Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 4

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1295

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3320

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1920

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9338

The Hero’s Streaming Life with the Saintess

(Đang ra)

The Hero’s Streaming Life with the Saintess

하우버

Chương trình livestream chữa lành (?) của hai vị dũng sĩ và thánh nữ, đã bắt đầu!

3 3

Web novel - Chương 02: Ký Ức Của Rồng

“Cơ thể của ngươi đã ổn định rồi. Tất cả đều đã được hồi phục”

Tôi chỉ ngoéo tay một cái. Thế mà, cơ thể từng cận kề cái chết của tôi lại trở về trạng thái bình thường. Không, phải nói là tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Trong cơn bàng hoàng, tôi gượng đứng dậy và đối mặt với con rồng.

“Hmm.”

Sinh vật ấy toàn thân trắng toát một màu từ đầu đến chân. Nếu bỏ qua vẻ ngoài mang đậm khí chất siêu nhiên, thì người ta có thể dễ dàng nhầm nó với một con người rất đẹp trai hoặc đẹp gái.

“Ngươi trông giống con người thật đấy.”

— Vì ta đã chọn hình dạng đó. Khi đã hóa thân thành người thì dĩ nhiên ta sẽ mang hình dạng con người.

Phải rồi, điều đó phải thôi. Nếu nó mọc sừng và có đuôi thì còn lâu mới giả làm con người được. Con rồng dường như đọc được dòng suy nghĩ của tôi, nó khẽ nhếch môi cười rồi quay người đi.

 — Đi theo ta, loài người. Ta còn vài điều cần nói với ngươi trước khi chết.

“Ờ, được thôi.”

— Hah.

Con rồng bật cười khẽ, có lẽ vì giọng điệu hờ hững của tôi.

— Ngươi là con người đầu tiên dám nói chuyện suồng sã sau khi nhìn thấy hình dạng thật của ta. Không tệ.

Không tệ?

‘Người khác chắc đã gọi mình là bất lịch sự rồi, nhưng xem ra tiêu chuẩn của rồng thì khác hẳn.’

Vì nó đọc được suy nghĩ nên tôi đoán là nó cũng đã nghe thấy điều đó. Tôi lặng lẽ đi theo sau, đưa mắt nhìn quanh Tổ Rồng.

‘Hmm.’

Tôi không khỏi thắc mắc.

“Người ta cứ nói đến Tổ Rồng là nghĩ ngay đến kho báu lấp lánh... nhưng mấy thứ ở đây trông chẳng có giá trị gì cả. Ngươi giữ chúng làm gì?”

Con rồng dừng bước và quay lại nhìn tôi.

— Vô giá trị à? Định nghĩa của ‘có giá trị’ với ngươi là gì, loài người?

“À thì... là những thứ có thể dùng được hoặc bán lấy tiền? Ý ta là, ngươi đâu cần dùng lược hay ôm búp bê ngủ đâu, đúng không?”

— Ngươi không sai, nhưng...

Ánh mắt con rồng đột nhiên nghiêm túc.

— Đó là cách suy nghĩ rất đặc trưng của loài người. Không giống các ngươi, rồng không thu thập đồ vật vì tính hữu dụng. Chúng ta giữ chúng vì ký ức.

“Ký ức?”

— Đúng vậy, ký ức. Mỗi vật trong tổ này đều gắn với một ký ức của ta.

Thế nghĩa là Rồng giữ đồ để hoài niệm à?

— Rồng thường sống như con người trong một khoảng thời gian ngắn để giải trí. Khi cuộc chơi kết thúc, ta sẽ mang vật gợi nhớ nhất về tổ. Ví dụ như...

Con rồng nhặt lên con búp bê không rõ giới tính mà tôi từng chạm vào.

