Những ngày sau đó, tôi vẫn tiếp tục tự mình tập luyện làm cà ri. Chẳng mấy chốc mà đã giữa tháng Năm.
Tôi đã bắt đầu quen với việc dùng dao và đã có thể cắt rau củ đều hơn và nhanh hơn. Tôi nhận ra nếu đeo kính bơi khi cắt hành tây, mắt tôi sẽ không bị kích ứng. Tôi cũng phát hiện ra rằng mùi vị món cà ri thay đổi một chút tùy theo loại thịt được dùng.
Khi ăn cà ri, tôi lại nhớ lại lần ba người chúng tôi cùng nhau nấu ăn và ngồi quanh cùng một bàn, và tôi lại cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
"Mirai, hôm nay bữa trưa của cậu lại là cà ri à?"
Kanoe hỏi với vẻ mặt bất lực.
Tôi thường làm rất nhiều cà ri, nên bữa trưa của tôi đã chuyển từ bánh mì sang cà ri. Gần căn tin có một cái lò vi sóng, nên tôi có thể hâm nóng cà ri trước khi ăn.
Cà ri rất dễ bảo quản dù bạn có nấu nhiều bao nhiêu, và còn tuyệt hơn khi càng để lâu nó càng ngậy.
"Ừ. Vậy có sao không?"
"Trước là bánh mì, giờ là cà ri à? Đừng chỉ ăn mỗi một món chứ."
"Trong đây có cả rau thịt, nên nó khá đủ chất mà."
"Ừ thì đúng, nhưng mà..."
Tôi cảm thấy như mình khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Tôi đã khám phá ra nấu nướng có thể vui đến thế nào. Tôi hy vọng chúng tôi có thể nấu ăn cùng nhau lần nữa.
"Tớ muốn được nấu ăn cùng các cậu lần nữa. Tớ dùng dao bắt đầu quen rồi. Dù vậy tớ vẫn chưa thạo bằng Kanoe."
"Cậu nói đúng. Lần này cậu cắt cà rốt rất tốt... Lần đó cũng vui thật. Tớ cũng thử làm nó ở nhà luôn! Mọi người trong nhà khen ngon làm tớ vui lắm."
Micchi có vẻ cũng đã làm cà ri cho gia đình. Tôi tự hỏi liệu gia đình cô ấy có ổn không. Hôm nay tôi thấy Hội trưởng Shizuku tươi cười. Chị ấy có vẻ vẫn đến trường bình thường, nên tôi đoán là chị ấy ổn.
"Cậu tự làm hết hả, Micchi?"
"Tớ làm được mà! Sao các cậu có vẻ lo lắng quá vậy? Tớ bảo rồi, tất cả đều ổn."
"Bởi vì dầu hỏa."
"Do dầu hỏa đó."
"..."
Micchi cứng họng không thể phản bác, và mặt cô ấy xị ra.
Cô ấy đã cố cho dầu hỏa vào nấu ăn. Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ còn lôi chuyện này lên dài dài.
"Nhưng mà sao cậu lại muốn làm cà ri? Cậu thích nó đến vậy cơ à?"
Mặc kệ Micchi vẫn còn đang phụng phịu, Kanoe quay sang hỏi tôi.
"...Tớ muốn nấu ăn cho một người."
Chị ấy chỉ cần ăn một miếng thôi là đủ. Tôi muốn chinh phục được dạ dày chị ấy. Tôi còn cảm thấy may mắn vì đã sinh ra làm con gái.
Kể từ hôm đó, tôi đã tận hưởng việc tự mình nấu ăn, nhưng mục tiêu chính của tôi vẫn là cho Reika-senpai ăn. Tôi không chắc rằng chị ấy sẽ đồng ý ăn, nhưng tôi tin những cố gắng của mình sẽ không vô ích.
"Tớ đoán là Mirai cũng có người cậu ấy thích nhỉ? Cậu trông đúng kiểu si tình."
"Eh, không phải vậy đâu..."
Tôi chỉ đang cố hết sức để gia tăng thiện cảm với Reika-senpai thôi, chứ tôi không có thích chị ấy đâu... Đúng không nhỉ?
Đúng lúc đó, nhà trường phát đi một thông báo.
"Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi. Bắt đầu từ hôm nay, thư viện sẽ mở cửa tới 18 giờ. Tất cả học sinh đều được chào đón—"
Thông báo của Ủy ban Phát thanh.
"Nhắc mới nhớ, sắp thi giữa kỳ rồi nhỉ."
"Thời gian trôi nhanh thật ha? Chúng mình mới nhập học được ít lâu mà."
