Tôi Muốn Chinh Phục Nàng Chủ Tịch Ủy Ban Kỷ Luật Bất Khả Xâm Phạm!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3359

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1254

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 273

Web Novel - Chương 16: Kỳ 1, Tháng Sáu - Tiệc ăn mừng

Reika-senpai, Chinatsu-senpai, Hội trưởng Shizuku và Micchi đều đang ở nhà tôi.

Hôm nay là Chủ nhật.

Các thành viên đội chạy tiếp sức đang ăn mừng thành tích đạt được trong Hội thao.

--Hội thao vừa mới kết thúc.

"Thứ hai chung cuộc là tuyệt vời lắm rồi! Tất cả cố gắng tập luyện của chúng ta đều không uổng phí! Mình ăn mừng đi!"

Bữa tiệc là ý tưởng của Hội trưởng Shizuku, được tất cả đồng ý.

Đúng là chúng tôi thậm chí đã phải hi sinh bữa trưa của mình để tập luyện, nên mới có thể đánh bại những câu lạc bộ thể thao kia và có được vị trí này, tôi thấy thế thật tuyệt vời. Có được Reika-senpai cũng là một yếu tố quan trọng, nhưng vị trí thứ hai này là do tất cả chúng tôi đạt được. Về xếp hạng tổng thể, đội tôi, tức đội đỏ, về thứ tư. Đội trắng của Reika-senpai về nhất. Đội tôi không thắng, nhưng cũng chẳng quan trọng nữa. Khỏi phải nói cuộc đua tiếp sức mới là điều tôi nhớ nhất.

Bữa tiệc là ý tưởng của Hội trưởng Shizuku, và do tôi sống một mình ở gần trường, tất nhiên là nhà tôi được chọn là nơi tổ chức bữa tiệc.

Chúng tôi thống nhất sẽ gặp nhau trước cổng trường rồi tới nhà tôi. Đây là lần đầu tiên tôi chơi với thành viên cả Hội Học sinh và Ủy ban Kỷ luật trong ngày nghỉ. Nhưng mà trước kia tôi cũng có đón Micchi đến chơi rồi...

Tôi vẫn dám tin là họ thực sự sẽ tới nhà tôi. Ngoài Hội trưởng Shizuku, người có khả năng tự tin phát biểu trước toàn trường, Reika-senpai cũng tới. Tôi hiểu rằng mình cũng chỉ đang nghe theo ý tưởng của Hội trưởng thôi, nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc khi được ở bên Reika-senpai. Hy vọng sẽ được thấy một phần tích cách ẩn giấu của chị ấy, tôi tiến ra cổng trường.

"Ô, Mirai-chan đến rồi này!"

Hội trưởng Shizuku mỉm cười vẫy tay với tôi.

"Tất cả đã đến hết rồi à. Mọi người chờ có lâu không?"

"Không hề! Ổn cả mà."

Tôi ra cổng trường vừa đúng giờ hẹn, nhưng tất cả mọi người đều đã chờ sẵn ở đó rồi. Cũng dễ hiểu thôi, đã ở trong Hội Học sinh hay Ủy ban Kỷ luật thì không thể lề mề được. Đúng như kỳ vọng.

Reika-senpai đang mặc áo trắng và váy dài, với phong cách trưởng thành và thanh lịch khiến tim tôi lỡ nhịp. Chinatsu-senpai đang mặc quần dài cùng áo không tay năng động khoe dáng chuẩn. Hội trưởng Shizuku và Micchi thì mặc áo rộng kèm váy dài. Tôi chỉ mặc một chiếc váy đơn giản. Được ngắm trang phục thường ngày của mọi người khá thú vị, tất cả đều có phong cách riêng. Đồng phục cũng có sức hút riêng của nó, nhưng tôi nghĩ thế này cũng không tệ chút nào.

"Làm ơn, vào nhà đi."

Chúng tôi đi bộ một lúc là tới nhà, và tôi dẫn khách vào phòng. Đây đã là lần thứ hai Micchi tới phòng tôi rồi. Căn hộ tôi là kiểu một nhà bếp, với phòng bếp và phòng ngủ tách riêng. Nó cũng không bé lắm, nhưng với tận năm người thì tôi cảm thấy có chút ngột ngạt. Tuy vậy tôi vẫn coi đấy là điều tốt vì thế có nghĩa là chúng tôi đều sát bên nhau.

Có vẻ là chị em nhà Okudera đã đem theo máy làm takoyaki và hôm nay chúng tôi sẽ mở tiệc takoyaki. Sau khi đặt tư trang xuống, tất cả mọi người tụ tập quanh chiếc bàn và thư giãn ra. Với những lúc thế này thì một chút nhạc nền sẽ tạo ra được bầu không khí thoải mái. Tôi lấy điện thoại ra và chọn vài bài pop phương Tây.

