Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 4

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1295

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3320

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1920

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9338

The Hero’s Streaming Life with the Saintess

(Đang ra)

The Hero’s Streaming Life with the Saintess

하우버

Chương trình livestream chữa lành (?) của hai vị dũng sĩ và thánh nữ, đã bắt đầu!

3 4

Web novel - Chương 03: Cái Tổ Của Tôi

Sáu tháng.

Đó là khoảng thời gian tôi tốn để trở về nhà.

“Cuối cùng, mình đã về đến nhà rồi.”

Tôi nhìn cánh cổng sắt gỉ sét, nơi những tờ giấy nợ dán chằng chịt như bầy thiêu thân lao vào cột đèn.

“Mình đã thề sẽ xé toạc hết mấy cái hóa đơn này khi trở về…”

Tôi đã tìm thấy tổ rồng, nhưng rốt cuộc lại trở về tay trắng.

Tôi chẳng giàu hơn chút nào, và cũng không thể xé đám giấy nợ bám đầy cánh cổng vì trong túi chẳng còn đồng nào.

“Giá mà mình mang được thứ gì đó có giá trị về… thì đã có thể xé hết chúng rồi. Nhưng giờ tiếc nuối thì có ích gì chứ?”

Tôi thở dài. Hối hận cũng vô ích. Tôi để nguyên mấy tờ hóa đơn đó và thò tay vào túi để lấy chìa khóa, nhưng ngay lúc ấy—

Cạch cạch cạch cạch cạch!

“Lee Hajun!”

Có người từ đầu hành lang tối đen gào to tên tôi rồi lao về phía này.

Gương mặt đầy sẹo, thô ráp và nguy hiểm đó… tôi quen quá rõ.

‘Chết rồi…’

Lại cái kiểu này nữa. Cứ mỗi lần tôi định tra chìa khóa vào ổ là gã đó lại xuất hiện.

‘Sao lại là hôm nay cơ chứ?’

Tôi nghiến răng rủa thầm rồi lục tung túi quần để tìm chìa khóa.

Tôi biết rõ điều gì sắp xảy ra nếu hắn bắt kịp mình, và cơ thể tôi tự động khẩn trương lên.

Đây rồi!”

“Lee Hajun! Thằng nhãi ranh!”

“Khốn kiếp, sao mãi không vào được vậy?!”

Có thể do tôi đã rời nhà quá lâu, hoặc do ổ khóa bị bụi bặm bít kín mà chìa không chịu ăn khớp. Trong lúc tôi còn đang loay hoay, hắn đã tiến sát lại gần.

“Haa, muộn rồi.”

Không tránh được nữa rồi. Tôi đành phải đối mặt trực diện.

Tôi giơ tay chào hỏi như thể vô tình gặp lại người quen thân thiết.

“Chào chú, lâu rồi không gặp. Chú dạo này khỏe chứ?”

Trái với giọng nói thân thiện của tôi, ánh mắt hắn chỉ toàn sự giận dữ.

“Khỏe á? Thằng ranh, mày dám nói chuyện kiểu đó à sau khi biến mất nửa năm à? Mượn tiền rồi lặn mất tăm, giờ còn bày đặt chào hỏi à?”

“Ờ, chắc… nói thế cũng không sai.”

Tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng.

Nỗi sợ ăn đòn đã in sâu vào da thịt. Cơ thể tôi biết điều gì sắp đến.

Gã cho vay nặng lãi, Gu Bonggu, nhìn tôi từ đầu đến chân, ngán ngẩm trước bộ dạng rách rưới và thở dài.

“Nhìn mày kìa, chẳng khác gì ăn mày. Sáu tháng qua mày đi đâu? Mày cờ bạc rồi tiêu hết tiền của tao hả?”

“Tôi không đánh bạc, cũng không trốn tránh. Tôi chỉ… có việc quan trọng cần giải quyết ở nơi khác.”

“Thằng không cha không mẹ mà cũng có việc quan trọng kéo dài tận nửa năm à? Mày tưởng tao tin mấy lời đó hả?”

“Thôi đi, tôi đã khổ sở đủ rồi. Chú không cần xát muối vào nữa. Tôi mười năm nay chưa từng bỏ trốn. Chẳng lẽ chú còn không tin tôi sao?”

“Tao không tin thằng nào mười năm không trả được nổi một xu.”

Tôi biết sẽ chẳng dễ gì.

