Hội thao đang dần đi đến hồi kết. Cuộc thi chạy tiếp sức chuẩn bị bắt đầu.
Có tất cả mười đội tham gia, nhưng vì không thể để cả mười đội thi đấu cùng lúc, cuộc thi được chia ra thành hai bảng đấu với năm đội mỗi bảng.
Vì đội liên minh Hội Học sinh và Ủy ban Kỷ luật sẽ thi đấu đầu tiên, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị. Tất cả đều có chút hồi hộp.
Không may thay, chúng tôi phải chung bảng đấu với đội điền kinh. Tôi là người chạy thứ hai. Đứng cạnh tôi là Kanoe, người cũng chạy thứ hai cho đội điền kinh.
Vì đội được chia theo câu lạc bộ, tất cả vận động viên tham gia đều thay sang đồng phục của câu lạc bộ mình. Tất nhiên, đội chúng tôi chỉ mặc đồ thể dục bình thường. Chúng tôi trông rất yếu vì không có đồng phục riêng như các đội khác. Nếu chúng tôi có trang phục đặc trưng có lẽ đã thú vị hơn nhiều... Chúng tôi trông không chuyên nghiệp chút nào.
Kanoe mặc đồng phục câu lạc bộ điền kinh bao gồm quần ngắn đến tận đùi và áo ba lỗ, nhìn chung khá khêu gợi. Đôi chân và tay rám nắng và khỏe mạnh nhưng vẫn mảnh mai và thon gọn cho thấy cô ấy rất đáng gờm.
"Tớ không nghĩ là lại phải đối đầu với Kanoe đấy."
"Tớ chuyên về chạy đường dài hơn, nên cũng không giỏi đua quãng ngắn lắm đâu. Nhưng nếu tình thế bắt buộc thì tớ sẽ cố hết sức."
"Tớ có linh cảm là mình sẽ thua, nhưng tớ cũng sẽ cố hết sức."
Dù chúng tôi là bạn cùng lớp và do đó đeo băng đô cùng màu, ở đây chúng tôi lại là đối thủ. Kanoe biết rằng chúng tôi thường xuyên luyện tập trong giờ ăn trưa, và có vẻ cô ấy sẽ không chủ quan.
Kanoe giỏi chạy đường dài, nhưng trong lớp cô ấy vẫn là người chạy tốt nhất. Nên tôi biết rằng dù có cố hết sức tôi vẫn sẽ không thể vượt cô ấy nếu chạy sòng phẳng. Là người chạy thứ hai, mục tiêu của tôi chỉ là không bị bỏ lại quá xa.
Những người chạy đầu tiên đang chuẩn bị các bàn đạp xuất phát.
"Chúc may mắn nha Hội Học sinh!"
"Điền kinh! Điền kinh!"
"Câu lạc bộ Bóng chuyền cố lên!"
Trong những tiếng cổ vũ, tôi nghe ra một giọng hò, "Nghiền nát bọn Ủy viên Kỷ luật đi." 'Ai đấy? Tôi cho cậu ra bã bây giờ,' tôi nghĩ vậy và lườm đám khán giả, nhưng thủ phạm chìm trong đám đông reo hò. Tôi đoán là đành thôi, vì đây cũng là một công việc không được lòng người ta. Nhưng nói là "nghiền nát" thì không phải là hơi ác quá à?
Tôi nghe ngóng cẩn thận để tìm người cổ vũ cho Ủy ban Kỷ luật. Tôi để ý rằng chúng tôi không thiếu người ủng hộ. Có vẻ là chúng tôi cũng có người hâm mộ nhỉ. Có khá nhiều người cổ vũ cho Reika-senpai, nhưng phần lớn đều cổ vũ cho Chinatsu-senpai, người chạy đầu tiên.
"Chuẩn bị…"
Pằng!!
Tất cả học sinh đồng loạt xuất phát sau tiếng súng hiệu.
Chinatsu-senpai bắt đầu bứt tốc, ngực chị ấy nảy loạn xạ. Sau những điều chị ấy nói lúc luyện tập, mắt tôi bị hút vào bộ ngực ấy của chị. Tôi đang nghĩ cái gì vậy, đang thi đấu nghiêm túc đấy! Tiếp theo sẽ đến lượt tôi chạy. Bạn hiểu chứ?
