Dạo gần đây, một tin đồn kỳ lạ đã và đang lan truyền khắp thế giới.
“Tôi nghe nói người ta đã tìm thấy tổ rồng. Chuyện này có thật không vậy?”
Tổ Rồng.
Là một nơi đầy bí ẩn, được đồn đại là nơi cất giữ kho báu chất cao như núi mà một con rồng đã tích góp suốt hàng ngàn năm. Theo lời đồn, một cánh cổng dẫn tới tổ rồng ấy đã mở ra đâu đó trong dãy núi ở Hàn Quốc.
Nhưng đó chỉ là lời đồn mà thôi.
“Xạo hết sức.”
Phần lớn mọi người đều xem thường tin đồn này như thể nó chỉ là một trò bịp bợm. Cũng đúng thôi. Hiện tại, thế giới đang rối loạn bởi những con quái vật từ chiều không gian khác, còn trật tự thì bị đảo lộn.
Và đột nhiên, giờ lại có thêm một cái tổ rồng đầy kho báu ư? Nó nghe không khác gì chuyện cổ tích do con nít bịa ra, ai ngu đến mức tin vào nó chứ?
“Ai mà tin cái đó được chứ? Bộ họ nghĩ mình ngu lắm hả?”
Tuy nhiên, luôn có ít nhất một kẻ ngu ngốc sẵn lòng tin vào những điều như thế.
“Xong rồi, mình đã gói ghém lều ngủ và ít đồ ăn rồi. Giờ lên đường thôi.”
Và thằng ngu đó… chính là tôi. Tôi là một trong số ít những người thật sự tin Tổ Rồng tồn tại. Đó là lý do vì sao giờ đây tôi đang vác ba lô nặng trịch để rời khỏi căn hộ một phòng ẩm thấp và mốc meo của mình.
“Nếu mình tìm ra tổ rồng rồi thì cuộc đời mình sẽ lên như diều gặp gió.”
Đùng–
Trên chiếc cánh cửa sắt cũ kỹ khép lại sau lưng tôi, là một đống hóa đơn trễ hạn: hóa đơn điện thoại, tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền vay. Chúng nhiều đến mức tôi không thể nào trả hết bằng cách thông thường.
“Chỉ có tìm ra kho báu mới giúp mình trả sạch đống nợ đó.”
Một khi quay về với kho báu trong tay tôi sẽ xé toạc từng tờ hóa đơn.
Chậc*
Bực bội tặc lưỡi, tôi quay đầu bước lên cầu thang. Tôi cần thoát khỏi tầng hầm tối tăm, ngột ngạt và bước ra ánh sáng. Tôi cần tìm ra tổ rồng đang được đồn đại kia.
“Mình sẽ tìm thấy tổ rồng và đổi đời.”
Thế là tôi bắt đầu cuộc hành trình mà có lẽ sẽ là cái cuối cùng trong đời mình, một canh bạc mà tôi đặt cược cả mạng sống.
***
Sáu tháng sau.
Cuối cùng tôi đã hiểu rõ cảm giác của một kẻ tin vào lời đồn ngớ ngẩn là như thế nào.
“Khốn thật… đau quá… mình chết mất…”
Tôi sắp chết rồi. Tôi không tìm được tổ rồng, và giờ có lẽ tôi sẽ chết cóng trên ngọn núi phủ đầy tuyết này. Không, thực tế còn tệ hơn. Tôi sắp bị xé xác bởi một con người sói đang khập khiễng bám sát phía sau.
‘Theo lời đồn, tổ rồng nằm trên đỉnh các núi nên mình đã lần lượt tìm đến từng ngọn, núi Sorak là cái cuối trên danh sách của mình rồi. Nhưng cái gì đây chứ?'
Tại sao con quái vật đó lại xuất hiện chứ? Một người sói đã tấn công tôi ngay gần chân núi, khiến tôi bị thương ở chân, và giờ nó vẫn đuổi theo tôi tận lưng chừng núi.
“Khốn kiếp… tại sao nó lại ở dưới đó? Bình thường nó chỉ lảng vảng ở giữa núi cơ mà…”
Tôi đúng là xui tận mạng. Có lẽ tôi đã thoát được nếu cơ thể tôi khỏe hơn.
“Tuy mình biết điểm yếu và thói quen của nó. Nhưng hiểu biết có ích gì khi mình không có sức để đánh, và không có chân để chạy chứ…”
Tôi giận dữ, tôi ghét bản thân mình vì đã theo đuổi giấc mơ ngu ngốc này với một cơ thể yếu ớt như thế.