Gu Bonggu, kẻ cho vay nặng lãi, hiện tại bốn mươi tuổi. Hắn ta độc thân, cái đầu của hắn thì hói đến mức có thể phản chiếu ánh nắng mặt trời và tính khí của hắn thì cáu bẳn. 

Hắn luôn mặc vest đen và sống bằng cách hút máu những người như tôi.

Tôi ghét cái vẻ khỏe mạnh đầy sức sống của hắn.

Tôi mượn tiền hắn từ năm mười ba tuổi, ngay sau khi bố mẹ qua đời. Món nợ ấy là thứ tôi chưa từng có khả năng chi trả.

“Này, Hajun.”

Hắn khẽ vỗ nhẹ vào má tôi.

“Mày trốn đi như thế, nhưng chắc trong túi cũng có ít tiền chứ hả?”

“…”

“Đừng nói với tao là mày mất tích sáu tháng trời mà chẳng kiếm được đồng nào. Mày nợ 5000, giờ lãi đã lên 2.000 rồi. Tao đã nói mày trả dần 100 mỗi tháng là được. Sao mày chẳng bao giờ nghe vậy hả?”

“…”

Đó chính là lý do tôi không thể quay về nếu chưa tìm thấy tổ rồng, nhưng khi tôi tìm được nó, chẳng có gì thay đổi cả.

‘Khốn thật.’

Sáu tháng không bị đánh, tôi sẽ cảm thấy đau hơn nếu bị đánh lại.

Tôi nằm xuống, thu mình trong tư thế phòng thủ đã luyện thành thục suốt mười năm qua, tư thế “con lật đật phòng thủ”. Không có tiền nên tôi chỉ còn cách lấy thân chịu đòn.

“Tôi không có tiền. Đánh đi.”

“Mày…”

Và như thường lệ, Gu Bonggu bắt đầu đánh tôi. Như một thói quen, hắn chủ yếu dùng chân.

Bịch! Bịch!

“Mày! Mượn! Tiền! Rồi trả! Lại đi! Đồ khốn! Sao! Mày không! Bao giờ chịu nghe lời hả!!”

“…”

“Cho mày mượn tiền dù mày mồ côi… đúng là sai lầm!”

Có lẽ vì tôi trông quá thảm hại nên trận đòn không kéo dài lâu. Dù quá trình này không kéo dài quá lâu, bị đánh vẫn là bị đánh.

“Mày đã lăn tay vào hợp đồng! Thì phải trả tiền chứ đồ ngu!”

“…”

“Tháng sau tao quay lại. Tốt nhất là mày chuẩn bị sẵn tiền, nếu không thì còn đau hơn đấy. Rõ chưa?”

“Khụ… Rõ rồi.”

Hắn ném thứ gì đó xuống đất rồi quay lưng bỏ đi.

Tôi thở dài, cơ thể đau nhức khắp nơi. Nhưng lạ thay, ngón út của tôi lại là chỗ đau nhất dù nó chẳng bị đánh.

“Haa… Đau chết đi được… Hắn lớn tuổi rồi mà sao vẫn khỏe thế không biết?”

Tôi còn phải nhìn thấy cái mặt đáng ghét đó đến bao giờ nữa đây?

‘Xem ra mình phải trả nợ hắn trước.’

Tôi thở dài rồi bóc miếng dán giảm đau mà Gu Bonggu đã ném cho tôi. Ít ra hắn vẫn còn một chút lòng thương xót méo mó.

“Nếu định cho thuốc thì đừng đánh người ngay từ đầu đi… Đầu hói mà đầu óc cũng trống rỗng như vậy sao… Á, đau thật đấy…”

Sau khi dán thuốc xong, tôi lục trong túi và đổ hết những gì kiếm được trong chuyến đi lên sàn nhà bụi bặm. Giữa đống lộn xộn, tôi cẩn thận lấy ra thứ quý giá nhất mà mình tìm được, ba quả trứng rồng.

“Xanh lá, đỏ, xanh dương… Nhìn chẳng khác gì mấy quả trứng Pokémon.”

Hồi nhỏ tôi hay chơi trò này lắm.

Đỏ là hệ lửa, xanh dương là hệ nước, hai hệ đó lúc nào cũng được săn đón. Còn quả xanh lá?

“Vô dụng. Chỉ mấy thằng ngốc hoặc mấy đứa kỳ quặc mới chọn thôi.”

Nhớ lại cũng thấy hoài niệm thật.