Chinatsu-senpai khởi đầu rất tốt, chị ấy duy trì vị trí thứ hai sau câu lạc bộ điền kinh trước khi chuyền cây gậy tiếp sức cho tôi.
"Lên đi!"
Đúng như đã nói với tôi, Chinatsu-senpai chuyền gậy cho tôi theo kiểu Reika-senpai. Tôi nắm chặt lấy nó và bắt đầu chạy.
Kanoe đại diện cho đội điền kinh đang dẫn đầu. Tôi cố chạy hết sức mình, nhưng thay vì bỏ xa đối thủ thì tôi lại bị đội bóng rổ và đội bóng chuyền vượt qua và tụt xuống vị trí thứ tư. Đội điền kinh thì đã cho những người bám đuổi hít khói và bỏ xa những người đằng sau rồi. Việc bị đến hai người vượt qua một lúc có khả thi không chứ? Thảm thật đấy. Lại còn trước mặt toàn trường nữa. Càng xấu hổ hơn vì tôi không muốn gây rắc rối cho đồng đội. Chạy sau tôi chỉ còn câu lạc bộ Judo.
Kể cả sau khi chuyền gậy tiếp sức cho Shizuku-senpai, thứ hạng vẫn không thay đổi.
Tuy nhiên, đến lượt Micchi chạy thì thật đáng kinh ngạc. Micchi vượt qua đại diện đội bóng chuyền. Thật ngầu. Cảnh tượng ấy quá huy hoàng. Tôi không thể ngăn mình hét lớn trong phấn khích.
"Cố lên, Micchi!"
Và cuối cùng thì cây gậy tiếp sức được chuyển qua tay Reika-senpai. Cuộc đua về đích bắt đầu. Reika-senpai vượt đại diện câu lạc bộ bóng rổ với tốc độ chóng mặt và dần bám đuổi đội điền kinh. Khoảng cách nhanh chóng được thu hẹp. Liệu chị ấy có thể làm được chăng?
"Reika-senpai!"
Những tiếng cổ vũ trở nên lớn hơn. Tiếng hò reo của khán giả được cú lội ngược dòng ngoạn mục của Reika-senpai tiếp thêm năng lượng.
Dải băng về đích bị xé toang. Đội điền kinh đã nhanh hơn một chút. Sít sao vậy mà…
Nếu tôi không chạy tệ đến thế thì chị ấy có thắng được không?
Đội Hội Học sinh và Ủy ban Kỷ luật về nhì trong bảng đấu. Về thời gian tổng thể, chúng tôi cũng xếp thứ hai trong tổng số mười đội. Tôi nghĩ là chỉ về sau đội điền kinh trong một cuộc thi toàn các câu lạc bộ thể thao không tồi chút nào. Shizuku-senpai hạnh phúc đến mức chị ấy ăn mừng trong sung sướng.
Tôi chạy đến bên Reika-senpai, người đã có một màn trình diễn tuyệt vời.
"Cám ơn chị đã cố gắng, chị ngầu thật đó!"
"Em cũng làm tốt lắm."
"Pha lội ngược dòng lúc cuối thật sự là đỉnh cao đó chị."
"Nhưng chị vẫn thua."
Reika-senpai cũng rất thất vọng.
"Em hối hận vì đã không tập luyện chăm chỉ hơn. Chúng ta đã có thể về nhất."
Nếu tôi đã hăng hái tập luyện hơn một chút thì… Tôi đã không nhận ra rằng cố gắng của cá nhân mình lại có ảnh hưởng lớn đến tập thể đến vậy. Đây là cố gắng của cả đội. Nó không đơn thuần là công việc ủy ban. Ở đây cũng vậy. Giờ tôi mới thấy tiếc rằng mình đã không cố gắng tập luyện hơn dù là người chạy chậm nhất đội.
"Chinatsu đã chuyển được gậy cho em một cách trôi chảy mà."