— Con búp bê này là thứ đầu tiên ta từng làm ở một chiều không gian khác. Lâu đến nỗi ta không nhớ nổi thời gian cụ thể nữa. Ta đã tặng nó cho con gái ta. Tay nghề lúc đó rất tệ, nhưng khi con bé ôm nó ngủ thì trông cứ như một thiên thần.

Con rồng khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn vào một kỷ niệm xa xôi.

— Nhưng rồi ta phải kết thúc trò chơi đó. Ta giả vờ chết vì bệnh. Nếu ta sống quá lâu, sớm muộn gì cũng có kẻ phát hiện ra ta không già đi. Ta buộc phải rời đi. Đây là vật duy nhất ta mang theo.

“…”

— Ta không còn nhớ tên con bé nữa, nhưng thông qua con búp bê này, ta có thể hồi tưởng lại khoảng thời gian đó. Đó là cách mà rồng sống.

Với vẻ mặt hoài niệm, con rồng ném con búp bê vào một đống đệm mềm. Thành thật mà nói, tôi không thấy ấn tượng gì mấy.

“Cuối cùng thì ngươi vẫn lừa con gái mình mà. Giả chết dù bản thân vẫn còn sống.”

— Từ góc nhìn của loài người thì đúng, có thể gọi đó là lừa dối. Nhưng rồng chỉ đang cố tận hưởng trò chơi của mình mà thôi. Chúng ta sống quá lâu, nên cần những trò tiêu khiển như thế.

Sống chung và giả vờ làm người...

— Rồng buộc phải tự tạo niềm vui. Cuộc sống bất tận sẽ thành gánh nặng nếu không có trò giải trí. Đó là bản chất của chúng ta.

Con rồng bật cười chua chát. Tôi bắt đầu hiểu vì sao nó sẵn sàng kết thúc tất cả. Dù vậy, tôi cũng không thể thực sự đồng cảm, trải nghiệm của nó quá khác biệt so với những gì tôi từng trải qua.

— Ngươi nói đúng, loài người. Ngươi sẽ không bao giờ hiểu ta thật sự. Và dẫu ta có sống bao nhiêu kiếp người đi nữa, ta cũng chẳng thể hiểu các ngươi hoàn toàn.

Con người và rồng mãi mãi không thể hiểu nhau. Tôi biết cuộc đối thoại đang dần đến hồi kết. Nhưng rồi…

“Ngươi dừng gọi ta là ‘loài người’ được không? Nghe khó chịu thật đấy. Tên ta là Lee Hajun, ngươi nhớ chứ?”

— Ta biết tên ngươi, loài người.

“Thế thì gọi đi—”

— Ta biết, nhưng chẳng cần thiết cho mối quan hệ của chúng ta.

Vù—

Con rồng quay người và bỏ đi, rõ ràng, đó là tín hiệu để kết thúc cuộc trò chuyện.

“…”

Trong đầu tôi hiện lên cả đống lời mắng chửi, nhưng tôi kìm lại, cố nghĩ ra cách nào lịch sự hơn. Con rồng này đúng là khó ưa, nhưng tôi không nghĩ nó cố tình. Nó đơn giản là... khiến người khác thấy khó chịu một cách tự nhiên. Dù sao thì, nó cũng đã cứu mạng tôi.

‘Mà... nó thực sự không có ác ý à?’

Khi bầu không khí trở nên nặng nề, chính con rồng lại là kẻ phá vỡ sự im lặng.

— Ngươi là con người hơn mấy kẻ trước đây. Ít ra thì ngươi cũng xem ta là ân nhân.

“Ngươi cứu ta, nên đúng là ân nhân rồi.”

Tuy nhiên...

“Vậy ngoài ta ra, còn ai từng đến đây nữa không?”

— Ba kẻ khác. Nói đúng hơn thì, ta đã chờ họ. Chính ta là người lan truyền thông tin về Tổ Rồng trên mạng.

“…”

Thì ra nó cố tình dụ người đến đây.

‘Chậc.’

Biết mình bị dắt mũi đúng là cảm giác khó chịu.