Tất nhiên, sự xuất hiện của cổng không gian đã đập nát tất cả ký ức đó, nhưng mà…

“Giờ thì sao đây? Chúng có tự nở nếu mình để yên như vậy không? Mình có cần chỉnh nhiệt độ hay gì không nhỉ?”

Sau một lúc, những quả trứng vốn đã co lại nay bắt đầu trở về kích thước ban đầu.

Những quả trứng khổng lồ to bằng cả thân người tôi, giờ đã chiếm gần hết căn phòng trọ chật hẹp.

Căn phòng vốn đã nhỏ, giờ lại gần như không còn chỗ để nhúc nhích.

‘Hừm…’

Tôi không khỏi cảm thấy bực bội.

Những vết bầm tím dưới lớp dán thuốc như đang cười nhạo tôi.

‘Nếu bán mấy quả trứng rồng này đi, mình sẽ không còn bị đánh như vậy nữa.’

Thành thật mà nói…

‘Mình đã hứa nhưng con rồng đó cũng chẳng còn nữa rồi, đúng không?’

Không ai còn sống để bắt tôi giữ lời hứa. Vậy thì điều gì đang cản tôi phá vỡ lời thề ấy?

‘Nếu bán chúng đi, mình sẽ có một đống tiền và sẽ không phải chịu đựng thêm nữa.’

Tôi còn có thể xé toạc hết đống hóa đơn quá hạn dán đầy trước cửa.

Tôi sẽ trả hết cả gốc lẫn lãi cho Gu Bonggu.

‘Và chưa hết đâu.’

Với số tiền dư lại, tôi có thể thoát khỏi cái ổ chuột này.

Từ phòng trọ tầng hầm lên bán hầm, từ bán hầm lên tầng trệt, và rồi lên hẳn chung cư cao tầng.

Nếu bán trứng rồng, những kho báu chưa ai thấy, tôi sẽ trở nên giàu nứt đố đổ vách.

‘Chỉ cần nhắm mắt và bán đi.’

Không có lý do gì để không làm vậy.

Liệu giờ có phải lúc nuôi trứng rồng không?

Ưu tiên hàng đầu là phải thoát khỏi cuộc sống khốn nạn này.

“Xin lỗi, Rồng à. Mọi chuyện thành ra thế này rồi.”

Tôi cầm lấy chiếc điện thoại cũ và mở ứng dụng chợ đồ cũ.

Tiền điện thoại còn chưa trả, nên tôi phải xài Wifi chùa của hàng xóm và đăng bài.

[Bán trứng rồng.]

[Không đùa đâu. Thật 100%. Có hình làm bằng chứng. Tôi tìm được trong tổ rồng. Mọi người định trả bao nhiêu? Tôi muốn bắt đầu đấu giá từ 10 tỷ.]

“Hừm…”

Giờ chỉ cần bấm gửi là xong.

Sau khi nền tảng xác minh bài đăng, cuộc đấu giá sẽ bắt đầu, và tôi sẽ bán trứng rồng. Khi ấy, tôi sẽ giàu sang và rũ bỏ cuộc sống khốn khổ này.

Một câu chuyện đổi đời từ kẻ nghèo hèn bước ra ánh sáng vinh quang.

Một câu chuyện thật đẹp đúng không?

“Với người khác, chắc nó sẽ trông như một hành trình huy hoàng…”

Nhưng tôi biết rõ.

Tất cả chỉ là dối trá.

Tôi không phải loại người theo đuổi cuộc đời chỉ đẹp bên ngoài. Nhưng tôi cũng không ghét một cuộc sống hào nhoáng.

Click.

Vì vậy, tôi đã hủy bài đăng.

“Nó đã cứu mạng mình. Nếu mình không giữ lời hứa thì mình sẽ rớt xuống loại người gì đây? Cho dù mình sống trong ổ chuột, mình cũng đâu phải là rác rưởi.”

Tôi vẫn đang cố gắng trả nợ cho Gu Bonggu.

Chỉ là khi cùng quẫn, tôi đã liều mạng một phen.

Tôi thực sự đang nỗ lực sống một cuộc đời tử tế nhất có thể.

‘…Dù đôi khi, mình cũng có giây phút dao động.’

Để dập tắt hối tiếc còn sót lại, tôi đưa tay đến nút nguồn trên chiếc điện thoại cũ, nhưng ngay trước khi tắt máy, một mẩu quảng cáo đập vào mắt tôi.