"Học sinh năm nhất phải thi nhiều môn hơn hẳn. Cậu có thể tập làm cà ri, nhưng nhớ là cũng phải học hành chăm chỉ đó, nhớ chưa Mirai?"
"Ừ, tớ biết mà. Hai cậu học giỏi chứ?"
"Tớ thì không hẳn. Tớ nghĩ có lẽ tớ cũng bình thường thôi. Những học sinh khác trong trường có vẻ khá thông minh, nhưng mà tớ cũng không biết lần này sẽ thế nào."
Kanoe cũng trông như cô ấy chỉ đạt điểm trung bình thôi. Dù có hơi bất lịch sự nhưng thật sự là vậy. Tôi cũng thấy thế.
Tôi vào trường này nhờ vào những mối quan hệ của cha tôi. Nói cách khác, tôi chưa bao giờ tham gia kỳ thi đầu vào, nhưng tôi cũng biết tỉ lệ chọi khá cao. Nếu bạn trung bình ở đây, thì tức là bạn khá thông minh so với tiêu chuẩn thông thường.
"Vậy à. Micchi thì sao?"
"Hmm. Tớ đoán là tớ cũng ổn thôi."
"Cậu nói gì vậy? Micchi vẫn luôn đứng đầu khối mà."
"Vậy á?"
"Ừ… nếu cậu thực sự muốn biết."
Micchi có vẻ thông minh đến bất ngờ.
Cho tới nay tôi vẫn cố gắng để quá trình học tập không bị ảnh hưởng, nhưng tôi không biết ở ngôi trường này sẽ thế nào. Đây là một trường khá ưu tú, nhưng tôi cũng không hẳn là không theo kịp các bài giảng, nên tôi nghĩ hiện tại tôi vẫn có thể đỗ được… Nếu tôi không hiểu gì, tôi có thể hỏi Micchi và cậu ấy sẽ giải giúp tôi.
Thực chất, đầu tôi đang nghĩ về cà ri nhiều hơn là học hành.
Tôi đã nghe rằng cho thêm sô cô la, cà phê hay nước cà chua sẽ khiến cà ri ngậy hơn và ngon hơn, và tôi cũng muốn thử nghiệm và nghiên cứu xem mình có thể làm gì để món ăn ngon hơn. Ví dụ như hầm bao lâu thì đủ. Tôi cũng hứng thú với việc tự làm bột cà ri từ gia vị.
Vì tôi muốn thực sự thỏa mãn với món cà ri trước khi cho Reika-senpai ăn.
Một tuần trước khi thi, các hoạt động câu lạc bộ và hội nhóm sẽ bị hoãn, và thư viện mở cửa đến tối cho mọi người vào ôn luyện.
Ủy ban Kỷ luật sẽ không họp trong một thời gian. Vậy nên tôi nghĩ rằng mình sẽ tận dụng lúc không phải họp Ủy ban để nghiên cứu cà ri và cho Reika-senpai ăn sau khi kỳ thi kết thúc và Ủy ban hoạt động trở lại. Tôi cũng không chắc là chị ấy có chịu ăn không nữa…
Ít ra thì tôi cũng muốn đến lúc đó đã nấu được món cà ri hoàn hảo.
Sau khi tan học, tôi tò mò đến thư viện xem thử, nhưng nó hoàn toàn chật ních chỗ. Tôi đã tưởng tượng rằng nó sẽ rất im lặng, nhưng bầu không khí lại khác hoàn toàn. Tôi không thích những nơi đông người, nên đã định rời đi, nhưng rồi tôi thấy Reika-senpai đứng đó và với lấy một quyển sách, nên tiến tới bắt chuyện.
"Cảm ơn chị đã cố gắng, Reika-senpai. Chị đang đọc gì vậy ạ?"
Cuốn sách trong tay Reika-senpai toàn tiếng Anh.
Suýt thì tôi hóc ra mặt.
"Luận văn về Tâm lý học."
"Cái này mà cũng trong phạm vi ôn tập nữa ạ?"
"Không, cái này khác."
Reika-senpai đặt lại quyển sách lên kệ. Ngay trước ngày thi mà nghiên cứu cái khác thì có sao không vậy? Thực ra tôi cũng không hơn gì, nhưng mà…
"Senpai hẳn luôn đứng đầu trong mỗi kỳ thi nhỉ? Chị không phải ôn tập sao?"
"…Không phải em cũng vậy à?"
Chị đánh mắt sang nhìn tôi. Tôi đâm lo.
"S-Sẽ ổn cả thôi, em chắc thế."