“…Khoan, mấy người đó giờ ở đâu?”

— Ta đã xóa ký ức và đuổi họ đi.

“Tại sao? Ngươi cũng có thể nhờ họ nuôi trứng mà.”

— Họ không phù hợp để nuôi một con rồng.

Vậy còn tôi thì sao? Tôi đủ điều kiện à? Điều kiện là gì? Là người tốt? Hay là người xấu?

‘Chẳng lẽ mình là người tốt?’

Tôi chưa bao giờ nghĩ thế về bản thân. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi lấn cấn. Tôi không có tiền, nợ ngập đầu, việc làm thì bấp bênh. Chưa kể—

— Ngươi nghĩ gì về bản thân không quan trọng. Điều quan trọng là ta đã trao cho ngươi cơ hội, và ngươi đã lựa chọn.

Như thể đọc được hết suy nghĩ, con rồng cắt ngang bằng một lời giải thích. Cuối cùng, cả hai chúng tôi đứng trước những quả trứng khổng lồ, nơi tôi sẽ thực hiện lời hứa mà mình. Tôi quyết định hỏi một câu chân thành.

“…Được rồi, nếu ngươi đã nói vậy thì ta tạm chấp nhận. Nhưng ngươi hãy cho ta một hỏi câu cuối.”

— Cứ hỏi đi.

Có lẽ tôi hỏi để làm nhẹ lòng mình.

“Một câu đơn giản thôi: ngươi thực sự tin tưởng ta chỉ vì một lời hứa ngoéo tay sao?”

Con rồng đáp ngay lập tức.

— Đúng.

Không hề do dự. Nhưng tôi không cảm nhận được sự tin tưởng thật sự dành cho mình trong câu trả lời ấy. Cảm giác giống như con rồng chỉ tin vào sự lựa chọn của chính nó, chứ không phải vào tôi.

Nó đặt tay lên một quả trứng lớn và nói:

— Được rồi, bắt đầu thôi. Nếu muốn, ngươi có thể ngồi nghỉ trên chiếc ghế kia.

“Bắt đầu cái gì?”

— Truyền thừa. Rồng không chỉ truyền lại huyết thống như loài người. Chúng ta còn truyền đạt tri thức. Ngươi chỉ cần quan sát là được.

Hoo—

Con rồng hít sâu, rồi khi nó thở ra, một luồng ánh sáng trắng tuôn ra từ tay nó và bao phủ lấy ba quả trứng. Ánh sáng ấy lan tỏa khắp tổ, chiếu rọi cả không gian u ám.

‘Thì ra, đây là cách rồng truyền lại tri thức. Chắc mình sẽ ấn tượng hơn nếu bản thân thật sự quan tâm đến loài rồng.’

Tôi đến đây vì kho báu, không phải vì rồng. Thế nên tôi chỉ ngồi yên trên chiếc ghế cũ kỹ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt. Tôi không thấy xúc động lắm, nhưng kỳ lạ thay, tôi không thể rời mắt khỏi ánh sáng ấy.

‘…Đẹp thật.’

Tôi sẽ khắc ghi mãi cảnh tượng huyền ảo này trong lòng.

— Hoo… xong rồi, loài người.

Con rồng có vẻ kiệt sức sau buổi truyền thừa, nó lê từng bước nặng nề đến gần tôi, rồi ngồi sụp xuống bên cạnh. Đầu nó cúi gằm như thể không còn chút sức lực nào. 

Tôi lo lắng hỏi, “Ngươi đã truyền hết tri thức rồi sao?”

— Không, ta đã sống hai mươi ngàn năm thì làm sao có thể truyền hết được? Chỉ những gì cơ bản về bản chất của rồng thôi. Ta không muốn tước đi niềm vui khám phá của lũ nhỏ.

“Vậy là... chúng thật sự là con của ngươi. Ngươi là cha? Hay mẹ… À, ta nên gọi ngươi là gì?”

