Trans: Tama07
<Thả quà nè :3 >
_________________________
Verite trề môi ra. Cậu ta cau mày một cách lỗ mãng.
Chuyện này,…lẽ nào…….cậu ta dỗi sao?
Chắc chắn luôn. Verite dỗi rồi! Tôi có thể chắc chắn dựa vào cách cậu ta bĩu môi thế kia. Mà còn là cực kỳ giận nữa chứ.
Tôi hoảng hốt vì sự giận dỗi bất chợt của Verite. Tất nhiên là tôi biết cậu ta không thể dễ gì ra khỏi tấm gương này thế nhưng….. Verite giận vì chuyện như thế này sao?
“Hồi nào còn bảo tôi là người bạn số một mà cô tin tưởng nhất, thế mà giờ……..”
Giọng nói của Verite có cả sự buồn bã lẫn sự không hài lòng. Thấy cậu ta nổi đóa hay hờn dỗi nhiều rồi nhưng đây lần đầu tôi thấy Verite thất vọng như thế này.
“Ah, tất nhiên bạn thân nhất của ta là cậu rồi! Dù vậy nhưng việc giao lưu với các tiểu thư khác cũng quan trọng mà. Chẳng phải vậy sao?”
Tôi cuống cuồng dỗ dành Verite. Vậy nhưng vai của Verite lại càng xịu xuống một cách thê lương.
“Tôi chỉ có mình cô là bạn thôi mà…..”
Nghe thấy Vetire nói như vậy, tôi cảm nhận được cú sốc như bị ai đó dùng búa đánh vào đầu, cùng với cảm giác tội lỗi.
Verite là Ma đạo cụ của tôi, của mỗi mình tôi. Trừ tôi ra không ai ra vào căn phòng này, chỉ thỉnh thoảng có hầu gái vào để dọn dẹp.
Verite chỉ có mình tôi để chuyện trò. Dù hầu như ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện cùng nhau, vậy nhưng có lâu lắm cũng chỉ được khoảng vài tếng.
Thời gian còn lại, Verite phải trải qua một mình trong gương. Dù tất cả gương trong cung có trở thành mắt của Verite, nhưng chắc hẳn cậu bé thấy cô độc.
Tới lúc này, tôi cảm thấy có lỗi. Tôi đã quá vui mừng vì có cơ hội để làm thân với các tiểu thư…..
Tôi muốn vỗ về bờ vai của Verite đang buồn rầu, nhưng bàn tay tôi không thể chạm vào bên trong gương.
Tôi đặt tay lên mặt gương. Dường như có một bức tường trong suốt đang ngăn cách chúng tôi.
“Verite”
“……..”
“Verite, ta xin lỗi. Chắc hẳn cậu còn cô đơn hơn ta….”
Verite nhìn xéo xuống dưới. Tôi lo sợ và dỗ dành Verite.
“Ta không tới tiệc trà nữa nhé?”
“Không. Phải tới tiệc trà đi chứ. Nếu bị đào thải ra khỏi giới thượng lưu thì sẽ bị tổn thất nhiều mặt”
Giọng nói của Verite trầm xuống như bị mắc mưa. Lời cậu bé nói không giống lời sáo rỗng, nên càng khiến tôi cảm thấy buồn hơn.
“Verite. Ta quý trọng cậu, bạn của ta hơn là những thứ như vậy”
Không thể bỏ bạn cũ chỉ vì kết bạn mới được. Verite lén ngước đầu lên.
“……có thật là quý trọng tôi hơn không?”
“Ừ. Tất nhiên rồi”
Phải thế thì Verite mới cười chúm chím. Hiuu, hiuuu. Những lúc thế này, Verite chẳng khác gì đứa trẻ.
“Dù có thêm bạn gái cũng không được quên tôi đâu đấy?”
“Ừm. Ta hứa!”
Tôi muốn ngoắc tay nhưng Verite lại không có cơ thể. Cũng may là có vẻ Verite đã lấy lại sức sống rồi. Cậu ta khoanh tay và nhìn thẳng.
“Dù sao cô mà có bạn mới thì cũng chẳng có ai tài năng được như tôi”
“Đúng thế, đúng thế. Verite là đỉnh nhất!”