Reika-senpai và chị em nhà Okudera chuẩn bị nướng takoyaki. Ngay lúc tôi chuẩn bị xắn tay lên giúp thì Chinatsu-senpai ngồi xuống bên tôi.

"Xin lỗi nếu chị có tọc mạch, nhưng mà bố mẹ Mirai đang ở đâu thế?"

Nghe chị hỏi, tôi ngả người ra sau và quay ra nhìn Chinatsu-senpai.

"À thì, cha em đang ở nước ngoài. Mẹ em… thì em không biết. Nhiều năm rồi em chưa gặp bà."

"Vậy à. Chị ấn tượng là em làm hết việc nhà đấy. Phòng em có vẻ rất sạch."

Chinatsu-senpai khoanh tay gật gù.

"Cha em cũng thường xuyên xa nhà, nên từ nhỏ em đã tự làm việc nhà rồi. Nhờ đó mà giờ em cũng quen. Gần đây em cũng bắt đầu tự nấu bữa trưa nữa."

"Đây là Mirai trước chỉ biết ăn trưa bằng bánh mì đó sao? Chị ấn tượng đó."

Tôi bắt đầu nấu ăn vì có hứng thú với cà ri, nhưng giờ tôi cũng đã mở rộng ra nấu thêm nhiều món khác. Nấu ăn làm tôi thấy ấm lòng. Việc nghĩ về món tiếp theo tôi muốn nấu cho Reika-senpai cũng thú vị nữa.

"A, một khối Rubik."

Chinatsu-senpai nhặt khối Rubik đang nằm trên kệ sách lên và ngắm nghía có vẻ rất hứng thú.

"Cha em mua nó từ hồi em còn bé. Nó quá khó đối với em, nên giờ em giữ lại trang trí thôi."

Khi tôi đang nói thì Chinatsu-senpai đã giải xong một mặt của khối Rubik rồi.

"Chị đã có kinh nghiệm rồi à?"

"Không hề. Nhưng mà có vẻ rất thú vị đó."

Nếu chị ấy thích nó, thì có lẽ chị ấy có nó sẽ hợp hơn là tôi. Nó có vẻ hợp với chị ấy.

"Em cho chị đấy."

"Ể, ổn không đó?"

"Vâng. Dù em có giữ thì cũng có chơi bao giờ đâu."

"Hào phóng thế."

"Cho cái khối Rubik thì hào phóng gì đâu."

"Cười Rubik hôm trước hôm sau Ribik cười đấy."

Tôi còn không hiểu nổi điều đó nghĩa là gì nữa…

"Vâng, vâng."

"A, em vừa nghĩ chị phiền phức đúng không?"

Chị ấy véo nhẹ má tôi.

Tôi nghĩ đôi khi trong đời làm ngơ cũng là điều cần thiết. Làm người bao đồng cũng mệt. Gần đây, nhờ vào sự thẳng thắn của Chinatsu-senpai mà chúng tôi đã thân thiết hơn nhiều, nên tôi đã bớt cảnh giác hơn. Nhưng tôi không nghĩ điều này xấu, và tôi nghĩ là Chinatsu-senpai cũng muốn vậy.

"Xem này, takoyaki chín rồi đó! Ăn đi ăn đi! Nhà em có đĩa không?"

Khi tôi đang nói chuyện với Chinatsu-senpai, Hội trưởng Shizuku lật takoyaki với đôi tay điêu luyện.

 "Em có. Để em dọn bàn."

Chúng tôi cần không gian để đặt đĩa lên bàn. Chúng tôi gom hết chỗ sách và trò chơi điện tử trên bàn lại.

"Hửm, trò gì đây?"

Chinatsu-senpai tò mò chỉ vào một đĩa trò chơi tôi vừa cầm lên.

"Trò 'Quản Gia Của Người Chăn Cừu.'"

Youko đã cho tôi mượn trò này ngay sau Hội thao. Tôi cũng mới chơi một ít, nhưng tôi nghĩ là cốt truyện cũng ổn dù bối cảnh khá ngớ ngẩn. Tôi vẫn đang đi theo route chung mà chưa chọn một mục tiêu cụ thể, nhưng đến khi cần, tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu với Nobuo.

"Cái gì cơ?"

"'Quản Gia Của Người Chăn Cừu.' Gọi tắt là Hitsushitsu."

Được rồi, tôi đã nói được mà không bị ngọng.

"Ít ra nghe cũng biết là game rác."

…Đúng nhỉ. Khi tôi mới nghe tôi cũng nghĩ tên này khá lạ.

