Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

21 36

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

10 77

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

82 816

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

9 61

Web novel - Chương 06: Những Cái Tên

Xèo xèo— xèo xèo—

Thịt trên chảo nóng kêu lên từng tiếng đầy hấp dẫn, rồi chuyển sang sắc nâu vàng óng mượt.

Tiếc thay, tôi không có vỉ nướng, nhưng dùng chảo cũng đủ để làm thịt chín ngon lành.

Thật ra, vấn đề lớn nhất là cái tầng hầm ngột ngạt này không có nổi một cái lỗ thông hơi.

‘Miễn sao thịt ngon là được. Vào lúc này thì đó là tất cả những gì mình cần quan tâm.’

Chỉ ngửi mùi khói chút xíu, thì chắc không chết ai được đâu ha?

Nhưng mà hít lâu quá thì có khi… cũng đáng lo đấy.

Thôi thì, tôi cứ ăn miếng thịt nướng thơm phức này cho sướng cái bụng trước đã.

Tôi gắp phần thịt đã chín bằng đũa rồi đặt lên đĩa. Sau đó, tôi đặt đĩa thịt xuống sàn để tụi nhóc ăn cho tiện.

“Tụi bây ăn trước cái này đi. Ta sẽ nướng thêm cho. Ta từng làm ở quán thịt nướng gần một năm lận, nên nấu đảm bảo ngon khỏi chê luôn.”

Tuy đó không phải ba chỉ mà là thịt vai heo, tôi thấy rắc muối để tăng gia vị là đủ để ăn rồi.

Ban đầu, mấy con rồng có vẻ cảnh giác với cái đĩa, nhưng không lâu sau, chúng đã đưa mũi lại gần, hít hà mùi thịt nồng nàn như bị mê hoặc.

Nhìn cái cách chúng ngửi say sưa như thế, xem ra lũ rồng thèm thịt lắm rồi.

“Để yên chắc tụi nó cũng tự học cách ăn được thôi.”

Dẫu gì thì rồng với thịt cũng là cặp bài trùng quen thuộc mà, đúng không?

Tôi quay lại với chiếc chảo, tiếp tục chú tâm nướng thịt. Thế nhưng…

Chẳng bao lâu sau, con rồng đỏ bắt đầu kéo nhẹ gấu quần tôi.

“Tụi bây ăn xong rồi à?”

“Kèeee—”

“Mi ăn nhanh dữ vậy luôn á?”

Tôi liếc sang đĩa thịt ở khóe mắt. Đĩa thịt vẫn còn y như ban đầu, chưa vơi lấy một miếng.

‘Ủa? Lúc nãy tụi nhỏ còn ngửi khí thế vậy mà. Sao giờ tụi nó không ăn chứ?’

Chuyện gì đây?

Tôi dừng tay và khom người xuống để nhìn thẳng vào mắt con rồng đỏ.

Tôi muốn biết lý do vì sao nó không ăn.

“Gì vậy, nhóc đỏ? Có chuyện gì à? Mi không muốn ăn thịt ta nướng sao?”

“Kèee—!”

“Không phải hả? Hay là vì ít thịt quá nên mi không buồn động đũa hả?”

“Kèeee—!”

Con rồng đỏ lắc đầu quầy quậy.

“Vậy là sao?”

“Kèee—”

Nó quay qua nhìn bàn, rồi lại nhìn cái đĩa.

“À.”

Tôi nghĩ là mình hiểu rồi.

Ánh mắt đầy hàm ý: "Bưng cái đĩa lên bàn giùm cái coi."

Tôi đâu có ngốc đến mức không hiểu được tín hiệu rõ ràng như vậy.

“Mi muốn ăn trên bàn đúng không?”

“Kèe.”

Lúc này con rồng đỏ mới gật đầu cái rụp. Ra là nó không chịu ăn dưới đất.

Cũng đúng thôi, dù gì tụi nó cũng là rồng mà. Có khi cái tính kiêu hãnh đã ăn sâu trong máu rồi.

“Chà, ta đoán ăn dưới đất là phong cách của thú hoang. Nhóc đỏ, mi biết điều đó theo bản năng hả? Hay do coi TV mà học theo con người?”

“Kèeee—!”

Đáp lại tôi, nó chỉ kêu lên một tiếng mà không nhúc nhích.

“Mi trả lời kiểu đó thì ta hiểu sao được.”