"Vậy à, thế thì tốt… Chị đi đây."
"Chị đã phải đi rồi ạ?"
Reika-senpai rời thư viện. Trong tay chị là một cái túi đầy sách giáo khoa. Trong thư viện đã hết chỗ và tôi đoán là chị đã từ bỏ việc ngồi học ở đây. Được nói chuyện với chị cũng vui, dù chỉ được một lúc.
Tôi có thể vượt qua kỳ thi. Món cà ri quan trọng hơn. Sau khi nói chuyện với Reika-senpai, tôi còn muốn làm cà ri hơn. Lịch sử tìm kiếm trong điện thoại tôi toàn là cà ri.
***
Một tuần trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày thi.
"Cậu học bài chưa?"
Micchi ngồi cạnh tôi liếc sang.
"Cũng không hẳn…"
"Uầy, thế thì cậu nguy rồi!"
Có những người hay nói dối rằng họ chưa học dù họ ôn rất kinh, nhưng tôi thì thực sự chưa học gì nhiều. Tôi bị điểm kém thì ai quan tâm chứ? Cha tôi chả quan tâm đến kết quả học tập, và có lẽ ông ấy sẽ ổn miễn là tôi đỗ được đại học. Tôi có học một chút, nên tôi nghĩ là sẽ ổn thôi. Tôi nghĩ là tôi nhớ được những thứ cơ bản nhất.
Thực chất đây là cách tôi học hồi cấp hai, nên tôi nghĩ là cấp ba cũng chả sao đâu.
Người ngồi trước chuyển đề thi và giấy trả lời xuống cho tôi, chuông reo báo hiệu bài thi bắt đầu, và tiếng bút chì di trên giấy vang lên trong lớp.
Tôi nhìn vào đề thi.
...Làm sao bây giờ? Tôi còn không giải được câu đầu.
Tôi liếc qua Micchi cầu cứu, nhưng cậu ấy không để ý. Cây bút chì kim của cậu ấy đang chuyển động mượt mà. Thôi xong rồi, chuyện này là bất khả thi.
Thời gian dần trôi. Tiếng tích tắc của kim đồng hồ làm tôi lo lắng. Trong đề có vài câu trắc nghiệm, nên tôi nhắm mắt lại và tập trung cao độ. Đáp án nào hiện ra trong đầu là đúng! Được rồi, đáp án câu này là A. Tôi có sức mạnh tâm linh ư? Tất nhiên là không.
Thời gian vẫn tàn nhẫn trôi đi, và cuối cùng tiếng chuông báo hiệu hết giờ cũng vang lên. Tôi ngạc nhiên vì bài thi của mình lại thảm tới vậy. Để giết thời gian, tôi còn vẽ chân dung giám thị lên tờ giấy thi. Tôi không định cho ai xem, nhưng tôi nghĩ là tôi đã có thể vẽ lại được phần lớn các nếp nhăn và đặc điểm khuôn mặt của thầy ấy.
Khi tôi về tới nhà và tự kiểm tra lại, những câu hỏi của môn nào cũng hóc búa cả. Chúng đều cực kỳ nâng cao. Chúng khác với những gì tôi lường trước. Tôi phải làm gì giờ?
Tôi không làm được bài đã đành, thời gian thi còn cực kỳ khổ sở. Tôi ước là trường cho phép rời phòng thi sớm. Phải ngồi nghe những học sinh khác giải bài trong khi mình chẳng hiểu gì thực sự rất đau đớn. Chẳng lẽ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục vẽ chân dung giám thị thôi sao?
Tôi chịu chết không làm được gì vào ngày đầu tiên, nên tôi đã ôn tập sau khi về nhà để đảm bảo hôm sau sẽ không tái diễn, nhưng tôi vẫn không làm được bài. Quá muộn rồi.
Kỳ thi giữa kỳ cấp ba đầu tiên của tôi kết thúc sau bốn ngày. Tôi sẽ cố gắng quên nó đi.
Giờ nghỉ trưa sau khi kỳ thi kết thúc, Ủy ban Kỷ luật họp trở lại.
"Cám ơn mọi người đã cố hết sức trong bài thi. Về trách nhiệm sắp tới của chúng ta, đầu tiên sẽ là hội thao. Các học sinh năm ba sẽ sớm nghỉ, nên học sinh năm nhất và hai sẽ cần hợp tác để tổ chức—"
Reika-senpai đang nói với mọi người. Sắp hết tháng Năm rồi. Sắp đến lúc tôi cần bắt đầu làm những công việc của thư ký. Tôi cần thay đổi thái độ và cố hết sức mình.
