「Nogikuー, hôm nay nhóc sẽ đi theo oiran Kiyomizu nhé.」
「Vâng ạ!」
Đã được một tháng từ ngày ấy rồi
Hằng ngày, tôi đều hoàn thành những công việc được giao.
Nhân tiện thì, cái tên 『Nogiku』là do ông bác chủ của Thiên Nguyệt Kỹ Lâu đã đặt cho tôi. Ông ấy đã rất sốc khi tôi thậm chí còn chẳng nhớ cả tên mình, nhưng rồi "Nếu đã vậy..." ông đã ngẫm nghĩ rồi đặt cho tôi một cái tên.
Khi tôi hỏi "Tại sao lại là Nogiku vậy ạ?" thì ông bảo là 「Tại ta thích hoa cúc.」.
Đúng vậy, rất là đơn giản luôn.
Vào ngày sau khi tôi được nhặt về, tôi đã được giới thiếu với các anii-sama nhân lúc các công việc kỹ nam vừa xong, đồng thời cũng nói luôn cho họ biết rằng tôi là con gái.
Nếu là một thiếu nữ đến tuổi trưởng thành thì mới nói, đằng này tôi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi bé xíu. Có lẽ vì bị xem như một sinh vật vô hại, không đến mức khiến người ta phải la lối nào là trật tự kỷ cương gì đó, nên cũng chẳng ai đặc biệt phản đối chuyện tôi làm việc ở kỹ lâu này.
Mọi người chỉ sảng khoái nói『Hiểu rồi.』và tươi cười thôi.
Như Oyaji-sama đã nói từ trước, tôi được giữ lại đây với tư cách một kamuro học việc đi theo làm việc vặt cho các kỹ nam.
Công việc của tôi là mỗi ngày theo một kỹ nam-aniisama, giúp họ chải tóc, buộc tóc, mặc kimono và chăm lo cho các nhu cầu các nhân của họ. Trong lúc chăm lo như vậy, có vẻ tôi được gửi đến phục vụ cho một oiran để học cách làm một kỹ nam đúng nghĩa.
Không, tôi không có ý muốn trở thành kỹ nam đâu.
Tôi sẽ trở thành một geisha, một nam geisha. Dù thật ra thì tôi là con gái.
Và hôm nay, tôi sẽ đi theo Kiyomizu oiran.
Trước khi gặp người này, tôi luôn có đôi chút căng thẳng.
「Chào buổiーsáng, Kiyomizu-aniisa...」
「Aa, cuối cùng em cũng tới rồi sao? Anh đã chờ mòn cả người đó. Nhưng mà Nogiku hôm nay cũng thật đáng yêu mà.」
Bay caoーcao, hai bàn tay anh đặt vào hai bên hông tôi, đúng như lời nói, tôi được nâng cao lên thật cao.
Con người này tên là Kiyomizu. Đẳng cấp của anh ấy là oiran. Tuổi mới có 15 mà đã là oiran nhất đẳng. Chẳng phải là anh ấy còn quá trẻ sao!? Nhưng rồi lại nghe bảo ở dây thì như vậy là bình thường, phần lớn là vào độ tuổi khoảng 15~19 tuổi thì họ đã được khách hàng mua và trở thành kỹ nam chính thức rồi.
Nghe điều này, tôi lại lần nữa rõ ràng rằng những điều vốn được coi là lẽ thường tình trong thế giới trước đây của mình cuối cùng thì chẳng có ý nghĩa gì ở đây cả.
Kiyomizu oiran sở hữu danh hiệu oiran kẻ từ khi còn rất trẻ, là người vô cùng đẹp. Tài nghệ của anh ấy cũng thuộc hàng đứng đầu nữa.
Làn da trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh phủ đến tận lưng, đôi mắt hẹp dài sắc bén ánh lên vẻ lấp lánh tựa viên ngọc trai đen, sắc đen ấy toát ra một vẻ quyến rũ đầy mê hoặc, như loại chất gây nghiện khiến phụ nữ say đắm.
Tính cách dịu dàng cùng tư thái nhẹ nhàng, chính cái bầu không khí ôn hòa ấy là một trong những điểm thu hút hàng đầu của anh.
Nói tóm lại thì anh ấy là một siêu cấp mỹ nam.
Quay trời lại thời điểm trước đó. Vào ngày mà tôi bắt đầu chính thức làm việc, hôm tôi giới thiệu chính thức bản thân với các anii-sama sẽ chăm sóc tôi từ nay về sau.
『Từ hôm nay, mong mọi người giúp đỡ ạ!』
Oyaji-sama chỉ nói có vậy thôi, vì vậy tôi cúi người như đã được dạy với các kamuro giống tôi và các oiran trước mặt và chào thật lịch sự theo tuần tự. Kiyomizu-aniisama đang ngồi đối diện tôi đã lên tiếng đầu tiên.
『Thật là một cô bé đáng yêu. Sẽ rất khó cho một cô gái như em khi làm việc với khách hàng nữ, nhưng bọn anh sẽ dạy dỗ em thật cẩn thận để em có thể tự lập được. 5 tuổi là nhỏ nhất ở đây, nên cứ xem mọi người như anh trai mà dựa dẫm vào nhé.』
Anh ấy đã nói vậy đấy.
Đối với một tôi đang tràn ngập lo lắng, tới tận ngày hôm nay tôi vẫn nhớ rất rõ ràng ánh mắt dịu dàng đầy sự thấu hiểu ấy của anh.