“Lẽ ra mình nên sống đúng với khả năng của mình… Đáng ra mình phải nghe lời người ta mà từ bỏ giấc mơ này… Đáng ra mình nên đi làm công nhân cho rồi…”
Đột nhiên, một làn sóng hối hận dâng lên nghẹn ngào. Dẫu vậy, tôi vẫn không muốn chết dưới móng vuốt của một con quái vật. Tôi tiếp tục khập khiễng tiến về phía trước, để lại từng dấu chân in trên tuyết.
“Nhưng mà… mình sẽ không chết dễ dàng đâu. Mình không thể để những kẻ đã coi thường mình trở thành kẻ đúng.”
Ở phía trước, tôi thấy một hang động có thể ẩn náu tạm thời. Tôi dồn chút sức lực cuối cùng lao vào trong. Tôi biết con người sói đang bám sát theo mùi máu và mùi hương của mình, nhưng tôi không quay đầu lại. Tôi băng qua những khúc quanh trong hang và cuối cùng cũng tới được một nơi ẩm ướt và tối tăm, nơi đồng thời cũng là chỗ sâu nhất của núi.
“Mình không thể trốn thoát chỉ bằng cách nấp trong đây… Mình phải làm gì bây giờ…?”
Khứu giác của lũ người sói khá sắc sảo. Nó sẽ lần theo mùi máu và bước vào đây. Sau đó, tôi chắc chắn sẽ bị xé xác bởi bộ vuốt sắc như dao của nó.
“Hah… mình lâu tôi mới để chuyện đó xảy ra. Mình sẽ chạy đến giây phút cuối cùng…”
Thứ duy nhất còn sót lại trong tôi là lòng kiêu hãnh bướng bỉnh và ý chí sống bám vào sự cố chấp.
Tôi lết cái thân tàn tạ của mình đi sâu vào trong hang. Mỗi bước đều dồn toàn bộ sức lực cuối cùng, trong khi tiếng bước chân của người sói ngày càng gần hơn.
“Ha… ha…”
Và rồi, khi tôi đã đến tận cùng của hang đá và không còn đường lui, tôi đã nhìn thấy nó, một vòng xoáy sáng màu xanh đang lơ lửng giữa không khí. Đó là cánh cổng không gian mà tôi đã tìm kiếm suốt sáu tháng ròng.
“Chẳng lẽ… đây là Tổ Rồng…?”
Một cánh cổng dẫn sang chiều không gian khác. Tất nhiên, không ai biết liệu bên kia có thân thiện với con người hay không cho tới khi bước qua. Chỉ có thể biết được sau khi đã bước vào.
Tuy nhiên, điều quan trọng là: có khả năng rất cao cánh cổng này sẽ đưa tôi đến tổ rồng mà tôi chỉ được nghe qua lời đồn. Cũng có thể không.
“Khốn kiếp. Giá như mình có thêm thời gian để cân nhắc thì...”
Tiếng chân của người sói vang lên dồn dập và càng lúc càng gần. Nhảy vào cánh cổng mà không biết thứ gì đang chờ đợi là việc rất nguy hiểm, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
“Mình đến đường cùng rồi. Phải đánh liều một phen thôi.”
Kệ mẹ nó.
Tôi lao mình vào xoáy sáng không chút do dự.
***
Ba mươi giây. Đó là khoảng thời gian cần để di chuyển giữa các chiều không gian, và trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một điều không thể diễn tả, một cảm giác kỳ lạ như thể cơ thể không còn là của mình. Cứ như thể tôi đã biến thành một con búp bê mềm nhũn và đang trôi dạt giữa biển cả vậy.
Dù sao đi nữa, tôi cũng vội vã quay đầu quan sát xung quanh ngay khi đặt chân tới nơi.
“Ừm…”
Tôi không biết mình đang ở đâu, nhưng chỗ tôi đang đứng trông giống như bên trong một tòa nhà đổ nát. Cửa sổ và trần nhà của nơi này bị bịt kín, khiến cho nơi này không thể được xác định được thời gian hay vị trí của nó. Chỗ này cũng trông giống như một ngôi đền cổ hoặc một phần nội thất của lâu đài đổ nát.
“Đây là Tổ Rồng sao? Không, nơi này quá dơ dáy để làm tổ rồng. Không phải tổ rồng phải lấp lánh hơn à?”