Tôi cố hết sức để nịnh nọt Verite. Tới lúc này thì chẳng phân biệt được ai mới là chủ nhân.
Vậy nhưng, bạn bè sao…… Khi đã biết về sự cô đơn của Verite rồi, thì giờ tôi không thể vờ như không biết được.
Ở trong gương suốt một ngày thì hẳn là buồn chán lắm. Nếu có ai đó khác trò chuyện cùng thì không phải sẽ đỡ hơn sao? Tôi hỏi bóng gió.
“Vậy nhưng, một mình không phải rất chán sao? Ta giới thiệu cậu với các thị nữ nhé? Clara hoặc là Norma. Hay là trò chuyện cùng các quan văn thì sao?”
“Lần trước tôi cũng đã nói rồi, tốt hơn là nên che giấu tôi hết mức cho thể. Nếu không thì có thể gây nguy hiểm theo nhiều mặt”
Đây là chuyện mà trước đây tôi và Verite đã bàn bạc với nhau. Không để những người xung quanh biết về năng lực của Verite.
Năng lực của Verite rất mạnh và hữu dụng. Nếu những kẻ thù của tôi biết được thì nhất định sẽ loại bỏ Verite đầu tiên.
Tôi được biết là các gương ma thuật thông thường chỉ có chức năng trò chuyện. Vậy nên những người xung quanh chỉ biết rằng Verite của tôi chỉ là tấm gương với chức năng trò chuyện đơn thuần.
Tôi đã nghĩ rằng nói chuyện này với người đáng tin thì chắc không sao……..Thế nhưng có ai là người đáng tin đây?
Người tôi có thể nghĩ ra được là Blanche. Còn Sablian thì chưa chắc.
Người theo chủ nghĩa thực dụng như Sablian thì có thể sẽ nổi lòng tham rồi cướp Verite của tôi cũng nên. Hưm, chuyện đó thì quá là phi lý.
“Sau này ta có thể nói với Blanche về chuyện của cậu không?”
“Blanche…..?”
Verite nghiêng đầu. Rồi sau một hồi suy nghĩ, Verite lắc đầu.
“Không. Tôi ổn. Cô cho tôi xem nhiều quá rồi nên không muốn gặp thêm nữa”
Gì? Tên nhóc này giờ đang làm cao đó hả? Tặng cho cậu ta cơ hội được gặp quý nhân mà bảo không thích cơ đấy.
Hưm, sau này nhất định cậu sẽ hối hận đấy. Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào gương bằng ánh mắt cháy phừng phừng, Verite nhìn ra phía cửa như nghe thấy âm thanh gì đó.
“Cơ mà hình như có ai đó tới? Chắc là Sablian”
Gì cơ, giữa đêm hôm thế này? Việc anh ta bảo hôm nay tới là sự thật chắc như đinh đóng cột đó hả……? Tôi muốn bảo anh ta đi về nhưng tôi đâu có sự lựa chọn.
“Abigail thân thiết với Sablian. Cố lên nào!”
Verite cổ vũ như đang trêu chọc tôi. Ah! Tôi thật sự chẳng biết phải làm gì với chuyện đó nữa!
Tôi nghiến răng và trở lại phòng ngủ. Từ lúc nào mà Sablian đã ở trong. Anh ta đứng ở cửa và nhìn tôi.
“Không biết có phải ta đã làm phiền nàng nghỉ ngơi?”
“……..Không. Không sao đâu. Bệ hạ hãy ngồi đi”
Tôi nói như vậy và tới ngồi vào ghế sô pha mà tôi vẫn luôn ngồi. Sablian tự nhiên ngồi vào ghế bên cạnh tôi, cứ như đó là chỗ của anh ta.
Nào, nhanh nắm tay 30 phút, rồi đi đi. Tôi chờ Sablian chìa tay ra.
Vậy nhưng khác với mọi ngày, anh ta không chìa tay cho tôi. Gì thế? Giờ định tốt nghiệp khóa huấn luyện nắm tay à?
Sablian chỉ nhìn tôi chằm chằm và không nhúc nhích. Rồi bờ môi của anh ta từ từ mở ra.
“Y phục phu nhân đang mặc cũng là đồ do nàng tự thiết kế sao?”
