với Shusui. Không quá lâu về trước, tôi đã bắt đầu học kỹ nghệ, và hôm nay đáng ra là sẽ học đánh shamisen.... nhưng tôi quá bé so với độ lớn của cây shamisen.

Vì nếu cố học bằng mọi giá, sau này khi lớn lên và tiếp tục đánh đàn theo cách được dạy lúc này sẽ dễ hình thành những thói quen xấu trong cách chơi, nên cuối cùng quyết định là không thực hành nữa.

Gruu, tôi sẽ không từ bỏ đâu!!

Có tám kỹ nghệ mà tôi cần phải học.

Gồm văn học cổ điển, thư pháp, trà đạo, thơ waka, đàn koto, đàn shamisen, cờ vây, và nghệ thuật múa.

Số lượng không hề nhỏ chút nào.

Ít nhất thì, còn khoảng mười năm nữa cho đến khi tôi có thể tự lập, vậy nên trong thời gian ấy có thể xuất sắc được tất cả những kỹ nghệ đã nêu sẽ là mục tiêu hàng đầu của tôi.

Tôi phải thật chăm chỉ thôi.

「Này Nogiku, em ổn không đó?」

「!, Vâng ạ!」

「Vậy thì ta bắt đầu nhé. Trước tiên, theo thứ tự trên tấm dày này sẽ là「dây thứ nhất」「dây thứ hai」「dây thứ ba」…」

Trước hết thì tôi nghĩ mình nên rèn luyện khả năng tập trung.

Buổi học đàn shamisen bắt đầu từ trưa và giờ thì đã sắp sang chiều tối.

Ánh chiều đỏ rực chiếu lên mặt chiếu tatami, bức thư họa treo trong phòng lay động phản chiếu sắc đỏ như ngọn lửa.

「…Ô? Đã chiều muộn rồi sao. Buổi học hôm nay đến đây thôi nhé.」

「「Cảm ơn anh rất nhiều ạ!」」

Khi kết thúc buổi dạy shamisen cơ bản, tôi và Shusui cùng cúi người và nói lời cảm ơn.

「Shusui, hôm nay cũng cảm ơn anh vì đã ở cạnh em nha.」

Shusui đã ở trình độ mà không cần phải tham gia buổi dạy shamisen cơ bản như hôm nay rồi. Nhưng mà anh ấy vẫn tham gia vì tôi là một 'nhóc hết cách cứu'.

Tôi cũng không hiểu lắm, nhưng tội sẽ tự động dịch sang là anh ấy đang lo lắng cho tôi. 

Tôi tin chắc chắn rằng mình không hoàn toàn vô dụng, hoặc là ngốc nghếch, hay rằng tôi là kiểu toàn gây rắc rối cho các anii-sama.

Shusui quay mặt đi chỗ khác khi được tôi cảm ơn và,

「Đừng có bận tâm, tại vì em là nhóc hết cách cứu mà.」

Anh ấy nói vậy đấy.

....Đến giờ, điều duy nhất tôi biết chắc chính là đối với Shusui, tôi đích thị là một cô nhóc hết cứu.

Shusui, anh....

Sau đó, vì chắc sẽ vẫn còn công việc phải làm vào buổi tối, nên tôi sẽ đi đến phòng oyaji-sama để nhận chỉ thị.

「Vậy thì, Ramon-aniisama. Tụi em xin phép rời đi ạ.」

「A, đợi chút đã. Hôm nay Nogiku sẽ đi theo anh luôn đấy. Em chuẩn bị sẵn lược và những thứ khác nhé.」

Aa, tôi đỡ phải tốn công rồi.

「Còn em thì không phải ạ?」

「Shusui hình như là sẽ đi theo oiran Ujino đó. Cố gắng lên nha.」

「Vâng, em biết rồi ạ. Em xin phép đi đây ạ.」

Shusui mở của rời đi đến địa điểm tiếp theo của anh ấy.

Vì tôi sẽ ở đây chăm sóc cho Ramon-aniisama, tôi bắt đầu chuẩn bị lược, kimono và những thứ khác.

Ramon-aniisama là kiểu người thường đeo rất nhiều phụ kiện, nên việc chuẩn bị sẽ hơi cực hơn, nhưng cũng khá là vui nữa.

Có nhiều thứ trang sức khác nhau như đính obi làm từ san hô, ngọc bích, hổ phách, ngà voi và mai rùa, những chiếc hoa tai làm từ thủy tinh, hạt thủy tinh và vỏ sò, cùng với dây chuyền làm từ mã não... Tôi điều tôi rất thích ở những ngày đi theo Ramon-aniisama là được chuẩn bị tất cả những món trang sức tuyệt đẹp này rồi cùng anh quyết định hôm nay sẽ đeo món nào.