— Ngươi định hỏi ta có thể giao trứng cho một nửa kia của ta hay không, đúng chứ?

Tôi gật đầu. Con rồng mệt mỏi ngẩng đầu lên một chút để trả lời.

— Lũ trẻo không còn ai khác cả. Ta vừa là cha, vừa là mẹ. Những quả trứng này sinh ra khi ta từ bỏ sự bất tử. Khi ta chết đi, lũ nhỏ sẽ không còn ai nữa. Ai đó phải chăm sóc bọn trẻ đến khi chúng trưởng thành. Khi đó, chúng sẽ rời tổ để tìm thế giới riêng.

“…”

Tôi không muốn nói ra, nhưng... thật sự thì, hành động này quá vô trách nhiệm. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đồng con sẽ lớn lên không có cha mẹ? Chúng sẽ phải tự lập từ nhỏ ư? Tôi tính nói ra suy nghĩ ấy nhưng lại từ bò ngay khi nhìn thấy con rồng đã cạn kiệt sức lực. Dù vậy, tôi vẫn không thể chấp nhận được sự vô trách nhiệm đó...

“…À, ngươi nghe thấy rồi à. Xin lỗi.”

— Ngươi không sai, loài người. Từ góc nhìn của ngươi, ta có vẻ vô trách nhiệm. Đó là cảm xúc hoàn toàn hợp lý. Nhưng

Ánh mắt con rồng sắc như dao, giọng nói trở nên nghiêm nghị và kiên định.

— Đừng dùng tiêu chuẩn của con người để đánh giá rồng. Ngươi sẽ không bao giờ hiểu chúng ta.

Loài người là loài người, rồng là rồng.

— Dù ngươi có làm gì đi nữa, khoảng cách giữa hai chủng loài sẽ không thể lấp đầy. Đừng cố gắng hiểu làm gì. Đừng nghĩ, dù chỉ trong một khoảnh khắc, rằng ngươi có thể hiểu được.

Giọng con rồng thì cứng rắn, nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh một nỗi buồn sâu thẳm, như tiếng thở dài của kẻ sống quá lâu. Tôi bình tĩnh đáp lại.

“Ừ, ta hiểu rồi.”

— Ta nói ra điều này để ngươi đừng tự làm mình đau... Ngươi hãy xem đó là lời cảnh báo đi.

Con rồng thở dài nặng nề, cơ thể như mất hết sức lực. Tôi đưa tay ra định đỡ lấy khi nó ngã về phía trước, nhưng…

“Cái gì vậy…?”

Dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể chạm vào nó. Cơ thể con rồng đã bắt đầu tan ra thành ánh sáng trắng, rồi dần trở nên trong suốt trước mắt tôi.

Tôi nhìn nó, đầy kinh ngạc, rồi hỏi.

“Ngươi đang… chết sao?”

Con rồng mỉm cười yếu ớt, dường như thấy buồn cười trước biểu cảm hoảng hốt của tôi.

— Ta đã nói rồi... Ta đang chết... Ngươi biết... Vậy sao lại buồn...? Là vì ta cứu ngươi...? Vì ta là ân nhân của ngươi à...?

“…”

— Không cần đâu... Ta cũng đã nhận được thứ gì đó từ ngươi... Ta không hề hứa suông…

Tôi không nói gì cả. Thật ra, có nói cũng chẳng có nghĩa lý gì. Dù tôi có nói gì, con rồng cũng sẽ không hiểu, và tôi cũng chẳng hiểu được câu trả lời của nó. 

Nó thì thầm lần cuối cùng khi nhìn tôi, — Cơ thể ta sẽ tan vào ánh sáng... rồi tái sinh ở một nơi khác... Một con rồng mệt mỏi vì sự bất tử sẽ bước vào chu kỳ… Vậy nên, đừng buồn…

Cách loài Rồng nghĩ về cái chết thật là một khái niệm kỳ lạ.