Sablian đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì tới con người anh ta. Chẳng phải Sablian vốn không quan tâm gì tới thời trang hay sao?
“Vâng. Là do thiếp thiết kế”
“Ta nghe nói là những trang phục Blanche mặc dạo gần đây đều do phu nhân thiết kế. Váy chemise nhỉ?”
Ô ô, có vẻ là anh ta bắt đầu quan tâm tới Blanche rồi đây. Tâm trạng có hơi tốt lên, tôi vô thức nâng cao tông giọng.
“Vâng. Đó cũng là mẫu thiết kế do thiếp làm. Công chúa Blanche mặc rất đẹp phải không ạ?”
“Vâng. Rất đẹp”
Khư khư, gã này. Giờ anh ta cũng chịu công nhận sự xinh đẹp của Blanche rồi cơ đấy. Tôi ra vẻ tự đắc trước cảm giác hả hê.
“Blanche và phu nhân cũng thật kỳ lạ. Không cùng máu mủ, thế mà lại sâu đậm như ruột thịt”
Anh ta nhìn tôi như đang cảm thấy rất kỳ diệu. Không hiểu sao từ ‘ruột thịt’ phát ra từ miệng của Sablian nghe hơi buồn bã.
“Ta nghe nói nàng sẽ tham dự tiệc trà cùng với Blanche”
“Vâng. Tiệc trà được tổ chức nhờ Công chúa Blanche đã đề nghị”
“Không sao chứ? Trước nay nàng chưa từng tổ chức tiệc trà ở đây cơ mà…..”
Tôi mở to mắt trước sự quan tâm một cách thận trọng của Sablian. Làm sao mà anh ta biết thế? Tôi cứ tưởng là anh ta chẳng quan tâm gì tới Abigail cơ mà?
“Làm sao mà ngài biết vậy?”
“Ta có cảm giác là như vậy. Vì phu nhân không có bạn”
Vụ nổ từ sự thật đau lòng đã xé toạc bụng của tôi. Cái, cái đồ đê tiện này! Mi cũng có bạn đâu. Cùng là người không có bạn bè mà lại đối xử với nhau thế đó hả?
“Thiếp có bạn đấy ạ”
Tôi nổi xung lên và trả lời. Sablian nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
“Thật sao? Ta chưa từng được nghe đấy….. Là ai vậy?”
“Là bí mật. Dù sao thì thiếp cũng có bạn thân đấy! Bạn cực kỳ thân!”
Hưm, mi không có bạn thân chứ gì? Chị có đấy! Mặc dù cậu ấy là gương. Sablian im bặt khi nghe tôi nói rằng mình có bạn thân.
Có vẻ là lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương. Tôi cảm thấy khá hả hê. Sablian không nói gì, mà mân mê bàn tay của mình.
“Sau này ta muốn nàng giới thiệu đó là ai”
“Vâng. Nếu có cơ hội”
“Dẫu sao thì xin phu nhân hãy nói ra nếu gặp khó khăn gì trong việc chuẩn bị tiệc trà. Với cả, không phải là chuyện gì to tát nhưng…….”
Anh ta hơi cau mày.
“Ta hơi lo vì tiểu thư Karin cũng tới. Không biết Gia tộc Stork sẽ gây chuyện gì…”
Tôi cảm nhận được sự khinh thường, cảnh giác và cả sự lo ngại ẩn sau giọng nói bình thản của Sablian. Anh ta tiếp tục nói một cách khô khan.
“Ta đã tăng lính canh vào thời điểm tiệc trà tổ chức. Ngoài chuyện đó ra nàng còn cần gì nữa không?”
“Vẫn chưa cần gì ạ”
“Nếu nghĩ ra thì hãy nói cho ta biết. Vậy thì cáo từ tại đây”
Sablian nói như vậy và đứng dậy. Ơ? Ơ? Cứ thế đi hả?
“Bệ, bệ hạ. Khoan đã!”
Tôi vội vã gọi Sablian. Nghe thấy giọng của tôi, Sablian quay đầu lại nhìn tôi.
“Sao vậy?”
“Chuyện, chuyện là….”
Anh ta ở lại trong thời gian ngắn hơn so với thường lệ khiến tôi thấy hoang mang. Còn không nắm tay……..