「Hôm nay nên đeo món nào đây.」

「Xem nào.....」

Tôi ngồi giữa hai chân Ramon-aniisama, vừa lựa chọn vừa xem xét kỹ từng món trang sức xếp trên tấm vải trắng, nghĩ xem món này hay món kia hợp hơn.

Obi ngọc bích chắc sẽ là hợp nhất. Vì tóc màu xanh lục nên tôi nghĩ chắc chắn sẽ rất hợp. Dây buộc haori hôm nay là màu cam, nên hoa tai sẽ dùng hạt thủy tinh màu cam để tạo sự đồng nhất, còn vòng tay thì có thể đeo vòng ngà voi cũng ổn.

Đeo quá nhiều phụ kiện sẽ át đi người đeo nó, nhưng Ramon-aniisama thì khác.

Bằng cách nào đó thì chúng vô cùng hợp với anh ấy.

Có lẽ tâm trạng vui vẻ của tôi cũng lây sang Ramon-aniisama. Vì đang bị ôm từ phía sau, nên dù chỉ là tiếng cười nhẹ của anh thôi cũng làm rung cả cơ thể tôi rồi.

「Hahaha, em vui lắm sao!」

「Vâng ạ!」

「Vậy sao. Em mới đến đây nửa năm thôi nhưng anh mừng là em đã quen với nơi đây rồi.」

Anh vỗ đầu tôi. Mái tóc xanh cọ vào cổ tôi khiến tôi có chút nhột.

Mấy ảnh chắc là rất thích vỗ đầu người khác rồi.

「Cả Nagikaze nữa, sáng nay em ấy bảo『Tối nay em sẽ chơi cờ vây ở phòng của Shusui và Nogiku!』một các rất vui vẻ đấy. Rangiku chắc cũng sẽ đi cùng em ấy.…Thật tốt vì mấy đứa đi cùng nhau, nếu thân thiết với nhau thì càng tốt hơn.」

Nagikaze và Rangiku cũng là kamuro giống như tôi.

Hiện giờ chỉ có bốn kamuro ở Thiên Nguyệt Kỹ Lâu bao gồm tôi, Shusui, Nagikaze và Rangiku.

Nhưng như vậy đã là khá nhiều rồi đó, ở những nơi khác chỉ có một hoặc hai kamuro thôi. Kamuro là vị trí duy nhất mà tương lai có thể trở thành hitatare shizou để rồi trở thành oiran, nên có thể nói tụi tôi là những người khá quý báu.

Có lẽ cũng chính vì lý do đó mà giữa chúng tôi tự nhiên hình thành cảm giác đồng cảm. Hồi đầu cả hai còn bỡ ngỡ lắm, vậy mà bây giờ đã thân thiết đến mức có thể sang phòng nhau chơi rồi. Khả năng thích nghi của trẻ con đúng thật là đáng kinh ngạc.

Dù đến giờ vẫn có những đêm tôi bất an vì không biết rốt cuộc mình là ai, đã từng là ai, nhưng nhờ những ngày tháng bận rộn và có bạn bè bên cạnh, dạo gần đây tôi đã dần không còn để tâm đến điều đó nữa.

Chuyện đó là tốt hay xấu thì chẳng ai có thể định nghia đúng được, nhưng ít nhất lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

「…Rồi, như vậy là ổn áp rồi ha」

「Waa! Ngầu lắm ạ!」

Tôi không thể không reo lên khen ngợi sau khi Ramon-aniisama đeo lên hết những phụ kiện mà chúng tôi đã chọn.

Trông anh ấy bảnh lắm luôn!

Bộ kimono màu xanh lục sẫm kết hợp với đính obi bằng ngọc bích, bên ngoài khoác haori màu xanh lam thẫm cùng dây buộc màu cam. Tóc mai được cột lên bằng trâm cài làm từ mã não, lộ ra đôi hoa tai hình thẻ dài bằng hổ phách khẽ đung đưa bên tai.

Ramon-aniisama chấm thêm chút phấn đỏ ở phần đuôi mắt.

Oiran hàng đầu của kỹ lâu đã hoàn tất!

「Ồ- Khen khéo ghê ta. Nàoooo」

「Uaa!」

「Em nhẹ ghê đó Nogiku. Bay cao cao nè」

「……」

Ramon-aniisama.... đến cả anh cũng như vậy nữa sao!!

Shamisen (三味線) là một nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản, thường được gọi là đàn tam Nhật Bản ở Việt Nam. Đây là một nhạc cụ dây ba, được chơi với một miếng gẩy đàn (bachi). Shamisen được sử dụng trong nhiều thể loại âm nhạc truyền thống của Nhật Bản, từ âm nhạc cung đình đến âm nhạc dân gian. Koto (tiếng Nhật: 琴 hay 箏; Hiragana: こと , đôi khi gọi là Sō, là một loại đàn tranh truyền thống của Nhật Bản Waka (和歌, "thơ Nhật Bản") là một thể loại thơ trong văn học cổ điển Nhật Bản