Chỗ này không có một chút ánh vàng nào. Thay vào đó là núi rác những món đồ cũ, đồ cổ và vật linh tinh chất đống.
Thoáng nhìn, nơi này chẳng khác gì một bãi phế liệu. Tôi vừa ép tay lên vết thương đang chảy máu, vừa quan sát kỹ xung quanh. Mạng sống của bản thân là ưu tiên hàng đầu lúc này.
“Trên sàn… búp bê, lục lạc, kẹp tóc, dao mổ, cọ vẽ, bóng rổ…”
Chẳng có quy luật nào, cũng không có dấu hiệu cho thấy ai là chủ nhân của đống đồ này. Tôi cũng không thể đoán được nơi này dùng để làm gì. Thế là tôi cúi xuống nhặt một con búp bê không rõ giới tính nằm lăn lóc trên sàn.
“Nhìn lớp bụi, chắc nó ở đây lâu rồi—”
— Đừng chạm vào.
Giọng nói bất khiến tôi giật mình la to, “Ai đó?!”
— Đặt con búp bê xuống. Ngay lập tức.
“…”
Giọng nói đó nghe không rõ là nam hay nữ. Theo bản năng, tôi không dám chống đối. Tôi nhẹ nhàng đặt lại con búp bê về chỗ cũ. Linh cảm mách bảo rằng nếu làm trái, tôi sẽ chết.
‘Đó … là ai chứ—?’
— Nếu muốn biết tôi là ta là ai thì ngươi hãy tiến lại gần.
“…”
Sao người đó lại biết tôi định hỏi gì? Trong khi suy nghĩ, tôi run rẩy bước về phía giọng nói.
— Cẩn thận, đừng giẫm lên đồ của ta. Lo mà nhìn kỹ dưới chân.
“…”
Tôi nghe theo giọng nói mà lách qua những món đồ cũ kỹ như thể đang bước giữa viện bảo tàng hỗn loạn, rồi tiến dần về phía trước.
— Giờ thì trèo lên đống đồ nội thất kia đi. Dùng nó như bậc thang.
Khi tôi đặt chân lên đống đồ hiện đại và trèo lên như thể đang leo lên một ngọn đồi…
“Ôi trời…”
Tôi đã nhìn thấy.
Đó là con rồng trong truyền thuyết. Con rồng trắng khổng lồ được bao phủ bởi lớp vảy dày, đang ôm trứng to bằng cơ thể tôi giữa đống đồ nội thất. Nó nhắm mắt lúc tôi đến, nhưng khi đôi mắt rồng mở ra, ánh mắt loài bò sát xoáy thẳng vào tôi. Tiếng nói kia lại vang lên, dù miệng của nó vẫn không hề động đậy.
— Ngươi đã đến được Tổ Rồng. Tiếc thay, loài người à.
“…Tiếc sao?”
— Đúng vậy, rất đáng tiếc. Ở đây không có kho báu dành cho ngươi, và ngươi cũng sắp chết rồi. Thật uổng phí.
Nói rồi, ánh mắt của rồng lướt đến vết thương của tôi.
— Ngươi đã đến tận Tổ Rồng, nhưng đã mất quá nhiều máu. Nếu không được chữa trị, ngươi sẽ không sống nổi.
“…Tôi sẽ chết sao?”
— Phải. Ngươi đã quá tự phụ và theo đuổi một điều vượt xa khả năng. Ngươi đáng lẽ nên sống theo định mệnh đã an bài.
“Tại sao tôi lại chết được?”
Tôi đã tìm thấy Tổ Rồng rồi cơ mà.
Tôi đã đánh cược tất cả để đến được nơi này…
Và giờ tôi lại sắp chết?
Tức giận, tôi hét lên, “Ta đã lết qua địa ngục để tìm ra Tổ Rồng, vậy mà giờ ngươi bảo ta sẽ chết là sao? Đừng có nói xàm…!!”
— Giận dữ chẳng ích gì. Ngươi đã mất quá nhiều máu, và giờ nó dồn cả lên não. Cơn giận ấy sẽ khiến ngươi chết nhanh hơn. Thật lãng phí.
“Ha, giờ đến cả tức giận ta cũng không được phép à?”
Bịch—
Tôi ngã gục ngay tại chỗ vì kiệt sức.
“Hah… hah…”
— Dù sao thì, ta cũng phải công nhận rằng ngươi có ý chí phi thường so với một con người. Trong số những kẻ ta từng gặp, ngươi thuộc loại hiếm. Đáng tiếc thật.