"Tớ biết trò này! Tớ đã thấy nó trong một cuốn tạp chí! Đấy là trò về một cô nàng đi yêu quản gia của mình, đúng không?"

Micchi phấn khích nghiêng người tới.

"Ờ thì... Tớ đoán thế."

Tôi xấu hổ khi bị người khác nghĩ rằng mình đang chơi một trò giả lập hẹn hò. Tôi lén lút liếc sang chỗ Reika-senpai và thấy mặt chị ấy nghiêm lại. Tôi không muốn củng cố thêm hình ảnh là đứa mê trai, nhưng vì chỉ là trò chơi thôi nên không sao đâu, phải không...?"

"Trò này là hẹn hò với cừu hả?"

"Với chàng quản gia! Qu-ả-n g-i-a! Chinatsu-senpai, làm ơn đừng bao giờ đi yêu con cừu!"

"À này," Micchi nói.

"Sao vậy?" Tôi nhìn Micchi hỏi.

"Trò này mới collab với Cà Ri Kim Cương, nên chắc đó là lí do dạo này Mirai thích cà ri nhỉ?"

"Collab á?"

"Cậu không biết à? Tớ có đọc trong một tạp chí sành ăn là Cà Ri Kim Cương đang ra mắt một menu mới dùng thịt cừu. Cũng tầm lúc phần hai của trò này ra mắt ấy, nên có vẻ họ có chiến dịch collab. Khoảng đấy cũng là lúc cậu tự nhiên nói muốn học làm cà ri, nên tớ chỉ tự hỏi liệu đó có phải lí do không thôi."

"Tớ vào nhà vệ sinh một lát."

Tôi vào phòng vệ sinh và khóa trái cửa.

Cà ri.

Tôi không hề muốn cậu ấy nhắc tới chuyện này trước mặt Reika-senpai và Chinatsu-senpai chút nào. Khi nghe tôi và Micchi nói chuyện này, mắt Reika-senpai đã hơi trố ra, còn Chinatsu-senpai thì tủm tỉm cười đầy ẩn ý.

Tôi thấy xấu hổ với Reika-senpai, vì đã làm cà ri cho chị ấy.

Tôi đã nghe từ Chinatsu-senpai là Reika-senpai thích cà ri. Khi Micchi hỏi "đó là lí do dạo này Mirai thích cà ri nhỉ?", từ "dạo này" có lẽ đã làm lộ việc tôi chỉ thích cà ri sau khi biết Reika-senpai cũng thích nó. Đúng là một tiền bối tinh ý mà. Có lẽ đó là ẩn ý đằng sau nụ cười kia của chị ấy. Tệ thật đấy. Xấu hổ quá.

Đáng ra tôi nên đồng ý với điều Micchi nói. Là do trò chơi nên tôi mới nghiện cà ri. Nếu vậy tôi đã không phải xấu hổ như thế này. Nhưng đã quá muộn.

Đầu tiên, sao mà một trò otome game lại đi collab với một thương hiệu cà ri chứ? Tôi đã thấy nhiều quảng cáo với mấy anh chàng điển trai trong các nhóm thần tượng cũng đi làm cà ri, nhưng cà ri cừu là sao chứ? Trong trò chơi, bạn chỉ xén lông cừu để bán len thôi, chứ không bán thịt cũng không giết chúng. Đó là một trò chơi bắt bạn phải dùng tình yêu nuôi lớn những chú cừu của mình, nên việc collab với một sản phẩm dùng thịt cừu thì có ổn không đó? Là người chơi Quản Gia Của Người Chăn Cừu, tôi không muốn ăn cà ri kiểu này.

Đầu tôi quay cuồng, nhưng tôi hối hận vì đã không biết chuyện này, dù đã nghiên cứu rất nhiều hồi mới tập làm cà ri.

Khi quay trở lại, mọi người đã bắt đầu nói về chuyện khác.

Cuối cùng thì chúng tôi ăn takoyaki và hoài niệm về hội thao. Ăn cùng nhau thật vui. Thật sống động. Nhưng mà Reika-senpai trông vẫn như mọi khi...

Tôi sẽ rửa bát.

Sau khi mọi người ăn xong, tôi thu gom số đĩa lại và đem tới bồn để rửa.

"Reika. Hậu bối của cậu đang phải cô đơn rửa bát một mình kìa. Sao cậu không tới giúp em ấy đi?"

Tôi có thể nghe được giọng của Chinatsu-senpai. Ah, vậy là điều Micchi vừa nói hẳn đã khiến chị ấy nghĩ tôi mê Reika-senpai như điếu đổ.

"Cậu đi cũng được mà? Sao cứ phải là tớ...?"