“Khoan đã, cái này trông thú vị đấy. Một thanh kiếm giúp người thường mạnh như anh hùng? Nếu mình có thứ đó…”

Anh hùng trên TV, kiếm tiền triệu và được mọi người yêu mến.

Anh hùng dễ dàng chém tan quái vật.

Anh hùng đóng cổng không gian liên tục.

Một anh hùng mà không ai còn có thể khinh thường.

‘Đó sẽ là hồi kết cho chuỗi năm tháng nhục nhã và cơ cực này…’

Tôi nuốt nước miếng trong khi cân nhắc khả năng.

‘Hay là cứ bán trứng đi? Chỉ cần nhắm mắt một cái và làm là được nhỉ?’

Người ta nói con người cuối cùng sẽ trở thành nô lệ của đồng tiền, nhưng không có tiền thì bạn thậm chí không thể sống như một con người.

Mấy miếng dán thuốc trên người tôi là minh chứng sống động cho điều đó.

“Nhưng… mình đã hứa mà…! Không, khoan…! Điều gì quan trọng hơn, lời hứa hay cuộc sống đúng nghĩa? Với lại, kiếm tiền xong rồi mua lại trứng sau cũng được chứ?!”

Bán đi. Không, không thể.

Bán đi! Không, đừng.

Bán! Không… không được.

Một cuộc chiến nổ ra trong tâm trí tôi.

Không phải để sinh tồn, mà để sống tốt hơn.

Một cuộc chiến khốn khổ.

Lục cục.

Ngay giữa cơn giằng xé nội tâm, tôi cảm thấy có gì đó chuyển động trước mặt.

Tôi ngẩng lên, thấy một quả trứng rồng đang rung lên.

Rắc.

“Ôi không!”

Một vết nứt xuất hiện trên quả trứng vốn vẫn nằm yên.

Và chỉ trong chốc lát, mọi ý nghĩ bán trứng bay biến khỏi đầu tôi, như thể tôi chưa từng cân nhắc chuyện đó.

Tôi lúng túng xoay quanh, hoảng hốt khi quả trứng tiếp tục nứt ra.

“L-Làm sao đây? Tìm mạng thử?! XTube chắc có mà?! Hay lên đó tra thử?!”

Khi tôi còn đang lúng túng, vết nứt ngày càng lan rộng.

Rồi tôi nhớ lại lời con rồng từng nói trước khi chết.

“Không phải nó bảo rồng có thể tự làm mọi thứ sao?”

Chúng chỉ cần được bảo vệ một chút cho đến khi trưởng thành. Sau đó, chúng sẽ có thể tự xoay sở.

Đó là những gì con rồng đã nói.

“…Chắc là đúng. Có khi mình lại hại thêm trong khí cố gắng giúp không chừng.”

Trấn tĩnh lại, tôi ngồi bệt xuống sàn và lặng lẽ dõi theo quả trứng đang dần nứt vỡ.

Rắc. Rắc.

Khi vỏ trứng vỡ ra, tôi dần nhìn thấy được sinh vật bên trong qua những khe hở.

Một sinh vật mang hình dạng bò sát, trông giống thằn lằn.

Với kích thước của quả trứng, nó to gần bằng cơ thể tôi và đang từ từ bò ra khỏi vỏ.

‘Nhắc mới nhớ, hình như mình có đọc ở đâu đó, rằng sinh vật nở từ trứng sẽ in dấu ấn với thứ đầu tiên chúng nhìn thấy?’

Khái niệm “in dấu ấn” giống như cách gà con tự động coi theo vật di chuyển đầu tên mà nó thấy là mẹ vậy.

Nếu được nở từ trứng, có lẽ lũ rồng sẽ xem tôi là cha?

Tôi đưa tay về phía con rồng đầu tiên vừa chui ra. Một con màu đỏ.

“Này.”

“…”

“Ta là bố của con đây.”

"Kèeeeeeeee!"

Con thằn lằn đỏ lập tức cắn tay tôi.

Phập*

“Đau vãi!!”

"Kèeeeee!"

“C-Con không nhận ra bố mình à?!”

"Kèeeeee!"

"Kèeeeeeeee!!!"

Lẽ ra tôi nên lấy vài món đồ cổ thay vì mấy quả trứng rồng.

Tôi muốn hoàn lại tiền.

“Trời ơi, ngón tay tội nghiệp của mình…!”

Phải rồi, kết thân với rồng… chẳng dễ dàng chút nào!