Dù sao đi nữa, rõ ràng là lũ rồng không muốn ăn dưới sàn.

Có vẻ nó muốn giữ thể diện của một con rồng.

Thế là tôi nhấc cái đĩa lên và đặt lên bàn.

Chỉ chờ có thế, cả đám rồng lập tức nhảy phốc lên ghế.

“Kèeee—!”

“…”

“Saaaa—!”

Nhưng rồi, một vấn đề khác nảy sinh.

Vì đi bằng bốn chân, đầu của ba con rồng thấp hơn mặt bàn. Thành ra, mõm của chúng cũng không với đĩa thịt.

Tư thế ngồi của ba con rồng thì giống đứng trên ghế hơn là ngồi.

Tôi nhẹ nhàng hỏi con rồng đỏ, “Mi mà ăn kiểu này thì đâu với tới đĩa? Hay ta để lại dưới sàn nhé?”

“Kèeee—!”

Con rồng đỏ lập tức trợn mắt đe dọa. Rõ ràng là nó tuyệt đối không chịu ăn dưới đất.

Sau khi suy nghĩ một chút, nó chống hai chân sau đứng thẳng trên ghế.

“Kèeeee—!!”

Nó gồng hết sức đứng thẳng bằng hai chân sau ngắn tũn.

Nhưng có vẻ phần thân trên nặng quá nên cứ chao đảo như sắp ngã.

“Kèee—!”

Nhưng nó không chịu bỏ cuộc, cố gắng giữ thẳng lưng đến cùng.

Nó chống hai cánh tay tí hon lên mặt bàn để giữ thăng bằng. Cuối cùng, con rồng đỏ cũng đứng vững.

Quả thật, đây là một cú chuyển mình ngoài dự đoán.

“Quoaa— Mi siêu ghê á! Đúng là rồng có khác!”

“Kèeee! Kèeee!”

Nó gào lên giận dữ như thể đang nói: “Mi dám coi thường ta à?!”

Những con rồng khác nhìn thấy liền học theo.

Bây giờ, ba con rồng đã chuyển từ đi bằng bốn chi sang đứng hai chân.

Giờ chúng chỉ còn việc nhào vào thưởng thức thịt nữa thôi.

“Kèeee!!”

“…”

“Saaaaa!!”

Chóp chép*

Nhai nhai*

Từng miếng thịt được nhai chậm rãi giữa hàm răng sắc bén.

Nhìn vẻ mặt tụi nó thì có vẻ là thịt tôi nấu hợp khẩu vị của chúng.

‘Mình đang ngồi nhìn rồng ăn thịt trên bàn.’

Tôi chưa sống đủ lâu để thấy tất tần những thứ kỳ diệu trên đời, nhưng nhiêu đây thôi là đủ rồi.

“À quên mất. Thịt trên chảo.”

Suýt nữa là tôi nấu cháy thịt rồi.

Tôi nhanh chóng quay lại bếp để lật mặt thịt.

Để nướng thịt ngon thì tôi cần phải canh đúng thời điểm đảo thịt. Khi nấu ăn, thời gian nấu rất quan trọng, ngoài ra…

Dù tôi chỉ cần lật thịt một lần là chín, nhưng tôi nhận ra rằng thịt lật hai lần sẽ ngon hơn.

Đó chính là cách tôi nướng thịt từ nhỏ. Tôi không hiểu tại sao nhưng tôi cảm thấy nó ngon hơn khi nấu như thế này.

‘Thật ra, thịt ngon nhất là thịt do người khác nướng cho mình.’

Dù sao thì, trong lúc nướng, tôi cũng gắp vài miếng bỏ miệng, vừa kiểm tra độ chín, vừa lấp đầy cái bụng đói.

Dĩ nhiên, chỗ này không có cơm hay đồ ăn kèm nào hết.

Tiền đâu mà sắm mấy thứ đó chứ?

Thậm chí việc nướng thịt thế này đã là kỳ tích rồi.

“Mình vẫn còn nợ tiền gas… vậy mà vẫn chưa bị cắt, may thật.”

Theo kinh nghiệm của tôi, sau khoảng sáu tháng nợ là tôi sẽ bắt đầu bị dọa cắt gas. Mà nếu gas bị cắt thật thì khỏi nấu nướng gì luôn.