Sao hôm nay không nắm tay mà cứ thế đi vậy? Có chuyện gì thế? Mà không, dù đã tới lúc anh ta tốt nghiệp rồi nhưng mà…….
Bỗng dưng không nắm tay mà cứ thế bỏ đi khiến tôi cảm thấy hơi trống rỗng và tiếc nuối. Cứ để Sablian đứng một chỗ thế này thì thật ngại quá. Tôi quá lôi thôi sao?
Chả sao! Tôi vốn dĩ là người lôi thôi đấy!
“Hôm nay ngài không nắm tay sao?”
Tôi thử hỏi thẳng. Nếu cứ để anh ta đi thế này, thì tôi sẽ tò mò tới mức thức trắng mất.
Câu hỏi ấy khiến cho Sablian sững người. Và rồi Sablian ngấm ngầm quan sát nét mặt của tôi, chẳng hiểu sao tôi thấy dáng vẻ ấy của anh ta cứ như một thiếu niên vậy.
“…….ta có thể nắm tay nàng sao?”
Câu hỏi của Sablian cẩn trọng tới mức như sợ khiến cho thứ gì đó đổ vỡ bởi giọng nói của mình. Sablian lại càng hạ giọng xuống.
“Vì nàng giẫm chân ta lúc ở phòng ăn, nên ta nghĩ là nàng không thích nắm tay ta”
Ah, anh ta đã để tâm chuyện đó cho tới tận giờ sao? Lúc ấy trông anh ta điềm nhiên lắm mà. Sablian quả thực là người càng quen càng không hiểu được.
Và tôi cũng chẳng hiểu bản thân mình nữa. Tại sao tôi lại cảm thấy an tâm khi nghe thấy câu trả lời ấy vậy?
“Không phải là thiếp không thích nắm tay mà là……..”
Vì xấu hổ, tôi đưa tay lên vuốt tóc.
“Thiếp chỉ là không thích việc ngài nói rằng sẽ tới phòng thiếp vào ban đêm trước mặt những người khác”
“…..Ra là thế”
Giọng nói thô cứng của Sablian đã trở nên dịu đi. Sablian lặng lẽ ngồi xuống.
“Ta đã cố tình nói vậy, nhưng nếu phu nhân không thích thì từ nay ta sẽ không nói thế nữa”
“……Ngài trêu đùa thiếp sao?”
“Ta nói vậy vì nghĩ rằng việc tỏ ra thân mật sẽ có thể lấp đi sự bất hòa giữa chúng ta”
Ah, là thế à? Tôi lại cứ tưởng anh ta khiêu khích mình. Trong khi tôi đang hiểu ra thì Sablian chăm chú nhìn tôi và mở lời.
“Việc quan sát biểu cảm của phu nhân cũng thú vị nữa”
Đùa giỡn hay dỗ dành, làm một việc thôi nhá! Tôi nhìn Sablian với ánh mắt hung dữ. Nhưng ngược lại, Sablian chìa tay cho tôi một cách tinh quái.
“Nàng sẽ nắm tay ta chứ?”
“….Vâng”
Tôi nắm lấy tay anh ta một cách vô cảm. Không hiểu sao nhưng khuôn mặt của Sablian có vẻ hài lòng. Thấy anh ta như vậy khiến tôi cảm thấy xúc động và phần khác còn cảm thấy hoài nghi.
Người từng run bần bật khi nắm tay tôi lại có thể chìa tay ra cho tôi một cách thản nhiên. Chỉ thế thôi cũng đủ để chúc mừng và cổ vũ rồi, thế nhưng……
“Bệ hạ. Có điều này thiếp muốn hỏi”
“Phu nhân cứ nói”
“Có nhất thiết phải luyện tập nắm tay mỗi đêm không ạ? Giờ ngài có nắm tay phái nữ cũng không sao mà”
Trước câu hỏi ấy, Sablian từ từ ngước đầu lên. Đôi mắt của anh ta còn sáng và đẹp hơn cả ban ngày.
“Không ổn đâu”
“Vâng?”
“Chỉ có nắm tay với phu nhân là được thôi, nắm tay với phụ nữ khác là quá sức với ta. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy khó chịu rồi”
Sablian nói như thế và nắm chặt tay tôi.
“Bởi vì nàng rất đặc biệt”