Sau khi Ủy ban giải tán, có vẻ như Reika-senpai sẽ ở lại phòng Kỷ luật đến cùng, nên tôi đợi tới khi chúng tôi chỉ còn một mình.
Hôm nay là ngày tôi sẽ đưa chị ấy món cà ri tôi làm. Tôi đã đem bản mà tôi nghĩ là ngon nhất đến. Tôi có hơi lo lắng một chút.
Chị nhìn tôi, có lẽ thắc mắc là tôi sẽ còn ở đây đến khi nào, nên tôi quyết định mở lời.
"Senpai, nếu chị không phiền, chị có muốn ăn cái này không?"
"Cái gì…"
Tôi đưa chị ấy một hộp bento đựng cà ri. Tôi đã cố tìm một hộp bento đáng yêu vì chỉ dùng hộp nhựa bình thường thì nhạt nhẽo quá.
Tôi thấy vui vì đây sẽ là bữa trưa của chị, do chị ấy vẫn chưa ăn gì cả.
"Em nghe Chinatsu-senpai nói là Reika-senpai thích cà ri…"
"…"
Reika-senpai im lặng nhìn hộp bento.
"Ờm, em không có bỏ con bọ nào vào đâu."
Em muốn chị nhận nó... làm ơn đấy...
Sau một khoảng lặng, Senpai chậm rãi nói.
"Sao em lại làm đến như vậy?"
Việc một hậu bối bất ngờ tặng tiền bối một hộp cơm trưa mà không báo trước đúng là không bình thường cho lắm. Nhưng cho dù tôi có nói với Reika-senpai là tôi sẵn sàng làm nó, có vẻ Reika-senpai vẫn định từ chối.
"Em chỉ muốn chị ăn uống đủ chất hơn thôi. Em xin lỗi nếu điều này quá tọc mạch."
"Shimizu-san, em cũng chỉ ăn toàn bánh mì đúng không."
"Chị lo cho em ạ?"
"Không phải thế…"
Reika-senpai quay mặt đi.
Tôi tuyệt vọng tìm lời lẽ để thuyết phục chị ấy.
"Em đã luyện tập làm cà ri rất nhiều vì Reika-senpai đó, và dạo này do ăn nhiều cà ri nên em cũng khỏe mạnh hơn nhiều. Thêm nữa, em đã gây rắc rối cho chị vì vụ Takeuchi-san, nên em muốn đền ơn cho chị. Ừm... chị có thể làm ơn nhận nó được không?"
Làm ơn. Em đã hi sinh điểm số cho việc này đấy. Làm ơn… làm ơn…
"Cám ơn em. Chị sẽ ăn nó sau."
Reika-senpai nhận hộp bento.
'Làm được rồi!' Tôi thầm nghĩ và đấm tay lên trời ăn mừng.
Tôi vui đến mức nhanh chóng quên mất rằng mình đã thi tệ đến mức nào.
"Chị nhớ hâm nóng lên và ăn nó nhé."
Hôm sau, vào giờ nghỉ trưa, Reika-senpai thập thò trước cửa lớp tôi. Tôi tới bên chị và chị đưa trả tôi hộp đồ ăn trưa đã được rửa sạch.
"Ngon không chị?"
"Món cà ri ngon lắm. Rất ngon. Cám ơn em."
Chị ấy có vẻ hơi xấu hổ. Tôi hạnh phúc vì chị ấy đã ăn nó. Tôi mừng là tôi đã luyện tập.
"Nếu em nấu cho chị ăn lần nữa, chị sẽ nhận chứ?"
"Chị sẽ ăn uống đầy đủ hơn nên em không cần lo nữa đâu."
"Cậu bây giờ đã khá thân với Hayama-senpai rồi nhỉ," Micchi và Kanoe nói sau khi theo dõi chúng tôi nói chuyện từ xa. Khi Reika-senpai đến phòng học, cả lớp đã im lặng, nên cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng ít ra chúng tôi cũng đã trở nên đủ thân thiết để chị ấy đồng ý ăn đồ tôi nấu. Tôi tự hỏi liệu chị ấy đã thích tôi hơn một chút chưa.
Khi tôi về nhà và mở hộp đồ ăn trưa ra, bên trong chiếc hộp đã được rửa sạch sẽ là một gói đồ ăn dinh dưỡng màu vàng mà Senpai hay ăn.
Tôi nghĩ rằng đây là cách mà chị ấy nói lời cảm ơn. Đáng yêu quá. Tôi lao vào giường và quằn quại trong phấn khích.