“Và mình rời nhà cũng đã sáu tháng rồi…”

Kiểu gì họ cũng sẽ liên lạc. Rồi sớm thôi, gas cũng sẽ bị cắt luôn.

Vì vậy, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng ngọn lửa nướng thịt này được tỏa sáng trước khi biến mất.

“Cảm ơn mi lần cuối, lửa.”

Tôi lẩm bẩm như thể đang tiễn biệt một người bạn cũ.

Mà trong lúc tôi còn đang luyên thuyên, thì con thằn lằn đỏ đã ăn xong từ đời nào, nó thậm chí còn hé miệng kêu như chim non đòi mớm.

“Kèeee! Kèeee!”

“Kèee—”

Tham ăn thật.

Mà chắc thịt ngon thật, đến rồng cũng ghiền cơ mà.

“Người nướng thịt là ta đấy. Tất nhiên là thịt ngon rồi.”

Tụi bây cứ ăn đi, rồi sau này lớn thật to nhé.

Tôi trút phần thịt chín lên đĩa của chúng.

Chúng lập tức vùi đầu vào đĩa và ăn lấy ăn để. Nhìn cảnh tượng ấy, tôi bất giác mỉm cười, ‘…Lần cuối cái bàn này đông đủ như vậy là khi nào nhỉ?’

Dù tôi không phải cha ruột của chúng, nhưng vào khoảnh khắc ấy, tôi thật sự thấy mình giống một người cha.

“Ăn từ từ thôi. Ăn nhanh dễ đầy bụng lắm.”

“Kèeee!”

“…”

***

Thật ra, nướng thịt trong nhà có một nhược điểm rất lớn.

Đó là mùi. 

Nó vướn vào mọi ngóc ngách, để lại mùi nồng nặc đặc trưng. Nên thường người ta chẳng ai nướng thịt trong nhà cả.

Tuy nhiên…

“Sao hôm nay chẳng ngửi thấy mùi gì hết vậy?”

Kỳ lạ thật.

Đây không phải nửa tầng hầm đâu. Chỗ tôi sống hoàn toàn nằm dưới đất nên không có chỗ nào để thông khí cả.

Hôm nay tôi còn chẳng mở cửa. Vậy mà không có khói luôn.

Và hơn thế nữa…

Không khí chẳng có tí ẩm mốc nào?

Dù kết cấu nhà kín mít nhưng hôm nay lại mát mẻ lạ thường, căn phòng tôi hôm nay dễ chịu như có máy lọc khí hoạt động hết công suất vậy.

“Cảm giác y như có máy lọc không khí vậy, nhưng mình có mua cái nào đâu.”

Lúc mới vô nhà thì chưa để ý, nhưng sau khi ăn no. Tôi đã nhận ra điều kỳ lạ này sau một hồi ngồi nghỉ ngơi.

Chỉ có một khả năng thôi.

“Chẳng lẽ đây là năng lực của rồng?”, Nghĩ vậy, tôi nhìn về phía mấy con thằn lằn.

So với hôm qua, khoảng cách giữa chúng với tôi đã rút ngắn lại một chút.

Trong đó, con gái của tôi như cảm nhận được ánh mắt, con bé quay đầu lại và cất tiếng kêu rộn ràng.

“Saaaaaaa!”

“Hừm…”

Tôi không thể hỏi được vì chúng tôi đâu có hiểu tiếng nhau.

Tôi chẳng rõ đứa nào đã làm điều đó, nhưng tôi muốn tin là do con gái mình.

Và thế là tôi cứ tin vậy đi.

Tôi gọi lớn về phía con bé, “Giỏi lắm, con gái của bố!”

“Saaaaaa!”

“Mai sau con sẽ thành một… máy lọc không khí tuyệt vời!”

“Saaaaaaaa”

Không biết chuyện gì đang xảy ra, con bé vẫn hào hứng hưởng ứng lời khen của tôi. Tuy con bé không ăn nhiều, nhưng xem ra tâm trạng của nó rất tốt.

Dường như chỉ cần con bé ở đó, nó đã có thể làm sạch không khí quanh mình.

Dù sao thì…

Cũng đến lúc rồi.

“Để bố đặt tên cho tụi con nhé?”

Tôi không thể nó là rồng đỏ, rồng xanh lam, rồng xanh lá riết được.

Tôi đứng dậy, bước đến gần đám rồng đang quây tụ.