『Oi, cố gắng hết mình đấy nhé nhóc tí hon.』
『Anh sẽ nghiêm khắc lắm đấy nên hãy chuẩn bị đi.』
『Oyaji-sama, hôm nay Nogiku sẽ đi theo ai vậy?』
『Nên giao cho ai đây...』
Bắt đầu từ Kiyomizu-aniisama, các anii-sama cũng dần bắt chuyện với tôi từng chút một, họ bắt đầu xoa đầu tôi và cho tôi cảm nhận được sự chào đón.
Vị cứu tinh cho trái tim tôi khi ấy? Kiyomizu-aniisama có vẻ là người yêu trẻ con, mỗi lần tôi được phân đến chăm sóc anh là lại bị tấn công bởi 『Bay bay cao bayーcao cao』.
Bởi vì về mặt tâm lý thì tôi đã trưởng thành, vậy nên đòn tấn công này thực sự vô cùng xấu hổ và tôi rất muốn nói với anh ấy là dừng lại đi.
Nhưng bên trong thật ra tôi thấy cảm giác trôi nổi này khá vui theo một cách nào đó, vậy nên sẽ tốt hơn nếu tôi hành động như một đứa trẻ là kêu kya kya một ccahs vui sướng, nên tôi luôn lo lắng chuẩn bị tâm lý trước. (túm lại là con bé vừa hơi sợ mà vừa khoái trò này)
Thành ra là.
「Um, đáng yêu đáng yêu quá đi à.」
「...」
Tôi luôn lặng cả người.
Anh ấy cứ dụi dụi vào má tôi như thế, vị anii-sama này lại cưng chiều làm như vậy mà mặc kệ tôi thế nào như mọi khi.
Quả là người nhiều năng lượng đến bất ngờ so với vẻ ngoài.
「Aaa! Kiyomizu-aniisama lại chơi bay cao cao nữa rồiiii! Nogiku, nhanh nhanh xuống đây đi!!!」
Giữa lúc ấy, tiếng nói siêu to vang lên trong phòng anii-sama là của Shusui, một kamuro làm việc cùng tôi.
Anh ấy lớn hơn tôi ba tuổi, bắt đầu làm kamuro kỹ nam tập sự từ một năm trước. Nói cách khác anh ấy là tiền bối kamuro của tôi.
Anh ấy là một đứa trẻ bảnh bao với ngoại hình tỉ lệ đẹp, mái tóc và đôi mắt màu xanh thẳm tạo nên một vẻ thần bí mỹ miều.
Không chỉ riêng Shusui, trong thế giới này có rất nhiều người với đủ loại màu tóc và màu mắt khác nhau.
Đỏ, vàng, tím và bạc, hay thậm chí cả tóc vàng như người ngoại quốc. Vì đã lờ mờ cảm nhận được rằng đây là một thế giới khác thường, nên tôi không còn thấy cần thiết phải hỏi kiểu 『Ể, đó là tóc thật sao? Ể, chuyện đó là bình thường hả? Ể, dị vậy…』
Vì tôi là người trưởng thành. Hoặc ít nhất là do tôi là một người trưởng thành.
Tôi không thể nói thêm điều gì khiến Oyaji-sama phải bối rối nữa.
Nhân tiện thì, Shusui đã làm kamuro từ khi lên 7, và hiện đang được nuôi dạy như một quả trứng vàng để trở thành một oiran trong tương lai.
Nhưng những đứa trẻ không vào nghề từ khi còn nhỏ như Shusui, mà bắt đầu từ mười tuổi trở lên, thì dù có tài nghệ xuất sắc hay nhan sắc nổi bật đến đấu thì cũng không thể trở thành oiran, cấp bậc cao nhất trong các kỹ nam, được.
Những người không tiếp nhận rèn luyện chuyên biệt từ nhỏ sẽ không thể cố để trở thành oiran được. Quả là một hệ thống nghiêm ngặt.
Shusui, người đầy triển vọng như thế, đang bặm môi thành hình chữ “へ” và trưng mắt với tôi.
「Cả Kiyomizu-aniisama nữa, hôm nay có dochu đấy ạ! Anh mau thay bộ hitoe đó ra đi ạ!」
「Ahaha, Shusui quả là cậu bé chững chạc thật đấy. Anh xin lỗi nha.」
Mỉm cười dịu dàng với cậu bé đang hậm hực, sau đó anh ấy thả tôi xuống sàn.
Kiyomizu-anisama vừa dùng tay chải mái tóc dài còn chưa được búi lại, vừa mỉm cười với tôi và Shusui một lần nữa, rồi ra hiệu bắt đầu chuẩn bị.
「Vậy thì hôm nay anh trông cậy vào hai đứa nhé.」
「「Vâng ạ!」」
Một ngày của tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
Nogiku (野菊) nghĩa là hoa cúc dại, loài hoa thường tượng trưng cho vẻ đẹp giản dị, tự nhiên và mộc mạc, không cầu kỳ như hoa trồng trong vườn. Ông bác nhưng lại thêm hậu tố sama thể hiện sự kính trọng cao nên mình tạm chư tìm được từ thay thế dōchū (道中) lễ diễu hành của Oiran là nghi lễ diễu hành của oiran ra phố để đến chỗ khách quan trọng, đồng thời quảng bá cho kỹ lâu nơi họ làm việc. hitoe (単衣) loại kimono đơn lớp, nhẹ và giản dị, thường mặc trong sinh hoạt thường ngày.