“Ngươi cần gì quan tâm, đồ bò sát chết tiệt…?”
— Tiếc là vì một tinh thần mạnh mẽ như vậy lại gắn với một thân xác yếu đuối. Một sự lệch pha nghiêm trọng. Nếu thân thể ngươi đủ mạnh, ngươi đã là một kẻ hoàn hảo.
“Ngươi nghĩ ta chọn cái thân xác này chắc? Buồn cười…”
Tôi bật cười, tiếng cười rỗng không. Và rồi, con rồng lại cất tiếng sau khi cúi đầu nhìn tôi.
— Loài người, ngươi muốn tiếp tục chửi ta, hay ngươi muốn nghe về cơ hội mà ta sắp cho?
“…Cơ hội gì?”
— Một cơ hội. Quyết định là ở ngươi. Nhờ một chút may mắn, ngươi đã vượt qua bài kiểm tra ít nhất là về mặt tinh thần. Biết đâu, thể xác của ngươi có thể cải thiện sau này.
Con rồng nở một nụ cười như loài bò sát. Cùng lúc đó, hình thể khổng lồ của nó bắt đầu tan biến. Thay vào một con rồng đang ôm trứng, một sinh vật bí ẩn xuất hiện, nó có mái tóc trắng xõa dài và không thể phân biệt nam hay nữ. Trên hết là, sinh vật ấy xinh đẹp đến mức phi thực tế
— Đây gọi là biến hình. Loài rồng có thể hóa thân thành con người. Nhờ vậy, chúng ta mới có thể trà trộn vào xã hội loài người và tìm thú vui.
Sinh vật ấy bước đến gần tôi nằm bất động dưới đất, và nhẹ giọng nói:
— Sự thật là, giống ngươi, ta cũng sắp chết. Đây là cái kết của ta. Nếu nói theo cách của loài người thì ta mắc bệnh nan y.
“Tôi cũng sắp chết rồi nên chẳng mấy quan tâm… nhưng tôi vẫn muốn hỏi… Tại sao? Khong phải loài rồng bất tử sao?”
— Bất tử không đẹp như ngươi nghĩ đâu. Khi ngươi không thể chết, mọi thứ trở nên nhạt nhẽo. Không còn gì khiến ngươi hứng thú. Ta đã sống quá lâu, và giờ ta muốn một điều gì đó mới mẻ thay vì một sự sống kéo dài vô tận.
Một điều gì đó mới mẻ? Tôi không hiểu gì cả. Tại sao nó lại nói những lời này trong lúc tôi đang hấp hối?
‘Con thằn lằn này đâu thể thiêu rụi linh hồn mình đâu nhỉ.’
Bảo với một kẻ đang giành giật sự sống rằng mình muốn chết… chẳng lẽ rồng không biết cảm thông à? Khi tôi vừa nghĩ đến điều đó, con rồng cũng cất tiếng như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
— Nếu nhìn từ góc độ loài người, chúng ta có thể trông lạnh lùng, nhưng rồng cũng có cảm xúc. Chúng ta cũng biết đồng cảm. Chỉ là theo thời gian, những cảm xúc ấy trở nên mờ nhạt. Dù sao thì…
Con rồng quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.
— Thời gian không còn nhiều. Vậy ngươi nghĩ sao? Ngươi muốn nắm lấy cơ hội này không? Quyết định là ở ngươi.
“…Cơ hội gì vậy?”
— Ta sẽ cứu mạng ngươi. Nhưng đổi lại, ngươi phải hứa với ta một điều.
Con rồng liếc về phía ba quả trứng mà nó đã từng canh giữ, một quả xanh lục, một quả xanh lam, và một quả đỏ.
— Hãy mang ba quả trứng đó đi và nuôi dưỡng chúng.
“C-cái gì?”
— Như ta đã nói, ta sắp chết. Hãy hứa rằng ngươi sẽ nuôi dạy con ta thay ta. Hãy nuôi dưỡng chúng cho đến khi chúng trưởng thành. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ cứu mạng ngươi. Ngươi nghĩ sao?”
“…”
Mắt tôi bắt đầu mờ đi.
Tôi yếu ớt giơ bàn tay lên, đưa ngón út ra.
“Nếu việc đó cứu được mạng tôi… thì tôi đồng ý.”
Tôi không có lý do gì để từ chối.