Con rồng đỏ lùi lại một chút, không còn cảnh giác như hôm qua.

“Kèeee!”

“Khụ. Mọi người, chú ý nào.”

Tôi giả bộ nghiêm túc, hắng giọng rồi tuyên bố đầy uy nghi, “Bố không thể cứ gọi tụi con bằng màu mãi được. Bố sẽ đặt tên cho từng đứa. Không ai phản đối chứ?”

“Kèeee! Kèeee!”

Con rồng đỏ trông như có cả núi điều muốn phàn nàn.

Không sao. Muốn phàn nàn cũng phải có tên cái đã.

Tôi đã suy nghĩ kỹ suốt lúc nướng thịt rồi.

Và có tên sẽ tiện hơn cho tất cả.

“Đầu tiên là chị cả. Nhóc đỏ.”

“KÈEEE!!”

“Tên con là Hwaryeon. Lee Hwaryeon, lấy họ Lee theo bố luôn.”

“Kèeeeaaaa!!”

Nó gào lên đầy xúc động.

Vui dữ vậy luôn?

Hwaryeon dường như rất hài lòng với cái tên, thể hiện cảm xúc cực kỳ chân thật. Chắc cũng không cần thiết phải mừng đến vậy đâu…

Mà thôi kệ.

Tôi làm lơ phản ứng quá khích của nó và quay sang cô rồng xanh lặng lẽ đứng kế bên.

“Thứ hai. Nhóc xanh biển.”

“…”

“Tên con là Suryeon. Lee Suryeon.”

“…”

Suryeon vẫn im lặng như mọi khi.

Nhưng tôi tin là bên trong chắc đang vui lắm.

Chắc chắn luôn.

Nghĩ vậy, tôi quay sang cô con gái út, “Cuối cùng là em út. Rồng xanh lá!”

“Saaa!”

“Tên con là Choryeon! Lee Choryeon!”

“Saaaaaaaa!!”

Choryeon nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Ngay bên cạnh Choryeon, Hwaryeon cũng nhảy theo, không rõ là vì vui hay tức.

Chúng tôi nhìn chẳng khác gì một gia đình hạnh phúc.

“Bố rất vui khi tụi con đón nhận cái tên của mình.”

“Kèeee!”

“Bố đã nghĩ kỹ lắm mới đặt được mấy cái tên đó. Tụi con có thể tự hào về nó.”

Đó không phải lời nói suông đâu.

Tôi đã gửi gắm bao tâm huyết vào từng cái tên.

Hwaryeon – màu đỏ, tính cách nóng nảy.

Suryeon – màu xanh biển, tính cách điềm đạm.

Choryeon – màu xanh lá, tính cách tươi sáng.

Chữ “Ryeon” (Liên – Hoa sen) chung trong tên là lời chúc của tôi dành cho mấy đứa nhóc: Dù là lửa, nước hay cỏ, mỗi đóa sen đều sẽ nở rộ theo cách của riêng mình.

Chúng chỉ cần trưởng thành thật tốt là được rồi.

‘Mình sẽ chăm sóc tụi nhỏ đến khi chúng trưởng thành…’

…Đến khi chúng đủ lớn để rời tổ, để bay xa theo con đường riêng. 

Dù tôi nói là chỉ muốn bảo vệ, nhưng thực lòng, tôi muốn làm nhiều hơn thế nữa.

Có lẽ là vì tôi đã lớn lên trong sự thiếu thốn, mà tôi muốn nuôi dưỡng chúng bằng những điều tốt nhất mà mình có thể.

Tôi tin rằng bằng cách đó, tôi mới có thể giữ lời hứa và không hối hận điều gì.

Trong khi thầm nhắn nhủ điều đó với bản thân, tôi nhìn những con rồng đang quan sát mình.

“Hwaryeon, Suryeon, Choryeon.”

Mấy nhóc.

“Từ giờ hãy chăm sóc lẫn nhau nhé.”

Tôi gọi chúng bằng tên riêng, chứ không phải là tên giống loài.

Và khi chúng tôi biết tên nhau. Tôi mới cảm giác bức tường dày ngăn cách chúng tôi mỏng đi.

Sau tất cả, tất cả mối quan hệ đều bắt đầu bằng những cái tên mà. Cũng không sai, khi tôi bảo rằng mối quan hệ giữa tôi và lũ rồng bắt đầu từ bây giờ.