Dù nói vậy, Reika-senpai vẫn ra đứng bên cạnh tôi. Chị ấy thực sự tới giúp. Khi đứng cạnh chị ấy, tôi ngửi thấy một mùi xà phòng thơm thoang thoảng. Đó là mùi của Reika-senpai. Tôi bất giác bóp chặt bàn tay cầm giẻ rửa bát.

"Cám ơn chị đã giúp em."

"...Em muốn chị làm gì?"

Reika-senpai nói nhỏ.

"Vậy thì em sẽ rửa còn chị sẽ tráng nhé."

Lần này ý tưởng của Kanoe cũng có ích. Cám ơn cậu nhé.

Chúng tôi làm cùng nhau, vai kề vai, chung một bồn rửa nhỏ. Tôi nghĩ chúng tôi như một cặp đôi mới cưới vậy. Tôi không biết một cặp đôi thực sự sẽ thế nào, nhưng... ừ, nó không tệ.

"Em cũng ăn cái này à?"

Khi đang tráng đĩa, Reika-senpai bỗng nhìn thấy một gói thức ăn dinh dưỡng vàng đặt trong một cái rổ đỏ đằng sau bồn rửa. Nó là loại Reika-senpai thường ăn.

"Đó là cái Reika-senpai cho em đó."

Tôi cười để giấu đi sự xấu hổ.

Nếu ăn thì nó sẽ không còn nữa mất, nên tôi không dám. Mỗi khi tôi nhìn nó khi đang nấu ăn, thì khóe miệng tôi lại bất giác mỉm cười.

"Ăn nó đi thì phí lắm... Em vẫn giữ tờ giấy phép, cuộn băng chị cho, cả lá thư gọi đến phòng kỷ luật nữa, em không tài nào vứt chúng đi được. Ngốc nhỉ?"

Giờ đây khi mà tôi đã được phép đeo băng tay, cuộn băng màu da người không còn có ích nữa, và tôi biết lá thư Reika-senpai gửi cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Nhưng tôi vẫn muốn giữ chúng.

"...Chị muốn em ăn cái này trước khi nó hết hạn sử dụng."

Reika-senpai mang một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt.

"Em sẽ ăn nó nếu chị cho em cái nữa. Em cũng sẽ nấu cà ri cho chị ăn luôn. Chúng mình trao đổi nhé."

Chính tôi cũng sốc vì bản thân đã nhắc đến cà ri. Tôi thấy xấu hổ khi nhớ lại điều Micchi nói lúc nãy, nên lảng mắt đi và nhìn vào đôi bàn tay của Reika-senpai. Chúng thật trắng trẻo và xinh đẹp. Chúng là đôi bàn tay mà tôi đã được nắm trong ngày Hội thao. Tôi nghĩ vậy khi ngắm đôi tay ấy.

Tay Reika-senpai ngừng chuyển động. Tiếng nước chảy vọng ra từ bồn rửa.

Tôi nói gì sai à? Hay là chị ấy chán cà ri rồi?

"Mirai…"

"Dạ… hả…?"

Reika-senpai vừa gọi tên tôi đấy à? Tôi nhìn ra chỗ ba người kia, nhưng họ có vẻ đang phấn khích ề chuyện gì đó khác và cười đùa vui vẻ.

Khi tôi quay ra nhìn Senpai, đôi mắt trong của chị ấy đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi nghĩ đúng Reika-senpai là người vừa gọi tên tôi nhỉ?

"Senpai, chị vừa gọi tên em đó à?"

Reika-senpai trông có vẻ sững sờ. Tôi có thể thấy má chị đỏ rực lên.

"Làm ơn gọi tên em nữa đi."

"…Shimizu-san."

"Không phải kiểu đó!"

"Chị tráng xong rồi. Chị quay lại đây."

Hôm đó, chúng tôi chỉ thư giãn bên nhau cho đến tối rồi giải tán. Dù có hơi muộn, tôi vẫn trao đổi thông tin liên lạc với các tiền bối. Ủy ban Kỷ luật trao đổi công việc qua thư từ, chứ các thành viên không liên lạc cá nhân với nhau. Tôi thêm Hội trưởng Shizuku, Chinatsu-senpai và Reika-senpai vào danh bạ của mình.

Tôi nằm gục xuống giường trong căn phòng trống. Hôm nay vui thật. Tôi bật điện thoại và vào màn hình chat. Một biểu tượng không mặt hiện lên. Hayama Reika.

Hôm nay là lần đầu tiên chị ấy gọi thẳng tên tôi.

"Reika."

Đùa thôi.

1: Trong bản gốc là chơi chữ: Quản gia tiếng Nhật là Shitsuji, cừu là Hitsuji.