Tim tôi lỡ một nhịp khi chị ấy không chỉ chú ý tới, mà lại còn khen tôi nữa.
"Thì vì Chinatsu-senpai đã bắt chước Reika-senpai mà…"
Chinatsu-senpai đã chuyển gậy tiếp sức cho tôi theo phong cách Reika-senpai. Điều đó đã cho tôi hưng phấn và động lực cố hết sức mình. Động lực của tôi là Reika-senpai.
"Ý em là sao?"
"Không có gì đâu ạ. Em mong chờ đến lúc được đi tuần cùng chị lắm."
Cuộc thi chạy tiếp sức đã kết thúc. Sau đó thì sự kiện nhảy dây giữa các khối cũng hạ màn, và đã đến ca gác với Reika-senpai. Tôi đã rất mong chờ đến lúc này, vì dạo gần đây chúng tôi chưa có cơ hội làm việc một mình với nhau. Nhưng tôi cũng biết việc mong chờ đi tuần hơn là các sự kiện khác trong hội thao thì nghe đúng là có hơi điên rồ.
Có lẽ do quá phấn khích, tôi đã bị trẹo mắt cá khi nhảy dây.
Chấn thương không nặng lắm. Tôi vẫn có thể đi lại bình thường. Nhưng có lẽ tôi không chạy được nữa. Cũng may là sự kiện nhảy dây diễn ra sau cuộc thi chạy tiếp sức. Tôi không còn phải tham gia mục thi đấu nào sau đó, nên đây là thời điểm hoàn hảo để bị chấn thương.
Cuối cùng cũng đến lúc tôi được đi tuần với Reika-senpai.
Do tất cả đã thấm mệt, tiếng cổ vũ của các học sinh không còn nhiệt như trước nữa.
Tiếng hò reo vọng lại trong tòa nhà trường. Tiếng bước chân của chúng tôi cũng vậy.
"Ở đây không có ai nhỉ."
"Có thì sẽ rắc rối lắm đấy."
Tòa nhà lặng thinh không một bóng người. Đi trong bầu không khí này có cảm giác sảng khoái lạ thường, và tôi có cảm giác như mình hiểu được tâm lý của những học sinh lợi dụng nó để làm chuyện hư hỏng. Tôi tự hỏi liệu những học sinh hôn nhau trong kho có cảm thấy như thế này không.
"Reika-senpai."
"Sao?"
"Hội thao sắp kết thúc nhỉ."
"Ừ."
"Có vẻ đội Đỏ sẽ không thắng được rồi. Nhưng đội Trắng thì nhiều khả năng sẽ xếp nhất."
"Chắc vậy."
Mặc dù chỉ là công việc, nhưng tôi vẫn có cơ hội được giành thời gian với Reika-senpai, nên tôi muốn nói chuyện với chị ấy về gì đó, nhưng cuộc trò chuyện không kéo dài được lâu và tôi không nghĩ ra được gì để nói hết. Tất nhiên, Reika-senpai không có vẻ là sẽ nói gì cả.
Bộ đàm rung lên.
"Hayama-san, sắp đến giờ bế mạc rồi. Chỗ cậu bao lâu thì xong?"
Đó là từ Hội trưởng Shizuku.
"Không lâu lắm đâu. Tớ nghĩ chỉ mười phút thôi."
"Rõ rồi."
Reika-senpai rảo bước. Chúng tôi sánh bước trong im lặng một lúc, nhưng rồi cổ chân tôi nhói đau. Vừa nãy nó đã bị trẹo, nên có hơi khó khăn để tôi theo kịp Reika-senpai.
Tôi muốn đi tuần với Reika-senpai lâu nhất có thể, nên tôi không muốn chị ấy đi nhanh như vậy. Nhưng tôi đoán vậy là cần thiết nếu chúng tôi muốn về kịp lễ bế mạc.
Ngay đằng trước tôi là cánh tay thon gọn và trắng trẻo của Reika-senpai. Tôi ngay lập tức nắm lấy nó.
"…Em đang làm gì vậy?"
