Tôi ở trong góc thôi là được rồi, không cần bận tâm đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 7

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 23

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 21

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Chỗ này để đọc - Sự khởi đầu

『Nếu nhóc không có nơi nào để đi thì muốn đến chỗ ta không?』

Đó là một tháng trước, khi ấy ông bác đã nói vậy và nhặt tôi về.

Vì một lý do nào đó mà khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đang nằm bên bờ sông, và rồi giật mình khi thấy xung quanh toàn những người mặc kimono như trông mấy bộ phim cổ trang.

Hả, gì vậy, đang có lễ hội sao?

Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy, nhưng có vài người để tóc búi nên tôi cảm giác có lẽ không phải vậy.

Và mọi người cũng bự hơn tôi rất nhiều nữa. Hoặc là cái cảm giác kỳ lạ này... tôi bé tị luôn!!?

Tôi nhìn bàn tay, bàn chân và bụng mình thì đúng là của một đứa trẻ, bộ kimono tôi đang mặc thì khá là sờn cũ. Vì không có gương nên tôi tạm nhìn xuống nước bên bờ sông và bóng dáng tôi hiện lên đúng như những gì đã đoán. Trong hoàn cảnh chẳng hiểu gì như thế này, tôi lại trở thành một đứa trẻ nhỏ không làm được gì... tôi bất lực luôn.

Nhưng rồi, tôi chợt nghĩ đến một điều.

Nhắc mới nhớ, mình là ai nhỉ?

Tôi biết đây là Nhật Bản, cũng nhớ nó có ô tô, có những tòa nhà cao tầng. Thế nhưng, bản thân mình là ai, là người như thế nào thì tôi lại không nhớ được.

Xét theo tâm trạng chán nản vì bị biến thành một đứa trẻ, tôi đoán mình đã là người trưởng thành rồi. Và qua việc bản thân xưng là『watashi』, có lẽ giới tính của tôi trước kia là nữ. Dù đôi khi cngx có nam giới dùng đại từ đó, nhưng…

Chắc chắn một điều rằng thế giới này không phải là thế giới mà tôi từng sống. Nếu không phải vậy, thì tôi sẽ là đứa trẻ thuộc về thế giới này với chứng mất trí nhớ, và có khả năng nhận thức hơi cao hơn một chút.

Tôi lững thững bước đi cùng với những cảm xúc ấy, chắc là đã đi khá xa, khi kịp nhận ra thì trước mắt tôi đã là một thế giới lấp lánh rực rỡ từ lúc nào. 

Đó là một khu phố kỳ lạ với toàn phụ nữ. Các tòa nhà dọc bên đường đều có song cửa, và khi nhìn vào bên trong... hửm? Là đàn ông sao?

Những người đàn ông siêu điển trai mặc những bộ kimono hoa lệ và ngồi nơi đó.

Ủa? Lạ thật, theo những gì tôi biết thì những chỗ như vậy thường là phụ nữ làm mà.

Đúng như những gì tôi nghĩ, cái cảm giác quái lạ này vẫn chưa thể nào xua đi được.

Trời đã về đêm hẳn, ánh sáng trong khu phố này cũng càng lúc càng rực rỡ hơn. Tôi mỏi và đau chân vì đi bộ quá nhiều, nên quyết định ngồi thụp xuống nghỉ ngơi ở phía sau một tòa nhà trông như kỹ viện? Nhà chứa? (Hoặc bất kể tên nó là gì đi nữa).

Ngay lúc đó, bỗng dưng tôi thấy cô đơn, và tôi vô cung muốn khóc luôn. Có lẽ vì cơ thể đã trở thành trẻ con, nên bản năng trỗi dậy lấn át cả lý trí, khiến khóe mắt tôi bắt đầu nóng lên.

「Ư ư... hứcc」

Soạt

「? Này nhóc, nhóc làm cái gì ở chỗ này vậy?」

Khi tiếng khóc sắp bật ra, bỗng nhiên có giọng nói gọi tôi. Giật mình, tôi quay mặt về phía có tiếng nói thì thấy một ông bác khoảng 50 tuổi, tóc bạc trắng, trông nghiêm nghị, nhăn mày nhìn tôi.

Có chút đáng sợ.

「Đi lạc sao?」

Vì quá bất ngờ và thấy ông bác kia hơi đáng sợ, tôi không thể nói gì mà chỉ biết lắc đầu.

「Nhóc có phụ huynh không?」

Ông bác tiếp tục hỏi, tôi lại một lần nữa lắc đầu.

「Vậy... nhóc có nhà để về không?」

「Không... ạ.」

Đến câu hỏi thứ ba thì tôi cuối cùng cũng phát ra tiếng được.

Dù may là tôi đã có thể đáp lời được rồi, những rốt cục người này định làm gì ta?

Khi đó, ông bác bắt đầu lầm bầm những câu nói một mình nghe như niệm chú.

『Là trẻ bị bỏ rơi sao? Không, cha mẹ… không có… nhưng… vậy…』

Chẳng thể hiểu được ông bác đang nói cái gì, tôi ngước nhìn ông ấy với sự bối rối

Ông bác nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm nghị rồi bỗng mỉm cười tươi.

「Được rồi, trông có vẻ khá đấy.」

「?」

「Này, nhóc. Nếu nhóc không có nơi nào để đi thì muốn đến chỗ ta không?」

Trước câu nói mời như vậy, với người chẳng biết đi đâu và chẳng hiểu gì về thế giới này như tôi, thì chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt.

_________________

f33ecaa1-9045-43f8-84ea-bcea8efda3b6.jpg

Tóc búi 髷 (hình ảnh lấy từ mazii)