— Con người… thật khó hiểu…, nói xong, cơ thể con rồng hoàn toàn tan biến vào ánh sáng, nó hòa mình vào không gian đầy ắp kỷ vật của mình. Giữa những kỷ vật của một đời sống quá dài, nó kết thúc sinh mệnh, hoặc có lẽ, nó chỉ vừa bắt đầu lại.

“…Mình chỉ đến đây chỉ vì kho báu thôi mà.”

Dù là người, thú hay rồng, chứng kiến ai đó chết trước mắt mình đều sẽ khiến tâm trạng xáo trộn.

“Vậy mà giờ mình lại mang theo cái cảm giác nặng trên lưng này… nó không phải do balô, mà là đống cảm xúc hỗn độn này.”

Tôi thở dài nặng nề và đảo mắt nhìn quanh những món đồ rải rác trong tổ. Dù trông vô dụng, nhưng đó là di vật của ký ức. Với tuổi đời như vậy, chúng có thể là di tàn của một thời đại với giá cao trị cao nhất ngưởng. Nhưng tôi quay người mà chẳng buồn liếc lại lần hai.

“Mình không phải kẻ khốn nạn đến thế. Bán đống này thì đúng là cầm thú.”

Ugh—

Tôi lại thở dài, lần này xen lẫn chút tiếc nuối. Tôi quay sang nhìn ba quả trứng khổng lồ, những đứa con của con rồng đã rời khỏi thế giới này. Một quả đỏ, một quả xanh, một quả xanh lá.

“Sau khi chứng kiến tất cả... Ít nhất mình cũng nên giữ lời hứa.”

Nhưng...

“…Mình phải mang ba thứ này kiểu gì? Chúng to hơn cả người mình nữa.”

Tôi thử nhấc quả trứng đỏ trước.

“Một, hai...!”

Tôi còn chưa kịp đếm tới ba thì đã hiểu ra: không thể nào khiêng nổi. Nếu có cố bế lên, tôi cũng sẽ làm rơi vỡ mất thôi.

“Phải làm sao mới di chuyển được mấy cái này đây?”

Trong khi tôi đang loay hoay, tôi chợt nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ nằm dưới chân trứng. Tôi nhặt lên và đọc to dòng chữ:

“Chạm giấy vào trứng và đặt tay lên chúng. Chúng sẽ thu nhỏ lại cho đến khi ngươi về đến nhà…”

Tôi làm theo và chạm vào trứng, đúng như lời ghi, chúng thu nhỏ lại bằng trứng gà bình thường.

“…Nhìn mỏng manh như thể va nhẹ cũng vỡ vậy.”

Tôi cẩn thận bọc những quả trứng trong một tấm vải rồi nhét chúng vào trong ba lô. Sau đó, tôi bắt đầu tiến về phía cánh cổng không gian. Trong thoáng chốc, tôi chợt nhớ đến người sói đã từng đuổi theo tôi đến đây, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không cảm thấy quá lo lắng. Tôi nghĩ có lẽ con rồng đã xử lý nó rồi.

“…"

Trước khi bước qua cánh cổng, tôi quay đầu lại nhìn nơi được gọi là Tổ Rồng, nơi con rồng từng hiện diện chỉ mới cách đây vài phút. Giờ đây, nó chỉ còn là một ký ức và con rồng cũng đã trở thành một phần trong ký ức đó.

“…Tạm biệt ngươi, rồng.”

Tổ rồng, nơi từng là nơi trú ngụ của một sinh vật hùng vĩ, giờ đây trống không. Như thể chưa từng có điều gì tồn tại ở đó. Và từ nơi đó, tôi đã lấy đi những quả trứng của nó.

‘…Nhưng còn tiền của mình thì sao? Mình còn chẳng tìm thấy chút kho báu nào hết.’

Nghĩ đến điều đó khiến tôi lo lắng không ít.