"A… Thì…"
"…"
Chị ấy dừng lại, im lặng nhìn tôi. Tôi đang nắm tay chị ấy. Tôi bị nó làm đơ mất một lúc. Tôi đã nắm tay người khác rất nhiều lần, nhưng lần này lại hoàn toàn vô thức. Tôi đang làm gì vậy?
"Vừa nãy em bị trẹo mắt cá chân… ừm…"
"Bị trẹo à?"
"Vâng… Lúc nhảy dây ấy."
"Em ổn chứ?"
"Em ổn. Em đi lại được. Nhưng vừa rồi chị đi hơi nhanh quá… Ờm… và tay chị thì ở ngay trước mặt em, nên em mới nắm lấy…"
"…"
"Em tự hỏi liệu thế này có tính là được chiều chuộng không…"
"…"
Chinatsu-senpai nói rằng dựa dẫm và ai đó, hỏi xin lời khuyên, và hành động ích kỷ đều là những cách để được chiều chuộng. Theo nghĩa đó, việc tôi làm bây giờ có phải là đang xin được chiều chuộng không? Liệu đột ngột phải nắm tay tôi thì chị ấy có phiền không?"
Reika-senpai nhướng mày nhìn tôi.
"Em xin lỗi, làm phiền chị rồi."
Khi tôi cố bỏ tay ra, chị ấy lại nắm chặt lấy nó.
"Reika-senpai?"
"Đi thôi nào."
Chị ấy nắm tay tôi và bước tiếp, nhưng nhịp chân đã chậm hơn trước.
Tay Reika-senpai lạnh, nhưng chị ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Không thể nào… Tôi đang tay trong tay với Senpai. Không thể tin nổi.
Tôi không nhìn rõ được mặt Reika-senpai, nhưng tôi có thể thấy rằng tai chị ấy ửng hồng.
"Ừm… Nếu đi chậm thế này chúng ta sẽ không kịp đến lễ bế mạc mất. Chị có thể bước nhanh chút cũng được."
"Chuyện đó không quan trọng."
"Nhưng nếu chúng ta bị muộn thì phiền lắm—"
"Chị không thấy phiền đâu."
"…cám ơn chị."
Tôi nắm lấy tay Reika-senpai, và chị ấy cũng không buông ra.
Chị ấy chỉ cần đi chậm lại là tôi theo kịp được mà không cần phải nắm tay, nhưng tôi quyết định không nói cho chị ấy.
Tôi tập trung vào bàn tay mình đang nắm đến mức tôi suýt thì quên đi cơn đau trên mắt cá.
"Nắm tay Reika-senpai làm em hơi hồi hộp. Dù em là người nắm trước."
"Em cũng từng nắm tay Chinatsu rồi mà, đúng không?"
"Lần đó là Chinatsu-senpai bắt em mà…"
Ngạc nhiên thay, Senpai đang chú ý tới tôi. Chị ấy thường không hưởng ứng những cuộc trò chuyện tôi khởi xướng, nhưng chị ấy vẫn để ý đến tôi. Trong cuộc thi chạy tiếp sức cũng vậy. Tôi thực sự hạnh phúc vì sự tồn tại được chị ấy công nhận.
"…"
"…"
Tiếng hai đôi chân vọng dọc theo hành lang.
Dù chúng tôi không nói gì, không gian đó lại thoải mái lạ thường.
Chúng tôi đang nắm tay, nhưng chị ấy chỉ đang cho phép tôi dựa dẫm vào chị ấy với tư cách một tiền bối thôi. Tôi biết điều đó. Không phải là tôi được chị ấy ưu ái đặc biệt hay gì cả. Nhưng tại sao tôi lại thấy thỏa mãn đến thế nhỉ?
"Em là con một, cảm giác có chị gái có phải là như thế này không nhỉ."
"Em mà là em gái chị thì sẽ là một cô em rất phiền phức đấy."
"Nhưng dù vậy Senpai có vẻ vẫn sẽ chăm sóc tốt cho em nhỉ?"
"…"
"…"
Sau đó chúng tôi không nói gì với nhau nữa, nhưng vẫn nắm tay cho đến hết cuộc đi tuần.
Cái này: